Khế Ước Hào Môn 2

Chương 110: Hắn áy náy cùng đau thương sâu đậm

/553


Tâm tình Thượng Quan Hạo kiềm chế đến cực điểm, gương mặt đỏ lên, không thể nhìn vào ánh mắt của nàng, bàn tay giữ chặt vòng eo, đỡ lấy sau gáy nàng: “Ngươi nhất định phải chọc ta như vậy sao? Tần Mộc Ngữ, ngươi cho là ngươi không hề phản ứng có thể làm cho ta buông tha ngươi sao? Ngươi quá ngây thơ rồi!”

Lửa giận của hắn đã đến mức không thể hiểu tại sao, mặt Tần Mộc Ngữ đỏ lên, hô hấp phút chốc tắc nghẹn, nhíu mày đẩy vào ngực hắn: “Ta không biết ngươi đang nói cái gì, thần kinh, ngươi thả ta ra, ta không thở được!”

Phản kháng cũng không được, tiếp nhận cũng không xong, cái nam nhân này rốt cuộc muốn nàng phải làm như thế nào?

Đôi mắt Thượng Quan Hạo phức tạp, như là muốn đem nàng nuốt vào trong! Hắn bởi vì nàng tất cả đều không có phản kháng lại, nàng có thể đấu tranh, có thể thực hiện, thậm chí có thể ra sức mà làm liều! Nhưng nàng đừng bày tỏ một chút biểu hiện cũng không thèm quan tâm, hắn đối với Cẩn Lan như vậy, nàng một chút uất ức cũng không có sao?

“Tần Mộc Ngữ, ta thật muốn ăn ngươi…” Giọng nói hắn lạnh giá mang theo sự giận dữ nói ra.

Tiếp đó, hắn cúi đầu cắn lên cánh môi của nàng gần như tàn nhẫn mà cắn lấy.

“…!” Tần Mộc Ngữ hét lên một tiếng, cảm giác được trên môi một hồi đau đớn, bàn tay nhỏ bé của nàng cố gắng đầy vào ngực hắn nhưng tất cả chỉ là phí công, nắm chặt lấy cổ áo sơ mi hắn suýt chút nữa làm rơi ra những vẫn không lay động hắn nửa phần!

Thượng Quan Hạo thở gấp, hung hăng cắn xé, giữ chặt lấy nàng đè lên trên tủ!

Tay giữ chặt phía sau cổ, cưỡng ép đến góc độ hắn có thể cắn càng thêm sâu hơn!

Cái tủ bị va chạm, lắc lư, vài văn kiện phía trên rơi xuống.

“…” Tần Mộc Ngữ lại lần nữa đau đến thét lên, nếm phải vị nồng đậm của máu tươi, cơ thể nhỏ bé không sao khống chế được mà run rẩy… Đừng… Buông nàng ra… Nàng không muốn như thế này!!

“Thượng Quan Hạo… Không… Ngươi buông ra…” Nàng thừa dịp hắn buông tha để hít thở lên tiếng quát gọi, đau đến run rẩy, trong mắt nổi lên từng đợt nước mắt long tròng, giọng nói cũng đã nức nở nghẹn ngào.

Nàng rốt cuộc có thể phản ứng mà yên bình.

Thượng Quan Hạo nếm mùi máu tươi trên môi nàng, sự giận dữ trong lòng gần như hoãn lại.

Cảm giác được một giọt lệ theo của nàng rơi xuống, không hề điên cuồng như vậy mà cắn xé, chỉ là nhẹ nhàng ngậm lấy. Hút lấy, hắn kêu rên, đem máu trên miệng nàng mút lấy sạch sẽ, ôm chặt lấy thân thể run rẩy của nàng.

Buông cánh môi của nàng ra, nhìn vết máu dính trên miệng nàng, đôi mắt tràn đầy lửa giận của Thượng Quan Hạo cuối cùng đổi thành thương yêu hòa cùng đau lòng.

Hắn chống lên trán nàng, khản giọng nói: “Đau không?… Tần Mộc Ngữ, ta không phải cố ý.”

Toàn thân Tần Mộc Ngữ run rẩy dừng không được, cái gì cũng nghe không vào, thầm nghĩ đẩy hắn ra! Cách hắn rất xa!

Thượng Quan Hạo cũng không cho phép, càng ôm lấy nàng chặt hơn, nghe được tiếng hô hấp của nàng.

Trong đôi mắt sâu xa kia tràn đầy đau nhức.

“Ta cho ngươi có quyền được nổi giận… Sau này có gì bất mãn cũng phải nói ra cho ta, cho dù là không có biện pháp thay đổi…” Hơi thở hắn nóng hừng hực phả ra trên nàng, “Ở trước mặt ta, không cho phép ngươi ẩn nhẫn…”

Tần Mộc Ngữ đánh mắt sang, trong làn nước mắt một phiến oán hận.

“Ta không cần… Thượng Quan Hạo ta không cần quyền thế này, ngươi cứ lưu cho tỷ tỷ đi! Ta nói rồi ta là cỏ dại, ta ở nơi nào cũng có thể sống, có ra sao cũng có khả năng sống sót, không cần phải làm phiền ngươi!”

Trong mắt nàng kiên định, bao giờ cũng có thể đem người tuỳ tiện tổn thương.

Môi Thượng Quan Hạo nhàn nhạt nhếch lên, nhìn nàng thật lâu, tựa hồ mang theo một loại dục vọng muốn đem nàng nhào nặn, tiến nhập vào cơ thể. Tần Mộc Ngữ dưới cái nhìn của hắn dần dần mềm nhũn ra, không có sức lực mà đẩy hắn, run giọng nói: “Thả ta ra…”

Thượng Quan Hạo cảm thụ được sức lực từ bàn tay nhỏ bé của nàng, chưa hề buông ra, trái lại cúi đầu xuống, lại lần nữa dán vào môi nàng.

Tần Mộc Ngữ run lên, nước mắt lấp lóe.

Động tác Thượng Quan Hạo dừng lại, nhẹ nhàng nói: “Yên tâm, ta sẽ không làm đau ngươi nữa đâu.”

Cơ thể thắt chặt lúc này mới chậm rãi trầm tĩnh lại.

Hắn vẫn hôn, dịu dàng như vỗ về trên đôi môi có phần đau nhức của nàng, ánh mắt nàng mê loạn, đã quên mất né tránh và phản kháng, chỉ là trong nháy mắt, mọi thứ đấu tranh của nàng hầu như không có. Nguyên lai mỗi một câu nói của tỷ tỷ đều là trọng yếu, quan trọng đến người yêu thương là hắn cũng không dám làm trái ý… Cho nên hết thảy đau đớn, đều là Tần Mộc Ngữ nàng đáng kiếp phải nhận lấy.

Bởi vì hắn không thương nàng.

Bởi vì hắn phân ra rõ ràng, cái gì là yêu, cái gì là đùa bỡn.

Ủy khuất và chua xót mạnh mẽ trào đến, khóe mắt nàng càng ẩm ướt, một giọt lệ nóng hổi rơi xuống.

Thượng Quan Hạo nếm tới nước mắt của nàng.

Hô hấp của hắn càng nặng nề, kêu lên một tiếng đau đớn xiết chặt nàng, hôn càng sâu. Nước mắt của nàng làm tổn thương hắn, khiến hắn giữa khổ tâm và day dứt như một nhát dao cứa lấy.

***

Chuyện thiên kim tiểu thư Tần thị vì tình mà tự sát, mới chỉ vẻn vẹn có nửa ngày đã bình ổn trở lại.

Trong phòng điều trị của Tần Cẩn Lan, dùng thủ đoạn còn sót lại cuối cùng bày ra, muốn nhìn phản ứng mọi người một chút, càng muốn thông qua suy đoán và nghi vấn của giới truyền thông có đem cái con tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia bắt được, thế nhưng không đủ, hết thảy mọi chuyện không xảy ra.

Ngay cả tin tức báo lá bắp cũng không có.

Nàng nhíu mày tự suy xét một chút, tốc độ nhanh như vậy, phong cách cẩn mật như vậy, chỉ có Hạo mới làm được.

Chuyện này là hắn đè xuống.

Như vậy, hắn rốt cuộc là vì không muốn truyền thông nói bậy xuyên tạc khiến nàng thương tâm, hay là vì che chở cho cái tiện nhân Tần Mộc Ngữ kia?

Tần Cẩn Lan cắn môi suy nghĩ một chút, an ủi bản thân, không, sẽ không, nhất định là người trước. Nàng không tin lúc này đây tự sát không có đánh sâu vào Thượng Quan Hạo một chút, nàng ngay cả mạng đều cũng không màng, không tin tâm hắn sẽ không trọn vẹn quay về!

Cổ tay trái khẽ động, lại là một trận đau nhức…

“…” Tần Cẩn Lan mặt mũi trắng bệch, nghiến răng, ân hận đến tức chết!

Đúng… Không có bất luận một nữ nhân gì có thể giống như nàng yêu Hạo đến thế… Cầm lưỡi dao lam cắt đứt mạch máu bản thân cần có bao nhiêu dũng khí? Nàng lúc trước chính là nghe được tiếng bước chân của hắn mới có lá gan cắt lấy, thế nhưng… Nàng không nghĩ tới lại đau đến thế này! =))

Quả thực đau đến long trời lở đất.

Y tá cầm bản bệnh án đi đến.

“Ngươi tỉnh dậy chưa?” Y tá ngạc nhiên đi tới trước mặt nàng, nhìn nàng ôn nhu nói ra, “Tình trạng bệnh của ngươi đã ổn định xuống, vết thương ở cổ tay đã khép lại, không nên nghĩ luẩn quẩn trong lòng, có biết hay không?”

Tần Cẩn Lan sắc mặt tái nhợt, chẳng muốn nói chuyện.

“Ngươi a, tuổi còn trẻ thế này, vị hôn phu ngươi lại đẹp trai có tiền thế đấy, hà tất tự tử a? Nam nhân có tiền ở bên ngoài làm loạn là bình thường, một hai người không nói, đâu cần phải tự sát chứ? Ngươi tự sát, còn làm cho hắn và tình nhân được lợi sao? Ngươi nói…”

“Nói còn chưa đủ!” Tần Cẩn Lan đột nhiên phát cáu, lạnh lùng nhìn về phía y tá.

“Chuyện người đàn ông của ta? Ngươi có bệnh hay sao mà ở đây phát biểu nhận xét? Có tin ta có thể trực tiếp để cho Hạo phong tỏa cái bệnh viện này của các ngươi, cho ngươi làm chẳng được đi cũng chẳng xong!” Ánh mắt nàng băng lãnh dâng lên.

Y tá nhất thời kinh ngạc mơ hồ, miệng há to suýt nữa có thể nhét nguyên cả quả trứng vịt vào. (nguyên văn nhá^^)

Nàng bị hù dọa cho sợ hãi, sắc mặt tái nhợt không dám nói nữa, cầm lấy bệnh án tiện tay viết hai dòng rồi bỏ chạy rời khỏi phòng bệnh. Cái bệnh nhân này… Quả thực dọa người thái quá!

/* Ta mà viết thì hai dòng đó sẽ là:

Bệnh nhân dường như cứa nhầm tay vết thương đã chạy lên não, hoặc có triệu chứng về bệnh điên lâu năm, bệnh này chỉ có đến địa chỉ Hội những người tâm thần phân liệt, nếu không sẽ bị bạn đọc ném đá mà die sớm :-” khửa khửa khửa =)) */

Trong phòng bệnh lại khôi phục vẻ yên tĩnh như trước.

Không ai đến quấy rầy, hô hấp Tần Cẩn Lan hồi phục xuống, trong đôi mắt lạnh lùng cũng biến thành không thể nhẫn nại được nữa.

Cầm lấy điện thoại lên, gọi cho tay chân ở công ty.

“Tần tiểu thư yên tâm, công văn sa thải sáng nay đã được gửi đi, còn chính tay ta phát đi, nàng bây giờ đã không còn là người của công ty nữa…” Phía bên kia thành thực xác nhận.

Tần Cẩn Lan chậm rãi nghe, tâm tình càng ngày càng buông lỏng.

“Được rồi, ta đã biết.” Mặt mày nàng nhuốm một tia đắc ý hả dạ, ngắt điện thoại.

Nàng chỉ biết, Hạo vẫn yêu thương nàng như trước, cho nên nguyện vọng của nàng, hắn tuyệt đối chấp thuận. Bất quá là một Tần Mộc Ngữ mà thôi… Bất kể nàng có là muội muội hay không, cũng bất kể nàng có suy bài đến đường cùng, miễn là chọc nàng, cũng cút mà đi tìm cái chết đi.

***

Nhân viên đưa cơm nhẹ nhàng gỡ cửa: “Tần tiểu thư, người muốn ăn cơm.”

Bóng dáng nhỏ bé Tần Mộc Ngữ ở trên giường lay động, đôi lông mi vô lực khẽ mở.

Hồi lâu hồi lâu, nàng mới nghe rõ âm thanh kia.

Không sai, đúng là cửa phòng của nàng vang lên.

Thế nhưng thật là kỳ quái… Nàng căn bản là không có gọi cơm, làm sao có người lại đưa cơm đến?

Nàng đứng dậy, đi chân trần xuống giường, cũng không quản tóc tai có lộn xộn hay không, đi qua, mở cửa phòng ra… Bên ngoài nhân viên đưa cơm là một thiếu niên trẻ tuổi, nụ cười ấm áp, đẩy xe đi vào.

“Ta không có gọi cơm, ngươi có đưa nhầm hay không?” Giọng nói nàng có chút khàn khàn, đôi mắt trong suốt nhìn lại hắn hỏi.

“Tần tiểu thư tin tưởng sự phục vụ của chúng tôi, không sai đâu.” Nhân viên đưa cơm vẫn cười tươi như trước.

Tần Mộc Ngữ nhìn nhìn trên bàn cơm kia một ly rượu, một khối bánh ngọt điểm tâm khéo léo cùng hoa quả, còn đang suy nghĩ, tiếng bước chân ở cửa truyền đến. Nàng cứng đơ người, quay đầu lại quay đầu lại, thấy được Thượng Quan Hạo một thân mặc âu phục đen cao ngất.

Khắp người tản ra một cổ khí thế bức người.

Tần Mộc Ngữ chỉ là nhìn hắn, sắc mặt đã tái nhợt đi vài phần.

Thượng Quan Hạo chậm rãi đi qua, đảo qua trên nền nhà, nhíu mày: “Làm sao lại đi chân trần?”

Hắn cúi người, cánh tay kéo qua thắt lưng nàng, từ dưới đầu gối ôm trọn cả người nàng lên, hướng phía giường đi đến. Người phục vụ nhìn một màn thân mật của bọn họ, cho là yêu nhau điên cuồng rồi ve vãn nhau, trong nụ cười kéo theo vài phần sâu xa, để đồ ăn ở lại, biết ý mà rời đi.

Được đặt nhẹ nhàng ở trên giường, gương mặt Tần Mộc Ngữ không có biểu tình gì, ngay cả không nhìn đến ánh mắt sâu xa mà phức tạp của hắn.

“Vì sao không đi ăn?” Hắn giữ hai bên hông nàng, hòa hoãn hỏi.

“Ta không đói.” Cánh tay mảnh khảnh ôm lấy đầu gối, khe khẽ nói ra.

“Hai ngày cũng không đói?” Thượng Quan Hạo nhìn nàng càng lâu, giọng nói có hơi khản đi, “Trong hai ngày chưa từng ăn một hạt cơm nào, Tần Mộc Ngữ ngươi là muốn chết đói hay là muốn như thế nào?”

Nàng không nói lời nào, lông mi thật dài nhàn nhạt buông xuống, ngoảnh mặt làm ngơ.

Thượng Quan Hạo mím môi, chỉ chốc lát, cũng đã hiểu ý tứ của nàng.

Có phần lạnh lẽo, hắn cúi đầu hòa vào nghe tiếng hơi thở của nàng, “Ngươi không xuống dưới ăn cơm, là vì không muốn lúc ghi sổ ký tên Thượng Quan Hạo ta, nhắc nhở ngươi, cho dù ngươi chuyện đơn giản như đi ăn đi ngủ thế này, cũng đều là tiền của ta, là ta chăm sóc ngươi, có đúng hay không?”


/553

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status