Khất Phu

Chương 31

/36


Sắc mặt của nàng đột nhiên trở nên tái nhợt, bởi vì nàng nhìn đến khuôn mặt của người cầm đầu kia có vài phần quen thuộc, lòng của nàng trầm xuống. Liều mình dưới đáy lòng cầu nguyện vô số lần, trăm ngàn lần đừng là người kia trong trí nhớ của nàng, trăm ngàn lần không cần, nhưng khi bọn họ càng ngày càng đến gần, hy vọng của nàng như bị đập tan hoàn toàn.

Nàng nhận ra người kia! Bọn họ đến cửa nhà nàng ngừng lại, người cầm đầu nọ dẫn đầu xuống ngựa, ở ngoài cửa vững vàng đứng nghiêm, có lễ nhưng rõ ràng cao giọng hỏi:“Xin hỏi, trong nhà có người không?”

Nàng lén lút buông một góc rèm cửa độn bông xuống, cắn môi co mình trên giường, dối gạt mình hy vọng, nàng không trả lời bọn họ sẽ rời khỏi, tuy rằng, nàng biết điều đó không có khả năng.

“Xin hỏi Nhan cô nương có ở nhà không?”

Người nọ thanh âm rất cao.

Hắn cư nhiên biết họ của nàng? Môi của nàng cắn càng chặt, hay là, nếu bọn họ có thể tìm tới nơi này, biết tên của nàng cũng không thần kỳ, như vậy, bọn họ khẳng định đã muốn biết được tất cả mọi chuyện. Mà A Lực, thực rõ ràng, chính là “Hắn” mà nàng luôn luôn âm thầm đoán trong lòng! Bởi vì nàng nhận ra được vị cầm đầu kia, chính là lúc trước ở kinh thành, A Lực trong lúc vô ý cứu nàng, người kia là người hắn lưu lại xử lý mọi chuyện.

Thì ra nàng cùng A Lực, lại thật là mây cùng bùn khác biệt...... Nước mắt ở trong hốc mắt chầm chậm chảy ra, trái tim của nàng thống khổ xiết chặt, vì sao lại đến nhanh như vậy, chỉ cần lại cho nàng một chút thời gian, cho nàng thêm chút thời gian để nàng hạnh phúc vui vẻ là tốt rồi, vì sao nhanh như vậy?

“Nhan cô nương, Nhan cô nương.”

Nàng không thể không lên tiếng, bằng không khẳng định sẽ đem Toàn bá đưa tới, nàng thanh thanh tiếng nói, rốt cục có thể mở miệng nói chuyện:“Ta đây, cửa không có khóa,các vị vào đi.”

Nàng nghe được tiếng bước chân, thực ổn thực trầm, một chút một chút như là dẫm nát trái tim của nàng, mỗi một bước đều mang đến thống khổ cho nàng. Rốt cục, cửa phòng được đẩy ra cho nàng cùng người nọ mặt đối mặt.

“Nhan cô nương, tại hạ Hạ Vân Phi.” Chắp tay hành lễ xong sau, Hạ Vân Phi đứng thẳng dậy đánh giá nữ nhân xinh xắn ngồi ở trên giường, mái tóc đen dài dùng một cây trâm bằng gỗ quấn quanh mái tóc, nàng ngũ quan thanh tú, ánh mắt thật to, cánh mũi khéo léo còn có đôi môi hồng nhuận, không tính đặc biệt xinh đẹp, nhưng hết sức dịu dàng động lòng người. Nàng lẳng lặng ngồi ở chỗ kia, bụng đã nhô ra thực rõ ràng, đáy mắt là một mảnh đau thương.

Chính là nàng cứu chủ tử của hắn? Nữ nhân yếu đuối như vậy mềm mại như vậy, lại có thể cứu chủ tử của hắn?

Nàng có vài phần nhìn quen mắt, hắn nhíu nhíu mày, lại nghĩ không ra chính mình rốt cuộc gặp qua nàng ở đâu, mà bụng của nàng...... Hạ Vân Phi không tự giác nhìn xe ngựa đang đậu ở bên ngoài,đôi mày nhíu càng chặt. Nhưng mặc kệ như thế nào, cũng phải hỏi cho rõ chuyện quan trọng trước.

“Xin hỏi Nhan tiểu thư, mười tháng trước tiểu thư ở trên núi cứu được một người, giờ người đó ở nơi nào?”

Nàng gắt gao cắn môi, cắn cánh môi đều trắng bệch, lại vẫn là không trả lời.

Hắn nhìn vẻ mặt nàng như vậy, không khỏi có chút không đành lòng, điều cần phải hỏi vẫn là phải lên tiếng hỏi:“Hoặc là ta đổi một cách hỏi khác vậy, Nhan tiểu thư, trượng phu A Lực của ngươi lúc này ở nơi nào?”

Thì ra bọn họ đã biết cả rồi! Khuôn mặt Nhan Thủy Nhu tái nhợt, thân mình không tự chủ được run run, nàng cảm thấy tuyệt vọng, một loại tuyệt vọng trước nay chưa từng có.

A Lực mang theo rất nhiều con mồi săn được trở về, suốt bốn canh giờ ở trên núi săn bắn, thu hoạch của hắn làm cho hắn vẫn là cảm thấy phi thường vừa lòng, mấy con tuyết hồ trắng noãn kia, vừa vặn có thể làm áo khoác cho Nhu nhi, mà mấy con gà rừng thỏ hoang này có thể giao cho Toàn bá, cho ông đun canh làm cho nàng bồi bổ thân mình.

Ở chân núi sau khi cùng nhậm đại ca tách ra, A Lực đạp lên lớp băng tuyết thật dày, hưng trí bừng bừng trên đường trở về nhà, dọc theo đường đi khắp nơi mờ mịt, phương xa dâng lên khói bếp lượn lờ, vừa vặn là giờ cơm chiều. Nhu nhi của hắn khẳng định ở nhà lo lắng chờ hắn trở về đây.

Nghĩ đến đây,

Bước chân của hắn trở nên càng nhanh hơn.

Xuyên qua lớp tuyết động đóng trong rừng trúc, nghĩ đến nhà của hắn đã gần ngay trước mắt, lập tức là có thể nhìn thấy thê tử ôn nhu, bên môi của hắn gợi lên nụ cười sung sướng.Mà khi hắn bước ra khỏi khu rừng trúc, thấy cảnh tượng trước mắt, bước chân của hắn đột nhiên cứng đờ.

Một chiếc xe ngựa phi thường đẹp đẽ quý giá lẳng lặng đứng ở cửa nhà của hắn, đứng cạnh xe ngựa là một đám người mặc y phục màu vàng vẻ mặt nghiêm túc, trên vai bọn họ đều đầy tuyết, nhưng không hề đưa tay gạt bỏ, dưới chân đã đầy tuyết trắng, thực rõ ràng bọn họ ở nơi này chờ đã lâu. Hắn cảnh giác đi về hướng đó, không có ý định chạy trốn, bởi vì thê tử hắn ở nhà, hắn không biết nàng hiện tại rốt cuộc thế nào ?

Bọn họ đều thấy được hắn, trong nháy mắt kia, hắn ở trên mặt bọn họ thấy được kinh hỉ, thấy được kích động, hắn nghi hoặc nhíu nhíu mày, cái loại cảm giác quen thuộc này lại tới nữa...... Hắn giống như ẩn ẩn biết, mình có lẽ biết những người này, mà bọn họ sẽ không tạo thành gì uy hiếp đối với hắn.

Hắn càng chạy càng gần, càng chạy càng gần, đôi mắt lợi hại gắt gao nhìn chằm chằm chiếc xe ngựa rực rỡ kia, sau đó nhìn đến hoa văn phiền phức trên thân xe, đó là hoa văn cùng ngọc bội trên người hắn giống nhau như đúc, hắn cảm thấy rất quen thuộc, phi thường phi thường quen thuộc, trong đầu rất nhanh hiện lên vô số hình ảnh...... Quá nhanh lại nhiều, hắn nhớ không được. Cửa xe ngựa chậm rãi mở ra, hé ra khuôn mặt tuyệt diễm mà tinh xảo xuất hiện trong mắt của hắn, nữ tử kia chậm rãi hướng hắn hé ra nụ cười xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng hé mở, nhẹ nhàng lên tiếng:“Trạch nhi.”

Hắn nắm chặt con mồi, bàn tay mạnh mẽ buông ra, cái loại cảm giác choáng váng này rất quen thuộc, rất mãnh liệt hướng hắn vọt tới, trước mắt hắn một mảnh tối đen......

“Ai, Nhan nha đầu, con nên ăn một chút gì đi.” Toàn bá bưng một chén cháo nấu chín đứng ở bên cạnh Nhan Thủy Nhu, thở dài, nhẹ giọng khuyên nhủ.

Nhan Thủy Nhu lắc lắc đầu,“Toàn bá, cám ơn bá, con ăn không vô.”

“Con không đói bụng, đứa nhỏ trong bụng cũng sẽ đói, vì nó, con nên ăn chút gì đi.”

Nàng trầm mặc một lúc, rồi đưa tay tiếp nhận bát cháo nóng kia, mãi cho đến khi cầm bát, nàng mới phát hiện thì ra tay mình rất lạnh. Kỳ thật không chỉ là tay, ngay cả trái tim nàng cũng lạnh . Chén cháo ngọt ngào khi vừa vào trong miệng lại trở nên đắng chát, cảm giác vô cùng khó chịu, nước mắt của nàng không tự chủ được một giọt rồi lại một giọt rơi vào bát cháo, đau lòng không chịu nổi.

“Ai, lúc trước ta đã cảm thấy lai lịch của tiểu tử kia có vấn đề, cũng không nghĩ đến hắn lại có xuất thân phú quý.” Toàn bá hôm nay vừa đến đã nhìn thấy một đám người xa lạ đang đứng cửa nhà Nhan nha đầu, lúc ấy ông còn tưởng rằng có người khi dễ Nhan nha đầu, lập tức tiến lên chuẩn bị để hỏi. Ai biết còn không kịp mở miệng, đã bị “Thỉnh” đi vào, khi ông nhìn thấy Nhan nha đầu mạnh khỏe ngồi ở trong nhà, trừ bỏ vẻ mặt đau thương, cũng là không có gì không ổn, thế này ông mới yên tâm.

Hỏi thật lâu sau Nhan nha đầu mới miễn cưỡng nói vài câu, ông mới hiểu được đại khái, thì ra những người đó là tới tìm A Lực.

Bọn họ mượn phòng của ông, nói có việc muốn trao đổi, Toàn bá đầy bụng nghi vấn, định chờ A Lực trở về để hỏi rõ rang. Ai biết tiểu tử kia sau khi trở về, lại đi theo đám người kia vào phòng, đến bây giờ cũng không có đi ra.

Đến tột cùng những người đó đến đây để làm gì, vì sao tìm đến A Lực? Nhìn thấy chiếc xe ngựa hoa lệ kia, còn cách ăn mặc của đám người đó, Toàn bá dù chưa từng thấy qua cũng biết, bọn họ khẳng định là người phú quý, A Lực làm sao có thể cùng người như vậy có liên hệ, thật sự là kỳ quái.

Nhìn nhìn sắc trời, đều đã sắp canh hai, xú tiểu tử A Lực lại vẫn chưa về nhà, cùng một đám người xa lạ ở nơi nào, hắn quên chính mình còn có lão bà, đứa nhỏ đang đợi hắn sao?

Mà Nhan nha đầu, đứa ngốc này lại ăn cũng ăn không vô, uống không trôi, vẫn ngồi ở chỗ kia chờ hắn, Toàn bá thật sự là đau lòng khoog thôi, khuyên nàng đi nghỉ ngơi nàng cũng không nghe, khuyên nàng ăn một chút gì, thì chưa ăn được mấy miếng đã rơi nước mắt, bộ dáng này, giống như trời sắp sập xuống vậy,

Làm cho ông muốn hỏi cũng không dám hỏi, trên thực tế cũng không biết hỏi gì, chỉ có thể ở bên cạnh trông chừng nàng, sợ nàng có cái gì chẳng may.

Đêm nay, đối với mọi người, đều là một đêm khó ngủ.

/36

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status