Đêm hôm đó, Mặc Dạ một thân một mình lẩn vào biệt viện của Thiên Quyền thành chủ, gặp được Ngục Ninh Nhi, cũng đồng thời xác định một chuyện, Ngục Ma Nhi thật sự mất tích!
Sự việc so với những gì bọn hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Mặc Dạ trầm mặc, không nói hai lời, hôm sau liền dẫn Ngục Trừng Nhi ngày đêm kiên trì chạy về thành Dao Quang, hành trình gấp gáp khiến Ngục Trừng Nhi không có thời gian dư thừa để suy nghĩ lung tung.
Thật may là thành Dao Quang chỉ cách thành Thiên Quyền một châu, lộ trình không dài, đại khái hai ngày đã đến thành Dao Quang, mà Mặc Dạ trực tiếp đi gặp Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
Ngục Trừng Nhi còn chưa kịp nói với hắn cái gì, một ngày sau, Mặc Dạ lại vội vã rời khỏi thành Dao Quang, nàng tưởng rằng mấy ngày nữa Mặc Dạ sẽ trở lại, không nghĩ này từ biệt gần hai tháng.
Đại ca, Nhị tỷ sẽ không có chuyện gì chứ? Hơn một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, Nhị tỷ biến mất gần hai tháng, rốt cuộc có manh mối, hình như là ở thành Ngọc Hành, nhất định trên địa bàn Châu Hành vương, Mặc Dạ đã đã chạy tới.
Ừ. An Dạ Hàn đơn giản trả lời nàng một tiếng, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.
Ngục Trừng Nhi có chút bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đằng sau bàn đọc sách, Đại ca của nàng, Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
So với Mặc Dạ mày rậm không mắt, dung mạo đại ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn và Đại tỷ có mấy phần tương tự, chẳng qua là đại ca thật không thẹn với tên có một chữ Hàn, cả người lạnh băng, khóe mắt đuôi mày đều là thẳng tắp, làm cho người ta cảm thấy chính là thẳng như trúc, như cây tùng.
Nhìn hắn, lại nghĩ tới Đại tỷ, hai ngày trước Đại ca mới nói với nàng, chỗ mẹ mở Tứ Quý các, trùng hợp liên quan đến một chuyện của hoàng gia.
Lại nói từ đầu, thời điểm hai mươi năm trước An Vương khởi binh tạo phản, cướp Nam Vương đi, những năm gần đây không rõ tung tích Nam Vương, hoàng gia còn không từ bỏ iệc tìm kiếm, một người trong đó là nhân vật mấu chốt, chính là Huyện lệnh Âu Dương Lý lúc trước được điều đến huyện Trì Châu, hắn cũng đến tìm Nam Vương.
Khó khăn mới biết được, lúc ấy Nam Vương từng xuất hiện ở Tứ Quý các, mà trong tay Đại tỷ nắm giữ một chút ghi chép trước kia của Tứ Quý các, cho nên mới bị tai bay vạ gió, bất quá Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ cũng coi là đôi oan gia, đấu khí với nhau đấu luôn ra tình cảm.
Dù sao sau đó Đại tỷ thật sự tìm được cái yếm năm đó của Nam Vương ở mật thất trong thư phòng của Tứ Quý các, cũng có một cô nương rời Tứ Quý các mấy năm trước xác thực một số chuyện liên quan đến Nam Vương.
Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ, về phần Nhị tỷ, chờ Mặc Dạ trở lại sẽ nói rõ ràng, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Ninh Nhi muốn thành thân rồi. An Dạ Hàn rét lạnh nói một câu.
Ngục Trừng Nhi sửng sốt một chút, Vâng. Gật gật cái đầu, không hiểu Đại ca đột nhiên nói lời này làm gì?
Mặc Dạ cũng hai mươi hai rồi, mẹ nói muốn an bài hôn sự giúp Mặc Dạ, muội biết Mặc Dạ có thích d.đ/l'q.đ cô nương nhà nào không? Có lẽ hôn sự của Đại muội kích thích mẹ, thời gian này mẹ không ít nổi cáu bên tai.
Nghe An Dạ Hàn vừa nói như thế, Ngục Trừng Nhi cũng không biết tại sao, lập tức nghĩ tới cái người gọi Hồng Đình cô nương kia, trong lòng nghẹn lại đến khó chịu, lại nghĩ tới bộ dáng thân mật của hai người ngày đó, chiếc khăn trong lòng bàn tay nhanh bị nàng xé rách.
Không có! Không muốn thừa nhận cô nương đó có thể là Hồng Đình, nàng nói có chút cắn răng nghiến lợi.
An Dạ Hàn dừng một chút, tà tà liếc tiểu muội một cái, mặt tiểu muội đỏ ửng, nhìn ra được là đang tức giận.
Thế nào?
Không có gì. Nàng tức giận đùng đùng nói một câu, cũng không quan tâm phản ứng của Đại ca, xoay người trở về gian phòng của mình.
****
Hai nha hoàn Ngọc Hương và Huệ Hương đang ngồi thêu hoa trước cửa sổ, vừa nhìn thấy sắc mặt chủ tử khó coi chạy trở về, vội vàng buông khung thêu hoa trên tay nghênh đón.
Tam tiểu thư. Họ chính là nha hoàn hầu hạ Ngục Trừng Nhi ở Tứ Quý các, bị mang đến thành Dao Quang trước một bước, ở trong thành, không thể dùng cách gọi ở thanh lâu nữa, liền thống nhất đổi giọng gọi Tam tiểu thư.
Ngục Trừng Nhi ngưng cười ngồi trước gương đồng, mất hồn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trong gương, thật lâu sau mới thở dài, Đều lui ra đi.
Ngọc Hương và Huệ Hương nhìn nhau một cái. Vâng, hai nha hoàn cũng rất thức thời thu thập đồ, bước nhanh lui ra ngoài.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi không ngừng chuyển, không khỏi nghĩ tới thời điểm mười mấy năm trước lúc Mặc Dạ đến, lại nghĩ đến chuyện Đại ca vừa mới nói.
Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, nàng dĩ nhiên biết đạo lý này, ở Thần Hi, cô nương giống như đại tỷ hai mươi tuổi mới lập gia đình cực ít, hơn phần nửa đều là mười lăm, mười sáu tuổi liền thành thân lập gia đình rồi, chớ nói gì Mặc Dạ, suy nghĩ một chút, bộ dáng Mặc Dạ bộ đẹp mắt, sản nghiệp dưới tên cũng nhiều, hắn không phải là một kẻ nghèo hai tay trắng đâu.
Ngục Trừng Nhi cười nhăn nhíu mũi. Đại tỷ và Nhị tỷ không biết chuyện đó, nhưng nàng biết rất rõ ràng, sản nghiệp ban đầu mẹ mở không phải chỉ có Tứ Quý các mà thôi, thôn trang, thổ địa còn có cửa hàng không hề ít, kể từ sau khi mẹ và cha đi ngao du thiên hạ, rất nhiều nơi đều giao cho Mặc Dạ phụ trách xử lý, bây giờ hắn còn nhiều tiền hơn so với ba tỷ muội họ.
Nghĩ tới cái kiều mị Hồng Đình, Ngục Trừng Nhi có chút không cao hứng bĩu môi. Hừ, dáng dấp cũng không đ/đ.l'q/đ phải là rất đẹp! Nàng nhìn mình trong gương đồng, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua hai hàng mày liễu cong cong, ừ. . . . . . Cùng không khác nàng ta lắm, lỗ mũi không đẹp như nàng ta, miệng nhỏ hơn đối phương nhỏ một chút. . . . . .
Soi gương, quay trái quay phải nhìn một lúc lâu, nàng thả tay xuống, hơi cúi đầu, Ta là đang làm gì đây. . . . . . Nếu như Mặc Dạ có người yêu, nàng nên cao hứng mới phải, tại sao. . . . . . Ngược lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, cực kỳ không vui vẻ?
Đang suy nghĩ gì? Tiếng người truyền đến, âm thanh của Mặc Dạ đột nhiên vang lên ở sau lưng nàng.
Ngục Trừng Nhi sợ hết hồn, quay người lại, liền nhìn thấy Mặc Dạ, mắt khẽ cong, Mặc Dạ, huynh đã trở lại!
Nàng thật cao hứng định đi đến bên cạnh Mặc Dạ, chính là muốn giống như trước đây ôm cánh tay hắn thì từ bên cạnh hắn xuất hiện một cánh cánh tay khác, trước nàng một bước ôm cánh tay Mặc Dạ.
Nàng sửng sốt, ngây ngốc nhìn người đột nhiên xông ra. Chỉ thấy Hồng Đình cười hì hì ôm tay Mặc Dạ, hướng nàng đang sững sờ lên tiếng chào hỏi.
Tam tiểu thư, chúng ta trở lại.
Cái gì gọi là chúng ta trở lại? Ngục Trừng Nhi nghe nàng ta nói như vậy, một cỗ lửa giận lập tức bùng lên trong ngực, hai mắt thật to chuyển một cái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ tiếp thu được lửa giận của nàng, lại thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh hắn bị Hồng Đình ôm, hắn từ từ đem tay cánh tay rút trở về, nhướng nhướng mày. Trừng Nhi sao vậy?
Ngục Trừng Nhi cũng cảm thấy tâm tình của mình phập phồng hơi lớn, có chút luống cuống sờ sờ làn váy của mình, Mặc Dạ biết đó là động tác bản năng lúc khẩn trương của nàng, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu lần nữa lại một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Ai, chuyến đi này mệt chết người rồi, Mặc gia, người không phải là có chuyện muốn nói với Tam tiểu thư? Nói nhanh một chút, chúng ta mới có thể sớm đi nghỉ ngơi. Hồng Đình tùy tiện ngáp một cái, cũng không biết là cố ý còn là vô tình, càng nói càng mập mờ.
Sắc mặt Ngục Trừng Nhi lúc trắng lúc xanh, tâm như bị kim châm một, đau đến có chút thở không nổi.
Mặc Dạ nhìn Hồng Đình càng nói càng càn rỡ, nghiêng đầu lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hồng Đình nhận được ánh mắt lạnh của hắn, bĩu môi, lui sang một bên, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, Ngục Trừng Nhi nghe không rõ, Mặc Dạ lại trừng nàng ta một cái sắc như đao.
Thấy sắc mặt Ngục Trừng Nhi còn chưa tốt, Mặc Dạ chủ động tiến lên dắt tay nàng, kéo nàng đi về phòng.
Vào trong phòng, Ngục Trừng Nhi đơn giản rút tay ra, ngồi lên một bên ghế lê hoa, quay đầu không nhìn hắn.
Đã tìm được Ma Nhi rồi. Mặc Dạ dừng một chút, có mấy lời không biết nên nói với nàng thế nào.
Nhị tỷ ở đâu? Ngục Trừng Nhi cao hứng chuyển mắt nhìn hắn.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới từ từ mở miệng tự thuật Ngục Ma Nhi mất tích thủy mạt. . . . . .
****
Ma Nhi thật ra thì cũng không phải là mất tích, mà là bị Hành Vương mang đi, đoán chừng là phương thức Hành Vương mang Ma Nhi đi không quá dịu dàng, cho nên đầu Ma Nhi bị thương, đã quên chuyện trước kia.
Chuyện hai tỷ muội Ngục gia đều tìm kiếm Nam Vương Diệu Huyền Hàn có chút liên quan, Hành Vương thuận tiện giữ Ma Nhi lại, là chuẩn bị dùng nàng để kiềm chế thủ đoạn của Ninh Nhi, không nghĩ tới Ma Nhi lại mất trí nhớ, Hành Vương nhân cơ hội này bịa một cái thân phận khác cho Ma Nhi, làm cho thủ hạ của hắn và Dạ Hàn phía đi tìm khắp nơi không thấy người.
Kết quả thần xui quỷ khiến, Ma Nhi mất trí nhớ và Hành Vương nảy sinh tình cảm, mà bởi vì ban đầu Ma Nhi bị tổn thương tới đầu óc, không cách nào khôi phục trí nhớ, nếu muốn Chương 4.1
Đêm hôm đó, Mặc Dạ một thân một mình lẩn vào biệt viện của Thiên Quyền thành chủ, gặp được Ngục Ninh Nhi, cũng đồng thời xác định một chuyện, Ngục Ma Nhi thật sự mất tích!
Sự việc so với những gì bọn hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Mặc Dạ trầm mặc, không nói hai lời, hôm sau liền dẫn Ngục Trừng Nhi ngày đêm kiên trình chạy về thành Dao Quang, hành trình gấp gáp khiến Ngục Trừng Nhi không có thời gian dư thừa để suy nghĩ lung tung.
Thật may là thành Dao Quang chỉ cách thành Thiên Quyền một châu, lộ trình không dài, đại khái hai ngày đã đến thành Dao Quang, mà Mặc Dạ trực tiếp đi gặp Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
Ngục Trừng Nhi còn chưa kịp nói với hắn cái gì, một ngày sau, Mặc Dạ lại vội vã rời khỏi thành Dao Quang, nàng tưởng rằng mấy ngày nữa Mặc Dạ sẽ trở lại, không nghĩ này từ biệt gần hai tháng.
Đại ca, Nhị tỷ sẽ không có chuyện gì chứ? Hơn một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, Nhị tỷ biến mất gần hai tháng, rốt cuộc có manh mối, hình như là ở thành Ngọc Hành, nhất định trên địa bàn Châu Hành vương, Mặc Dạ đã đã chạy tới.
Ừ. An Dạ Hàn đơn giản trả lời nàng một tiếng, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.
Ngục Trừng Nhi có chút bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đằng sau bàn đọc sách, Đại ca của nàng, Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
So với Mặc Dạ mày rậm không mắt, dung mạo đại ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn và Đại tỷ có mấy phần tương tự, chẳng qua là đại ca thật không thẹn với tên có một chữ Hàn, cả người lạnh băng, khóe mắt đuôi mày đều là thẳng tắp, làm cho người ta cảm thấy chính là thẳng như trúc, như cây tùng.
Nhìn hắn, lại nghĩ tới Đại tỷ, hai ngày trước Đại ca mới nói với nàng, chỗ mẹ mở Tứ Quý các, trùng hợp liên quan đến một chuyện của hoàng gia.
Lại nói từ đầu, thời điểm hai mươi năm trước An Vương khởi binh tạo phản, cướp Nam Vương đi, những năm gần đây không rõ tung tích Nam Vương, hoàng gia còn không từ bỏ iệc tìm kiếm, một người trong đó là nhân vật mấu chốt, chính là Huyện lệnh Âu Dương Lý lúc trước được điều đến huyện Trì Châu, hắn cũng đến tìm Nam Vương.
Khó khăn mới biết được, lúc ấy Nam Vương từng xuất hiện ở Tứ Quý các, mà trong tay Đại tỷ nắm giữ một chút ghi chép trước kia của Tứ Quý các, cho nên mới bị tai bay vạ gió, bất quá Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ cũng coi là đôi oan gia, đấu khí với nhau đấu luôn ra tình cảm.
Dù sao sau đó Đại tỷ thật sự tìm được cái yếm năm đó của Nam Vương ở mật thất trong thư phòng của Tứ Quý các, cũng có một cô nương rời Tứ Quý các mấy năm trước xác thực một số chuyện liên quan đến Nam Vương.
Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ, về phần Nhị tỷ, chờ Mặc Dạ trở lại sẽ nói rõ ràng, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Ninh Nhi muốn thành thân rồi. An Dạ Hàn rét lạnh nói một câu.
Ngục Trừng Nhi sửng sốt một chút, Vâng. Gật gật cái đầu, không hiểu Đại ca đột nhiên nói lời này làm gì?
Mặc Dạ cũng hai mươi hai rồi, mẹ nói muốn an bài hôn sự giúp Mặc Dạ, muội biết Mặc Dạ có thích cô nương nhà nào không? Có lẽ hôn sự của Đại muội kích thích mẹ, thời gian này mẹ không ít ở bên tai nổi cáu.
Nghe An Dạ Hàn vừa nói như thế, Ngục Trừng Nhi cũng không biết tại sao, lập tức nghĩ tới cái người gọi Hồng Đình cô nương kia, trong lòng nghẹn lại đến khó chịu, lại nghĩ tới bộ dáng thân mật của hai người ngày đó, chiếc khăn trong lòng bàn tay nhanh bị nàng xé rách.
Không có! Không muốn thừa nhận cô nương đó có thể là Hồng Đình, nàng nói có chút cắn răng nghiến lợi.
An Dạ Hàn dừng một chút, tà tà liếc tiểu muội một cái, mặt tiểu muội đỏ ửng, nhìn ra được là đang tức giận.
Thế nào?
Không có gì. Nàng tức giận đùng đùng nói một câu, cũng không quan tâm phản ứng của Đại ca, xoay người trở về gian phòng của mình.
****
Hai nha hoàn Ngọc Hương và Huệ Hương đang ngồi thêu hoa trước cửa sổ, vừa nhìn thấy sắc mặt chủ tử khó coi chạy trở về, vội vàng buông khung thêu hoa trên tay nghênh đón.
Tam tiểu thư. Họ chính là nha hoàn hầu hạ Ngục Trừng Nhi ở Tứ Quý các, bị mang đến thành Dao Quang trước một bước, ở trong thành, không thể dùng cách gọi ở thanh lâu nữa, liền thống nhất đổi giọng gọi Tam tiểu thư.
Ngục Trừng Nhi ngưng cười ngồi trước gương đồng, mất hồn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trong gương, thật lâu sau mới thở dài, Đều lui ra đi.
Ngọc Hương và Huệ Hương nhìn nhau một cái. Vâng, hai nha hoàn cũng rất thức thời thu thập đồ, bước nhanh lui ra ngoài.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi không ngừng chuyển, không khỏi nghĩ tới thời điểm mười mấy năm trước lúc Mặc Dạ đến, lại nghĩ đến chuyện Đại ca vừa mới nói.
Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, nàng dĩ nhiên biết đạo lý này, ở Thần Hi, cô nương giống như đại tỷ hai mươi tuổi mới lập gia đình cực ít, hơn phần nửa đều là mười lăm, mười sáu tuổi liền thành thân lập gia đình rồi, chớ nói gì Mặc Dạ, suy nghĩ một chút, bộ dáng Mặc Dạ bộ đẹp mắt, sản nghiệp dưới tên cũng nhiều, hắn không phải là một kẻ nghèo hai tay trắng đâu.
Ngục Trừng Nhi cười nhăn nhíu mũi. Đại tỷ và Nhị tỷ không biết chuyện đó, nhưng nàng biết rất rõ ràng, sản nghiệp ban đầu mẹ mở không phải chỉ có Tứ Quý các mà thôi, thôn trang, thổ địa còn có cửa hàng không hề ít, kể từ sau khi mẹ và cha đi ngao du thiên hạ, rất nhiều nơi đều giao cho Mặc Dạ phụ trách xử lý, bây giờ hắn còn nhiều tiền hơn so với ba tỷ muội họ.
Nghĩ tới cái kiều mị Hồng Đình, Ngục Trừng Nhi có chút không cao hứng bĩu môi. Hừ, dáng dấp cũng không phải là rất đẹp! Nàng nhìn mình trong gương đồng, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua hai hàng mày liễu cong cong, ừ. . . . . . Cùng không khác nàng ta lắm, lỗ mũi không đẹp như nàng ta, miệng nhỏ hơn đối phương nhỏ một chút. . . . . .
Soi gương, quay trái quay phải nhìn một lúc lâu, nàng thả tay xuống, hơi cúi đầu, Ta là đang làm gì đây. . . . . . Nếu như Mặc Dạ có người yêu, nàng nên cao hứng mới phải, tại sao. . . . . . Ngược lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, cực kỳ không vui vẻ?
Đang suy nghĩ gì? Tiếng người truyền đến, âm thanh của Mặc Dạ đột nhiên vang lên ở sau lưng nàng.
Ngục Trừng Nhi sợ hết hồn, quay người lại, liền nhìn thấy Mặc Dạ, mắt khẽ cong, Mặc Dạ, huynh đã trở lại!
Nàng thật cao hứng định đi đến bên cạnh Mặc Dạ, chính là muốn giống như trước đây ôm cánh tay hắn thì từ bên cạnh hắn xuất hiện một cánh cánh tay khác, trước nàng một bước ôm cánh tay Mặc Dạ.
Nàng sửng sốt, ngây ngốc nhìn người đột nhiên xông ra. Chỉ thấy Hồng Đình cười hì hì ôm tay Mặc Dạ, hướng nàng đang sững sờ lên tiếng chào hỏi.
Tam tiểu thư, chúng ta trở lại.
Cái gì gọi là chúng ta trở lại? Ngục Trừng Nhi nghe nàng ta nói như vậy, một cỗ lửa giận lập tức bùng lên trong ngực, hai mắt thật to chuyển một cái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ tiếp thu được lửa giận của nàng, lại thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh hắn bị Hồng Đình ôm, hắn từ từ đem tay cánh tay rút trở về, nhướng nhướng mày. Trừng Nhi sao vậy?
Ngục Trừng Nhi cũng cảm thấy tâm tình của mình phập phồng hơi lớn, có chút luống cuống sờ sờ làn váy của mình, Mặc Dạ biết đó là động tác bản năng lúc khẩn trương của nàng, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu lần nữa lại một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Ai, chuyến đi này mệt chết người rồi, Mặc gia, người không phải là có chuyện muốn nói với Tam tiểu thư? Nói nhanh một chút, chúng ta mới có thể sớm đi nghỉ ngơi. Hồng Đình tùy tiện ngáp một cái, cũng không biết là cố ý còn là vô tình, càng nói càng mập mờ.
Sắc mặt Ngục Trừng Nhi lúc trắng lúc xanh, tâm như bị kim châm một, đau đến có chút thở không nổi.
Mặc Dạ nhìn Hồng Đình càng nói càng càn rỡ, nghiêng đầu lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hồng Đình nhận được ánh mắt lạnh của hắn, bĩu môi, lui sang một bên, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, Ngục Trừng Nhi nghe không rõ, Mặc Dạ lại trừng nàng ta một cái sắc như đao.
Thấy sắc mặt Ngục Trừng Nhi còn chưa tốt, Mặc Dạ chủ động tiến lên dắt tay nàng, kéo nàng đi về phòng.
Vào trong phòng, Ngục Trừng Nhi đơn giản rút tay ra, ngồi lên một bên ghế lê hoa, quay đầu không nhìn hắn.
Đã tìm được Ma Nhi rồi. Mặc Dạ dừng một chút, có mấy lời không biết nên nói với nàng thế nào.
Nhị tỷ ở đâu? Ngục Trừng Nhi cao hứng chuyển mắt nhìn hắn.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới từ từ mở miệng tự thuật Ngục Ma Nhi mất tích thủy mạt. . . . . .
****
Ma Nhi thật ra thì cũng không phải là mất tích, mà là bị Hành Vương mang đi, đoán chừng là phương thức Hành Vương mang Ma Nhi đi không quá dịu dàng, cho nên đầu Ma Nhi bị thương, đã quên chuyện trước kia.
Chuyện hai tỷ muội Ngục gia đều tìm kiếm Nam Vương Diệu Huyền Hàn có chút liên quan, Hành Vương thuận tiện giữ Ma Nhi lại, là chuẩn bị dùng nàng để kiềm chế thủ đoạn của Ninh Nhi, không nghĩ tới Ma Nhi lại mất trí nhớ, Hành Vương nhân cơ hội này bịa một cái thân phận khác cho Ma Nhi, làm cho thủ hạ của hắn và Dạ Hàn phía đi tìm khắp nơi không thấy người.
Kết quả thần xui quỷ khiến, Ma Nhi mất trí nhớ và Hành Vương nảy sinh tình cảm, mà bởi vì ban đầu Ma Nhi bị tổn thương tới đầu óc, không cách nào khôi phục trí nhớ, nếu muốn cưỡng bách thức tỉnh trí nhớ của nàng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai bên cân nhắc, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giữ lại tính mạng của Ma Nhi.
Trước đó vài ngày, hắn đã gặp qua Ma Nhi mấy lần, trừ mất trí nhớ ra, nhìn qua Ma Nhi quả thật rất tốt.
Nói như vậy lời nói. . . . . . Muội cứ như vậy không có Nhị tỷ? Không giải thích gì tự nhiên thiếu một tỷ tỷ như vậy, nói gì Ngục Trừng Nhi cũng không tiếp nhận nổi.
Đáy mắt Mặc Dạ có chút chán nản, Cũng không phải như thế, Hành Vương sẽ đứng ra, để cho các muội biến thành thân phận biểu tỷ muội.
Muội mới không cần! Tại sao hắn có thể làm như vậy? Ngục Trừng Nhi không nhịn được nghĩ, tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau biến thành biểu tỷ muội? Đây là cái chủ ý thối nát gì! Muội muốn đi gặp Nhị tỷ!
Không được! Mặc Dạ lắc đầu phủ quyết, Muội quên sao? Huynh vừa mới nói với muội, trong đầu Ma Nhi có một khối máu, nếu bây giờ mạnh mẽ kích thích nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến khối máu di động, Ma Nhi có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nước mắt Ngục Trừng Nhi để dành trong hốc mắt lúc này rơi xuống, nàng khổ sở che miệng khẽ khóc, Nhị tỷ, Nhị tỷ. . . . . . Ô ô. . . . . .
Mặc Dạ tiến lên ôm lấy nàng, sớm biết nàng sẽ rơi lệ, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Ít nhất nàng ấy còn sống. Lúc Ma Nhi vẫn không có tin tức, hắn và Dạ Hàn thất vọng đau khổ cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, hôm nay biết Ma Nhi còn sống, cuộc sống trôi qua cũng không tệ, vậy là đủ rồi.
Ngục Trừng Nhi khổ sở khóc. Mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn nói đúng, khóc một lúc lâu, nàng hít hít mũi, ấm ách hỏi: Nhị tỷ ở cùng Hành Vương?
Hành Vương và Nhị tỷ muội đi tìm cô nương biết tung tích của Nam Vương kia, sẽ tới thành Thiên Quyền gặp Đại tỷ muội, Dạ Hàn đã tới đó.
Vậy muội. . . . . .
Lời nàng nói còn chưa hết, Mặc Dạ đã lắc đầu.
Huynh và Dạ Hàn vừa mới nói qua, không nên để Ma Nhi nhìn thấy nhiều người quen. Bệnh tình của Ma Nhi vừa mới ổn định lại, không thích hợp để nàng nhìn thấy d'đ.l/q'đ cưỡng bách thức tỉnh trí nhớ của nàng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai bên cân nhắc, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giữ lại tính mạng của Ma Nhi.
Trước đó vài ngày, hắn đã gặp qua Ma Nhi mấy lần, trừ mất trí nhớ ra, nhìn qua Ma Nhi quả thật rất tốt.
Nói như vậy lời nói. . . . . . Muội cứ như vậy không có Nhị tỷ? Không giải thích gì tự nhiên thiếu một tỷ tỷ như vậy, nói gì Ngục Trừng Nhi cũng không tiếp nhận nổi.
Đáy mắt Mặc Dạ có chút chán nản, Cũng không phải như thế, Hành Vương sẽ đứng ra, để cho các muội biến thành thân phận biểu tỷ muội.
Muội mới không cần! Tại sao hắn có thể làm như vậy? Ngục Trừng Nhi không nhịn được nghĩ, tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau biến thành biểu tỷ muội? Đây là cái chủ ý thối nát gì! Muội muốn đi gặp Nhị tỷ!
Không được! Mặc Dạ lắc đầu phủ quyết, Muội quên sao? Huynh vừa mới nói với muội, trong đầu Ma Nhi có một khối máu, nếu bây giờ mạnh mẽ kích thích nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến khối máu di động, Ma Nhi có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nước mắt Ngục Trừng Nhi để dành trong hốc mắt lúc này rơi xuống, nàng khổ sở che miệng khẽ khóc, Nhị tỷ, Nhị tỷ. . . . . . Ô ô. . . . . .
Mặc Dạ tiến lên ôm lấy nàng, sớm biết nàng sẽ rơi lệ, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Ít nhất nàng ấy còn sống. Lúc Ma Nhi vẫn không có tin tức, hắn và Dạ Hàn thất vọng đau khổ cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, hôm nay biết Ma Nhi còn sống, cuộc sống trôi qua cũng không tệ, vậy là đủ rồi.
Ngục Trừng Nhi khổ sở khóc. Mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn nói đúng, khóc một lúc lâu, nàng hít hít mũi, ấm ách hỏi: Nhị tỷ ở cùng Hành Vương?
Hành Vương và Nhị tỷ muội đi tìm cô nương biết tung tích của Nam Vương kia, sẽ tới thành Thiên Quyền gặp Đại tỷ muội, Dạ Hàn đã tới đó.
Vậy muội. . . . . .
Lời nàng nói còn chưa hết, Mặc Dạ đã lắc đầu.
Huynh và Dạ Hàn vừa mới nói qua, không nên để Ma Nhi nhìn thấy nhiều người quen. Bệnh tình của Ma Nhi vừa mới ổn định lại, không thích hợp để nàng nhìn thấy.
Sự việc so với những gì bọn hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Mặc Dạ trầm mặc, không nói hai lời, hôm sau liền dẫn Ngục Trừng Nhi ngày đêm kiên trì chạy về thành Dao Quang, hành trình gấp gáp khiến Ngục Trừng Nhi không có thời gian dư thừa để suy nghĩ lung tung.
Thật may là thành Dao Quang chỉ cách thành Thiên Quyền một châu, lộ trình không dài, đại khái hai ngày đã đến thành Dao Quang, mà Mặc Dạ trực tiếp đi gặp Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
Ngục Trừng Nhi còn chưa kịp nói với hắn cái gì, một ngày sau, Mặc Dạ lại vội vã rời khỏi thành Dao Quang, nàng tưởng rằng mấy ngày nữa Mặc Dạ sẽ trở lại, không nghĩ này từ biệt gần hai tháng.
Đại ca, Nhị tỷ sẽ không có chuyện gì chứ? Hơn một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, Nhị tỷ biến mất gần hai tháng, rốt cuộc có manh mối, hình như là ở thành Ngọc Hành, nhất định trên địa bàn Châu Hành vương, Mặc Dạ đã đã chạy tới.
Ừ. An Dạ Hàn đơn giản trả lời nàng một tiếng, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.
Ngục Trừng Nhi có chút bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đằng sau bàn đọc sách, Đại ca của nàng, Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
So với Mặc Dạ mày rậm không mắt, dung mạo đại ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn và Đại tỷ có mấy phần tương tự, chẳng qua là đại ca thật không thẹn với tên có một chữ Hàn, cả người lạnh băng, khóe mắt đuôi mày đều là thẳng tắp, làm cho người ta cảm thấy chính là thẳng như trúc, như cây tùng.
Nhìn hắn, lại nghĩ tới Đại tỷ, hai ngày trước Đại ca mới nói với nàng, chỗ mẹ mở Tứ Quý các, trùng hợp liên quan đến một chuyện của hoàng gia.
Lại nói từ đầu, thời điểm hai mươi năm trước An Vương khởi binh tạo phản, cướp Nam Vương đi, những năm gần đây không rõ tung tích Nam Vương, hoàng gia còn không từ bỏ iệc tìm kiếm, một người trong đó là nhân vật mấu chốt, chính là Huyện lệnh Âu Dương Lý lúc trước được điều đến huyện Trì Châu, hắn cũng đến tìm Nam Vương.
Khó khăn mới biết được, lúc ấy Nam Vương từng xuất hiện ở Tứ Quý các, mà trong tay Đại tỷ nắm giữ một chút ghi chép trước kia của Tứ Quý các, cho nên mới bị tai bay vạ gió, bất quá Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ cũng coi là đôi oan gia, đấu khí với nhau đấu luôn ra tình cảm.
Dù sao sau đó Đại tỷ thật sự tìm được cái yếm năm đó của Nam Vương ở mật thất trong thư phòng của Tứ Quý các, cũng có một cô nương rời Tứ Quý các mấy năm trước xác thực một số chuyện liên quan đến Nam Vương.
Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ, về phần Nhị tỷ, chờ Mặc Dạ trở lại sẽ nói rõ ràng, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Ninh Nhi muốn thành thân rồi. An Dạ Hàn rét lạnh nói một câu.
Ngục Trừng Nhi sửng sốt một chút, Vâng. Gật gật cái đầu, không hiểu Đại ca đột nhiên nói lời này làm gì?
Mặc Dạ cũng hai mươi hai rồi, mẹ nói muốn an bài hôn sự giúp Mặc Dạ, muội biết Mặc Dạ có thích d.đ/l'q.đ cô nương nhà nào không? Có lẽ hôn sự của Đại muội kích thích mẹ, thời gian này mẹ không ít nổi cáu bên tai.
Nghe An Dạ Hàn vừa nói như thế, Ngục Trừng Nhi cũng không biết tại sao, lập tức nghĩ tới cái người gọi Hồng Đình cô nương kia, trong lòng nghẹn lại đến khó chịu, lại nghĩ tới bộ dáng thân mật của hai người ngày đó, chiếc khăn trong lòng bàn tay nhanh bị nàng xé rách.
Không có! Không muốn thừa nhận cô nương đó có thể là Hồng Đình, nàng nói có chút cắn răng nghiến lợi.
An Dạ Hàn dừng một chút, tà tà liếc tiểu muội một cái, mặt tiểu muội đỏ ửng, nhìn ra được là đang tức giận.
Thế nào?
Không có gì. Nàng tức giận đùng đùng nói một câu, cũng không quan tâm phản ứng của Đại ca, xoay người trở về gian phòng của mình.
****
Hai nha hoàn Ngọc Hương và Huệ Hương đang ngồi thêu hoa trước cửa sổ, vừa nhìn thấy sắc mặt chủ tử khó coi chạy trở về, vội vàng buông khung thêu hoa trên tay nghênh đón.
Tam tiểu thư. Họ chính là nha hoàn hầu hạ Ngục Trừng Nhi ở Tứ Quý các, bị mang đến thành Dao Quang trước một bước, ở trong thành, không thể dùng cách gọi ở thanh lâu nữa, liền thống nhất đổi giọng gọi Tam tiểu thư.
Ngục Trừng Nhi ngưng cười ngồi trước gương đồng, mất hồn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trong gương, thật lâu sau mới thở dài, Đều lui ra đi.
Ngọc Hương và Huệ Hương nhìn nhau một cái. Vâng, hai nha hoàn cũng rất thức thời thu thập đồ, bước nhanh lui ra ngoài.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi không ngừng chuyển, không khỏi nghĩ tới thời điểm mười mấy năm trước lúc Mặc Dạ đến, lại nghĩ đến chuyện Đại ca vừa mới nói.
Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, nàng dĩ nhiên biết đạo lý này, ở Thần Hi, cô nương giống như đại tỷ hai mươi tuổi mới lập gia đình cực ít, hơn phần nửa đều là mười lăm, mười sáu tuổi liền thành thân lập gia đình rồi, chớ nói gì Mặc Dạ, suy nghĩ một chút, bộ dáng Mặc Dạ bộ đẹp mắt, sản nghiệp dưới tên cũng nhiều, hắn không phải là một kẻ nghèo hai tay trắng đâu.
Ngục Trừng Nhi cười nhăn nhíu mũi. Đại tỷ và Nhị tỷ không biết chuyện đó, nhưng nàng biết rất rõ ràng, sản nghiệp ban đầu mẹ mở không phải chỉ có Tứ Quý các mà thôi, thôn trang, thổ địa còn có cửa hàng không hề ít, kể từ sau khi mẹ và cha đi ngao du thiên hạ, rất nhiều nơi đều giao cho Mặc Dạ phụ trách xử lý, bây giờ hắn còn nhiều tiền hơn so với ba tỷ muội họ.
Nghĩ tới cái kiều mị Hồng Đình, Ngục Trừng Nhi có chút không cao hứng bĩu môi. Hừ, dáng dấp cũng không đ/đ.l'q/đ phải là rất đẹp! Nàng nhìn mình trong gương đồng, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua hai hàng mày liễu cong cong, ừ. . . . . . Cùng không khác nàng ta lắm, lỗ mũi không đẹp như nàng ta, miệng nhỏ hơn đối phương nhỏ một chút. . . . . .
Soi gương, quay trái quay phải nhìn một lúc lâu, nàng thả tay xuống, hơi cúi đầu, Ta là đang làm gì đây. . . . . . Nếu như Mặc Dạ có người yêu, nàng nên cao hứng mới phải, tại sao. . . . . . Ngược lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, cực kỳ không vui vẻ?
Đang suy nghĩ gì? Tiếng người truyền đến, âm thanh của Mặc Dạ đột nhiên vang lên ở sau lưng nàng.
Ngục Trừng Nhi sợ hết hồn, quay người lại, liền nhìn thấy Mặc Dạ, mắt khẽ cong, Mặc Dạ, huynh đã trở lại!
Nàng thật cao hứng định đi đến bên cạnh Mặc Dạ, chính là muốn giống như trước đây ôm cánh tay hắn thì từ bên cạnh hắn xuất hiện một cánh cánh tay khác, trước nàng một bước ôm cánh tay Mặc Dạ.
Nàng sửng sốt, ngây ngốc nhìn người đột nhiên xông ra. Chỉ thấy Hồng Đình cười hì hì ôm tay Mặc Dạ, hướng nàng đang sững sờ lên tiếng chào hỏi.
Tam tiểu thư, chúng ta trở lại.
Cái gì gọi là chúng ta trở lại? Ngục Trừng Nhi nghe nàng ta nói như vậy, một cỗ lửa giận lập tức bùng lên trong ngực, hai mắt thật to chuyển một cái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ tiếp thu được lửa giận của nàng, lại thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh hắn bị Hồng Đình ôm, hắn từ từ đem tay cánh tay rút trở về, nhướng nhướng mày. Trừng Nhi sao vậy?
Ngục Trừng Nhi cũng cảm thấy tâm tình của mình phập phồng hơi lớn, có chút luống cuống sờ sờ làn váy của mình, Mặc Dạ biết đó là động tác bản năng lúc khẩn trương của nàng, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu lần nữa lại một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Ai, chuyến đi này mệt chết người rồi, Mặc gia, người không phải là có chuyện muốn nói với Tam tiểu thư? Nói nhanh một chút, chúng ta mới có thể sớm đi nghỉ ngơi. Hồng Đình tùy tiện ngáp một cái, cũng không biết là cố ý còn là vô tình, càng nói càng mập mờ.
Sắc mặt Ngục Trừng Nhi lúc trắng lúc xanh, tâm như bị kim châm một, đau đến có chút thở không nổi.
Mặc Dạ nhìn Hồng Đình càng nói càng càn rỡ, nghiêng đầu lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hồng Đình nhận được ánh mắt lạnh của hắn, bĩu môi, lui sang một bên, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, Ngục Trừng Nhi nghe không rõ, Mặc Dạ lại trừng nàng ta một cái sắc như đao.
Thấy sắc mặt Ngục Trừng Nhi còn chưa tốt, Mặc Dạ chủ động tiến lên dắt tay nàng, kéo nàng đi về phòng.
Vào trong phòng, Ngục Trừng Nhi đơn giản rút tay ra, ngồi lên một bên ghế lê hoa, quay đầu không nhìn hắn.
Đã tìm được Ma Nhi rồi. Mặc Dạ dừng một chút, có mấy lời không biết nên nói với nàng thế nào.
Nhị tỷ ở đâu? Ngục Trừng Nhi cao hứng chuyển mắt nhìn hắn.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới từ từ mở miệng tự thuật Ngục Ma Nhi mất tích thủy mạt. . . . . .
****
Ma Nhi thật ra thì cũng không phải là mất tích, mà là bị Hành Vương mang đi, đoán chừng là phương thức Hành Vương mang Ma Nhi đi không quá dịu dàng, cho nên đầu Ma Nhi bị thương, đã quên chuyện trước kia.
Chuyện hai tỷ muội Ngục gia đều tìm kiếm Nam Vương Diệu Huyền Hàn có chút liên quan, Hành Vương thuận tiện giữ Ma Nhi lại, là chuẩn bị dùng nàng để kiềm chế thủ đoạn của Ninh Nhi, không nghĩ tới Ma Nhi lại mất trí nhớ, Hành Vương nhân cơ hội này bịa một cái thân phận khác cho Ma Nhi, làm cho thủ hạ của hắn và Dạ Hàn phía đi tìm khắp nơi không thấy người.
Kết quả thần xui quỷ khiến, Ma Nhi mất trí nhớ và Hành Vương nảy sinh tình cảm, mà bởi vì ban đầu Ma Nhi bị tổn thương tới đầu óc, không cách nào khôi phục trí nhớ, nếu muốn Chương 4.1
Đêm hôm đó, Mặc Dạ một thân một mình lẩn vào biệt viện của Thiên Quyền thành chủ, gặp được Ngục Ninh Nhi, cũng đồng thời xác định một chuyện, Ngục Ma Nhi thật sự mất tích!
Sự việc so với những gì bọn hắn nghĩ còn nghiêm trọng hơn, Mặc Dạ trầm mặc, không nói hai lời, hôm sau liền dẫn Ngục Trừng Nhi ngày đêm kiên trình chạy về thành Dao Quang, hành trình gấp gáp khiến Ngục Trừng Nhi không có thời gian dư thừa để suy nghĩ lung tung.
Thật may là thành Dao Quang chỉ cách thành Thiên Quyền một châu, lộ trình không dài, đại khái hai ngày đã đến thành Dao Quang, mà Mặc Dạ trực tiếp đi gặp Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
Ngục Trừng Nhi còn chưa kịp nói với hắn cái gì, một ngày sau, Mặc Dạ lại vội vã rời khỏi thành Dao Quang, nàng tưởng rằng mấy ngày nữa Mặc Dạ sẽ trở lại, không nghĩ này từ biệt gần hai tháng.
Đại ca, Nhị tỷ sẽ không có chuyện gì chứ? Hơn một tháng này, xảy ra rất nhiều chuyện, Nhị tỷ biến mất gần hai tháng, rốt cuộc có manh mối, hình như là ở thành Ngọc Hành, nhất định trên địa bàn Châu Hành vương, Mặc Dạ đã đã chạy tới.
Ừ. An Dạ Hàn đơn giản trả lời nàng một tiếng, ngay cả nhìn nàng một cái cũng không có.
Ngục Trừng Nhi có chút bất mãn nhìn chằm chằm nam nhân ngồi đằng sau bàn đọc sách, Đại ca của nàng, Dao Quang thành chủ An Dạ Hàn.
So với Mặc Dạ mày rậm không mắt, dung mạo đại ca cực kỳ tuấn mỹ, hắn và Đại tỷ có mấy phần tương tự, chẳng qua là đại ca thật không thẹn với tên có một chữ Hàn, cả người lạnh băng, khóe mắt đuôi mày đều là thẳng tắp, làm cho người ta cảm thấy chính là thẳng như trúc, như cây tùng.
Nhìn hắn, lại nghĩ tới Đại tỷ, hai ngày trước Đại ca mới nói với nàng, chỗ mẹ mở Tứ Quý các, trùng hợp liên quan đến một chuyện của hoàng gia.
Lại nói từ đầu, thời điểm hai mươi năm trước An Vương khởi binh tạo phản, cướp Nam Vương đi, những năm gần đây không rõ tung tích Nam Vương, hoàng gia còn không từ bỏ iệc tìm kiếm, một người trong đó là nhân vật mấu chốt, chính là Huyện lệnh Âu Dương Lý lúc trước được điều đến huyện Trì Châu, hắn cũng đến tìm Nam Vương.
Khó khăn mới biết được, lúc ấy Nam Vương từng xuất hiện ở Tứ Quý các, mà trong tay Đại tỷ nắm giữ một chút ghi chép trước kia của Tứ Quý các, cho nên mới bị tai bay vạ gió, bất quá Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ cũng coi là đôi oan gia, đấu khí với nhau đấu luôn ra tình cảm.
Dù sao sau đó Đại tỷ thật sự tìm được cái yếm năm đó của Nam Vương ở mật thất trong thư phòng của Tứ Quý các, cũng có một cô nương rời Tứ Quý các mấy năm trước xác thực một số chuyện liên quan đến Nam Vương.
Hoàng Thượng đã hạ chỉ tứ hôn cho Đại tỷ và Thiên Quyền thành chủ, về phần Nhị tỷ, chờ Mặc Dạ trở lại sẽ nói rõ ràng, mọi thứ sẽ sáng tỏ.
Ninh Nhi muốn thành thân rồi. An Dạ Hàn rét lạnh nói một câu.
Ngục Trừng Nhi sửng sốt một chút, Vâng. Gật gật cái đầu, không hiểu Đại ca đột nhiên nói lời này làm gì?
Mặc Dạ cũng hai mươi hai rồi, mẹ nói muốn an bài hôn sự giúp Mặc Dạ, muội biết Mặc Dạ có thích cô nương nhà nào không? Có lẽ hôn sự của Đại muội kích thích mẹ, thời gian này mẹ không ít ở bên tai nổi cáu.
Nghe An Dạ Hàn vừa nói như thế, Ngục Trừng Nhi cũng không biết tại sao, lập tức nghĩ tới cái người gọi Hồng Đình cô nương kia, trong lòng nghẹn lại đến khó chịu, lại nghĩ tới bộ dáng thân mật của hai người ngày đó, chiếc khăn trong lòng bàn tay nhanh bị nàng xé rách.
Không có! Không muốn thừa nhận cô nương đó có thể là Hồng Đình, nàng nói có chút cắn răng nghiến lợi.
An Dạ Hàn dừng một chút, tà tà liếc tiểu muội một cái, mặt tiểu muội đỏ ửng, nhìn ra được là đang tức giận.
Thế nào?
Không có gì. Nàng tức giận đùng đùng nói một câu, cũng không quan tâm phản ứng của Đại ca, xoay người trở về gian phòng của mình.
****
Hai nha hoàn Ngọc Hương và Huệ Hương đang ngồi thêu hoa trước cửa sổ, vừa nhìn thấy sắc mặt chủ tử khó coi chạy trở về, vội vàng buông khung thêu hoa trên tay nghênh đón.
Tam tiểu thư. Họ chính là nha hoàn hầu hạ Ngục Trừng Nhi ở Tứ Quý các, bị mang đến thành Dao Quang trước một bước, ở trong thành, không thể dùng cách gọi ở thanh lâu nữa, liền thống nhất đổi giọng gọi Tam tiểu thư.
Ngục Trừng Nhi ngưng cười ngồi trước gương đồng, mất hồn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt mơ hồ phản chiếu trong gương, thật lâu sau mới thở dài, Đều lui ra đi.
Ngọc Hương và Huệ Hương nhìn nhau một cái. Vâng, hai nha hoàn cũng rất thức thời thu thập đồ, bước nhanh lui ra ngoài.
Trong đầu Ngục Trừng Nhi không ngừng chuyển, không khỏi nghĩ tới thời điểm mười mấy năm trước lúc Mặc Dạ đến, lại nghĩ đến chuyện Đại ca vừa mới nói.
Nam lớn lấy vợ, nữ lớn gả chồng, nàng dĩ nhiên biết đạo lý này, ở Thần Hi, cô nương giống như đại tỷ hai mươi tuổi mới lập gia đình cực ít, hơn phần nửa đều là mười lăm, mười sáu tuổi liền thành thân lập gia đình rồi, chớ nói gì Mặc Dạ, suy nghĩ một chút, bộ dáng Mặc Dạ bộ đẹp mắt, sản nghiệp dưới tên cũng nhiều, hắn không phải là một kẻ nghèo hai tay trắng đâu.
Ngục Trừng Nhi cười nhăn nhíu mũi. Đại tỷ và Nhị tỷ không biết chuyện đó, nhưng nàng biết rất rõ ràng, sản nghiệp ban đầu mẹ mở không phải chỉ có Tứ Quý các mà thôi, thôn trang, thổ địa còn có cửa hàng không hề ít, kể từ sau khi mẹ và cha đi ngao du thiên hạ, rất nhiều nơi đều giao cho Mặc Dạ phụ trách xử lý, bây giờ hắn còn nhiều tiền hơn so với ba tỷ muội họ.
Nghĩ tới cái kiều mị Hồng Đình, Ngục Trừng Nhi có chút không cao hứng bĩu môi. Hừ, dáng dấp cũng không phải là rất đẹp! Nàng nhìn mình trong gương đồng, ngón tay mảnh khảnh xẹt qua hai hàng mày liễu cong cong, ừ. . . . . . Cùng không khác nàng ta lắm, lỗ mũi không đẹp như nàng ta, miệng nhỏ hơn đối phương nhỏ một chút. . . . . .
Soi gương, quay trái quay phải nhìn một lúc lâu, nàng thả tay xuống, hơi cúi đầu, Ta là đang làm gì đây. . . . . . Nếu như Mặc Dạ có người yêu, nàng nên cao hứng mới phải, tại sao. . . . . . Ngược lại cảm thấy trong lòng buồn buồn, cực kỳ không vui vẻ?
Đang suy nghĩ gì? Tiếng người truyền đến, âm thanh của Mặc Dạ đột nhiên vang lên ở sau lưng nàng.
Ngục Trừng Nhi sợ hết hồn, quay người lại, liền nhìn thấy Mặc Dạ, mắt khẽ cong, Mặc Dạ, huynh đã trở lại!
Nàng thật cao hứng định đi đến bên cạnh Mặc Dạ, chính là muốn giống như trước đây ôm cánh tay hắn thì từ bên cạnh hắn xuất hiện một cánh cánh tay khác, trước nàng một bước ôm cánh tay Mặc Dạ.
Nàng sửng sốt, ngây ngốc nhìn người đột nhiên xông ra. Chỉ thấy Hồng Đình cười hì hì ôm tay Mặc Dạ, hướng nàng đang sững sờ lên tiếng chào hỏi.
Tam tiểu thư, chúng ta trở lại.
Cái gì gọi là chúng ta trở lại? Ngục Trừng Nhi nghe nàng ta nói như vậy, một cỗ lửa giận lập tức bùng lên trong ngực, hai mắt thật to chuyển một cái, tức giận trợn trừng mắt nhìn Mặc Dạ.
Mặc Dạ tiếp thu được lửa giận của nàng, lại thấy nàng gắt gao nhìn chằm chằm cánh hắn bị Hồng Đình ôm, hắn từ từ đem tay cánh tay rút trở về, nhướng nhướng mày. Trừng Nhi sao vậy?
Ngục Trừng Nhi cũng cảm thấy tâm tình của mình phập phồng hơi lớn, có chút luống cuống sờ sờ làn váy của mình, Mặc Dạ biết đó là động tác bản năng lúc khẩn trương của nàng, ánh mắt lóe lóe, khóe miệng khẽ cong, ngẩng đầu lần nữa lại một bộ dáng như không có chuyện gì xảy ra.
Ai, chuyến đi này mệt chết người rồi, Mặc gia, người không phải là có chuyện muốn nói với Tam tiểu thư? Nói nhanh một chút, chúng ta mới có thể sớm đi nghỉ ngơi. Hồng Đình tùy tiện ngáp một cái, cũng không biết là cố ý còn là vô tình, càng nói càng mập mờ.
Sắc mặt Ngục Trừng Nhi lúc trắng lúc xanh, tâm như bị kim châm một, đau đến có chút thở không nổi.
Mặc Dạ nhìn Hồng Đình càng nói càng càn rỡ, nghiêng đầu lạnh lùng liếc nàng ta một cái. Hồng Đình nhận được ánh mắt lạnh của hắn, bĩu môi, lui sang một bên, trong miệng lẩm bẩm mấy câu, Ngục Trừng Nhi nghe không rõ, Mặc Dạ lại trừng nàng ta một cái sắc như đao.
Thấy sắc mặt Ngục Trừng Nhi còn chưa tốt, Mặc Dạ chủ động tiến lên dắt tay nàng, kéo nàng đi về phòng.
Vào trong phòng, Ngục Trừng Nhi đơn giản rút tay ra, ngồi lên một bên ghế lê hoa, quay đầu không nhìn hắn.
Đã tìm được Ma Nhi rồi. Mặc Dạ dừng một chút, có mấy lời không biết nên nói với nàng thế nào.
Nhị tỷ ở đâu? Ngục Trừng Nhi cao hứng chuyển mắt nhìn hắn.
Mặc Dạ nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, mới từ từ mở miệng tự thuật Ngục Ma Nhi mất tích thủy mạt. . . . . .
****
Ma Nhi thật ra thì cũng không phải là mất tích, mà là bị Hành Vương mang đi, đoán chừng là phương thức Hành Vương mang Ma Nhi đi không quá dịu dàng, cho nên đầu Ma Nhi bị thương, đã quên chuyện trước kia.
Chuyện hai tỷ muội Ngục gia đều tìm kiếm Nam Vương Diệu Huyền Hàn có chút liên quan, Hành Vương thuận tiện giữ Ma Nhi lại, là chuẩn bị dùng nàng để kiềm chế thủ đoạn của Ninh Nhi, không nghĩ tới Ma Nhi lại mất trí nhớ, Hành Vương nhân cơ hội này bịa một cái thân phận khác cho Ma Nhi, làm cho thủ hạ của hắn và Dạ Hàn phía đi tìm khắp nơi không thấy người.
Kết quả thần xui quỷ khiến, Ma Nhi mất trí nhớ và Hành Vương nảy sinh tình cảm, mà bởi vì ban đầu Ma Nhi bị tổn thương tới đầu óc, không cách nào khôi phục trí nhớ, nếu muốn cưỡng bách thức tỉnh trí nhớ của nàng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai bên cân nhắc, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giữ lại tính mạng của Ma Nhi.
Trước đó vài ngày, hắn đã gặp qua Ma Nhi mấy lần, trừ mất trí nhớ ra, nhìn qua Ma Nhi quả thật rất tốt.
Nói như vậy lời nói. . . . . . Muội cứ như vậy không có Nhị tỷ? Không giải thích gì tự nhiên thiếu một tỷ tỷ như vậy, nói gì Ngục Trừng Nhi cũng không tiếp nhận nổi.
Đáy mắt Mặc Dạ có chút chán nản, Cũng không phải như thế, Hành Vương sẽ đứng ra, để cho các muội biến thành thân phận biểu tỷ muội.
Muội mới không cần! Tại sao hắn có thể làm như vậy? Ngục Trừng Nhi không nhịn được nghĩ, tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau biến thành biểu tỷ muội? Đây là cái chủ ý thối nát gì! Muội muốn đi gặp Nhị tỷ!
Không được! Mặc Dạ lắc đầu phủ quyết, Muội quên sao? Huynh vừa mới nói với muội, trong đầu Ma Nhi có một khối máu, nếu bây giờ mạnh mẽ kích thích nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến khối máu di động, Ma Nhi có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nước mắt Ngục Trừng Nhi để dành trong hốc mắt lúc này rơi xuống, nàng khổ sở che miệng khẽ khóc, Nhị tỷ, Nhị tỷ. . . . . . Ô ô. . . . . .
Mặc Dạ tiến lên ôm lấy nàng, sớm biết nàng sẽ rơi lệ, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Ít nhất nàng ấy còn sống. Lúc Ma Nhi vẫn không có tin tức, hắn và Dạ Hàn thất vọng đau khổ cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, hôm nay biết Ma Nhi còn sống, cuộc sống trôi qua cũng không tệ, vậy là đủ rồi.
Ngục Trừng Nhi khổ sở khóc. Mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn nói đúng, khóc một lúc lâu, nàng hít hít mũi, ấm ách hỏi: Nhị tỷ ở cùng Hành Vương?
Hành Vương và Nhị tỷ muội đi tìm cô nương biết tung tích của Nam Vương kia, sẽ tới thành Thiên Quyền gặp Đại tỷ muội, Dạ Hàn đã tới đó.
Vậy muội. . . . . .
Lời nàng nói còn chưa hết, Mặc Dạ đã lắc đầu.
Huynh và Dạ Hàn vừa mới nói qua, không nên để Ma Nhi nhìn thấy nhiều người quen. Bệnh tình của Ma Nhi vừa mới ổn định lại, không thích hợp để nàng nhìn thấy d'đ.l/q'đ cưỡng bách thức tỉnh trí nhớ của nàng, chỉ sợ sẽ nguy hiểm đến tính mạng, sau khi hai bên cân nhắc, không thể làm gì khác hơn là lựa chọn giữ lại tính mạng của Ma Nhi.
Trước đó vài ngày, hắn đã gặp qua Ma Nhi mấy lần, trừ mất trí nhớ ra, nhìn qua Ma Nhi quả thật rất tốt.
Nói như vậy lời nói. . . . . . Muội cứ như vậy không có Nhị tỷ? Không giải thích gì tự nhiên thiếu một tỷ tỷ như vậy, nói gì Ngục Trừng Nhi cũng không tiếp nhận nổi.
Đáy mắt Mặc Dạ có chút chán nản, Cũng không phải như thế, Hành Vương sẽ đứng ra, để cho các muội biến thành thân phận biểu tỷ muội.
Muội mới không cần! Tại sao hắn có thể làm như vậy? Ngục Trừng Nhi không nhịn được nghĩ, tỷ muội từ nhỏ sống nương tựa lẫn nhau biến thành biểu tỷ muội? Đây là cái chủ ý thối nát gì! Muội muốn đi gặp Nhị tỷ!
Không được! Mặc Dạ lắc đầu phủ quyết, Muội quên sao? Huynh vừa mới nói với muội, trong đầu Ma Nhi có một khối máu, nếu bây giờ mạnh mẽ kích thích nàng nhớ lại chuyện cũ, khiến khối máu di động, Ma Nhi có thể vĩnh viễn không tỉnh lại nữa.
Nước mắt Ngục Trừng Nhi để dành trong hốc mắt lúc này rơi xuống, nàng khổ sở che miệng khẽ khóc, Nhị tỷ, Nhị tỷ. . . . . . Ô ô. . . . . .
Mặc Dạ tiến lên ôm lấy nàng, sớm biết nàng sẽ rơi lệ, bàn tay vỗ nhẹ lưng nàng trấn an, Ít nhất nàng ấy còn sống. Lúc Ma Nhi vẫn không có tin tức, hắn và Dạ Hàn thất vọng đau khổ cũng đã tính toán đến trường hợp xấu nhất, hôm nay biết Ma Nhi còn sống, cuộc sống trôi qua cũng không tệ, vậy là đủ rồi.
Ngục Trừng Nhi khổ sở khóc. Mặc dù không thừa nhận, nhưng hắn nói đúng, khóc một lúc lâu, nàng hít hít mũi, ấm ách hỏi: Nhị tỷ ở cùng Hành Vương?
Hành Vương và Nhị tỷ muội đi tìm cô nương biết tung tích của Nam Vương kia, sẽ tới thành Thiên Quyền gặp Đại tỷ muội, Dạ Hàn đã tới đó.
Vậy muội. . . . . .
Lời nàng nói còn chưa hết, Mặc Dạ đã lắc đầu.
Huynh và Dạ Hàn vừa mới nói qua, không nên để Ma Nhi nhìn thấy nhiều người quen. Bệnh tình của Ma Nhi vừa mới ổn định lại, không thích hợp để nàng nhìn thấy.
/21
|