Khế Ước Hào Môn 2

Chương 188 - Một Chút Tôi Cũng Chưa Quên (2)

/553


Hiện tại trong lòng của Tần Mộc Ngữ không phải không khiếp sợ, bên trong đôi mắt trong suốt có một vài tơ máu đỏ au, đó là kết quả của việc thay đổi tâm trạng một cách nhanh chóng. Nhưng đến bây giờ cô vẫn không thể hiểu rõ ràng, hành động tối qua của Thượng Quan Hạo, anh ta rõ ràng là muốn bắt Tiểu Mặc để uy hiếp cô không phải sao? Vì sao đột nhiên lại dừng lại?

Nếu ngay từ đầu anh ta đã không có loại ý nghĩ làm tổn thương Tiểu Mặc, vậy thì tại sao tối hôm qua lại nói qua điện thoại những lời như vậy?

Cho đến tận lúc ngồi lên xe của Lam Tử Kỳ để trở về công ty, trong đầu cô vẫn còn suy nghĩ về vấn đề này, trong lòng không yên.

Cuối cùng là nghĩ đến mệt lả người, đầu dựa vào cửa xe lẳng lặng ngủ, Lam Tử Kỳ lái xe không phải quá êm, chiếc xe đi qua rất nhiều đoạn mấp mô, mỗi lần đi qua đoạn đường không bằng phẳng là tốc độ xe lại tăng, người Tần Mộc Ngữ nẩy lên một chút, đột ngột tỉnh giấc.

Cô nghiêng mặt, nhìn chằm chằm khuôn mặt của người đàn ông.

“Trong lòng em không phải là đang thấy biết ơn đấy chứ?” Giọng nói của Lam Tử Kỳ có chút lạnh, lúc cô tận mắt thấy Tiểu Mặc bình an vô sự thì trong mắt đã ngân ngấn nước, đến tận bây giờ vê mặt đó vẫn không thay đổi, “Em nghĩ rằng anh ta không động vào con của em, chính là không dùng đứa bé để uy hiếp em, thì liền cảm thấy anh ta không phải là cầm thú?”

Tần Mộc Ngữ hơi kinh ngạc, đôi mắt trong suốt nhìn hắn, không nói câu gì.

Lam Tử Kỳ cười lạnh, ngón tay thon dài gõ gõ trên vô lăng, tiếp tục nói: “Tần Mộc Ngữ, biểu hiện của em bây giờ thật giống người nông dân bần cùng bị áp bức, chỉ cần được nới lỏng một chút, thì sẽ vui vẻ cả ngay, đến cả họ tên của mình cũng quên.”

Lam Tử Kỳ nhìn cô trong mắt không có một chút âu yếm nào, và mọi thứ nên dùng lại ở đây.

Tần Mộc Ngữ im lặng, có lẽ đã hiểu những gì Lam Tử Kỳ nói.

Người đàn ông này, tính khí vẫn luôn như vậy, lời nói lúc nào cũng vô cùng khó nghe, hoàn toàn đã không còn sự ôn nhu tối qua. Khó khăn đã đi qua, cô dựa vào cửa xe nhẹ nhàng nở nụ cười, giống như là tìm thấy chuyện khiến lòng cô bớt đi đau đớn đang đè nén.

Lam Tử Kỳ bị sự trầm mặc của cô làm cho phát điên, suốt đường đến công ty, sắc mặt hắn dần dần trở nên khó coi.

“Xuống xe.” Hắn ra lệnh.

Một bàn tay nhẹ nhàng vươn qua, nắm được tay áo sơ mi của hắn, cách một lớp quần áo nắm lấy cổ tay hắn, “Lam Tử Kỳ.”Không khí đột nhiên trở nên ngột ngạt.

“Anh không cần phải tức giận, cũng không cần phải ghét tôi. Người bị áp bức lâu ngày nếu nhận được ân huệ, chắc chắn là sẽ giống như nắng hạn gặp mưa rào, nhưng mà tôi không hề quên...” Khuôn mặt thanh tú của Tần Mộc Ngữ quay qua, nhìn hắn, “Tất cả những chuyện đã qua, tôi một chút cũng không quên.”

Ngồi trên xe, đầu cô nhẹ nhàng tựa vào ghế, mắt nhìn ra ngoài khoảng không của bãi đỗ xe, tiếng nói phát ra trong sự im lặng.

“Tôi vẫn còn chuyện chưa nói với anh, tôi là con riêng của ba tôi, sau khi 18 tuổi thì tôi mới từ nước ngoài trở về, đến thành phố Z, tôi mới biết mặt ba và chị gái, và... Thượng Quan Hạo.”

“Anh có thể đã biết, cái chết của chị tôi khiến anh ta đau khổ nên mới chút hết lên đầu tôi và muốn bóp chết đứa nhỏ của tôi mà thôi, anh cũng rõ tôi cũng vì thế mà hận anh ta thấu xương. Nhưng mà Lam Tử Kỳ, những chuyện tôi cất giấu trong lòng không chỉ có từng này.”

Còn rất nhiều. Rất nhiều... Rất nhiều chuyện.

Mọi chuyện bắt đầu từ việc Tần Cẩn Lan bị ngộ độc, sau đó là liên tiếp hiểu lầm, trừng phạt, cho đến lúc cô bị hắn giam cầm rồi hành hạ, bị bắt cóc, đến cuối cùng là ba chết thảm trong bệnh viện dưới tay của chị gái, việc này, không một ai biết, chỉ có mình bản thân cô biết.

“Tôi sẽ không biết ơn một con quỷ, vĩnh viễn sẽ không có chuyện đó.”

Cô nhẹ nhàng nhấn mạnh từng từ, đôi môi nhợt nhạt dưới ánh sáng bình minh lại toát lên vẻ đẹp mê người.

Lam Tử Kỳ cảm thấy cổ tay mình cứng ngắc, có một loại cảm giác khó nói ra được dâng lên. Hắn không phải chưa từng chạm vào phụ nữ, vài năm trước ở nước ngoài, có loại phụ nữ nào hắn chưa gặp qua? Vì sao vào giây phút này, cô chỉ nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay hắn, nhẹ nhàng nói chuyện, lại có thể khiến hắn không thể khống chế cảm xúc?

Bàn tay hắn bao lấy bàn tay mềm mại của cô, nhẹ nhàng dùng lòng bàn tay vuốt ve một lúc, hắn cúi đầu nói: “Đi thôi, quay lại công ty.”

Cả đêm trải qua nhiều chuyện khiến tinh thần và thể xác cả hai người mệt mỏi, nhưng vào giờ phút này lại không có loại suy nghĩ là sẽ nghỉ ngơi. Bọn họ sóng vai đi vào công ty, cô ở phía sau hắn sửa sang lại trang phục, dùng giấy ướt lau qua khuôn mặt, không trang điểm, cứ để mặt mộc ra trận.

Thứ phía trước nghênh đón bọn họ, có lẽ còn kinh khủng hơn tưởng tượng.

/553

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status