Chương 24: Độc Lang đến
Cố Như Vân và Tiêu Chiến nháy mắt liền ngậm miệng, hai đôi mắt không hẹn mà cùng nhìn chằm chằm vào bên ngoài cửa động!
Cùng với từng trận tiếng bước chân dồn dập mà đến, là hai ánh đèn pin.
Trước kia đó lúc năm tên bắt cóc Tiêu Chiến tìm đến không hề sử dụng công cụ lạc hậu như đèn pin.
Đối phương dùng chính là kính nhìn xuyên đêm, có loại kính này rồi, bọn họ căn bản không cần dụng cụ chiếu sáng, cũng có thể thấy rõ tất tần tật cảnh vật ban đêm trong khu rừng này!
Loại kính nhìn xuyên đêm này, có thể giúp bọn họ đi lại trong rừng rậm chằng chịt cây cối này như đi trên đất bằng, trước đó Cố Như Vân cũng đã cân nhắc đến điểm này, cho nên cô mới chọn sơn động này để hai người ẩn nấp. Chỉ cần những người đó không quỳ bò trên mặt đất để tìm kiếm thì tuyệt đối không có khả năng tìm được tung tích của bọn họ!
Dù sao...
Với trình độ khoa học kỹ thuật hiện tại, loại loại kính nhìn xuyên đêm này vẫn chưa thể nhìn xuyên tường được, nó chỉ có tác dụng giúp người ta nhìn rõ cảnh vật ban đêm như ban ngày mà thôi.
Cố Như Vân và Tiêu Chiến không nói chuyện, im lặng nhìn chằm chằm ánh đèn pin không ngừng lia qua lia lại bên ngoài cửa động, nghe tiếng bước chân càng lúc càng đến gần, cùng với tiếng nói chuyện rất khẽ của hai người đàn ông.
...
"Lão đại, chúng ta đã tìm lâu như vậy mà vẫn không tìm được người phụ nữ kia, người phụ nữ kia chắc sẽ không chạy trốn theo hướng khác chứ?" Trần Phong thở gấp, cầm đèn pin đi theo Độc Lang, đôi mắt cảnh giác nhìn xung quanh, trái tim đập thình thịch liên hồi.
Giọng nói của Độc Lang vô cùng âm trầm, "Không có khả năng! Người phụ nữ kia nhất định sẽ chạy trốn theo hướng này! Trước đó chúng ta đã tìm kiếm theo những hướng khác, căn bản không phát hiện ra bất cứ tung tích nào! Người phụ nữ kia bị thương nặng, lại thêm đêm hôm khuya khoắt, nhất định không thể chạy xa trong rừng rậm này!"
"Đông, Nam, Tây, Bắc bốn hướng, chỉ có bên này là có dấu vết mới của con người! Người phụ nữ kia nhất định là chạy theo hướng này!" Độc Lang chỉ vào dấu vết một nhánh cây mới bị người ta giẫm gãy, trong mắt tràn ngập phẫn nộ cùng khát máu, "Mày xem nơi này đi! Còn có nơi này nữa! Đều lưu lại dấu chân! Buổi tối, ai lại rảnh rỗi giở hơi đi dạo trong này chứ? Dấu vết nhánh cây bị gãy còn rất mới, liên ngay cả chỗ gãy vẫn còn mang màu xanh đậm, đối phương chắc chắn là vừa rời khỏi nơi này không lâu!"
"Ả xấu xí chết tiệt này lại dám giết em trai tao? Lần này tao nhất định phải để cho thi thể của ả chôn cùng với em trai tao tại nơi núi rừng Tây Tạng này!" Trong giọng nói của Độc Lang tràn ngập phẫn nộ cùng sát khí, gần như sắp hóa thành thực thể.
Trần Phong sợ run cả người, không dám trả lời Độc Lang, hai người bọn họ đêm tối tìm nơi rừng hoang này hơn ba giờ, gió núi lạnh lẽo quất lên trên người Trần Phong, anh ta đều cầu nguyện từng giây từng phút sao cho Độc Lang không thể tìm thấy người phụ nữ xấu xí đen đủi kia, nếu không tất cả những lời nói trước đó của anh ta sẽ bị Độc Lang chọc thủng, thứ chờ đợi anh ta trong tương lai nhất định còn thảm hơn kẻ bị cắt mất hai quả thận kia!
Người giống như bọn họ, ngay cả cơ hội tìm người cứu giúp cũng không có!
Bởi vì cảnh sát nhìn thấy bọn họ, cũng sẽ trực tiếp tống bọn họ vào ngục giam, vậy còn không bằng đánh cược một lần!
Trần Phong liếm khóe môi khô khốc, tay phải lần mò đến con dao bên hông, lặng yên không tiếng động đi tới sau lưng Độc Lang, giọng điệu oán giận trào dâng, "Vâng, lão đại, em nghe lời anh! Chúng ta trực tiếp đi về phía trước, dấu vết bên này còn rất mới, người phụ nữ kia nhất định là đi về phía bên này! Đối phương không có dụng cụ chiếu sáng, tốc độ đi lại giữa núi rừng này nhất định không bằng chúng ta, chúng ta nhất định có thể đuổi kịp cô ta! Đến lúc đó em nhất định phải báo thù cho lão tam!"
…………
/704
|