Không nhìn đến biểu tình của hắn, cô gian nan lùi lại từng bước, tiếp tục nói:“Nếu như quyết định được thời gian đàm phán, hi vọng anh có thể cho tôi biết, tôi sẽ cố gắng hết sức. Về việc tôi sẽ đi đến nơi nào, tôi cũng sẽ nói cho anh biết, tôi chỉ muốn đi thật xa khỏi nơi này, để bảo vệ bản thân và tiểu Mặc, sẽ không quay trở về nữa... Hi vọng anh sẽ tốt hơn.”
Gió càng lúc càng lớn, cô rời khỏi vòng tay của hắn, trong đôi mắt phảng phất như có thiên phàn quá lẫn (Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa), đi về phía trạm xe bus.
| Lan Tử Kỳ đứng im vài giây, sắc mặt tái xanh đến cực điểm, đi nhanh mấy bước mạnh mẽ kéo cô lại, ôm vào trong lòng.
Xung lực thật lớn, đau đớn chạm vào nhau, thở dốc mạnh mà gấp gáp.
Môi của hắn phủ lên tai cô, giữ chặt gáy của cô ấn vào ngực, khàn cả giọng chậm rãi nói: “Đừng... Lần Mộc Ngữ em đừng như vậy... Em hãy nghe tôi nói... tôi thích em... So với ai khác tôi đều thích em...em đi theo tôi có được hay không? Tôi sẽ không muốn những người phụ nữ khác nữa, loại chuyện này tôi cam đoan sẽ không phát sinh lần nữa.”
| Đôi mắt sâu thẳm của hắn đầy đau đớn, giọng nói khàn như cát sỏi: “Lam Tử Kỳ tôi chưa từng nói | thích bất cứ người nào, nhưng hôm nay tôi đã nói, tôi có thể biểu đạt va hết có được không? Em đừng từ chối nhanh như vậy... Em hãy suy nghĩ kỹ một chút... Có thể khi suy nghĩ lại thì sẽ đổi ý...”
Sự khó chịu, kiêu ngạo, tự tôn của hắn, giờ phút này bị chính hắn giẫm lên, chỉ sợ cô gái này không thể nhìn rõ!
Hắn không muốn bắt nạt cô...
Hắn cũng không muốn cô cái ân nghĩa chết tiệt gì...
thích chính là thích... Chính là hắn là người luôn khinh thường sự | thừa nhận này, nhưng giờ phút này lại không thể không moi têái tim va cho cô thấy sự yêu thích của hắn đến!
Tần Cần Mộc Ngữ bị hắn ôm rất chặt, chặt đến nỗi không thể thở nổi.
Đây chính là người đàn ông đã từng kiêu ngạo đem nàng đùa bỡn, giờ phút này lại bị quyết định của cô doạ thành bộ dạng này.
Đầu óc cô hỗn loạn, đôi mắt trong suốt đầy những cảm xúc phức tạp, muốn thoát ra, khẽ gọi tên của | hắn muốn hắn buông ra, nhưng hắn căn bản không nghe, môi mỏng cuốn lấy vành tai mềm mại và gáy của cô, đã hoàn toàn mất kiểm soát lý trí.
Gió càng lúc càng lớn, cô rời khỏi vòng tay của hắn, trong đôi mắt phảng phất như có thiên phàn quá lẫn (Mấy ngàn chiếc thuyền đều trải qua. So sánh trải qua rất nhiều chuyện, nhiều lần trải qua gió táp mưa sa), đi về phía trạm xe bus.
| Lan Tử Kỳ đứng im vài giây, sắc mặt tái xanh đến cực điểm, đi nhanh mấy bước mạnh mẽ kéo cô lại, ôm vào trong lòng.
Xung lực thật lớn, đau đớn chạm vào nhau, thở dốc mạnh mà gấp gáp.
Môi của hắn phủ lên tai cô, giữ chặt gáy của cô ấn vào ngực, khàn cả giọng chậm rãi nói: “Đừng... Lần Mộc Ngữ em đừng như vậy... Em hãy nghe tôi nói... tôi thích em... So với ai khác tôi đều thích em...em đi theo tôi có được hay không? Tôi sẽ không muốn những người phụ nữ khác nữa, loại chuyện này tôi cam đoan sẽ không phát sinh lần nữa.”
| Đôi mắt sâu thẳm của hắn đầy đau đớn, giọng nói khàn như cát sỏi: “Lam Tử Kỳ tôi chưa từng nói | thích bất cứ người nào, nhưng hôm nay tôi đã nói, tôi có thể biểu đạt va hết có được không? Em đừng từ chối nhanh như vậy... Em hãy suy nghĩ kỹ một chút... Có thể khi suy nghĩ lại thì sẽ đổi ý...”
Sự khó chịu, kiêu ngạo, tự tôn của hắn, giờ phút này bị chính hắn giẫm lên, chỉ sợ cô gái này không thể nhìn rõ!
Hắn không muốn bắt nạt cô...
Hắn cũng không muốn cô cái ân nghĩa chết tiệt gì...
thích chính là thích... Chính là hắn là người luôn khinh thường sự | thừa nhận này, nhưng giờ phút này lại không thể không moi têái tim va cho cô thấy sự yêu thích của hắn đến!
Tần Cần Mộc Ngữ bị hắn ôm rất chặt, chặt đến nỗi không thể thở nổi.
Đây chính là người đàn ông đã từng kiêu ngạo đem nàng đùa bỡn, giờ phút này lại bị quyết định của cô doạ thành bộ dạng này.
Đầu óc cô hỗn loạn, đôi mắt trong suốt đầy những cảm xúc phức tạp, muốn thoát ra, khẽ gọi tên của | hắn muốn hắn buông ra, nhưng hắn căn bản không nghe, môi mỏng cuốn lấy vành tai mềm mại và gáy của cô, đã hoàn toàn mất kiểm soát lý trí.
/553
|