Khế Ước Hào Môn 2

Chương 449 - Chương 312

/553


Toà nhà có kiến trúc giống viện nghiên cứu khoa học hiện ra, đi hơn một giờ mới tới nơi.

Ngự Phong Trì vô cùng bất ngờ. Phải nói là, ngoài sức tưởng tượng.

Thời gian tình cờ đúng lúc hắn đang họp, hắn đang nghe cấp dưới báo cáo, nhưng không ngờ rằng thư ký lại đi vào nói với hắn rằng có hai người phụ nữ Trung Quốc tới tìm hắn, hắn nhíu mày, hỏi tên, một chữ “Anglia” nhẹ nhàng ngay lập tức khiến tâm trí hắn trở nên rối loạn.

Người tiếp theo nói cái gì hắn cũng không nghe thấy.

Ngón tay thon dài đập xuống mặt bàn, đôi mắt hẹp dài của hắn nâng lên, nói một câu “Cuộc họp tạm dừng ở đây,” sau đó đứng dậy đi ra khỏi văn phòng ngay lập tức.

Trong phòng chờ, cô gái mặc chiếc váy dài dịu dàng đứng cạnh cửa sổ khiến trái tim hắn đập nhanh.

Bước chân của Ngự Phong Trì chậm lại.

Gặp lại hắn lần nữa, trong lòng Tần Mộc Ngữ có một cảm giác kỳ lạ, khuôn mặt nhỏ nhắn trong trẻo hiện lên sự lúng túng, lên tiếng nói: “Thật xin lỗi, em đã quên mất không gọi điện chào hỏi anh trước mà đã đến đây, em làm phiền anh có phải không?”

Có lẽ là đang ở trước mặt người ngoài nên cô mới nói chuyện khách sáo như vậy, khiến Ngự Phong Trì cảm thấy không quen.

“Không có,” đôi môi mỏng sắc bén của hắn phun ra hai chữ, đôi mắt hẹp dài hiện lên ánh sáng thâm trầm đầy mị hoặc, “Không hề phiền.”

Giang Dĩnh ngược lại không bất ngờ chút nào, ôm vai cười nhạt, nhưng khi nhớ ra chuyện cô ta muốn làm khi đến đây thì ngay lập tức không cười nổi nữa, đi tới vươn tay ra nói: “Xin chào anh, Ngự thiếu, tôi là Giang Dĩnh, chắc hẳn anh đã nghe qua tên tôi.”

Trong mắt Ngự Phong Trì hiện lên tia sáng, nhanh như chớp, gần như là đã hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vươn tay ra cùng cô ta bắt tay, hắn thản nhiên nói: “Hân hạnh.”

Tần Mộc Ngữ từ từ thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt trong suốt nhìn về phía Giang Dĩnh: “Như thế này đã được chưa? Hai người cứ ở đây nói chuyện, tôi ra ngoài trước.”

Cô chỉ là trung gian trong chuyện này mà thôi.

Đầu lông mày Giang Dĩnh cũng mang theo ý cười dịu dàng, giấu diếm đi sự trào phúng, dù sao thì cô ta cũng đạt được mục đích.

Nhìn thấy cô muốn đi ra ngoài, trái tim Ngự Phong Trì từ từ bị níu chặt lại, đi qua giúp cô mở cửa, nhẹ nhàng nắm lấy tay cô, cúi thấp đầu nói: “Em đợi anh trong phòng họp nhỏ một chút, nói chuyện xong anh sẽ lập tức sang gặp em, được không?”

Cũng không biết có phải do giọng điệu của hắn quá mức tha thiết không, Tần Mộc Ngữ cảm thấy sức nóng từ cánh tay hắn, theo bản năng dịch ra một chút, hàng lông mi thật dài run lên một cái, gật gật đầu: “Anh cứ từ từ nói chuyện.“

Sự né tránh và giữ mình của cô rõ ràng đến như vậy.

Đợi đến khi cô đi ra ngoài, thuận tiện phân phó trợ lý chăm sóc cô một chút, Ngự Phong Trì mới chậm rãi đóng cửa phòng chờ lại.

“Cô có chuyện gì, mau nói đi.” Ngự Phong Trì lấy lại tinh thần, quay người lại, lãnh đạm nói.

Giang Dĩnh ở đằng sau lưng hắn cười yếu ớt, nhẹ giọng nói: “Thật đúng là tình yêu sâu đậm, cô ta rõ ràng đã ở bên cạnh người khác, nhưng vẫn mong mỏi có được như thế. Ngự thiếu, mặc dù nhìn vẫn còn trẻ tuổi, nhưng thật sự là người yêu tốt.”

Cả người Ngự Phong Trì chấn động, khuôn mặt tuấn tú hơi tái nhợt, bàn tay đặt trong túi quần từ từ nắm chặt lại.

Mặc dù hắn biết rõ sau khi bọn họ ra về ở buổi tiệc ngày hôm đó có thể sẽ ở bên nhau, hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, nhưng đến khi chính tai nghe được trái tim vẫn đau đớn, nóng rực, giống như bị dao cứa máu chảy đầm đìa.

Phong cảnh bên ngoài cửa sổ xa hoa đẹp đẽ như vậy, trở nên ảm đạm phai mờ trong giây lát, bởi vì cô đã không chùn bước mà rời khỏi hắn, rời khỏi trái tim hắn, vì vậy những thứ trước mặt này hắn đã phải cố gắng tranh đấu bằng thực lực của bản thân, ngay lập tức trở nên vô nghĩa.

“Có chuyện gì?” Hắn hỏi lại một lần nữa, đôi môi tái nhợt, sắc mặt lạnh lẽo như băng.

Giang Dĩnh cũng không muốn tiếp tục vòng vo, tháo kính râm xuống đặt trên đùi, hít sâu một hơi rồi mới lên tiếng: “Ngự Phong Trì, tôi nghĩ tôi không cần nói chắc hẳn anh cũng biết, Megnific Coper xảy ra chuyện lớn như vậy, hoặc nói cách khác là Hạo xảy ra chuyện nghiêm trọng như vậy, toàn bộ giới kinh doanh ở Manchester đều đang theo dõi, chờ đợi anh ấy gặp chuyện không may!”

Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com


/553

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status