Bốn năm sau. Manchester.
Dường như mới là đầu mùa đông, trong cao ốc Dringlewapen, thiết bị sưởi ấm mở ra, đủ cho bốn trăm thân thể ở bên trong đều cảm thấy ấm áp.
Ấm áp như vậy bao giờ cũng khó có được, trong kiểu thời tiếc ở đất nước này, nàng lúc nào cũng nhịn không được mà nhớ tới mình hơn mười tuổi vào khoảng thời gian đầu đông này, khi đó bắt đầu mùa đông là một loại cảm giác hoang mang sợ hãi, ngay cả tờ báo vứt đi đều có thể bị mấy tên ăn xin cướp đoạt. Khắp nơi đều bị tuyết bao phủ, có người nói nhìn trời cao không nhà để về, một tờ báo có lẽ cũng mang đến một chút hơi ấm.
Đem bàn tay nhỏ bé vén lên xoa xoa cho ấm lên một chút, lúc này mới xòe ra, gõ gõ lên bàn phím.
Một người con gái tóc vàng mắt xanh biếc quần áo thiết kế một cách khéo léo chuyên nghiệp giả bộ đi tới, đập đập lên cái bàn của nàng.
“President’s office!*” (*Phòng chủ tịch!) Giọng nói tiếng anh thuần khiết hướng về phía nàng.
Ngón tay khẽ dừng lại, Tần Mộc Ngữ ngẩng đầu, trong đôi mắt phản chiếc ra toàn bộ hình ảnh nhân viên ở tầng trệt: “Now?” (Bây giờ?)
“Of course!” (Tất nhiên!) Cô gái xinh đẹp nhún nhún vai, xoay người vội vàng đi.
Tần Mộc Ngữ đưa tay lên nhìn đồng hồ, đem hai chữ sau cùng gõ xong, đứng dậy hướng về phía văn phòng đi đến.
Cánh cửa khép hờ, cách một lớp thủy tinh mờ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mờ nhạt, bên trong bóng dáng mấy người màu đen đứng dậy, Tần Mộc Ngữ mảnh khảnh đi qua, gõ gõ trên của thủy tinh.
“Anything?” (Bất cứ điều gì?- Gì?) Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn nam nhân ở trước bàn làm việc.
Lam Tử Kỳ đánh mắt qua, nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại.”
Tại thành phố tràn đầy mùi vị của sự xa lạ, chợt nghe một giọng nam trầm thấp tiếng Trung, cũng có hơi phảng phất nhói đau tiến vào trong ngực, con mắt Tần Mộc Ngữ run rẩy một cái, đưa tay đóng cửa lại.
“Đến giờ ngươi sốt ruột?” Lam Tử Kỳ tựa ở trên chiếc ghế xoay màu đen, ngón tay dài đặt lên tài liệu ở trên bàn, đôi mắt hẹp dài đảo qua vòng tay nàng, đó là mùa hè năm kia hắn tặng.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu: “Có người ở trong bệnh viện 24 tiếng, ta tới muộn một chút cũng không sao.”
” Tốt lắm,” Lam Tử Kỳ cũng không hỏi nhiều, dường như đã hình thành thói quen như vậy, nàng nói không có việc gì chính là không có việc gì, hắn cũng không quá nhạy cảm, “Ngươi qua đây xem một chút, kế hoạch Dringlewapen trọng tâm trong vòng nửa năm toàn bộ chuyển dời đến Trung Quốc, lấy đó làm bàn đạp khuếch tán toàn bộ thị trường Đông Nam Á, trước hết ta mang một nhóm có năng lực của tập đoàn đi trước… Ngươi giúp ta xem, mang người nào đi thì được.”
Tần Mộc Ngữ đi đến phân nửa, tựa thì suýt nữa bị nghẹn.
Trong mắt nàng hiện lên hình ảnh nam nhân trước mặt, cơ hồ nghẹn giọng. Mãi hồi lâu mới mở miệng: “Đúng là những người này ngươi mang theo, ngươi rõ ràng nắm được khả năng bọn họ, cũng rõ ràng nắm được bản thân muốn người như thế nào, ta làm sao có thể quyết định?”
Lam Tử Kỳ nhìn qua: “Ta nói cho ngươi xem, thì là cho ngươi định đoạt sao?”
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ hơi hơi đỏ lên.
Một lát, nàng kìm nén nói ra một câu “A”, khẽ đi tới bên cạnh hắn.
Nếu như chỉ là nhìn xem, như vậy nàng còn có thể hơi chỉ vẽ một chút biện pháp, ngón tay khe khẽ dời qua, nàng êm tai nói tới: “Lisa là mang giữa dòng máu Anh, tiếng Trung tốt, vẫn đảm nhiệm khai thác thị trường Trung Quốc, có vẻ hiệu quả, nàng nhất thiết phải đến; nhưng những người dưới quyền nàng đều không nhất thiết phải đi, còn có về mặt tài vụ và hành chính, kiến thức hiểu biết của Sidney đối với pháp luật Trung Quốc rất thông thạo, cũng có thể đi theo, những mặt khác về cơ bản đều có thể đến bên kia tuyển người…”
Ánh mắt Lam Tử Kỳ giơ lên, ở trên mặt nàng đảo một vòng.
“Ngươi theo ta đã bao lâu?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, ngoảnh lại hỏi: “Ngươi chỉ cái gì?”
Con mắt Lam Tử Kỳ có hơi nheo lại, hãy còn hồi tưởng nhớ lại: “Ta gặp được ngươi lúc đó là đầu thu, nên hơn bốn năm một chút, đúng chứ?”
Nói đến gặp nhau, ngón tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, đột nhiên không biết nên đi chỗ nào, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần phức tạp, “Ngươi… Ngươi bây giờ muốn ta đền ơn sao? Ta còn không có cái năng lực kia, ta nhất thiết phải…”
“Ta biết ngươi không có khả năng,” Lam Tử Kỳ thản nhiên cười, ánh mắt nhu hòa nhưng lãnh đạm, “Ta khi đó có nói, ngươi có một đứa con chính là một gánh nặng, sinh ra không chắc là sống hay chết, nếu như lúc ấy ngươi bỏ đi, kỳ thục bản thân cũng sẽ không có tổn thương quá lớn, nhưng ngươi càng muốn sinh…”
Tần Mộc Ngữ giống như bị điện giật, sợ tóc đen bóng cũng rời xa hắn, ngay ngắn dừng lại.
“Những chuyện này ta đã nói xong, muốn người nào đi chính là quyết định của ngươi, ta không làm chủ được.”
Lam Tử Kỳ thản nhiên cười rộ lên.
Nhưng từ từ dáng tươi cười của hắn lạnh xuống, mở miệng nói: “Ngươi sao?… Ngươi nói những người này theo suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, còn ngươi, mang theo? Hay ở lại Manchester, giúp ta để ý công việc ở đây, hử?”
Tần Mộc Ngữ nghẹn giọng.
Trong mắt nàng hiện lên vài tia phức tạp, nhìn nam nhân này đoán không ra, nỗ lực để bản thân mình trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Ta hỏi trước cho rõ ràng, chuyện này ta có quyền quyết định hay không? Có thì nói ta, không có ta không cần phải nói.”
Màu mắt Lam Tử Kỳ sắc lạnh: “Trước tiên là nói về suy nghĩ của ngươi, sẽ quyết định có hay không cho ngươi quyền quyết định.”
Nam nhân này!
Tay Tần Mộc Ngữ nắm chặt lại buông ra, sau đó liền không sợ hãi, mở lời: “Ta muốn ở lại chỗ này, không quay về nước. Nguyên nhân là thân thể Tiểu Mặc, nó ở chỗ này điều dưỡng được tốt hơn, chỗ đó chung quy đều không tốt. Hồi đó khóa giản lược ta cũng không tình nguyện, huống chi là ở nước ta?”
Điều muốn nói đã nói, cho dù nàng có kiên trì cỡ nào, nghe hay không là việc của hắn.
Lam Tử Kỳ nghe xong lời của nàng, nụ cười càng sâu thêm, ngón tay dài chấm chấm lên mặt bàn, như là lẩm bẩm nói một mình, hoặc như là nói cho nàng nghe: “Ta đã sớm nói qua… Không thể cho ngươi sinh đứa trẻ kia, quả nhiên, sinh ra đã như mang dây buộc mình, ngươi sinh làm cái gì…”
Trái tim Tần Mộc Ngữ một hồi đau nhói!
Trong mắt nàng hiện ra một tia tàn ác, lạnh lẽo nhìn về phía Lam Tử Kỳ, đầu ngón tay trắng mềm hung hăng nắm chặt.
Lam Tử Kỳ lại trong nháy mắt thấy được ánh mắt chợt lóe lên của nàng.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm.
“Ngươi vừa làm sao?” Hắn bất chợt lờ mờ hỏi.
Bóng dáng mạnh mẽ kiên cường đứng lên, nếu như không đứng lên, ai cũng không thể tưởng tượng ra hơi thở hắn mang đến cho người ta áp lực lạnh lẽo nặng nền đến như vậy, Lam Tử Kỳ tới gần cô gái bé nhỏ yếu ớt này, cúi đầu nói: “Tần Mộc Ngữ, ngươi cuối cùng vẫn là như thế này, nếu như ta không bắt gặp phản ứng của ngươi, ta sẽ luôn luôn cảm thấy ngươi chính là một nữ nhân yếu đuối, bóp một cái cũng có thể chết, ngay cả phản kháng cũng không thể chống lại. Thế nhưng mỗi lần ta nhắc tới đứa bé, ngươi hay dùng loại ánh mắt này nhìn ta… Ngươi đừng tưởng rằng ta không thấy được…”
Tay hắn nắm cằm nàng: “Ta thế nào lại cảm thấy ngươi rất muốn giết ta?”
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ ngước lên, lại là một khoảng tĩnh lặng bình yên: “Ngươi nhìn lầm rồi.”
Lam Tử Kỳ cười cười: “Ta nhìn lầm rồi?”
“Ta cũng hy vọng là ta nhìn nhầm… Được rồi, ngươi vừa nói, không muốn theo ta về nước, có đúng không?”
Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến đầu óc Tần Mộc Ngữ suýt nữa xoay chuyển không kịp.
“Đúng, ta không muốn về nước.” Nàng đáp lại.
“Ngươi không phải người Trung Quốc sao? Ta nếu như muốn ở bên cạnh một người Trung Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ điểm ta một chút, không phải ngươi không thể.”
“Ta ở Trung Quốc cũng không lâu, nhiều lắm cũng chỉ hơn một năm.” Nàng thành thật nói.
“Đã hơn một năm được rồi, dù sao so với ta chỉ nhìn sách du lịch người Anh người đến rồi chắc chắn sẽ tốt hơn.” Thanh âm Lam Tử Kỳ có chút mờ ảo.
“…” Tần Mộc Ngữ không còn gì để nói.
Sắc mặt nhợt nhạt, nàng không thể làm gì khác hơn là phải mở miệng nói: “Lam Tử Kỳ, ta thỉnh cầu ngươi, nghĩ cho Tiểu Mặc một chút. Nó lần trước qua bên này chứng viêm phổi đột phát, thiếu chút nữa nói không được, ta cũng bị hù dọa đến chết… Cơ thể nó không chịu nổi phải đi qua đi lại, thực sự.”
Lam Tử Kỳ sờ sờ cằm của nàng, luyến tiếc buông tay.
“Ríu rít, ngươi chỉ có khi nhắt tới đứa con mới giống như một phụ nữ bình thường, lúc khác đều tựa như bình hoa, trông được nhưng không dùng được.” Hắn buông tay, không muốn nhìn thấy nước mắt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc nhợt nhạt của nàng.
Tần Mộc Ngữ từ giữa cảm giác đau lòng bứt ra, lấy lại sắc bén: “Ta có thể làm việc thì tốt rồi, ngươi sẽ không trông thấy ta giống như bình hoa?”
“Muốn phụ nữa làm việc cho ta có một đống, vẫn còn thiếu ngươi sao?” Lam Tử Kỳ tức giận ném về phía nàng một câu.
Tần Mộc Ngữ không nói, nàng biết thường thường Lam Tử Kỳ tức giận xong hắn sẽ ra quyết định của chính mình, phản kháng cũng vô dụng, nam nhân không sợ chết này nói một câu kích động tựa thì sẽ làm ra một quyết định gì đó khiến trời long đất lở.
Ngón tay giơ lên, như là tại trên không do dự phút chốc, rơi xuống gõ gõ trên mặt bàn, Lam Tử Kỳ xoay người nói: “… Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, trước kia ngươi ở Trung Quốc đã gặp phải những chuyện gì, đứa con trong bụng ngươi là của gã đàn ông nào, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể không cần theo ta quay về Trung Quốc.”
Bốn năm.
Hắn ngay từ đầu hỏi nàng vấn đề này, hỏi suốt bốn năm.
Nàng ngay từ đầu là từ từ nhắm hai mắt trầm mặc, đến về sau mở to mắt ngẩn người, đến bây giờ vẫn còn một cái dáng dấp thậm tệ, nói cũng không chịu nói.
Nữ nhân chết tiệt, ngươi dù là nói một câu “Tên khốn nạn nào không xứng làm ba đứa bé” cũng tốt!
Thế nhưng nàng một câu cũng không nói, trong mắt đều tràn đầy ánh mắt muốn giết người, Lam Tử Kỳ vẫn không có biện pháp… Nhiều năm như vậy, để một nữ nhân bên người như thế này, hắn cho dù muốn va chạm, cũng phải biết rõ ràng thái độ đối với ba đứa bé là như thế nào.
Trầm mặc không nói, đại diện nàng hoặc là yêu hoặc chính là hận.
Lại có thể, vừa yêu vừa hận.
Nhưng những trường hợp này, cũng không phải là Lam Tử Kỳ hắn muốn. Hắn nghĩ muốn cái gì chứ? Hắn muốn nữ nhân này trở thành một trang giấy trắng, ở bên cạnh hắn an phận, đừng cũng với quá khứ của nàng dây dưa vướng mắc mơ hồ, dù là ở trong lòng ngẫm lại cũng không được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, không có khả năng.
Tựa như hiện tại.
Tần Mộc Ngữ cách một cái bàn, nhìn hắn, trầm lặng.
Lam Tử Kỳ lẳng lặng chờ đợi, chau mày, không có kiên nhẫn. “Tốt… Không nói gì thì là đi đúng chứ? Vậy ngươi dọn dẹp đồ đạc môt chút, ngày mai theo ta lên máy bay… Ngươi yên tâm…”
Hắn cắt ngang cánh môi vừa kéo lên như muốn nói ra của nàng.
“Ta tiếp tục để bệnh viện chăm sóc trị liệu cho Tiểu Mặc, ngươi sợ nó gặp chuyện gì có đúng không? Vậy để nó ở lại Manchester, ta bố trí người tốt nhất chăm sóc cho nó, ngươi… đi theo ta.”
Tần Mộc Ngữ nghe xong một câu nói này, không biết là tức giận hay là sợ hãi, hai tay nắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ngươi để ta và nó phải rời xa nhau?… Lam Tử Kỳ ngươi giết ta được rồi!” Nàng bị buộc đến nôn nóng.
Tách cà phê trên bàn dần dần trở nên nguội lạnh, Lam Tử Kỳ nói ra câu kia chờ đợi phản ứng của nàng, chờ đến chờ đi, quả nhiên đúng là một câu như thế, loại sự tình này khiến nàng trở nên kích động, quả như một loại động vậy hoang nhỏ bé.
Hắn nhíu mi lại lấy tách cà phê, uống một ngụm, lại buông xuống, mày cau lại càng thêm chặt.
Thật không biết vì sao mỗi một lần cùng nàng ở chung, lúc ban đầu hắn như còn cùng đùa giỡn với con chuột là nàng, đến cuối cùng lại bị tâm tình của nàng chi phối, cũng giống như mấy năm trước cứu nàng, nàng thực sự ương ngạnh, làm sao bị dọa đến như thế cũng không dọa chết được nàng.
“Được rồi được rồi,” Lam Tử Kỳ nhíu mày nói ra, khoát khoát tay, “Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Tần Mộc Ngữ rõ ràng không thể, hai tay nắm chặt như trước, điệu bộ như muốn liều mạng nhìn hắn.
“Thư ký ta xác định thời gian về nước sẽ kéo dài một ngày, ngươi ngẫm lại tốt cho ta, hoặc là chính ngươi đi theo về nước, hoặc là mang đứa con bảo bối của ngươi về cùng… Ngươi hiểu rõ cho ta một chút, , ta đối với ngươi đúng là có hứng thú, nhưng đối với đứa con của ngươi một điểm cũng không, huống chi là con của kẻ khác?”
Lam Tử Kỳ cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta là chúa cứu thế sao?”
Lại bắt đầu uống một ngụm cà phê tỉnh táo lại, cho dù lạnh cũng uống xuống.
“Ra ngoài đi, không thì tin đồn lại nổi lên khắp nơi… Nói cũng là ngươi dụ dỗ ta, đều không phải ta xem trọng ngươi, ngươi làm sao đạt được kinh nghiệm” Hắn tự nói, một lần nữa tao nhã mà ngồi xuống, dừng ở đồ thị trên màn hình máy tính, dáng tươi cười hờ hững như băng.
Ngực Tần Mộc Ngữ cũng đã nghiêng trời lệch đất.
Về nước.
Nàng né suốt bốn năm, chính này vẫn còn giống như biển động ùn ùn kéo đến, sắc nhọn đau buốt, tại bên tai phần phật vù vù vang lên, không thể không chọn lựa.
Để Tiểu Mặc về nước?
Nàng kéo ra một nụ cười, lạnh giá, tựa như muốn giết người.
Đem nước mắt sắp chảy ra lạnh lùng bức trả lại, nàng trừng Lam Tử Kỳ một cái, giật cánh cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
***
Gió lạnh đầu đông rít gào, tràn đầy phố lớn ngõ nhỏ.
Tần Mộc Ngữ nắm thật chặt khăn quàng cổ, chạy chậm xuyên qua đường phố, hướng phía bệnh viện thuộc nhà thờ chạy đi.
Cũng may trong phòng điều trị ấm áp, chỉ có trong hành lang là có không khí lạnh tiến vào. Mới bắt đầu mùa đông các y tá mặc đồ vừa dày vừa nặng đi tới đi lui, giữa một đám người Phương Tây cao to, bóng dáng Tần Mộc Ngữ nhỏ nhắn xinh xắn cho dù là mặc đồ len dày một chút, cũng là lộ ra vẻ nhỏ bé và yếu ớt vô cùng.
Nàng mở cánh cửa phòng điều trị.
Một người y tá già đang bế ở trên giường bệnh, nhưng khuôn mặt cậu bé có phần tái nhợt trò chuyện.
Có một nửa dòng máu Thuỵ Điển, chính là chữ ở phần trên cuốn sách, dạy nó một chút tiếng Thụy Điển.
Đôi mắt to vụt sáng trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn êm dịu vừa nói chuyện, giọng nói nó trời cho rất cao, dạy một chữ, y tá già rất hài lòng, đang bế nó trên tay kìm lòng không được mà hôn một cái.
Tần Mộc Ngữ nở nụ cười, gõ cửa, “Tiểu Mặc.”
Đứa bé nhỏ giật mình một cái ngẩng đầu lên, nhìn nhìn lại đồng hồ treo tường trên vách, cũng nở nụ cười.
Người y tá đứng dậy, cười ôm Tần Mộc Ngữ, cùng nàng nói mấy câu, như là thảo luận bệnh tình đứa bé.
Tần Mộc Ngữ biết bà ấy là người theo Đạo, tay tạo chữ thập hướng về phìa bà, nụ cười dạt dào. /* Đoạn này ko chắc là dịch đúng ak */
Trên đầu giường cậu bé là tên tiếng Anh, mà bề mặt chính nó viết nguệch ngoạc mấy chữ… “Tần Tử Mặc.” Một cái tên rất bình thường. Mà Tần Mộc Ngữ hiểu, tên của nó kỳ thực vốn dĩ đã là như vậy.
Dường như mới là đầu mùa đông, trong cao ốc Dringlewapen, thiết bị sưởi ấm mở ra, đủ cho bốn trăm thân thể ở bên trong đều cảm thấy ấm áp.
Ấm áp như vậy bao giờ cũng khó có được, trong kiểu thời tiếc ở đất nước này, nàng lúc nào cũng nhịn không được mà nhớ tới mình hơn mười tuổi vào khoảng thời gian đầu đông này, khi đó bắt đầu mùa đông là một loại cảm giác hoang mang sợ hãi, ngay cả tờ báo vứt đi đều có thể bị mấy tên ăn xin cướp đoạt. Khắp nơi đều bị tuyết bao phủ, có người nói nhìn trời cao không nhà để về, một tờ báo có lẽ cũng mang đến một chút hơi ấm.
Đem bàn tay nhỏ bé vén lên xoa xoa cho ấm lên một chút, lúc này mới xòe ra, gõ gõ lên bàn phím.
Một người con gái tóc vàng mắt xanh biếc quần áo thiết kế một cách khéo léo chuyên nghiệp giả bộ đi tới, đập đập lên cái bàn của nàng.
“President’s office!*” (*Phòng chủ tịch!) Giọng nói tiếng anh thuần khiết hướng về phía nàng.
Ngón tay khẽ dừng lại, Tần Mộc Ngữ ngẩng đầu, trong đôi mắt phản chiếc ra toàn bộ hình ảnh nhân viên ở tầng trệt: “Now?” (Bây giờ?)
“Of course!” (Tất nhiên!) Cô gái xinh đẹp nhún nhún vai, xoay người vội vàng đi.
Tần Mộc Ngữ đưa tay lên nhìn đồng hồ, đem hai chữ sau cùng gõ xong, đứng dậy hướng về phía văn phòng đi đến.
Cánh cửa khép hờ, cách một lớp thủy tinh mờ, mơ hồ chỉ có thể nhìn thấy một hình ảnh mờ nhạt, bên trong bóng dáng mấy người màu đen đứng dậy, Tần Mộc Ngữ mảnh khảnh đi qua, gõ gõ trên của thủy tinh.
“Anything?” (Bất cứ điều gì?- Gì?) Đôi mắt trong suốt của nàng nhìn nam nhân ở trước bàn làm việc.
Lam Tử Kỳ đánh mắt qua, nhìn nàng, thản nhiên nói: “Đóng cửa lại.”
Tại thành phố tràn đầy mùi vị của sự xa lạ, chợt nghe một giọng nam trầm thấp tiếng Trung, cũng có hơi phảng phất nhói đau tiến vào trong ngực, con mắt Tần Mộc Ngữ run rẩy một cái, đưa tay đóng cửa lại.
“Đến giờ ngươi sốt ruột?” Lam Tử Kỳ tựa ở trên chiếc ghế xoay màu đen, ngón tay dài đặt lên tài liệu ở trên bàn, đôi mắt hẹp dài đảo qua vòng tay nàng, đó là mùa hè năm kia hắn tặng.
Tần Mộc Ngữ lắc đầu: “Có người ở trong bệnh viện 24 tiếng, ta tới muộn một chút cũng không sao.”
” Tốt lắm,” Lam Tử Kỳ cũng không hỏi nhiều, dường như đã hình thành thói quen như vậy, nàng nói không có việc gì chính là không có việc gì, hắn cũng không quá nhạy cảm, “Ngươi qua đây xem một chút, kế hoạch Dringlewapen trọng tâm trong vòng nửa năm toàn bộ chuyển dời đến Trung Quốc, lấy đó làm bàn đạp khuếch tán toàn bộ thị trường Đông Nam Á, trước hết ta mang một nhóm có năng lực của tập đoàn đi trước… Ngươi giúp ta xem, mang người nào đi thì được.”
Tần Mộc Ngữ đi đến phân nửa, tựa thì suýt nữa bị nghẹn.
Trong mắt nàng hiện lên hình ảnh nam nhân trước mặt, cơ hồ nghẹn giọng. Mãi hồi lâu mới mở miệng: “Đúng là những người này ngươi mang theo, ngươi rõ ràng nắm được khả năng bọn họ, cũng rõ ràng nắm được bản thân muốn người như thế nào, ta làm sao có thể quyết định?”
Lam Tử Kỳ nhìn qua: “Ta nói cho ngươi xem, thì là cho ngươi định đoạt sao?”
Khuôn mặt Tần Mộc Ngữ hơi hơi đỏ lên.
Một lát, nàng kìm nén nói ra một câu “A”, khẽ đi tới bên cạnh hắn.
Nếu như chỉ là nhìn xem, như vậy nàng còn có thể hơi chỉ vẽ một chút biện pháp, ngón tay khe khẽ dời qua, nàng êm tai nói tới: “Lisa là mang giữa dòng máu Anh, tiếng Trung tốt, vẫn đảm nhiệm khai thác thị trường Trung Quốc, có vẻ hiệu quả, nàng nhất thiết phải đến; nhưng những người dưới quyền nàng đều không nhất thiết phải đi, còn có về mặt tài vụ và hành chính, kiến thức hiểu biết của Sidney đối với pháp luật Trung Quốc rất thông thạo, cũng có thể đi theo, những mặt khác về cơ bản đều có thể đến bên kia tuyển người…”
Ánh mắt Lam Tử Kỳ giơ lên, ở trên mặt nàng đảo một vòng.
“Ngươi theo ta đã bao lâu?” Hắn bỗng nhiên hỏi.
Tần Mộc Ngữ ngẩn ra, ngoảnh lại hỏi: “Ngươi chỉ cái gì?”
Con mắt Lam Tử Kỳ có hơi nheo lại, hãy còn hồi tưởng nhớ lại: “Ta gặp được ngươi lúc đó là đầu thu, nên hơn bốn năm một chút, đúng chứ?”
Nói đến gặp nhau, ngón tay Tần Mộc Ngữ run rẩy, đột nhiên không biết nên đi chỗ nào, khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên vài phần phức tạp, “Ngươi… Ngươi bây giờ muốn ta đền ơn sao? Ta còn không có cái năng lực kia, ta nhất thiết phải…”
“Ta biết ngươi không có khả năng,” Lam Tử Kỳ thản nhiên cười, ánh mắt nhu hòa nhưng lãnh đạm, “Ta khi đó có nói, ngươi có một đứa con chính là một gánh nặng, sinh ra không chắc là sống hay chết, nếu như lúc ấy ngươi bỏ đi, kỳ thục bản thân cũng sẽ không có tổn thương quá lớn, nhưng ngươi càng muốn sinh…”
Tần Mộc Ngữ giống như bị điện giật, sợ tóc đen bóng cũng rời xa hắn, ngay ngắn dừng lại.
“Những chuyện này ta đã nói xong, muốn người nào đi chính là quyết định của ngươi, ta không làm chủ được.”
Lam Tử Kỳ thản nhiên cười rộ lên.
Nhưng từ từ dáng tươi cười của hắn lạnh xuống, mở miệng nói: “Ngươi sao?… Ngươi nói những người này theo suy nghĩ của ta không sai biệt lắm, còn ngươi, mang theo? Hay ở lại Manchester, giúp ta để ý công việc ở đây, hử?”
Tần Mộc Ngữ nghẹn giọng.
Trong mắt nàng hiện lên vài tia phức tạp, nhìn nam nhân này đoán không ra, nỗ lực để bản thân mình trấn tĩnh lại, nhẹ giọng hỏi: “Ta hỏi trước cho rõ ràng, chuyện này ta có quyền quyết định hay không? Có thì nói ta, không có ta không cần phải nói.”
Màu mắt Lam Tử Kỳ sắc lạnh: “Trước tiên là nói về suy nghĩ của ngươi, sẽ quyết định có hay không cho ngươi quyền quyết định.”
Nam nhân này!
Tay Tần Mộc Ngữ nắm chặt lại buông ra, sau đó liền không sợ hãi, mở lời: “Ta muốn ở lại chỗ này, không quay về nước. Nguyên nhân là thân thể Tiểu Mặc, nó ở chỗ này điều dưỡng được tốt hơn, chỗ đó chung quy đều không tốt. Hồi đó khóa giản lược ta cũng không tình nguyện, huống chi là ở nước ta?”
Điều muốn nói đã nói, cho dù nàng có kiên trì cỡ nào, nghe hay không là việc của hắn.
Lam Tử Kỳ nghe xong lời của nàng, nụ cười càng sâu thêm, ngón tay dài chấm chấm lên mặt bàn, như là lẩm bẩm nói một mình, hoặc như là nói cho nàng nghe: “Ta đã sớm nói qua… Không thể cho ngươi sinh đứa trẻ kia, quả nhiên, sinh ra đã như mang dây buộc mình, ngươi sinh làm cái gì…”
Trái tim Tần Mộc Ngữ một hồi đau nhói!
Trong mắt nàng hiện ra một tia tàn ác, lạnh lẽo nhìn về phía Lam Tử Kỳ, đầu ngón tay trắng mềm hung hăng nắm chặt.
Lam Tử Kỳ lại trong nháy mắt thấy được ánh mắt chợt lóe lên của nàng.
Đôi mắt hắn trở nên sâu thăm thẳm.
“Ngươi vừa làm sao?” Hắn bất chợt lờ mờ hỏi.
Bóng dáng mạnh mẽ kiên cường đứng lên, nếu như không đứng lên, ai cũng không thể tưởng tượng ra hơi thở hắn mang đến cho người ta áp lực lạnh lẽo nặng nền đến như vậy, Lam Tử Kỳ tới gần cô gái bé nhỏ yếu ớt này, cúi đầu nói: “Tần Mộc Ngữ, ngươi cuối cùng vẫn là như thế này, nếu như ta không bắt gặp phản ứng của ngươi, ta sẽ luôn luôn cảm thấy ngươi chính là một nữ nhân yếu đuối, bóp một cái cũng có thể chết, ngay cả phản kháng cũng không thể chống lại. Thế nhưng mỗi lần ta nhắc tới đứa bé, ngươi hay dùng loại ánh mắt này nhìn ta… Ngươi đừng tưởng rằng ta không thấy được…”
Tay hắn nắm cằm nàng: “Ta thế nào lại cảm thấy ngươi rất muốn giết ta?”
Đôi mắt trong suốt của Tần Mộc Ngữ ngước lên, lại là một khoảng tĩnh lặng bình yên: “Ngươi nhìn lầm rồi.”
Lam Tử Kỳ cười cười: “Ta nhìn lầm rồi?”
“Ta cũng hy vọng là ta nhìn nhầm… Được rồi, ngươi vừa nói, không muốn theo ta về nước, có đúng không?”
Hắn đột nhiên nói sang chuyện khác, khiến đầu óc Tần Mộc Ngữ suýt nữa xoay chuyển không kịp.
“Đúng, ta không muốn về nước.” Nàng đáp lại.
“Ngươi không phải người Trung Quốc sao? Ta nếu như muốn ở bên cạnh một người Trung Quốc bất cứ lúc nào cũng có thể chỉ điểm ta một chút, không phải ngươi không thể.”
“Ta ở Trung Quốc cũng không lâu, nhiều lắm cũng chỉ hơn một năm.” Nàng thành thật nói.
“Đã hơn một năm được rồi, dù sao so với ta chỉ nhìn sách du lịch người Anh người đến rồi chắc chắn sẽ tốt hơn.” Thanh âm Lam Tử Kỳ có chút mờ ảo.
“…” Tần Mộc Ngữ không còn gì để nói.
Sắc mặt nhợt nhạt, nàng không thể làm gì khác hơn là phải mở miệng nói: “Lam Tử Kỳ, ta thỉnh cầu ngươi, nghĩ cho Tiểu Mặc một chút. Nó lần trước qua bên này chứng viêm phổi đột phát, thiếu chút nữa nói không được, ta cũng bị hù dọa đến chết… Cơ thể nó không chịu nổi phải đi qua đi lại, thực sự.”
Lam Tử Kỳ sờ sờ cằm của nàng, luyến tiếc buông tay.
“Ríu rít, ngươi chỉ có khi nhắt tới đứa con mới giống như một phụ nữ bình thường, lúc khác đều tựa như bình hoa, trông được nhưng không dùng được.” Hắn buông tay, không muốn nhìn thấy nước mắt hiện lên trên khuôn mặt nhỏ nhắn thần sắc nhợt nhạt của nàng.
Tần Mộc Ngữ từ giữa cảm giác đau lòng bứt ra, lấy lại sắc bén: “Ta có thể làm việc thì tốt rồi, ngươi sẽ không trông thấy ta giống như bình hoa?”
“Muốn phụ nữa làm việc cho ta có một đống, vẫn còn thiếu ngươi sao?” Lam Tử Kỳ tức giận ném về phía nàng một câu.
Tần Mộc Ngữ không nói, nàng biết thường thường Lam Tử Kỳ tức giận xong hắn sẽ ra quyết định của chính mình, phản kháng cũng vô dụng, nam nhân không sợ chết này nói một câu kích động tựa thì sẽ làm ra một quyết định gì đó khiến trời long đất lở.
Ngón tay giơ lên, như là tại trên không do dự phút chốc, rơi xuống gõ gõ trên mặt bàn, Lam Tử Kỳ xoay người nói: “… Ngươi nói cho ta nghe một chút đi, trước kia ngươi ở Trung Quốc đã gặp phải những chuyện gì, đứa con trong bụng ngươi là của gã đàn ông nào, ta sẽ bỏ qua cho ngươi, ngươi có thể không cần theo ta quay về Trung Quốc.”
Bốn năm.
Hắn ngay từ đầu hỏi nàng vấn đề này, hỏi suốt bốn năm.
Nàng ngay từ đầu là từ từ nhắm hai mắt trầm mặc, đến về sau mở to mắt ngẩn người, đến bây giờ vẫn còn một cái dáng dấp thậm tệ, nói cũng không chịu nói.
Nữ nhân chết tiệt, ngươi dù là nói một câu “Tên khốn nạn nào không xứng làm ba đứa bé” cũng tốt!
Thế nhưng nàng một câu cũng không nói, trong mắt đều tràn đầy ánh mắt muốn giết người, Lam Tử Kỳ vẫn không có biện pháp… Nhiều năm như vậy, để một nữ nhân bên người như thế này, hắn cho dù muốn va chạm, cũng phải biết rõ ràng thái độ đối với ba đứa bé là như thế nào.
Trầm mặc không nói, đại diện nàng hoặc là yêu hoặc chính là hận.
Lại có thể, vừa yêu vừa hận.
Nhưng những trường hợp này, cũng không phải là Lam Tử Kỳ hắn muốn. Hắn nghĩ muốn cái gì chứ? Hắn muốn nữ nhân này trở thành một trang giấy trắng, ở bên cạnh hắn an phận, đừng cũng với quá khứ của nàng dây dưa vướng mắc mơ hồ, dù là ở trong lòng ngẫm lại cũng không được.
Nhưng hết lần này tới lần khác, không có khả năng.
Tựa như hiện tại.
Tần Mộc Ngữ cách một cái bàn, nhìn hắn, trầm lặng.
Lam Tử Kỳ lẳng lặng chờ đợi, chau mày, không có kiên nhẫn. “Tốt… Không nói gì thì là đi đúng chứ? Vậy ngươi dọn dẹp đồ đạc môt chút, ngày mai theo ta lên máy bay… Ngươi yên tâm…”
Hắn cắt ngang cánh môi vừa kéo lên như muốn nói ra của nàng.
“Ta tiếp tục để bệnh viện chăm sóc trị liệu cho Tiểu Mặc, ngươi sợ nó gặp chuyện gì có đúng không? Vậy để nó ở lại Manchester, ta bố trí người tốt nhất chăm sóc cho nó, ngươi… đi theo ta.”
Tần Mộc Ngữ nghe xong một câu nói này, không biết là tức giận hay là sợ hãi, hai tay nắm chặt lại, sắc mặt tái nhợt như tờ giấy.
“Ngươi để ta và nó phải rời xa nhau?… Lam Tử Kỳ ngươi giết ta được rồi!” Nàng bị buộc đến nôn nóng.
Tách cà phê trên bàn dần dần trở nên nguội lạnh, Lam Tử Kỳ nói ra câu kia chờ đợi phản ứng của nàng, chờ đến chờ đi, quả nhiên đúng là một câu như thế, loại sự tình này khiến nàng trở nên kích động, quả như một loại động vậy hoang nhỏ bé.
Hắn nhíu mi lại lấy tách cà phê, uống một ngụm, lại buông xuống, mày cau lại càng thêm chặt.
Thật không biết vì sao mỗi một lần cùng nàng ở chung, lúc ban đầu hắn như còn cùng đùa giỡn với con chuột là nàng, đến cuối cùng lại bị tâm tình của nàng chi phối, cũng giống như mấy năm trước cứu nàng, nàng thực sự ương ngạnh, làm sao bị dọa đến như thế cũng không dọa chết được nàng.
“Được rồi được rồi,” Lam Tử Kỳ nhíu mày nói ra, khoát khoát tay, “Ngươi đi ra ngoài cho ta.”
Tần Mộc Ngữ rõ ràng không thể, hai tay nắm chặt như trước, điệu bộ như muốn liều mạng nhìn hắn.
“Thư ký ta xác định thời gian về nước sẽ kéo dài một ngày, ngươi ngẫm lại tốt cho ta, hoặc là chính ngươi đi theo về nước, hoặc là mang đứa con bảo bối của ngươi về cùng… Ngươi hiểu rõ cho ta một chút, , ta đối với ngươi đúng là có hứng thú, nhưng đối với đứa con của ngươi một điểm cũng không, huống chi là con của kẻ khác?”
Lam Tử Kỳ cười lạnh một tiếng: “Ngươi nghĩ ta là chúa cứu thế sao?”
Lại bắt đầu uống một ngụm cà phê tỉnh táo lại, cho dù lạnh cũng uống xuống.
“Ra ngoài đi, không thì tin đồn lại nổi lên khắp nơi… Nói cũng là ngươi dụ dỗ ta, đều không phải ta xem trọng ngươi, ngươi làm sao đạt được kinh nghiệm” Hắn tự nói, một lần nữa tao nhã mà ngồi xuống, dừng ở đồ thị trên màn hình máy tính, dáng tươi cười hờ hững như băng.
Ngực Tần Mộc Ngữ cũng đã nghiêng trời lệch đất.
Về nước.
Nàng né suốt bốn năm, chính này vẫn còn giống như biển động ùn ùn kéo đến, sắc nhọn đau buốt, tại bên tai phần phật vù vù vang lên, không thể không chọn lựa.
Để Tiểu Mặc về nước?
Nàng kéo ra một nụ cười, lạnh giá, tựa như muốn giết người.
Đem nước mắt sắp chảy ra lạnh lùng bức trả lại, nàng trừng Lam Tử Kỳ một cái, giật cánh cửa phòng làm việc đi ra ngoài.
***
Gió lạnh đầu đông rít gào, tràn đầy phố lớn ngõ nhỏ.
Tần Mộc Ngữ nắm thật chặt khăn quàng cổ, chạy chậm xuyên qua đường phố, hướng phía bệnh viện thuộc nhà thờ chạy đi.
Cũng may trong phòng điều trị ấm áp, chỉ có trong hành lang là có không khí lạnh tiến vào. Mới bắt đầu mùa đông các y tá mặc đồ vừa dày vừa nặng đi tới đi lui, giữa một đám người Phương Tây cao to, bóng dáng Tần Mộc Ngữ nhỏ nhắn xinh xắn cho dù là mặc đồ len dày một chút, cũng là lộ ra vẻ nhỏ bé và yếu ớt vô cùng.
Nàng mở cánh cửa phòng điều trị.
Một người y tá già đang bế ở trên giường bệnh, nhưng khuôn mặt cậu bé có phần tái nhợt trò chuyện.
Có một nửa dòng máu Thuỵ Điển, chính là chữ ở phần trên cuốn sách, dạy nó một chút tiếng Thụy Điển.
Đôi mắt to vụt sáng trong suốt, cái miệng nhỏ nhắn êm dịu vừa nói chuyện, giọng nói nó trời cho rất cao, dạy một chữ, y tá già rất hài lòng, đang bế nó trên tay kìm lòng không được mà hôn một cái.
Tần Mộc Ngữ nở nụ cười, gõ cửa, “Tiểu Mặc.”
Đứa bé nhỏ giật mình một cái ngẩng đầu lên, nhìn nhìn lại đồng hồ treo tường trên vách, cũng nở nụ cười.
Người y tá đứng dậy, cười ôm Tần Mộc Ngữ, cùng nàng nói mấy câu, như là thảo luận bệnh tình đứa bé.
Tần Mộc Ngữ biết bà ấy là người theo Đạo, tay tạo chữ thập hướng về phìa bà, nụ cười dạt dào. /* Đoạn này ko chắc là dịch đúng ak */
Trên đầu giường cậu bé là tên tiếng Anh, mà bề mặt chính nó viết nguệch ngoạc mấy chữ… “Tần Tử Mặc.” Một cái tên rất bình thường. Mà Tần Mộc Ngữ hiểu, tên của nó kỳ thực vốn dĩ đã là như vậy.
/553
|