Sau khi Vũ Phong lấy được thuốc giải liền gấp rút về Vương Tộc. Vừa về đến đã thấy Vương Tuấn Khải ngồi ở trên sofa.
“Thiếu Gia, Thiên Trạch nói tôi đưa thuốc này cho ngài cho Cậu Chủ uống.” Vũ Phong cúi đầu đưa thuốc giải cho Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải nhận lấy thuốc từ tay của Vũ Phong, anh hỏi.
“Uống bây giờ hay đợi qua bữa trưa?”
“Bây giờ ạ.” Vũ Phong cung kính nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng đứng lên xoay người lên phòng ngủ. Vũ Phong đứng ở dưới đây mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy, Vũ Phong vừa đưa Vương Tuấn Khải về đến Vương Tộc liền vội vàng rời đi nói là Lý Thiên Trạch gọi Vũ Phong đến Hắc Bang lấy thuốc gì gì đó cho Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải về đến Vương Tộc rồi cũng không có việc gì nên để cho Vũ Phong đi mà không nghi ngờ, chứ nếu Vương Tuấn Khải biết chuyện thì mấy người bọn họ đều chết thảm.
Vương Tuấn Khải vào trong phòng, nhìn thấy Vương Nguyên đang xem tivi thì cũng đi đến. Vương Tuấn Khải đỡ cậu ngồi dậy để cậu tựa vào lòng mình. Anh lấy thuốc Vũ Phong vừa đưa cho anh đặt vào tay của Vương Nguyên cùng với ly nước anh vừa lấy ở trên bàn sang.
“Bé cưng uống thuốc vào đi.”
“Không uống, thuốc này đắng.” Vương Nguyên lắc đầu chê bai nói.
“Ngoan, thuốc đắng thì em mới hết bệnh. Nghe lời anh uống vào, uống vào xong sẽ cho em ăn kẹo.” Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ tóc cậu ôn nhu dỗ dành.
Vương Nguyên bỉu môi phàn nàn nhưng rồi cũng ngoan ngoãn uống thuốc.
“Em cũng không phải con nít.” Vương Nguyên bỉu môi nói.
Vương Tuấn Khải nhìn người trong lòng đã ngoan ngoãn uống thuốc thì cũng lấy kẹo ra bóc vỏ cho cậu ngậm vào.
“Nếu không muốn phải uống thuốc thì ngoan ngoãn đừng để bản thân bị bệnh nữa nghe chưa? Những loại thuốc này sẽ không như thuốc bổ em hay uống đâu, đều rất là đắng.” Vương Tuấn Khải ôn nhu nói.
“Ưmm…em biết rồi.” Vương Nguyên nhăn mặt nói.
Vương Tuấn Khải cho cậu uống thuốc xong cũng thả cậu nằm lại về giường.
“Em xem tivi tiếp đi, khi nào bữa trưa có anh sẽ mang lên cho em.”
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng hôn lên trán cậu một cái rồi rời đi.
Đến gần 12 giờ trưa thì thức ăn cũng đã có, Vương Tuấn Khải đem theo cháo hải sản, canh cá chưng nấm cùng với táo đỏ kèm theo một ly nước ép cà chua lên cho Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải đặt thức ăn lên bàn, anh đỡ Vương Nguyên ngồi dậy rồi lấy gối kê lên thành giường để Vương Nguyên tựa lưng vào thành giường sẽ không bị đau.
Vương Tuấn Khải sờ lên trán cậu, xác định cậu đã hạ sốt rồi mới an tâm cầm lấy bát cháo hải sản kia lên thổi nguội mà đút Vương Nguyên từng muỗng một.
“Em hạ sốt rồi, chiều mát có muốn đi dạo ngoài vườn cho thoải mái không?” Vương Tuấn Khải vừa đút cháo cho cậu vừa hỏi cậu.
Vương Nguyên gật đầu, cậu nằm cả ngày trong phòng rồi nên đi lại một chút cho tốt.
“Đi ạ.” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh hỏi cậu xong rồi thì chỉ tập trung đút thức ăn cho cậu thôi. Sau khi Vương Nguyên dùng bữa xong, Vương Tuấn Khải cẩn thận lau miệng giúp cậu rồi đỡ cậu nằm lại xuống giường. Anh vuốt nhẹ mái tóc của Vương Nguyên cưng chiều nói.
“Em ngủ trưa một chút đi, chiều anh sẽ đánh thức em được không?”
Vương Nguyên gật đầu.
“Vâng ạ, anh nhớ dùng bữa trưa đừng bỏ bữa nha.”
“Được, đều nghe lời em. Ngủ đi bé cưng.”
Vương Tuấn Khải nói xong thì cũng đem theo bát đũa mà Vương Nguyên vừa ăn xong xuống nhà. Ở dưới nhà lúc này, Vương Duệ cũng đã về còn có mấy người Mã Gia Kỳ cũng đến. Vương Tuấn Khải liếc nhìn đồng hồ, anh nói.
“Chưa dùng bữa thì vào trong cùng ăn, nếu như không dùng bữa thì đợi anh dùng bữa trưa xong rồi có chuyện gì thì nói sau.”
Mấy người Mã Gia Kỳ nghe Vương Tuấn Khải nói thì cũng kéo nhau vào dùng bữa chung với anh. Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ cũng lười quản mà chỉ tập trung ăn phần ăn của mình.
Sau khi dùng bữa trưa xong mọi người đều ra sofa ngồi, lúc này Vương Tuấn Khải mới lên tiếng.
“Mấy đứa không có việc làm à? Kéo nhau đến đây hết làm gì?”
“Chuyện của Vương Lâm đã xong, nhưng lựa chọn thế nào là việc của anh ta như anh đã nói.” Mã Gia Kỳ nói.
“Ừm, còn mấy đứa kia thì sao?” Vương Tuấn Khải nói.
“Bên phía Vương Gia bọn em có thông tin mới rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
“Nói đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“10 năm trước, mẹ anh không hề qua đời. Em còn điều tra được Vương Gia còn có một mối quan hệ mật thiết với Hắc Đạo, cụ thể chính là Tổ Chức X. Vương Gia và Đinh Gia của mẹ anh đều nằm trong Tổ Chức X này.” Tống Văn Gia nói.
“Tiếp tục.” Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
“Trước khi mẹ anh và cha anh kết hôn thì Tổ Chức X đang nghiên cứu một loại độc dược, loại độc đó có cấu tạo như một con chip, một khi con chip đó được cấy vào cơ thể người thì người đó tròng vòng 1 tháng sẽ đau nhứt thân thể mà suy nhượt, 2 tháng bắt đầu có triệu chứng nôn ra máu, nó sẽ giày vò người đó đến 2 năm thì chết. Còn có, mỗi lần độc phát đếu sẽ đau đến chết đi sống lại. Em nghe nói loại độc đó là Hoa Hồng Sắc.” Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải nghe đến đây thì trầm tư, mọi người thấy anh không lên tiếng cũng chẳng dám nói thêm điều gì.
“Thiếu Gia, Thiên Trạch nói tôi đưa thuốc này cho ngài cho Cậu Chủ uống.” Vũ Phong cúi đầu đưa thuốc giải cho Vương Tuấn Khải nói.
Vương Tuấn Khải nhận lấy thuốc từ tay của Vũ Phong, anh hỏi.
“Uống bây giờ hay đợi qua bữa trưa?”
“Bây giờ ạ.” Vũ Phong cung kính nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu rồi cũng đứng lên xoay người lên phòng ngủ. Vũ Phong đứng ở dưới đây mới thở phào nhẹ nhõm. Lúc nãy, Vũ Phong vừa đưa Vương Tuấn Khải về đến Vương Tộc liền vội vàng rời đi nói là Lý Thiên Trạch gọi Vũ Phong đến Hắc Bang lấy thuốc gì gì đó cho Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải về đến Vương Tộc rồi cũng không có việc gì nên để cho Vũ Phong đi mà không nghi ngờ, chứ nếu Vương Tuấn Khải biết chuyện thì mấy người bọn họ đều chết thảm.
Vương Tuấn Khải vào trong phòng, nhìn thấy Vương Nguyên đang xem tivi thì cũng đi đến. Vương Tuấn Khải đỡ cậu ngồi dậy để cậu tựa vào lòng mình. Anh lấy thuốc Vũ Phong vừa đưa cho anh đặt vào tay của Vương Nguyên cùng với ly nước anh vừa lấy ở trên bàn sang.
“Bé cưng uống thuốc vào đi.”
“Không uống, thuốc này đắng.” Vương Nguyên lắc đầu chê bai nói.
“Ngoan, thuốc đắng thì em mới hết bệnh. Nghe lời anh uống vào, uống vào xong sẽ cho em ăn kẹo.” Vương Tuấn Khải vuốt nhẹ tóc cậu ôn nhu dỗ dành.
Vương Nguyên bỉu môi phàn nàn nhưng rồi cũng ngoan ngoãn uống thuốc.
“Em cũng không phải con nít.” Vương Nguyên bỉu môi nói.
Vương Tuấn Khải nhìn người trong lòng đã ngoan ngoãn uống thuốc thì cũng lấy kẹo ra bóc vỏ cho cậu ngậm vào.
“Nếu không muốn phải uống thuốc thì ngoan ngoãn đừng để bản thân bị bệnh nữa nghe chưa? Những loại thuốc này sẽ không như thuốc bổ em hay uống đâu, đều rất là đắng.” Vương Tuấn Khải ôn nhu nói.
“Ưmm…em biết rồi.” Vương Nguyên nhăn mặt nói.
Vương Tuấn Khải cho cậu uống thuốc xong cũng thả cậu nằm lại về giường.
“Em xem tivi tiếp đi, khi nào bữa trưa có anh sẽ mang lên cho em.”
Vương Nguyên gật đầu, Vương Tuấn Khải cũng hôn lên trán cậu một cái rồi rời đi.
Đến gần 12 giờ trưa thì thức ăn cũng đã có, Vương Tuấn Khải đem theo cháo hải sản, canh cá chưng nấm cùng với táo đỏ kèm theo một ly nước ép cà chua lên cho Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải đặt thức ăn lên bàn, anh đỡ Vương Nguyên ngồi dậy rồi lấy gối kê lên thành giường để Vương Nguyên tựa lưng vào thành giường sẽ không bị đau.
Vương Tuấn Khải sờ lên trán cậu, xác định cậu đã hạ sốt rồi mới an tâm cầm lấy bát cháo hải sản kia lên thổi nguội mà đút Vương Nguyên từng muỗng một.
“Em hạ sốt rồi, chiều mát có muốn đi dạo ngoài vườn cho thoải mái không?” Vương Tuấn Khải vừa đút cháo cho cậu vừa hỏi cậu.
Vương Nguyên gật đầu, cậu nằm cả ngày trong phòng rồi nên đi lại một chút cho tốt.
“Đi ạ.” Vương Nguyên nói.
Vương Tuấn Khải gật đầu, anh hỏi cậu xong rồi thì chỉ tập trung đút thức ăn cho cậu thôi. Sau khi Vương Nguyên dùng bữa xong, Vương Tuấn Khải cẩn thận lau miệng giúp cậu rồi đỡ cậu nằm lại xuống giường. Anh vuốt nhẹ mái tóc của Vương Nguyên cưng chiều nói.
“Em ngủ trưa một chút đi, chiều anh sẽ đánh thức em được không?”
Vương Nguyên gật đầu.
“Vâng ạ, anh nhớ dùng bữa trưa đừng bỏ bữa nha.”
“Được, đều nghe lời em. Ngủ đi bé cưng.”
Vương Tuấn Khải nói xong thì cũng đem theo bát đũa mà Vương Nguyên vừa ăn xong xuống nhà. Ở dưới nhà lúc này, Vương Duệ cũng đã về còn có mấy người Mã Gia Kỳ cũng đến. Vương Tuấn Khải liếc nhìn đồng hồ, anh nói.
“Chưa dùng bữa thì vào trong cùng ăn, nếu như không dùng bữa thì đợi anh dùng bữa trưa xong rồi có chuyện gì thì nói sau.”
Mấy người Mã Gia Kỳ nghe Vương Tuấn Khải nói thì cũng kéo nhau vào dùng bữa chung với anh. Vương Tuấn Khải nhìn bọn họ cũng lười quản mà chỉ tập trung ăn phần ăn của mình.
Sau khi dùng bữa trưa xong mọi người đều ra sofa ngồi, lúc này Vương Tuấn Khải mới lên tiếng.
“Mấy đứa không có việc làm à? Kéo nhau đến đây hết làm gì?”
“Chuyện của Vương Lâm đã xong, nhưng lựa chọn thế nào là việc của anh ta như anh đã nói.” Mã Gia Kỳ nói.
“Ừm, còn mấy đứa kia thì sao?” Vương Tuấn Khải nói.
“Bên phía Vương Gia bọn em có thông tin mới rồi.” Dịch Dương Thiên Tỉ nói.
“Nói đi.” Vương Tuấn Khải nói.
“10 năm trước, mẹ anh không hề qua đời. Em còn điều tra được Vương Gia còn có một mối quan hệ mật thiết với Hắc Đạo, cụ thể chính là Tổ Chức X. Vương Gia và Đinh Gia của mẹ anh đều nằm trong Tổ Chức X này.” Tống Văn Gia nói.
“Tiếp tục.” Vương Tuấn Khải nhíu mày nói.
“Trước khi mẹ anh và cha anh kết hôn thì Tổ Chức X đang nghiên cứu một loại độc dược, loại độc đó có cấu tạo như một con chip, một khi con chip đó được cấy vào cơ thể người thì người đó tròng vòng 1 tháng sẽ đau nhứt thân thể mà suy nhượt, 2 tháng bắt đầu có triệu chứng nôn ra máu, nó sẽ giày vò người đó đến 2 năm thì chết. Còn có, mỗi lần độc phát đếu sẽ đau đến chết đi sống lại. Em nghe nói loại độc đó là Hoa Hồng Sắc.” Lý Thiên Trạch nói.
Vương Tuấn Khải nghe đến đây thì trầm tư, mọi người thấy anh không lên tiếng cũng chẳng dám nói thêm điều gì.
/115
|