Anh cúi đầu, nhẹ nhàng tựa chán mình vào chán của Tiểu Mặc, cảm thụ được hô hấp và sự tồn tại của đứa nhỏ, sự ấm áp từ ngực làn tràn ra khắp toàn thân. Anh chật vật cố gắng an ủi sự áy náy trong lòng mình, run giọng nói: “Tôi không sao... Tôi chỉ là, quá vui mừng... Không cần lo cho tôi.”
Nước mắt ấm áp dâng lên trong hốc mắt, anh hung hăng nắm chặt bàn tay, khớp xương nổi trắng cả lên, thật lâu sau mới buông đứa nhỏ trong lòng ra.
Tiểu Mặc không hiểu rõ sự việc, ánh mắt vô cùng trong suốt, cậu bé đơn thuần như trang giấy trắng không bị hận thù và vận mệnh không công bằng nhuộm màu...
Điều này đã là quá đủ.
Thượng đế cũng đã đủ nhân từ.
Dỗ dành Tiểu Mặc đến khi ngủ, mí mắt của tiểu hộ công đã muốn dính vào nhau, bóng dáng cao ngất của Thượng Quan Hạo đi ra khỏi phòng, ở góc khuất của cầu thang, bàn tay anh lướt trên bàn phím, nhìn thật kỹ tin nhắt vừa soạn xong, suy nghĩ một lúc, mới gửi đi.
Anh biết, trong cuộc đời anh đã làm sai quá nhiều, đã sắp không thể vẫn hồi được.
************************************
Từ khu nhà cao cấp tư nhân đuổi đến sở cảnh sát đã là hai ba giờ đêm.
Xe dừng ở cửa của sở cảnh sát, một tiếng “Kít...!” Bén nhọn vang lên.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ lạnh nhạt, ổn trọng, con ngươi mang theo chút tia máu, tay gắt gao nắm chặt tay lái. Nhớ lại một hồi giả dối ở trên tầng cao kia, hắn vừa đấm vừa xoa, từ bỏ vài phần tự trọng, nhìn ông ta cầm điện thoại lên thật sự gọi đi thì mới an lòng một chút. Di động của hắn sắp bị người khác gọi đến làm cho hỏng.
Cầm lên xem, cái tên “Lisa” sắp nhồi đầy lịch sử cuộc gọi.
Lam Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng, đem di động để lại trên xe.
Xuống xe, bóng dáng cô đơn đi về phía sở cảnh sát.
Bên trong chỉ có hai cảnh vệ đang làm nhiệm vụ, thời điểm nghe thấy tiếng bước chân thì một hơi thở lạnh lẽo lập tức bao trùm, còn không kịp mở miệng thì đã nhìn thấy bóng dáng lãnh đạm của người đàn ông, cả người anh ta mang theo sự kiêu căng vô cùng tiêu sái, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hai cảnh vệ, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
“Vị tiên sinh này cho hỏi ngài tìm ai? Chỗ như sở cảnh sát không phải là nơi đêm hôm khuya khoắt ai cũng có thể tuỳ tiện đến...” Một cảnh vệ nhíu mày, còn chưa nói xong đã bị vỗ vào vai, ra dấu cho người kia bằng ánh mắt, hắn lập tức hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ngài là người Lưu cục trưởng nói tới, Lam tiên sinh!”
“Cô ấy thế nào? Đang ở đâu?” Giọng nói của Lam Tử Kỳ lạnh như băng.
“Ở trong phòng nghỉ, đã ngủ từ lâu,... nhưng mà...” Người cảnh vệ vẫn tiếp tục nói, “Nhưng mà đang trong thời gian tạm giữ nên không ai được vào thăm, chúng tôi...A...”
Lam Tử Kỳ hung hăng nắm cổ áo của hắn kéo sang một bên, sải bước vào trong.
“Haiz! Cái người này!”
Hắn mở cửa thật cẩn thận để không phát ra âm thanh, thời điểm cánh cửa mở ra có thể cảm thấy không khí bên trong thật lạnh lẽo rất giống với nhà xác, ở bên trong là một chiếc giường vô cùng đơn giản, là loại giường có thể thu gọn lại được. Trên ga trải màu tím là một cô gái yếu ớt, cô vẫn chưa thay quần áo, sườn mặt và tóc đều bị nước làm cho ướt nhẹp, tóc dán chặt trên mặt trông vô cùng thê lương.
Cánh tay của Lam Tử Kỳ bị nắm lấy.
“Lam tiên sinh, ngài làm thế này quả thật không được, tuy rằng ngài đã chào hỏi Lưu cục trưởng, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc...” Người cảnh vệ nói được hai câu, khi đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì lập tức dừng lại, ngập ngừng nói tiếp, “Việc này... Tôi, chúng tôi chỉ có thể cho anh gặp một lúc.”
Lam Tử Kỳ đi vào, đóng sầm cửa thật mạnh.
Người con gái trước mặt đã quá mệt mỏi, âm thanh lớn như vậy cũng chỉ khiến cô nhíu mi, miệng khẽ mấp máy một chút sau đó liền không có động đậy.
Lam Tử Kỳ bước tới, không nào lời nào, hạ thấp người xuống thử độ cứng mềm của chiếc giường, sắc mặt lập tức xấu đi một chút. Con mẹ nó thật ghê tởm, chỗ này mà cũng dành cho người.
Hắn nhìn vào mặt cô, nhưng sắc mặt của Lam Tử Kỳ không dịu đi, nếu Tần Mộc Ngữ tỉnh lại, sẽ biết giờ phút này khuôn mặt của hắn đáng sợ đến mức nào. Hắn chậm rãi ngồi xuống, bàn tay to lớn xoa đầu cô, động tác không hề nhẹ nhàng.
Đôi mắt đầy tơ máu, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Tần Mộc Ngữ, em vẫn không muốn nói cho tôi biết, phải không?” Giọng nói lạnh như băng, mơ hồ quanh quẩn trong không khí.
Lực ở bàn tay lại tăng thêm một chút, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, ôm nỗi hận cắn răng nói: “Bốn năm, con mẹ nó tôi đã hỏi em rất nhiều, em ngay cả một chút cũng không chịu nói... Em là sợ cái gì? Sợ sau khi tôi biết chuyện này sẽ giống tên khốn nạn nào đó nghĩ rằng em đã giết chết Tần Cẩn Lan sao? Lam Tử Kỳ, tôi là cái gì? Em ngay cả một chút tin tưởng đó cũng không cho tôi?”
Mãi cho đến hôm nay, khi cảnh sát ập tới, con mẹ nó tôi mới biết được thì ra trên lưng em mang theo một án tử đẫm máu như vậy!
Mắt của Lam Tử Kỳ càng thêm đỏ, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc phức tạp, đau đớn nhiều hơn là oán hận. Bây giờ hắn đã biết rõ ràng mối quan hệ của cô và Thượng Quan Hạo, vì sao năm đó Hạo lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy với cô, hắn cuối cùng cũng hiểu. A... Thực tàn nhẫn... Ngay cả con của mình cũng có thể xuống tay...
Lam Tử Kỳ cười lạnh, ở trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ thê lương đến đáng sợ.
Vì chuyện đấu thầu nên đã mất ngủ mấy hôm, cho dù không phải thức trắng đêm thì cũng là ngủ ít hơn người bình thương, bây giờ lại thức quá nửa đêm, Lam Tử Kỳ cảm thấy có một trận choáng váng ập tới, không còn khí lực để trách cô bất cứ việc gì, hôm nay trong phòng nghỉ nhìn thấy cô bị áp giải lên xe cảnh sát cũng đã đủ lắm rồi.
“Người phụ nữ ngu ngốc...” Hắn nhỏ giọng mắng một câu, tay hạ xuống, cầm bàn tay mềm mại của cô.
Trong lòng bàn tay cô lành lạnh, hắn lấy hai tay bưng kín tay cô, nhíu chặt mày, để tay lên trán, cho mình quyền được nghỉ ngơi một chút, ngày hôm nay quả thật quá hỗn loạn. Mọi chuyện cứ nối đuôi nhau kéo đến, hắn ngay cả chút thời gian bàn bạc với nhân viên của mình cũng không có. Họp thì cũng có thể thay đổi cái gì? Người phụ nữ Lisa đó, sẽ có thêm lý do để ghét bỏ cô mà thôi.
Tần Mộc Ngữ bị hành động của hắn làm cho thức giấc.
Lông mi thật dài rung động, cô mơ hồ chớp mắt hai cái, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai.
“Lam Tử Kỳ...” Cô nhỏ giọng kêu lên.
Lam Tử Kỳ đơ ra một lúc, lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh.
Đôi mắt lạnh lùng nâng lên, nhìn cô, bạc môi nhẹ nhàng mở ra: “Thoải mái sao? Ngủ một đêm ở trong này, có phải thoái mái hơn ở khách sạn đúng không?”
Cô không ngốc, cho dù là đã thống khổ và mệt mỏi đến cực điểm, cũng vẫn nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của hắn.
Lông mi cụp xuống một chút, lúc này mới phát hiện ra tay của mình đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay, mặc kệ cô đã tỉnh hắn cũng không buông ra.
“Nơi này chắc là không cho phép người khác ra vào, anh vào đây bằng cách nào?” Cô chậm rãi hỏi.
“Vậy còn em, đã vào đây bằng cách nào?” Lam Tử Kỳ vẫn nói chuyện lạnh lùng như trước, không cho người khác đường lui, “Em cảm thấy lý do mình phải vào đây là đầy đủ, là thật bình thường sao? Tần Mộc Ngữ, thà rằng trước đây em nói cho tôi biết chuyện này, thà rằng em từng chút một nói rõ, Lam Tử Kỳ tôi đã không để em phải chật vật như hôm nay! Em có biết em ngu ngốc đến thế nào không?”
Câu cuối cùng, hắn là đang nghiến răng để nói.
Tần Mộc Ngữ nhắm hai mắt lại, nước mắt ấm áp đong đầy hốc mắt, cô không cần hỏi cũng xác định được hắn đã biết hết mọi chuyện. Kỳ thật không riêng gì hắn, mà tất cả mọi người trên thế giới này đều đã biết.
Nhíu chặt mi, giống như là đang cố gắng chịu một chút thống khổ, nhưng không thể. Cô run run đứng lên, một giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, run giọng nói: “Ở đây rất lạnh, anh có thể hỏi bọn họ một chút không... Tôi khi nào thì có thể được ra ngoài?”
Thanh âm của cô mang theo sự nghẹn ngào.
Nơi này thật ra không hề lạnh, lạnh là do bầu không khí, thứ lạnh là lòng người, cô ở trong này không có chút cảm giác lo lắng. Chỉ có nghi ngờ, chỉ bởi vì trên hồ sơ ghi rằng cô là nghi can. Cho nên cô bị đối đãi như tội phạm, nơi này thật sự lạnh như băng.
Lãnh khốc như Lam Tử Kỳ, vậy mà giờ phút này lòng cũng nhói đau một chút.
Thấp giọng nguyền rủa một chút, hắn nắm thật chặt tay cô, sau một lúc đột ngột kéo cô lại gần, cô kinh ngạc, mở to đôi mắt còn vương nước mắt, tay còn lại bám vào giường, không biết hắn định làm gì.
“Không muốn ở đây phải không? Vậy chúng ta ra ngoài, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Lam Tử Kỳ xoa đầu cô một cái, tay di chuyển xuống thắt lưng, lần đầu tiên không thể dùng giọng điệu châm chọc, chỉ là thản nhiên nói với cô.
Tần Mộc Ngữ sợ run, hai tròng mắt phiến hồng, bộ dạng mê mang này của cô làm cho lòng hắn nổi lên đau đớn.
Lam Tử Kỳ nói xong liền kéo cô đi ra ngoài, bộ âu phục tinh xảo cô mặc trên người có chút lộn xộn, bị hắm túm đi hai bước thì liền dừng lại, run giọng nói: “Anh chờ một chút!”
Cô đột nhiên nhớ ra cuộc điện thoại vừa nãy của Thượng Quan Hạo.
“Tiểu Mặc đang ở trong tay anh ta... Chúng tôi vừa mới nói chuyện điện thoại...” Tần Mộc Ngữ run run cắn môi, nước mặt rưng rưng, nhìn Lam Tử Kỳ, “Anh ta đã đến bệnh viện, tôi không biết anh ta có đem Tiểu Mặc đi không...”
Mắt của Lam Tử Kỳ sáng lên, sau đó ánh mắt trở nên u ám, cười lạnh một chút, oán hận mà nghiến răng nhìn sang phía khác.
“Tôi đã quên... Quên rằng sinh mệnh của em vẫn ở trong bệnh viện...” Hắn nhỏ giọng thừa nhận bản thân mình đã sơ sẩy, nhưng không nghĩ sẽ thay đổi quyết định hiện giờ, đột nhiên dùng sức kéo Tần Mộc Ngữ vào trong lòng, ôm lấy cơ thể hơi lảo đảo của cô, cúi đầu nói, “Tôi cam đoan sẽ tìm về cho em? Bình yên vô sự mà trở về... Bây giờ em hãy theo tôi ra ngoài, nơi quỷ quái này, tôi không cho phép em vào lần thứ hai...”
Ánh mắt cô có chút giãy dụa.
“Tần Mộc Ngữ, em hãy tin tưởng tôi một lần!” Mắt hắn đỏ au, suýt nữa bị ánh mắt do dự của cô làm cho hét lên.
Bên trong phòng trực ban, đã bị kinh động.
“Lam tiên sinh! Lam tiên sinh!” Tiểu cảnh vệ vội vàng đuổi theo, tâm tình nặng nề, “Ngài hãy nghe tôi nói, chuyện này không phải do chúng tôi không muốn thả người, sau 48 tiếng ngài có thể nộp tiền bảo lãnh! Nhưng...”
“Anh tốt nhất câm miệng cho tôi!” Lam Tử Kỳ nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía tiểu cảnh vệ, “Có vấn đề gì xảy ra các anh hãy bảo Lưu cục trưởng gọi cho tôi, đến thời gian nộp tiền bảo lãnh tôi tự khắc sẽ nộp, một đồng cũng sẽ không thiếu! Anh cũng nhìn rõ ràng cho tôi, hôm nay người phá vỡ quy tắc của các anh chính là Lam Tử Kỳ tôi... Ai có ý kiến có thể trực tiếp đến tìm tôi, bao gồm cả Thượng Quan Hạo, đã hiểu chưa?”
Nước mắt ấm áp dâng lên trong hốc mắt, anh hung hăng nắm chặt bàn tay, khớp xương nổi trắng cả lên, thật lâu sau mới buông đứa nhỏ trong lòng ra.
Tiểu Mặc không hiểu rõ sự việc, ánh mắt vô cùng trong suốt, cậu bé đơn thuần như trang giấy trắng không bị hận thù và vận mệnh không công bằng nhuộm màu...
Điều này đã là quá đủ.
Thượng đế cũng đã đủ nhân từ.
Dỗ dành Tiểu Mặc đến khi ngủ, mí mắt của tiểu hộ công đã muốn dính vào nhau, bóng dáng cao ngất của Thượng Quan Hạo đi ra khỏi phòng, ở góc khuất của cầu thang, bàn tay anh lướt trên bàn phím, nhìn thật kỹ tin nhắt vừa soạn xong, suy nghĩ một lúc, mới gửi đi.
Anh biết, trong cuộc đời anh đã làm sai quá nhiều, đã sắp không thể vẫn hồi được.
************************************
Từ khu nhà cao cấp tư nhân đuổi đến sở cảnh sát đã là hai ba giờ đêm.
Xe dừng ở cửa của sở cảnh sát, một tiếng “Kít...!” Bén nhọn vang lên.
Sắc mặt Lam Tử Kỳ lạnh nhạt, ổn trọng, con ngươi mang theo chút tia máu, tay gắt gao nắm chặt tay lái. Nhớ lại một hồi giả dối ở trên tầng cao kia, hắn vừa đấm vừa xoa, từ bỏ vài phần tự trọng, nhìn ông ta cầm điện thoại lên thật sự gọi đi thì mới an lòng một chút. Di động của hắn sắp bị người khác gọi đến làm cho hỏng.
Cầm lên xem, cái tên “Lisa” sắp nhồi đầy lịch sử cuộc gọi.
Lam Tử Kỳ hừ lạnh một tiếng, đem di động để lại trên xe.
Xuống xe, bóng dáng cô đơn đi về phía sở cảnh sát.
Bên trong chỉ có hai cảnh vệ đang làm nhiệm vụ, thời điểm nghe thấy tiếng bước chân thì một hơi thở lạnh lẽo lập tức bao trùm, còn không kịp mở miệng thì đã nhìn thấy bóng dáng lãnh đạm của người đàn ông, cả người anh ta mang theo sự kiêu căng vô cùng tiêu sái, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía hai cảnh vệ, trầm giọng hỏi: “Người đâu?”
“Vị tiên sinh này cho hỏi ngài tìm ai? Chỗ như sở cảnh sát không phải là nơi đêm hôm khuya khoắt ai cũng có thể tuỳ tiện đến...” Một cảnh vệ nhíu mày, còn chưa nói xong đã bị vỗ vào vai, ra dấu cho người kia bằng ánh mắt, hắn lập tức hiểu ra, kinh ngạc nói: “Ngài là người Lưu cục trưởng nói tới, Lam tiên sinh!”
“Cô ấy thế nào? Đang ở đâu?” Giọng nói của Lam Tử Kỳ lạnh như băng.
“Ở trong phòng nghỉ, đã ngủ từ lâu,... nhưng mà...” Người cảnh vệ vẫn tiếp tục nói, “Nhưng mà đang trong thời gian tạm giữ nên không ai được vào thăm, chúng tôi...A...”
Lam Tử Kỳ hung hăng nắm cổ áo của hắn kéo sang một bên, sải bước vào trong.
“Haiz! Cái người này!”
Hắn mở cửa thật cẩn thận để không phát ra âm thanh, thời điểm cánh cửa mở ra có thể cảm thấy không khí bên trong thật lạnh lẽo rất giống với nhà xác, ở bên trong là một chiếc giường vô cùng đơn giản, là loại giường có thể thu gọn lại được. Trên ga trải màu tím là một cô gái yếu ớt, cô vẫn chưa thay quần áo, sườn mặt và tóc đều bị nước làm cho ướt nhẹp, tóc dán chặt trên mặt trông vô cùng thê lương.
Cánh tay của Lam Tử Kỳ bị nắm lấy.
“Lam tiên sinh, ngài làm thế này quả thật không được, tuy rằng ngài đã chào hỏi Lưu cục trưởng, nhưng quy tắc vẫn là quy tắc...” Người cảnh vệ nói được hai câu, khi đụng phải ánh mắt lạnh lẽo của hắn thì lập tức dừng lại, ngập ngừng nói tiếp, “Việc này... Tôi, chúng tôi chỉ có thể cho anh gặp một lúc.”
Lam Tử Kỳ đi vào, đóng sầm cửa thật mạnh.
Người con gái trước mặt đã quá mệt mỏi, âm thanh lớn như vậy cũng chỉ khiến cô nhíu mi, miệng khẽ mấp máy một chút sau đó liền không có động đậy.
Lam Tử Kỳ bước tới, không nào lời nào, hạ thấp người xuống thử độ cứng mềm của chiếc giường, sắc mặt lập tức xấu đi một chút. Con mẹ nó thật ghê tởm, chỗ này mà cũng dành cho người.
Hắn nhìn vào mặt cô, nhưng sắc mặt của Lam Tử Kỳ không dịu đi, nếu Tần Mộc Ngữ tỉnh lại, sẽ biết giờ phút này khuôn mặt của hắn đáng sợ đến mức nào. Hắn chậm rãi ngồi xuống, bàn tay to lớn xoa đầu cô, động tác không hề nhẹ nhàng.
Đôi mắt đầy tơ máu, cuối cùng hắn cũng mở miệng.
“Tần Mộc Ngữ, em vẫn không muốn nói cho tôi biết, phải không?” Giọng nói lạnh như băng, mơ hồ quanh quẩn trong không khí.
Lực ở bàn tay lại tăng thêm một chút, ánh mắt sắc bén của hắn nhìn chằm chằm vào mặt cô, ôm nỗi hận cắn răng nói: “Bốn năm, con mẹ nó tôi đã hỏi em rất nhiều, em ngay cả một chút cũng không chịu nói... Em là sợ cái gì? Sợ sau khi tôi biết chuyện này sẽ giống tên khốn nạn nào đó nghĩ rằng em đã giết chết Tần Cẩn Lan sao? Lam Tử Kỳ, tôi là cái gì? Em ngay cả một chút tin tưởng đó cũng không cho tôi?”
Mãi cho đến hôm nay, khi cảnh sát ập tới, con mẹ nó tôi mới biết được thì ra trên lưng em mang theo một án tử đẫm máu như vậy!
Mắt của Lam Tử Kỳ càng thêm đỏ, trong lồng ngực dâng lên cảm xúc phức tạp, đau đớn nhiều hơn là oán hận. Bây giờ hắn đã biết rõ ràng mối quan hệ của cô và Thượng Quan Hạo, vì sao năm đó Hạo lại làm chuyện tàn nhẫn như vậy với cô, hắn cuối cùng cũng hiểu. A... Thực tàn nhẫn... Ngay cả con của mình cũng có thể xuống tay...
Lam Tử Kỳ cười lạnh, ở trong đêm khuya yên tĩnh có vẻ thê lương đến đáng sợ.
Vì chuyện đấu thầu nên đã mất ngủ mấy hôm, cho dù không phải thức trắng đêm thì cũng là ngủ ít hơn người bình thương, bây giờ lại thức quá nửa đêm, Lam Tử Kỳ cảm thấy có một trận choáng váng ập tới, không còn khí lực để trách cô bất cứ việc gì, hôm nay trong phòng nghỉ nhìn thấy cô bị áp giải lên xe cảnh sát cũng đã đủ lắm rồi.
“Người phụ nữ ngu ngốc...” Hắn nhỏ giọng mắng một câu, tay hạ xuống, cầm bàn tay mềm mại của cô.
Trong lòng bàn tay cô lành lạnh, hắn lấy hai tay bưng kín tay cô, nhíu chặt mày, để tay lên trán, cho mình quyền được nghỉ ngơi một chút, ngày hôm nay quả thật quá hỗn loạn. Mọi chuyện cứ nối đuôi nhau kéo đến, hắn ngay cả chút thời gian bàn bạc với nhân viên của mình cũng không có. Họp thì cũng có thể thay đổi cái gì? Người phụ nữ Lisa đó, sẽ có thêm lý do để ghét bỏ cô mà thôi.
Tần Mộc Ngữ bị hành động của hắn làm cho thức giấc.
Lông mi thật dài rung động, cô mơ hồ chớp mắt hai cái, lúc này mới nhìn rõ người đàn ông trước mặt là ai.
“Lam Tử Kỳ...” Cô nhỏ giọng kêu lên.
Lam Tử Kỳ đơ ra một lúc, lúc này mới phát hiện cô đã tỉnh.
Đôi mắt lạnh lùng nâng lên, nhìn cô, bạc môi nhẹ nhàng mở ra: “Thoải mái sao? Ngủ một đêm ở trong này, có phải thoái mái hơn ở khách sạn đúng không?”
Cô không ngốc, cho dù là đã thống khổ và mệt mỏi đến cực điểm, cũng vẫn nghe ra được ý châm chọc trong lời nói của hắn.
Lông mi cụp xuống một chút, lúc này mới phát hiện ra tay của mình đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay, mặc kệ cô đã tỉnh hắn cũng không buông ra.
“Nơi này chắc là không cho phép người khác ra vào, anh vào đây bằng cách nào?” Cô chậm rãi hỏi.
“Vậy còn em, đã vào đây bằng cách nào?” Lam Tử Kỳ vẫn nói chuyện lạnh lùng như trước, không cho người khác đường lui, “Em cảm thấy lý do mình phải vào đây là đầy đủ, là thật bình thường sao? Tần Mộc Ngữ, thà rằng trước đây em nói cho tôi biết chuyện này, thà rằng em từng chút một nói rõ, Lam Tử Kỳ tôi đã không để em phải chật vật như hôm nay! Em có biết em ngu ngốc đến thế nào không?”
Câu cuối cùng, hắn là đang nghiến răng để nói.
Tần Mộc Ngữ nhắm hai mắt lại, nước mắt ấm áp đong đầy hốc mắt, cô không cần hỏi cũng xác định được hắn đã biết hết mọi chuyện. Kỳ thật không riêng gì hắn, mà tất cả mọi người trên thế giới này đều đã biết.
Nhíu chặt mi, giống như là đang cố gắng chịu một chút thống khổ, nhưng không thể. Cô run run đứng lên, một giọt nước mắt chảy xuống từ hốc mắt, run giọng nói: “Ở đây rất lạnh, anh có thể hỏi bọn họ một chút không... Tôi khi nào thì có thể được ra ngoài?”
Thanh âm của cô mang theo sự nghẹn ngào.
Nơi này thật ra không hề lạnh, lạnh là do bầu không khí, thứ lạnh là lòng người, cô ở trong này không có chút cảm giác lo lắng. Chỉ có nghi ngờ, chỉ bởi vì trên hồ sơ ghi rằng cô là nghi can. Cho nên cô bị đối đãi như tội phạm, nơi này thật sự lạnh như băng.
Lãnh khốc như Lam Tử Kỳ, vậy mà giờ phút này lòng cũng nhói đau một chút.
Thấp giọng nguyền rủa một chút, hắn nắm thật chặt tay cô, sau một lúc đột ngột kéo cô lại gần, cô kinh ngạc, mở to đôi mắt còn vương nước mắt, tay còn lại bám vào giường, không biết hắn định làm gì.
“Không muốn ở đây phải không? Vậy chúng ta ra ngoài, chúng ta lập tức đi ra ngoài.” Lam Tử Kỳ xoa đầu cô một cái, tay di chuyển xuống thắt lưng, lần đầu tiên không thể dùng giọng điệu châm chọc, chỉ là thản nhiên nói với cô.
Tần Mộc Ngữ sợ run, hai tròng mắt phiến hồng, bộ dạng mê mang này của cô làm cho lòng hắn nổi lên đau đớn.
Lam Tử Kỳ nói xong liền kéo cô đi ra ngoài, bộ âu phục tinh xảo cô mặc trên người có chút lộn xộn, bị hắm túm đi hai bước thì liền dừng lại, run giọng nói: “Anh chờ một chút!”
Cô đột nhiên nhớ ra cuộc điện thoại vừa nãy của Thượng Quan Hạo.
“Tiểu Mặc đang ở trong tay anh ta... Chúng tôi vừa mới nói chuyện điện thoại...” Tần Mộc Ngữ run run cắn môi, nước mặt rưng rưng, nhìn Lam Tử Kỳ, “Anh ta đã đến bệnh viện, tôi không biết anh ta có đem Tiểu Mặc đi không...”
Mắt của Lam Tử Kỳ sáng lên, sau đó ánh mắt trở nên u ám, cười lạnh một chút, oán hận mà nghiến răng nhìn sang phía khác.
“Tôi đã quên... Quên rằng sinh mệnh của em vẫn ở trong bệnh viện...” Hắn nhỏ giọng thừa nhận bản thân mình đã sơ sẩy, nhưng không nghĩ sẽ thay đổi quyết định hiện giờ, đột nhiên dùng sức kéo Tần Mộc Ngữ vào trong lòng, ôm lấy cơ thể hơi lảo đảo của cô, cúi đầu nói, “Tôi cam đoan sẽ tìm về cho em? Bình yên vô sự mà trở về... Bây giờ em hãy theo tôi ra ngoài, nơi quỷ quái này, tôi không cho phép em vào lần thứ hai...”
Ánh mắt cô có chút giãy dụa.
“Tần Mộc Ngữ, em hãy tin tưởng tôi một lần!” Mắt hắn đỏ au, suýt nữa bị ánh mắt do dự của cô làm cho hét lên.
Bên trong phòng trực ban, đã bị kinh động.
“Lam tiên sinh! Lam tiên sinh!” Tiểu cảnh vệ vội vàng đuổi theo, tâm tình nặng nề, “Ngài hãy nghe tôi nói, chuyện này không phải do chúng tôi không muốn thả người, sau 48 tiếng ngài có thể nộp tiền bảo lãnh! Nhưng...”
“Anh tốt nhất câm miệng cho tôi!” Lam Tử Kỳ nắm chặt bàn tay mềm mại trong tay, ánh mắt lãnh liệt nhìn về phía tiểu cảnh vệ, “Có vấn đề gì xảy ra các anh hãy bảo Lưu cục trưởng gọi cho tôi, đến thời gian nộp tiền bảo lãnh tôi tự khắc sẽ nộp, một đồng cũng sẽ không thiếu! Anh cũng nhìn rõ ràng cho tôi, hôm nay người phá vỡ quy tắc của các anh chính là Lam Tử Kỳ tôi... Ai có ý kiến có thể trực tiếp đến tìm tôi, bao gồm cả Thượng Quan Hạo, đã hiểu chưa?”
/553
|