CHƯƠNG 21
Nước mắt Thẩm Chân chảy xuống. Cô lại bị Kỷ Thần cưỡng ép làm chuyện không thí¢h một lần nữa.
Cô mang theo hi vọng nhìn về phía cửa phòng, mong ai đó sẽ xuấthiện cứu mình. Dù là Lục Viễn Ngiêm hay Hứa Tây đều được.
Cửa phòng quả thật mở ra, người vào chính là Lục Viễn Nghiêm, hai mắt Thẩm Chân khi nhìn thấy hắn liền mở to mừng rỡ.
Nhưng biểu cảm trên mặt Lục Viễn Nghiêm rấtkỳ lạ, hắn không chạy nhanh tới như Hứa Tây lần trước mà thong thả tiến về phía giường, sau đó thì dừng lại trước mặt hai người bọn họ.
Mắt quan sát hành động của hai người đang làm, Kỷ Thần quay đầu lại nhếch môi nói với hắn "Muốn làm chung không?"
"Được." Lục Viễn Nghiêm trả lời Kỷ Thần rồi hắn đi về phía cuối giường.
"Tôi làm ở đây."
"Được thôi."
Nói xong Lục Viễn Nghiêm liền nhìn vào đôi mắt ngỡ ngàng của Thẩm Chân nói "Xin lỗi Chân Chân, anh không nhịn được nữa rồi."
Trước ánh mắt ngỡ ngàng của cô, Lục Viễn Nghiêm cởi quần thoát ly côn thịt ra khỏi quần sịp, hắn nắm lấy ͼhân cô bắt đầu áp sát vào thứ đó.
"Ưm... ưm..."
Thẩm Chân gào thét không ngừng, từng giọt nước mắt tròn xoelăn dài trên má, cô không thể tin nhìn hai người mà cô luôn kính trọng và yêu quý nhất.
"Cứụ.. cứu với." Âm thanh của Thẩm Chân không thể phát ra được nguyên vẹn, côn thịt của Kỷ Thần đang nằm tɾong cuốn họng cô, ngăn chặn tất cả âm thanh của cô.
Bàn tay hắn nắm lấy đầu cô không ngừng di chuyển. Trên đỉnh đầu vang lên giọng nói cảnh cáo "Nếu Chân Chân còn không ngoan thì anh sẽ đâm vào sâu hơn đấy."
Toàn thân Thẩm Chân run rẩy dữ dội, đầu óc bị hắn lên xuống đến choáng váng.
Dưới ͼhân thì nóng bỏng, toàn thân đều không thoải mái. Cô muốn khóc thật to nhưng lại không khóc được.
Tây ca ca cứu em, anh đâu rồi... mau cứu em, Chân Chân sợ quá.
Nhưng Hứa Tây không thể xuấthiện cứu cô, Thẩm Chân bị hai người đàn ông g͙iày vò hơn cả tiếng đồng hồ.
Đến khi tinh dich của cả hai đều bắn lên miệng, lên cơ thể nàng.
Thẩm Chân được tha, cô kiệt sức nằm trên giường hai mắt đờ ra không có hồn.
Những dòng tinh dich trắng đục tɾong miệng nối đuôi nhau chảy xuống ga giường nhưng mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Lục Viễn Nghiêm thở ma͙nh nói với Kỷ Thần "Đổi chỗ."
"Ư... ư..." Thẩm Chân nghe thấy, cả người liền giống như bị đïện giật, cô mở to hai mắt đầy sợ hãi nhìn hai người đàn ông đang đổi vị trí cho nhaụ
Côn thịt vừa to vừa dài của Lục Viễm Nghiêm chỉa vào môi cô, mang theo mệnh lệnh "Chân Chân, há miệng ra nào."
/158
|