Lực đạo nắm lấy cổ tay cô của Lam Tử Kỳ càng lớn hơn! Đôi mắt lộ ra sát ý!
“Mọi chuyện đã được giải quyết như thế nào... Anh ta bảo em từ bây giờ phải cách xa tôi một chút, cho nên em liền nghe lời có đúng không?... Em thích thỏa hiệp với anh ta như vậy sao? Anh ta muốn đêm nay cùng em ôn lại chuyện cũ, con mẹ nó sao em không sớm đồng ý một chút?!”
Cổ tay đau nhức như muốn vỡ vụn...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ không có chút huyết sắc, cố nén đau, nhíu mày ngước mắt: “Anh đừng có cố tình gây sự như vậy có được không? Lam Tử Kỳ, tôi biết anh hận tôi giúp anh, nhưng hôm nay anh cũng nhìn thấy, đó chính là thượng quan hạo! Anh ta mà đã muốn tàn nhẫn, thì toàn bộ thế giới đều không đổi được một chút nhân từ của anh ta! Anh là bạn của anh ta, anh còn không rõ sao?!”
Mắt Lam Tử Kỳ đỏ như máu, đột nhiên ôm chặt eo của cô, gắt gao tựa vào chán cô.
“Nếu như muốn bắt em rời xa tôi để đánh đổi... Tôi có chết cũng sẽ không muốn sự nhân từ của anh ta...” Hắn nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn, “Tần mộc ngữ em sẽ không rời đi đúng không? Mặc kệ anh muốn đối phó như thế nào với Dringlewapen, tôi cũng không quan tâm... Nói cho tôi nghe em sẽ không nghe lời anh ta... Em sẽ không đi...”
Bên trong giọng nói của hắn lộ ra sự tuyệt vọng, giọng khàn khàn, lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ bị ướt nhẹp, mỏi mệt mà thống khổ rủ xuống, chống đỡ bộ ngực của hắn, lầm bầm nói trong ngực hắn: “Lam Tử Kỳ...”
“Tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, ngày mai tôi và Tiể Mặc sẽ đi ngay lập tức.” Cô nhỏ giọng mà thống khổ nói.
Toàn bộ thân thể Lam Tử Kỳ cứng đờ tại chỗ.
Toàn bộ trái tim tràn ngập sự cô đơn và đau đớn, thân thể tráng kiện run lên nhè nhẹ, nhịn không được cười nhạt một cái, hai tay thong thả lại cường ngạnh bưng lấy mặt của cô, “Đi... Em đi đâu?”
“Lam Tử Kỳ...” Cô thống khổ muốn đẩy tay hắn ra.
“Em quên năm đó tôi cứu em như thế nào sao... Sau này em rời khỏi tôi rồi thì ai có thể chăm sóc em?” Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu ướt át, thương tiếc bưng lấy mặt của cô nói chuyện, “Tôi biết tôi chưa chăm sóc em thật tốt, em luôn sợ tôi, cũng không muốn ở cùng một chỗ với tôi... Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Tần Mộc Ngữ tôi có thể không phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc nữa, em muốn đến nơi nào tôi đều theo em đến cho đó! Nếu như những thứ này vẫn không đủ, vậy em mau nói cho tôi biết như thế nào mới đủ!”
Hắn dùng hết toàn lực muốn xoay chuyển cô!
“Anh buông tôi ra...” Cô bị cảm xúc mãnh liệt của hắn làm cho choáng váng, cũng không còn cách nào tránh thoát.
“Em vẫn cho rằng tôi sợ anh ta?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lam Tử Kỳ đầy phức tạp, trong tuyệt vọng lộ ra đau nhức mãnh liệt,” Tần Mộc Ngữ em cảm thấy tôi sợ anh ta sao? Coi xem như Dringlewapen sụp đổ tại đây thì thế nào... Cùng lắm thì dẹp đường hồi phủ, tất cả đến nước đấy thì thế nào! Vì sao hết lần này tới lần khác em đều muốn rời đi, vì sao không chịu thương lượng một chút...”
“Ba!” Một bàn tay, đánh vào trên mặt hắn!
Lực đạo của cô không lớn, lại phát ra tiếng vang lanh lảnh, đủ để thức tỉnh người đàn ông này!
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Tử Kỳ lệch ra qua một bên, lạnh như nước.
Tần Mộc Ngữ thật vất vả tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nước mắt lưng tròng, lòng đau như cắt!
“Không phải như vậy... Lam Tử Kỳ, tôi không có lý do gì cả, tôi không yêu anh! Cho nên anh đừng nói nữa!” Cô không chịu đựng nổi tình cảm sâu nặng như vậy, gần như là gào thét lên một câu cuối cùng.
Thân thể tinh tế run lên nhè nhẹ, tay cô đỡ lấy biển quảng cáo, run giọng nói: “Tôi có lỗi... Thật sự có lỗi, thật xin lỗi... Tôi đi đây, anh bảo trọng!”
Nói xong cô cố nén nước mắt sắp rơi xuống, chạy đến ven đường tùy tiện ngăn cản một chiếc xe, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, cũng không tiếp tục nhìn người đàn ông phía sau một cái nào, xe đột ngột chuyển động.
“Mọi chuyện đã được giải quyết như thế nào... Anh ta bảo em từ bây giờ phải cách xa tôi một chút, cho nên em liền nghe lời có đúng không?... Em thích thỏa hiệp với anh ta như vậy sao? Anh ta muốn đêm nay cùng em ôn lại chuyện cũ, con mẹ nó sao em không sớm đồng ý một chút?!”
Cổ tay đau nhức như muốn vỡ vụn...
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tần Mộc Ngữ không có chút huyết sắc, cố nén đau, nhíu mày ngước mắt: “Anh đừng có cố tình gây sự như vậy có được không? Lam Tử Kỳ, tôi biết anh hận tôi giúp anh, nhưng hôm nay anh cũng nhìn thấy, đó chính là thượng quan hạo! Anh ta mà đã muốn tàn nhẫn, thì toàn bộ thế giới đều không đổi được một chút nhân từ của anh ta! Anh là bạn của anh ta, anh còn không rõ sao?!”
Mắt Lam Tử Kỳ đỏ như máu, đột nhiên ôm chặt eo của cô, gắt gao tựa vào chán cô.
“Nếu như muốn bắt em rời xa tôi để đánh đổi... Tôi có chết cũng sẽ không muốn sự nhân từ của anh ta...” Hắn nhìn thật sâu vào trong ánh mắt của cô, giọng nói khàn khàn, “Tần mộc ngữ em sẽ không rời đi đúng không? Mặc kệ anh muốn đối phó như thế nào với Dringlewapen, tôi cũng không quan tâm... Nói cho tôi nghe em sẽ không nghe lời anh ta... Em sẽ không đi...”
Bên trong giọng nói của hắn lộ ra sự tuyệt vọng, giọng khàn khàn, lông mi thật dài của Tần Mộc Ngữ bị ướt nhẹp, mỏi mệt mà thống khổ rủ xuống, chống đỡ bộ ngực của hắn, lầm bầm nói trong ngực hắn: “Lam Tử Kỳ...”
“Tôi đã đặt xong vé máy bay rồi, ngày mai tôi và Tiể Mặc sẽ đi ngay lập tức.” Cô nhỏ giọng mà thống khổ nói.
Toàn bộ thân thể Lam Tử Kỳ cứng đờ tại chỗ.
Toàn bộ trái tim tràn ngập sự cô đơn và đau đớn, thân thể tráng kiện run lên nhè nhẹ, nhịn không được cười nhạt một cái, hai tay thong thả lại cường ngạnh bưng lấy mặt của cô, “Đi... Em đi đâu?”
“Lam Tử Kỳ...” Cô thống khổ muốn đẩy tay hắn ra.
“Em quên năm đó tôi cứu em như thế nào sao... Sau này em rời khỏi tôi rồi thì ai có thể chăm sóc em?” Giọng hắn khàn khàn, đôi mắt đỏ ngầu ướt át, thương tiếc bưng lấy mặt của cô nói chuyện, “Tôi biết tôi chưa chăm sóc em thật tốt, em luôn sợ tôi, cũng không muốn ở cùng một chỗ với tôi... Chúng ta bắt đầu lại lần nữa được không? Tần Mộc Ngữ tôi có thể không phát triển sự nghiệp ở Trung Quốc nữa, em muốn đến nơi nào tôi đều theo em đến cho đó! Nếu như những thứ này vẫn không đủ, vậy em mau nói cho tôi biết như thế nào mới đủ!”
Hắn dùng hết toàn lực muốn xoay chuyển cô!
“Anh buông tôi ra...” Cô bị cảm xúc mãnh liệt của hắn làm cho choáng váng, cũng không còn cách nào tránh thoát.
“Em vẫn cho rằng tôi sợ anh ta?” Đôi mắt lạnh lẽo của Lam Tử Kỳ đầy phức tạp, trong tuyệt vọng lộ ra đau nhức mãnh liệt,” Tần Mộc Ngữ em cảm thấy tôi sợ anh ta sao? Coi xem như Dringlewapen sụp đổ tại đây thì thế nào... Cùng lắm thì dẹp đường hồi phủ, tất cả đến nước đấy thì thế nào! Vì sao hết lần này tới lần khác em đều muốn rời đi, vì sao không chịu thương lượng một chút...”
“Ba!” Một bàn tay, đánh vào trên mặt hắn!
Lực đạo của cô không lớn, lại phát ra tiếng vang lanh lảnh, đủ để thức tỉnh người đàn ông này!
Khuôn mặt tuấn tú của Lam Tử Kỳ lệch ra qua một bên, lạnh như nước.
Tần Mộc Ngữ thật vất vả tránh thoát khỏi sự kiềm chế của hắn, nước mắt lưng tròng, lòng đau như cắt!
“Không phải như vậy... Lam Tử Kỳ, tôi không có lý do gì cả, tôi không yêu anh! Cho nên anh đừng nói nữa!” Cô không chịu đựng nổi tình cảm sâu nặng như vậy, gần như là gào thét lên một câu cuối cùng.
Thân thể tinh tế run lên nhè nhẹ, tay cô đỡ lấy biển quảng cáo, run giọng nói: “Tôi có lỗi... Thật sự có lỗi, thật xin lỗi... Tôi đi đây, anh bảo trọng!”
Nói xong cô cố nén nước mắt sắp rơi xuống, chạy đến ven đường tùy tiện ngăn cản một chiếc xe, trực tiếp mở cửa xe ngồi vào, cũng không tiếp tục nhìn người đàn ông phía sau một cái nào, xe đột ngột chuyển động.
/553
|