- anh đợi tôi một lát, tôi sẽ lên ngay.
Chiêu Dương đi xuống quầy rượu ngay nhà bếp, mở tủ lấy chai rượu vodka màu trắng bạc.
Cô biết đây là loại rượu mạnh uống vào nhất định sẽ say, chỉ có khi say cô mới có dũng khí để làm việc mà bản thân muốn làm.
Việc câu dẫn đàn ông cô không giỏi, cho nên cô chỉ đành mượn rượu giúp cô khiến cô có thêm dũng khí.
Người ta nói rượu vào người lời nói nào cũng thật và việc gì cũng có thể làm.
Cô cầm cả chai uống lấy uống để một cách rất nhanh.
Lúc này dưới nhà bếp đã không còn ai nên đâu ai thấy được cảnh này.
Rất nhanh sau đó Chiêu Dương đã uống được 6 phần của chai rượu, mắt của cô cũng bị hoa, người cũng bắt đầu loạng choạng.
Cô bình thường uống rượu không giỏi, vậy mà hôm nay con uống rượu mạnh thì không say là chuyện không thể.
Cô loạng choạng bước lên từng bậc thang.
Bước đến trước cửa phòng, cô đã không còn nhìn thấy Phong Dật Hành.
" tên chết tiệt, câu dẫn tôi xong lại muốn chuồn. Đâu có dễ như vậy ! " Cô vừa nghĩ trong đầu, vừa đi đến phòng của Phong Dật Hành tìm anh.
Cô ngang nhiên mở cửa phòng của anh, rồi đi vào. Nhưng cô vẫn không tìm thấy anh.
Cô bắt đầu không vui, gương mặt hiện lên sự tức giận.
" Phong Dật Hành anh ra đây cho tôi ! " Cô lớn tiếng kêu anh.
Phong Dật Hành lúc này đang trong phòng tắm.
Nước chảy róc rách bị tiếng gọi của cô làm giật mình.
Anh lấy khăn quấn người đi ra.
Sau khi tắm rửa anh đã trở về dáng vẻ tỉnh táo.
Ngược lại là cô, say mèm, bước đi loạng choạng.
Phong Dật Hành cảm thấy có gì đó không đúng ở cô.
- em uống rượu sao ?
Anh rất bất ngờ vì trên người cô toàn mùi rượu nặc nồng.
- tôi muốn sinh con, anh mau đến đây cho tôi cưỡi lên đi.
Lời nói của cô khiến anh ngơ người một lúc lâu.
Không ngờ cô say rượu lại có dáng vẻ đáng yêu như vậy.
- em say rồi, tôi đưa em về phòng ngủ.
Phong Dật Hành tiến lại dìu cô đi.
Nhưng cô không có ý định đi.
- tôi muốn anh ! Anh phải nghe lời, nếu không tôi sẽ đánh tẹt mông anh. Nghe chưa ?
Gương mặt đỏ ửng vì say, lời nói thì như đứa trẻ say rượu. Thật khiến Phong Dật Hành rất muốn cười.
Cô không nói không rằng, túm lấy cổ anh, kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn sâu.
- thật ngọt ! Thật thơm !
Chiêu Dương lầm bầm bên tai anh.
- là em câu dẫn tôi trước, em đừng hối hận.
Chiêu Dương cười ngờ nghệch như một đứa trẻ.
- tôi có thể sinh em bé cho anh được không ?
Một câu nói cô đã nhắc lại rất nhiều lần cùng một đêm. Thật khiến Phong Dật Hành từ chối không được.
Cô kéo anh lại bên cạnh giường, đẩy anh ngã xuống, rồi leo lên người anh.
- anh thật đẹp trai, con chúng ta nhất định cũng sẽ rất đẹp.
- đúng vậy, con của chúng ta cũng sẽ rất đẹp.
Phong Dật Hành bị kích thích, anh nuốt nước bọt mấy cái khiến yết hầu di chuyển lên xuống.
Cô không nói lời nào liền hôn lên yết hầu của anh một cách nhẹ nhàng nhưng lại gây ra phản ứng mạnh trên người anh.
Anh biến bị động thành chủ động, lật một cái đã để cô dưới thân.
Ánh mắt của anh lúc này đầy dục vọng nhìn cô.
Bắt đầu từ việc hôn môi, ban đầu anh hôn nhẹ để cô dần chìm đắm, sau đó nụ hôn ngày càng sâu, tay của anh cũng không an phận, liên tục đưa lên xoa nắn eo nhỏ của cô.
Ánh đèn vàng nhạt trút xuống đất tạo ra không khí ấm áp, sau khi hôn môi một lúc, anh liền cởi bỏ chiếc khăn vướng víu trên người mình.
Hiện ra trước mắt cô là cơ thể cường tráng, săn chắc, nhìn thôi đã đủ chảy nước miếng.
Chiêu Dương lấy tay che mặt của mình lại để che đi sự xấu hổ.
Cô cũng là lần đầu nhìn thấy thân thể của một người đàn ông, có thể không xấu hổ được sao ?
Cô hạ tay xuống, bỏ qua việc ngại ngùng ban đầu, cô đưa tay lướt từ cổ anh xuống vùng cơ bụng, không kiềm lòng được mà sờ mấy cái.
- không ngờ anh lại có cơ thể mê người như vậy. Nhưng tôi không muốn nó thuộc về người khác, tôi chỉ muốn anh là của tôi thôi.
- cả đời này tôi đều là của em.
Anh dứt khoát xé toạc chiếc váy ngủ đang vướng víu trên người cô ra.
Hiện lên trước mặt anh một cơ thể trắng nõn nà, bầu ngực căng tròn chỉ muốn bóp vài cái.
Anh bắt đầu hôn xuống, tay anh nhẹ nhàng xoa nắn từng tấc da thịt trắng nõn của cô, đôi môi cũng chậm chạp lướt xuống phía dưới theo từng chuyển động tay.
- ưm…anh…anh à…
Cô uốn éo cơ thể, cô đưa tay nắm lấy tóc của anh để kéo anh lên tiếp tục công việc hôn môi còn đang dang dở.
Phong Dật Hành đưa tay xuống dưới, anh nhẹ nhàng chạm vào nơi riêng tư của cô liền khiến cô nhăn mày, nhưng sau đó cô lại để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
- từ giờ em là của tôi...tất cả đều phải thuộc về tôi.
~
Cảnh bình minh vào buổi sáng là một khoảnh khắc đẹp đến mê hồn. Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu chiếu xuống.
Tiếng chim hót ríu rít đậu trên những tán cây bên ngoài, tạo ra một bầu không khí thật yên bình và tĩnh lặng.
Chiêu Dương nhíu mày tỉnh giấc khi tia sáng len lỏi chiếu vào mắt, cô dụi dụi mắt muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể đau nhức khiến cô chỉ muốn nằm trên giường.
Cô phát hiện bên cạnh mình là Phong Dật Hành đang ngủ say.
Cô ngồi một lúc lâu, nhớ lại mọi chuyện diễn ra đêm qua.
Cô đập tay lên trán mình một cái rồi thở dài.
Cô không nghĩ bản thân cô điên rồ như vậy khi say rượu.
- em tỉnh rồi sao ? Trong người có đau nhức không ?
Phong Dật Hành đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
- anh mạnh mẽ như vậy, có thể không đau sao ?
- xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Còn có lần sau ? Chắc cô liệt giường thật mất.
- hôm nay anh ở nhà cùng với em, đưa em đi mua sắm, đưa em đi ăn uống vui chơi.
Phong Dật Hành cảm thấy vẫn cố gắng dành thời gian vun đắp tình cảm với cô nhiều hơn thì cô nhất định sẽ động lòng đáp lại anh.
- tôi mệt nhoài người ra, không muốn đi đâu cả.
Chiêu Dương giọng đầy chán nản lên tiếng.
- anh ở nhà cùng em, em cần gì cứ gọi anh. Giờ anh đi xuống bếp làm điểm tâm bưng lên cho em nhé !
Chiêu Dương gật đầu đáp lại.
Sau đó nằm dài ra giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô vừa đau người vừa nhức đầu do uống rượu quá nhiều cho nên cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hết chap 14
Chiêu Dương đi xuống quầy rượu ngay nhà bếp, mở tủ lấy chai rượu vodka màu trắng bạc.
Cô biết đây là loại rượu mạnh uống vào nhất định sẽ say, chỉ có khi say cô mới có dũng khí để làm việc mà bản thân muốn làm.
Việc câu dẫn đàn ông cô không giỏi, cho nên cô chỉ đành mượn rượu giúp cô khiến cô có thêm dũng khí.
Người ta nói rượu vào người lời nói nào cũng thật và việc gì cũng có thể làm.
Cô cầm cả chai uống lấy uống để một cách rất nhanh.
Lúc này dưới nhà bếp đã không còn ai nên đâu ai thấy được cảnh này.
Rất nhanh sau đó Chiêu Dương đã uống được 6 phần của chai rượu, mắt của cô cũng bị hoa, người cũng bắt đầu loạng choạng.
Cô bình thường uống rượu không giỏi, vậy mà hôm nay con uống rượu mạnh thì không say là chuyện không thể.
Cô loạng choạng bước lên từng bậc thang.
Bước đến trước cửa phòng, cô đã không còn nhìn thấy Phong Dật Hành.
" tên chết tiệt, câu dẫn tôi xong lại muốn chuồn. Đâu có dễ như vậy ! " Cô vừa nghĩ trong đầu, vừa đi đến phòng của Phong Dật Hành tìm anh.
Cô ngang nhiên mở cửa phòng của anh, rồi đi vào. Nhưng cô vẫn không tìm thấy anh.
Cô bắt đầu không vui, gương mặt hiện lên sự tức giận.
" Phong Dật Hành anh ra đây cho tôi ! " Cô lớn tiếng kêu anh.
Phong Dật Hành lúc này đang trong phòng tắm.
Nước chảy róc rách bị tiếng gọi của cô làm giật mình.
Anh lấy khăn quấn người đi ra.
Sau khi tắm rửa anh đã trở về dáng vẻ tỉnh táo.
Ngược lại là cô, say mèm, bước đi loạng choạng.
Phong Dật Hành cảm thấy có gì đó không đúng ở cô.
- em uống rượu sao ?
Anh rất bất ngờ vì trên người cô toàn mùi rượu nặc nồng.
- tôi muốn sinh con, anh mau đến đây cho tôi cưỡi lên đi.
Lời nói của cô khiến anh ngơ người một lúc lâu.
Không ngờ cô say rượu lại có dáng vẻ đáng yêu như vậy.
- em say rồi, tôi đưa em về phòng ngủ.
Phong Dật Hành tiến lại dìu cô đi.
Nhưng cô không có ý định đi.
- tôi muốn anh ! Anh phải nghe lời, nếu không tôi sẽ đánh tẹt mông anh. Nghe chưa ?
Gương mặt đỏ ửng vì say, lời nói thì như đứa trẻ say rượu. Thật khiến Phong Dật Hành rất muốn cười.
Cô không nói không rằng, túm lấy cổ anh, kiễng chân đặt lên môi anh một nụ hôn sâu.
- thật ngọt ! Thật thơm !
Chiêu Dương lầm bầm bên tai anh.
- là em câu dẫn tôi trước, em đừng hối hận.
Chiêu Dương cười ngờ nghệch như một đứa trẻ.
- tôi có thể sinh em bé cho anh được không ?
Một câu nói cô đã nhắc lại rất nhiều lần cùng một đêm. Thật khiến Phong Dật Hành từ chối không được.
Cô kéo anh lại bên cạnh giường, đẩy anh ngã xuống, rồi leo lên người anh.
- anh thật đẹp trai, con chúng ta nhất định cũng sẽ rất đẹp.
- đúng vậy, con của chúng ta cũng sẽ rất đẹp.
Phong Dật Hành bị kích thích, anh nuốt nước bọt mấy cái khiến yết hầu di chuyển lên xuống.
Cô không nói lời nào liền hôn lên yết hầu của anh một cách nhẹ nhàng nhưng lại gây ra phản ứng mạnh trên người anh.
Anh biến bị động thành chủ động, lật một cái đã để cô dưới thân.
Ánh mắt của anh lúc này đầy dục vọng nhìn cô.
Bắt đầu từ việc hôn môi, ban đầu anh hôn nhẹ để cô dần chìm đắm, sau đó nụ hôn ngày càng sâu, tay của anh cũng không an phận, liên tục đưa lên xoa nắn eo nhỏ của cô.
Ánh đèn vàng nhạt trút xuống đất tạo ra không khí ấm áp, sau khi hôn môi một lúc, anh liền cởi bỏ chiếc khăn vướng víu trên người mình.
Hiện ra trước mắt cô là cơ thể cường tráng, săn chắc, nhìn thôi đã đủ chảy nước miếng.
Chiêu Dương lấy tay che mặt của mình lại để che đi sự xấu hổ.
Cô cũng là lần đầu nhìn thấy thân thể của một người đàn ông, có thể không xấu hổ được sao ?
Cô hạ tay xuống, bỏ qua việc ngại ngùng ban đầu, cô đưa tay lướt từ cổ anh xuống vùng cơ bụng, không kiềm lòng được mà sờ mấy cái.
- không ngờ anh lại có cơ thể mê người như vậy. Nhưng tôi không muốn nó thuộc về người khác, tôi chỉ muốn anh là của tôi thôi.
- cả đời này tôi đều là của em.
Anh dứt khoát xé toạc chiếc váy ngủ đang vướng víu trên người cô ra.
Hiện lên trước mặt anh một cơ thể trắng nõn nà, bầu ngực căng tròn chỉ muốn bóp vài cái.
Anh bắt đầu hôn xuống, tay anh nhẹ nhàng xoa nắn từng tấc da thịt trắng nõn của cô, đôi môi cũng chậm chạp lướt xuống phía dưới theo từng chuyển động tay.
- ưm…anh…anh à…
Cô uốn éo cơ thể, cô đưa tay nắm lấy tóc của anh để kéo anh lên tiếp tục công việc hôn môi còn đang dang dở.
Phong Dật Hành đưa tay xuống dưới, anh nhẹ nhàng chạm vào nơi riêng tư của cô liền khiến cô nhăn mày, nhưng sau đó cô lại để mặc cho anh muốn làm gì thì làm.
- từ giờ em là của tôi...tất cả đều phải thuộc về tôi.
~
Cảnh bình minh vào buổi sáng là một khoảnh khắc đẹp đến mê hồn. Khi những tia nắng đầu tiên của ngày mới bắt đầu chiếu xuống.
Tiếng chim hót ríu rít đậu trên những tán cây bên ngoài, tạo ra một bầu không khí thật yên bình và tĩnh lặng.
Chiêu Dương nhíu mày tỉnh giấc khi tia sáng len lỏi chiếu vào mắt, cô dụi dụi mắt muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể đau nhức khiến cô chỉ muốn nằm trên giường.
Cô phát hiện bên cạnh mình là Phong Dật Hành đang ngủ say.
Cô ngồi một lúc lâu, nhớ lại mọi chuyện diễn ra đêm qua.
Cô đập tay lên trán mình một cái rồi thở dài.
Cô không nghĩ bản thân cô điên rồ như vậy khi say rượu.
- em tỉnh rồi sao ? Trong người có đau nhức không ?
Phong Dật Hành đột nhiên lên tiếng khiến cô giật mình thoát khỏi suy nghĩ của bản thân.
- anh mạnh mẽ như vậy, có thể không đau sao ?
- xin lỗi, lần sau anh nhất định sẽ nhẹ nhàng hơn.
Còn có lần sau ? Chắc cô liệt giường thật mất.
- hôm nay anh ở nhà cùng với em, đưa em đi mua sắm, đưa em đi ăn uống vui chơi.
Phong Dật Hành cảm thấy vẫn cố gắng dành thời gian vun đắp tình cảm với cô nhiều hơn thì cô nhất định sẽ động lòng đáp lại anh.
- tôi mệt nhoài người ra, không muốn đi đâu cả.
Chiêu Dương giọng đầy chán nản lên tiếng.
- anh ở nhà cùng em, em cần gì cứ gọi anh. Giờ anh đi xuống bếp làm điểm tâm bưng lên cho em nhé !
Chiêu Dương gật đầu đáp lại.
Sau đó nằm dài ra giường, nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô vừa đau người vừa nhức đầu do uống rượu quá nhiều cho nên cô cần nghỉ ngơi nhiều hơn.
Hết chap 14
/38
|