Bác sĩ bên trong thấy có người đến, cầm lấy bệnh án đi ra ngoài, nhìn Ngự Phong Trì nói: “Anh đã đến? Rất đúng giờ, cậu bé bên trong vừa mới ngủ, đã truyền một chút đường glu-cô và thuốc an thần, tình trang không tốt của trái tim không phải mới ngày một ngày hai, vì sao lại bị như vậy?”
Nói xong liền nhìn về phía Tần Mộc Ngữ, nhìn trang phục kỳ quái và khuôn mặt thất thần của cô, ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.
Bác sĩ đánh giá hai người: “Thằng bé có phải con của hai người không?”
Ngự Phong Trì muốn trả lời, thì thấy người ở bên cạnh đang dùng tay che miệng, cúi đầu, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, cả người run rẩy chẫm rãi ngồi xổm xuống. Mắt hắn run lên, giọng nói khàn khàn: “Thằng bé không có việc thì thì tốt rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ thấy không thể hỏi ra bất cứ cái gì, tức giận rời đi.
Ngự Phong Trì cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, khàn giọng nói từng chữ một.
“Tần Mộc Ngữ, anh xin lỗi em.”
“Anh chính thức xin lỗi em về chuyện bốn năm trước, chuyện đó em không hề sai, một chút sai cũng không có! Là anh đã lỡ tay giết người, cũng là người Ngự gia tiêu huỷ tất cả chứng cứ sau đó vu oan cho em...”
“Anh không biết rốt cuộc trong bốn năm này em đã trải qua những chuyện gì, con của em đã trải qua những chuyện gì, anh xin lỗi về tất cả những hậu quả mà chuyện này đã gây ra với em—— Thành thật xin lỗi, anh bằng lòng trả giá mọi thứ để bồi thường.”
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống mặt đất, những giọt nước mắt của cô cách xa nhau, nhưng đều nóng hổi và trong suốt.
Bên trong hành lang dài dằng dặc, người đến người đi.
Ở cuối hàng lang, xuất hiẹn vài người mặc đồng phục màu đen, hung hăng tách đám người ra, tới gần hai người. Nhìn chằm chằm vào thân ảnh anh tuấn kia, bọn họ thậm chí chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ vừa lơ là, Ngự Phong Trì sẽ lại biến mất!
Xung quanh tiếng bước chân huyên náo, bao vây hai người.
Ngự Phong Trì không hề cử động, hắn biết mình vừa mới náo loạn lớn như vậy ông nội không thể không nhận ra chuyện đó, đã sớm giăng bẫy khắp thành phố Z, hắn chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn cả một đời.
“Thiếu gia.”
“Thiếu gia...” Những người xung quanh đồng loạt nói, vây quanh họ thành một vòng tròn.
“Thiếu gia,” Người đàn ông dẫn đầu bước lên, một bên tai đeo tai nghe, trên trán thấm đầy mồ hôi, không dám lơ là, “Tiên sinh đang rất lo lắng đi tìm cậu, cậu có phải nên trở về với chúng tôi?”
Ngự Phong Trì lẳng lặng ngồi xổm, khóe miệng nở một nụ cười cô đơn, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
“Thiếu gia...”
“Cậu không nhìn thấy tôi đang bận sao?” Hắn vuốt ve mái tóc dài của Tần Mộc Ngữ, siết chặt vai cô, chậm rãi nhưng vững chãi ôm cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp, “Cậu không cần giấu diếm ông nội, nhìn thấy cái gì thì nói lại với ông nội cái đó, thuận tiện nói cho ông nội biết luôn... Tôi sẽ dẫn Tần Mộc Ngữ trở về, tôi không muốn biến mất nữa, cho nên không cần theo dõi nữa.”
Người đàn ông càng toát nhiều mồ hôi, siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng tâm tư của mình đã sớm bị hắn đoán được.
Tần Mộc Ngữ dường như lúc này mới nghĩ đến cái gì đó, ngón tay nhỏ yếu nắm chặt ống tay áo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lệ quang lấp lánh, run giọng nói: “Anh đừng tới sở cảnh sát, Ngự Phong Trì anh có nghe thấy không? Đừng tới sở cảnh sát!”
Cô sợ hãi, một vòng người đang vây quanh khủng bố cô đến cực điểm, có chết cô cũng không thể quên chiếc vòng đen đã từng đeo trên cổ tay của Tiểu Mặc, cho dù có phải chết cô cũng không để con của cô gặp nguy hiểm lần nữa!
Ngự Phong Trì cúi đầu, gần sát cô, hít lấy hơi thở của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, nói nhỏ: “Anh biết rồi.”
Hắn nở một cười thê lãnh, mị hoặc vô cùng, thì thầm bên tai cô: “Anh biết rõ ông nội đã uy hiếp em như thế nào, Tần Mộc Ngữ, anh dùng tính mạng của mình cam đoan với em, tôi sẽ không để Ngự gia thương tổn em dù chỉ là một sợi tóc...”
Nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc bên tai cô, “Đừng sợ hãi nữa. Anh đã trở về rồi.”
Nói xong liền nhìn về phía Tần Mộc Ngữ, nhìn trang phục kỳ quái và khuôn mặt thất thần của cô, ánh mắt lập tức trở nên kỳ lạ.
Bác sĩ đánh giá hai người: “Thằng bé có phải con của hai người không?”
Ngự Phong Trì muốn trả lời, thì thấy người ở bên cạnh đang dùng tay che miệng, cúi đầu, nước mắt rơi tí tách trên mặt đất, cả người run rẩy chẫm rãi ngồi xổm xuống. Mắt hắn run lên, giọng nói khàn khàn: “Thằng bé không có việc thì thì tốt rồi, cảm ơn bác sĩ.”
Bác sĩ thấy không thể hỏi ra bất cứ cái gì, tức giận rời đi.
Ngự Phong Trì cũng ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng vuốt ve tóc của cô, khàn giọng nói từng chữ một.
“Tần Mộc Ngữ, anh xin lỗi em.”
“Anh chính thức xin lỗi em về chuyện bốn năm trước, chuyện đó em không hề sai, một chút sai cũng không có! Là anh đã lỡ tay giết người, cũng là người Ngự gia tiêu huỷ tất cả chứng cứ sau đó vu oan cho em...”
“Anh không biết rốt cuộc trong bốn năm này em đã trải qua những chuyện gì, con của em đã trải qua những chuyện gì, anh xin lỗi về tất cả những hậu quả mà chuyện này đã gây ra với em—— Thành thật xin lỗi, anh bằng lòng trả giá mọi thứ để bồi thường.”
Một giọt nước mắt nặng nề rơi xuống mặt đất, những giọt nước mắt của cô cách xa nhau, nhưng đều nóng hổi và trong suốt.
Bên trong hành lang dài dằng dặc, người đến người đi.
Ở cuối hàng lang, xuất hiẹn vài người mặc đồng phục màu đen, hung hăng tách đám người ra, tới gần hai người. Nhìn chằm chằm vào thân ảnh anh tuấn kia, bọn họ thậm chí chớp mắt cũng không dám, chỉ sợ vừa lơ là, Ngự Phong Trì sẽ lại biến mất!
Xung quanh tiếng bước chân huyên náo, bao vây hai người.
Ngự Phong Trì không hề cử động, hắn biết mình vừa mới náo loạn lớn như vậy ông nội không thể không nhận ra chuyện đó, đã sớm giăng bẫy khắp thành phố Z, hắn chưa từng nghĩ sẽ chạy trốn cả một đời.
“Thiếu gia.”
“Thiếu gia...” Những người xung quanh đồng loạt nói, vây quanh họ thành một vòng tròn.
“Thiếu gia,” Người đàn ông dẫn đầu bước lên, một bên tai đeo tai nghe, trên trán thấm đầy mồ hôi, không dám lơ là, “Tiên sinh đang rất lo lắng đi tìm cậu, cậu có phải nên trở về với chúng tôi?”
Ngự Phong Trì lẳng lặng ngồi xổm, khóe miệng nở một nụ cười cô đơn, thản nhiên nói: “Tôi biết rồi.”
“Thiếu gia...”
“Cậu không nhìn thấy tôi đang bận sao?” Hắn vuốt ve mái tóc dài của Tần Mộc Ngữ, siết chặt vai cô, chậm rãi nhưng vững chãi ôm cô vào trong lòng, giọng nói trầm thấp, “Cậu không cần giấu diếm ông nội, nhìn thấy cái gì thì nói lại với ông nội cái đó, thuận tiện nói cho ông nội biết luôn... Tôi sẽ dẫn Tần Mộc Ngữ trở về, tôi không muốn biến mất nữa, cho nên không cần theo dõi nữa.”
Người đàn ông càng toát nhiều mồ hôi, siết chặt nắm đấm, không ngờ rằng tâm tư của mình đã sớm bị hắn đoán được.
Tần Mộc Ngữ dường như lúc này mới nghĩ đến cái gì đó, ngón tay nhỏ yếu nắm chặt ống tay áo hắn, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lệ quang lấp lánh, run giọng nói: “Anh đừng tới sở cảnh sát, Ngự Phong Trì anh có nghe thấy không? Đừng tới sở cảnh sát!”
Cô sợ hãi, một vòng người đang vây quanh khủng bố cô đến cực điểm, có chết cô cũng không thể quên chiếc vòng đen đã từng đeo trên cổ tay của Tiểu Mặc, cho dù có phải chết cô cũng không để con của cô gặp nguy hiểm lần nữa!
Ngự Phong Trì cúi đầu, gần sát cô, hít lấy hơi thở của cô, cảm nhận nhiệt độ của cô, nói nhỏ: “Anh biết rồi.”
Hắn nở một cười thê lãnh, mị hoặc vô cùng, thì thầm bên tai cô: “Anh biết rõ ông nội đã uy hiếp em như thế nào, Tần Mộc Ngữ, anh dùng tính mạng của mình cam đoan với em, tôi sẽ không để Ngự gia thương tổn em dù chỉ là một sợi tóc...”
Nghiêng mặt qua, nhẹ nhàng hôn lên sợi tóc bên tai cô, “Đừng sợ hãi nữa. Anh đã trở về rồi.”
/553
|