May mắn thay, cơn đau không kéo dài quá lâu, trong vòng chưa đầy một phút, cơn đau dường như đã đạt đến đỉnh điểm rồi dần dần bắt đầu lắng xuống, ý thức của Tô Thời Sơ cũng chậm rãi hồi phục.
Cô từ từ lấy lại tinh thần, Tô Thời Sơ thở từng ngụm, ánh mắt vẫn rất hoảng sợ, cực kỳ giống con thỏ đang sợ hãi, hốc mắt đỏ bừng.
Sắc mặt cô tái nhợt, chậm chạp đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không kịp đề phòng, bắt gặp một đôi mắt đen kịt.
Người đàn ông dựa vào khung cửa ở bếp, áo sơ mi đen và quần dài, thân hình cao lớn, ánh mắt thành thục, toát ra khí chất tuấn tú mạnh mẽ khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói trầm và gợi cảm có chút cẩu thả.
Anh là người khó ngủ, nghe thấy động tĩnh liền lập tức rời giường ra khỏi phòng. Vốn dĩ anh muốn châm chọc và khiêu khích cô một chút, kết quả trong nháy mắt nhìn thấy cô đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lại không thể thốt ra bất cứ lời khó nghe nào.
Khuôn mặt Tô Thời Sơ còn vươn nước mắt, cô mờ mịt ngẩng đầu, lông mi chớp chớp: “Ân tổng, sao anh lại ở nhà tôi?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Anh hiểu rồi, người phụ nữ ngu ngốc này không phải là một kẻ ngu ngốc bình thường.
Huyệt thái dương của anh giật giật, cố gắng áp chế xúc động muốn mắng người của mình: “Cô cho rằng tự mình trốn khỏi tay Lục Cảnh Thâm, sau đó thuận lợi trở lại “ổ chó” của mình à?”
Tô Thời Sơ ngơ ngác một giây, vỗ mạnh vào trán, sau đó mới chợt nhận ra: “Đúng vậy, sao tôi về được?”
Khóe miệng Ân Dĩ Mặc giật giật, anh nghiêm túc hoài nghi người phụ nữ này uống một ly Vodka xong nuốt luôn đầu óc của mình rồi.
Tô Thời Sơ hiểu rõ tình huống nên mím môi, có chút ngại ngùng mở miệng: “Cảm ơn Ân tổng.”
“Cảm ơn thì không cần, giải thích cho tôi trước vì sao cô lại tới Wild Rose.” Ân Dĩ Mặc khép hờ mắt, hỏi một cách lạnh lùng.
Chẳng trách hai ngày nay người phụ nữ này đều mất hồn mất vía, thì ra là bị người đàn ông trong quán bar mê hoặc!
“Kiếm tiền.” Tô Thời Sơ nói thẳng:
“Nhưng anh yên tâm, tôi không có làm chuyện có lỗi với anh, tiền kiếm được mỗi ngày đều là tiền mồ hôi nước mắt trong sạch.”
“Trong sạch?” Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, khinh thường châm chọc: “Mặc một cái váy ngang mông, đeo mặt nạ màu hồng tạo dáng trước mặt đàn ông, cái này cũng gọi là kiếm tiền trong sạch hả?”
Tô Thời Sơ mím môi, không mở miệng phản bác.
Trong lòng cô hiểu rõ chuyện mình làm quả thật không ổn, nhưng cô không làm gì trái pháp luật.
“Tô Thời Sơ, làm vợ của tôi còn chưa đủ, nhất định phải ra ngoài kiếm tiền sao?” Đôi mắt Ân Dĩ Mặc sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt:
“Cô muốn gì mà tôi không cho được?”
Từ khi cưới cô vào nhà họ Ân, Ân Dĩ Mặc tự nhận mình bạc đãi cô chút nào.
Cô muốn có một công việc đàng hoàng, anh để cho cô nhảy thẳng vào vị trí thư ký trưởng. Cô thích ăn thức ăn ngon, anh trực tiếp mời đầu bếp quốc yến đến nhà, nấu một bàn thức ăn lớn cho cô. Cô muốn cha mình được điều trị tốt hơn, anh trực tiếp thuê bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở nước ngoài đến điều trị cho Tô Thắng Quốc...
Vậy mà người phụ nữ này còn không biết đủ, lén lút sau lưng anh đến quán bar để kiếm tiền?
Gương mặt Tô Thời Sơ vốn tươi tắn và thanh tú, hơn nữa dáng người quyến rũ, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến ánh mắt của những người đàn ông trong quán bar, ánh mắt họ chắc chắn sẽ làm càn cỡ nào!
Nghĩ đến những điều này, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, đáy mắt cảm xúc phức tạp và khó phân biệt.
Tuy không nhìn thấy những người đàn ông đó trong quán bar nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Cảnh Thâm đêm nay cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh không thích cảm giác cô bị người khác nhìn chăm chú và nhớ thương.
Không thích chút nào!
“Anh nói rất đúng, không có gì Ân tổng không cho được.”
Tô Thời Sơ hắng giọng, lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn bình thường trở lại, cô thành thật nói: “Nhưng tôi muốn trả hết tiền cho Ân tổng, sau đó...”
Cô hít sâu một hơi: “Lấy lại tự do, ly hôn với anh.”
Giống như nghe được chuyện cười, Ân Dĩ Mặc sửng sốt một giây, sau đó bật cười, khóe môi trào phúng cong lên: “Tự do? Cô làm vậy vì muốn thoát khỏi tôi?”
Tô Thời Sơ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy người có thân phận như tôi không có tư cách sóng vai với Ân tổng.”
Tô Thời Sơ ngước mắt lên, nhìn về phía Ân Dĩ Mặc, giọng nói kiên định.
Người đàn ông cao lớn chân dài vẫn đứng ở vị trí cũ, anh đang rũ mắt chỉnh lại ống tay áo, tư thái thờ ơ, làm cho người ta khó có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn cô.
“Có thể, nhưng tôi có ba yêu cầu.” Ân Dĩ Mặc phá lệ nhượng bộ, khiến Tô Thời Sơ hơi khó tin.
Anh trước đây hoàn toàn không cho phép cô có bất kỳ cơ hội đề nghị điều kiện nào.
“Anh cứ nói.”
“Thứ nhất, không được đi làm thêm ở quán bar để kiếm tiền nữa. Thứ hai, tránh xa Lục Cảnh thâm. Thứ ba, đừng dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào.”
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Ân Dĩ Mặc không nghe thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào: “Chỉ cần cô đáp ứng được ba điều kiện này và cô có thể trả đủ tiền thì tôi sẽ để cô tự do.”
Cuối cùng anh cũng hiểu, người phụ nữ này đã quyết tâm rời đi. Dù anh không buông tay, cô vẫn sẽ nghĩ cách khác.
Vậy không bằng tự anh trực tiếp cho cô một con đường ngọt ngào, miễn cho cô lại hoảng hốt không biết chọn đường, cuối cùng xin giúp đỡ người đàn ông khác.
Anh đã công bố quan hệ vợ chồng với cô. Nếu cô còn ra ngoài tán tỉnh người khác thì anh chính là người bị đội chiếc nón xanh lớn nhất Thượng Thành.
Về phần cô cuối cùng có thể trả đủ tiền hay không...
Ân Dĩ Mặc nhếch môi mỏng lên thành một độ cong đùa giỡn.
Muốn bắt nạt người phụ nữ ngu ngốc này, chỉ cần tùy tiện báo cô một số tiền thì cũng đủ để khiến cô chùn bước.
Tô Thời Sơ không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt vô cùng vui mừng và ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Chỉ cần cô có thể làm được.” Ân Dĩ Mặc thấy sự vui mừng và ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, trong lòng anh càng thêm phiền não, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
“Được, cảm ơn Ân tổng.”
Tô Thời Sơ thật sự mừng như điên, cũng không so đo chuyện Ân Dĩ Mặc lại chiếm phòng ngủ của cô, vui vẻ tự giác đi vào phòng khách.
Thấy cô vào phòng khách, Ân Dĩ Mặc xoay người nhưng không trở về phòng mà đứng đó rất lâu.
Ánh đèn đêm trong phòng khách chiếu sáng thân hình cao gầy của anh, bóng anh in trên mặt đất, kéo lê rất lâu, vô cớ lộ ra vài phần cô tịch.
Trong phòng.
Tô Thời Sơ ghét mùi rượu trên người nên vào phòng tắm tắm rửa một lát, rửa sạch mùi lạ trên người rồi mới chui vào chăn.
Cơn buồn ngủ ban đầu cũng trở nên khá tỉnh táo.
Cô nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, cô vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Ân Dĩ Mặc đồng ý với cô, nói sẽ cho cô tự do, ly hôn với cô...
Trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ “ly hôn” khiến trái tim cô giống như bị ai đó nắm chặt, khiến lồng n.g.ự.c cô ngột ngạt đến đau nhức.
Cô từ từ lấy lại tinh thần, Tô Thời Sơ thở từng ngụm, ánh mắt vẫn rất hoảng sợ, cực kỳ giống con thỏ đang sợ hãi, hốc mắt đỏ bừng.
Sắc mặt cô tái nhợt, chậm chạp đứng dậy, vừa ngẩng đầu lên, ánh mắt cô không kịp đề phòng, bắt gặp một đôi mắt đen kịt.
Người đàn ông dựa vào khung cửa ở bếp, áo sơ mi đen và quần dài, thân hình cao lớn, ánh mắt thành thục, toát ra khí chất tuấn tú mạnh mẽ khiến người ta không thể dời tầm mắt.
“Tỉnh rồi à?”
Giọng nói trầm và gợi cảm có chút cẩu thả.
Anh là người khó ngủ, nghe thấy động tĩnh liền lập tức rời giường ra khỏi phòng. Vốn dĩ anh muốn châm chọc và khiêu khích cô một chút, kết quả trong nháy mắt nhìn thấy cô đau khổ ôm đầu ngồi xổm trên mặt đất, lại không thể thốt ra bất cứ lời khó nghe nào.
Khuôn mặt Tô Thời Sơ còn vươn nước mắt, cô mờ mịt ngẩng đầu, lông mi chớp chớp: “Ân tổng, sao anh lại ở nhà tôi?”
Ân Dĩ Mặc: “...”
Anh hiểu rồi, người phụ nữ ngu ngốc này không phải là một kẻ ngu ngốc bình thường.
Huyệt thái dương của anh giật giật, cố gắng áp chế xúc động muốn mắng người của mình: “Cô cho rằng tự mình trốn khỏi tay Lục Cảnh Thâm, sau đó thuận lợi trở lại “ổ chó” của mình à?”
Tô Thời Sơ ngơ ngác một giây, vỗ mạnh vào trán, sau đó mới chợt nhận ra: “Đúng vậy, sao tôi về được?”
Khóe miệng Ân Dĩ Mặc giật giật, anh nghiêm túc hoài nghi người phụ nữ này uống một ly Vodka xong nuốt luôn đầu óc của mình rồi.
Tô Thời Sơ hiểu rõ tình huống nên mím môi, có chút ngại ngùng mở miệng: “Cảm ơn Ân tổng.”
“Cảm ơn thì không cần, giải thích cho tôi trước vì sao cô lại tới Wild Rose.” Ân Dĩ Mặc khép hờ mắt, hỏi một cách lạnh lùng.
Chẳng trách hai ngày nay người phụ nữ này đều mất hồn mất vía, thì ra là bị người đàn ông trong quán bar mê hoặc!
“Kiếm tiền.” Tô Thời Sơ nói thẳng:
“Nhưng anh yên tâm, tôi không có làm chuyện có lỗi với anh, tiền kiếm được mỗi ngày đều là tiền mồ hôi nước mắt trong sạch.”
“Trong sạch?” Ân Dĩ Mặc hừ lạnh một tiếng, khinh thường châm chọc: “Mặc một cái váy ngang mông, đeo mặt nạ màu hồng tạo dáng trước mặt đàn ông, cái này cũng gọi là kiếm tiền trong sạch hả?”
Tô Thời Sơ mím môi, không mở miệng phản bác.
Trong lòng cô hiểu rõ chuyện mình làm quả thật không ổn, nhưng cô không làm gì trái pháp luật.
“Tô Thời Sơ, làm vợ của tôi còn chưa đủ, nhất định phải ra ngoài kiếm tiền sao?” Đôi mắt Ân Dĩ Mặc sâu thẳm, giọng nói lạnh nhạt:
“Cô muốn gì mà tôi không cho được?”
Từ khi cưới cô vào nhà họ Ân, Ân Dĩ Mặc tự nhận mình bạc đãi cô chút nào.
Cô muốn có một công việc đàng hoàng, anh để cho cô nhảy thẳng vào vị trí thư ký trưởng. Cô thích ăn thức ăn ngon, anh trực tiếp mời đầu bếp quốc yến đến nhà, nấu một bàn thức ăn lớn cho cô. Cô muốn cha mình được điều trị tốt hơn, anh trực tiếp thuê bác sĩ chuyên khoa tim mạch ở nước ngoài đến điều trị cho Tô Thắng Quốc...
Vậy mà người phụ nữ này còn không biết đủ, lén lút sau lưng anh đến quán bar để kiếm tiền?
Gương mặt Tô Thời Sơ vốn tươi tắn và thanh tú, hơn nữa dáng người quyến rũ, anh dùng đầu ngón chân cũng có thể nghĩ đến ánh mắt của những người đàn ông trong quán bar, ánh mắt họ chắc chắn sẽ làm càn cỡ nào!
Nghĩ đến những điều này, Ân Dĩ Mặc nhíu mày, đáy mắt cảm xúc phức tạp và khó phân biệt.
Tuy không nhìn thấy những người đàn ông đó trong quán bar nhưng ánh mắt đầy ẩn ý của Lục Cảnh Thâm đêm nay cũng khiến anh cảm thấy khó chịu.
Anh không thích cảm giác cô bị người khác nhìn chăm chú và nhớ thương.
Không thích chút nào!
“Anh nói rất đúng, không có gì Ân tổng không cho được.”
Tô Thời Sơ hắng giọng, lúc này đầu óc cô đã hoàn toàn bình thường trở lại, cô thành thật nói: “Nhưng tôi muốn trả hết tiền cho Ân tổng, sau đó...”
Cô hít sâu một hơi: “Lấy lại tự do, ly hôn với anh.”
Giống như nghe được chuyện cười, Ân Dĩ Mặc sửng sốt một giây, sau đó bật cười, khóe môi trào phúng cong lên: “Tự do? Cô làm vậy vì muốn thoát khỏi tôi?”
Tô Thời Sơ gật đầu, sau đó lại lắc đầu: “Tôi chỉ cảm thấy người có thân phận như tôi không có tư cách sóng vai với Ân tổng.”
Tô Thời Sơ ngước mắt lên, nhìn về phía Ân Dĩ Mặc, giọng nói kiên định.
Người đàn ông cao lớn chân dài vẫn đứng ở vị trí cũ, anh đang rũ mắt chỉnh lại ống tay áo, tư thái thờ ơ, làm cho người ta khó có thể đoán được anh ta đang nghĩ gì.
Anh ngẩng đầu lên, đôi mắt hẹp sâu thẳm nhìn cô.
“Có thể, nhưng tôi có ba yêu cầu.” Ân Dĩ Mặc phá lệ nhượng bộ, khiến Tô Thời Sơ hơi khó tin.
Anh trước đây hoàn toàn không cho phép cô có bất kỳ cơ hội đề nghị điều kiện nào.
“Anh cứ nói.”
“Thứ nhất, không được đi làm thêm ở quán bar để kiếm tiền nữa. Thứ hai, tránh xa Lục Cảnh thâm. Thứ ba, đừng dựa dẫm vào bất kỳ người đàn ông nào.”
Giọng nói trầm thấp và từ tính của Ân Dĩ Mặc không nghe thấy bất kỳ sự thay đổi cảm xúc nào: “Chỉ cần cô đáp ứng được ba điều kiện này và cô có thể trả đủ tiền thì tôi sẽ để cô tự do.”
Cuối cùng anh cũng hiểu, người phụ nữ này đã quyết tâm rời đi. Dù anh không buông tay, cô vẫn sẽ nghĩ cách khác.
Vậy không bằng tự anh trực tiếp cho cô một con đường ngọt ngào, miễn cho cô lại hoảng hốt không biết chọn đường, cuối cùng xin giúp đỡ người đàn ông khác.
Anh đã công bố quan hệ vợ chồng với cô. Nếu cô còn ra ngoài tán tỉnh người khác thì anh chính là người bị đội chiếc nón xanh lớn nhất Thượng Thành.
Về phần cô cuối cùng có thể trả đủ tiền hay không...
Ân Dĩ Mặc nhếch môi mỏng lên thành một độ cong đùa giỡn.
Muốn bắt nạt người phụ nữ ngu ngốc này, chỉ cần tùy tiện báo cô một số tiền thì cũng đủ để khiến cô chùn bước.
Tô Thời Sơ không nghĩ nhiều như vậy, trong mắt vô cùng vui mừng và ngạc nhiên: “Thật sao?”
“Chỉ cần cô có thể làm được.” Ân Dĩ Mặc thấy sự vui mừng và ngạc nhiên trên khuôn mặt cô, trong lòng anh càng thêm phiền não, không muốn tiếp tục đề tài này nữa: “Thời gian không còn sớm, nên nghỉ ngơi.”
“Được, cảm ơn Ân tổng.”
Tô Thời Sơ thật sự mừng như điên, cũng không so đo chuyện Ân Dĩ Mặc lại chiếm phòng ngủ của cô, vui vẻ tự giác đi vào phòng khách.
Thấy cô vào phòng khách, Ân Dĩ Mặc xoay người nhưng không trở về phòng mà đứng đó rất lâu.
Ánh đèn đêm trong phòng khách chiếu sáng thân hình cao gầy của anh, bóng anh in trên mặt đất, kéo lê rất lâu, vô cớ lộ ra vài phần cô tịch.
Trong phòng.
Tô Thời Sơ ghét mùi rượu trên người nên vào phòng tắm tắm rửa một lát, rửa sạch mùi lạ trên người rồi mới chui vào chăn.
Cơn buồn ngủ ban đầu cũng trở nên khá tỉnh táo.
Cô nằm trên giường, đôi mắt mở to nhìn trần nhà, cô vẫn cảm thấy tất cả như một giấc mơ.
Ân Dĩ Mặc đồng ý với cô, nói sẽ cho cô tự do, ly hôn với cô...
Trong đầu đột nhiên nhảy ra hai chữ “ly hôn” khiến trái tim cô giống như bị ai đó nắm chặt, khiến lồng n.g.ự.c cô ngột ngạt đến đau nhức.
/109
|