Hạ Tuyết và Linh Nhi đang cùng nhau về lớp thì có một giọng nói cất lên.
- Đứng lại.
Giọng nói đó chứa đựng sự khinh bỉ và một chút tức giận. Không cần nhìn, Hạ Tuyết cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.
- Muốn gì ? - Hạ Tuyết cất giọng lạnh lùng hỏi Linh Na.
- Muốn gì ? Hừ ! Mày nghĩ mày là ai mà dám lên giọng với tao ? Mày biết tao là ai không ? - Linh Na bước tới gần Hạ Tuyết, khoát tay rồi cất giọng kênh kiệu nói.
- Tôi không cần biết cô là ai ! - Hạ Tuyết lạnh lùng cất giọng nói với Linh Na.
- Hừ ! Mày muốn chết rồi nên mới dám khiêu khích tao ! - Linh Na hơi run giọng khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Hạ Tuyết. Nhưng vì lòng kiêu ngạo của bản thân mà cô ta vẫn cao giọng nói với Hạ Tuyết mặc cho ánh nhìn lạnh đến âm độ.
- Tôi nhớ là tôi đâu có khiêu khích a cô ! - Hạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Linh Na. Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, lạnh lùng và điềm tĩnh.
- Mày,... Mày,... ! Đừng giở bộ mặt đó ra đây với tao ! Sáng nay chính miệng mày nói bố mẹ tao làm ăn bất chính đấy ! - Linh Na tức giận hét lên vì thái độ lạnh lùng và dửng dưng như không của Hạ Tuyết.
- Tôi có nhắc tên bố mẹ cô sao ? - Hạ Tuyết nhếch mép cười nhạt rồi nói.
- Mày dám... ?
- Có tật giật mình sao ?
- Mày...
Linh Na mất bình tĩnh hét lên. Nhìn cô ta bây giờ giống một ngọn núi lửa săp phun trào. Năm ngón tay sơn móng đỏ chót của Linh Na vung lên nhắm thẳng mặt của Hạ Tuyết mà hạ xuống. Còn Hạ Tuyết, cô dửng dưng nhìn Linh Na xem cô ta định làm gì. Linh Nhi đứng bên cạnh Hạ Tuyết lo lắng cho cô bạn vì đã gây rắc rối với Linh Na.
- Đứng lại.
Giọng nói đó chứa đựng sự khinh bỉ và một chút tức giận. Không cần nhìn, Hạ Tuyết cũng biết chủ nhân của giọng nói đó là ai.
- Muốn gì ? - Hạ Tuyết cất giọng lạnh lùng hỏi Linh Na.
- Muốn gì ? Hừ ! Mày nghĩ mày là ai mà dám lên giọng với tao ? Mày biết tao là ai không ? - Linh Na bước tới gần Hạ Tuyết, khoát tay rồi cất giọng kênh kiệu nói.
- Tôi không cần biết cô là ai ! - Hạ Tuyết lạnh lùng cất giọng nói với Linh Na.
- Hừ ! Mày muốn chết rồi nên mới dám khiêu khích tao ! - Linh Na hơi run giọng khi thấy ánh mắt sắc lạnh của Hạ Tuyết. Nhưng vì lòng kiêu ngạo của bản thân mà cô ta vẫn cao giọng nói với Hạ Tuyết mặc cho ánh nhìn lạnh đến âm độ.
- Tôi nhớ là tôi đâu có khiêu khích a cô ! - Hạ Tuyết nghiêng đầu nhìn Linh Na. Vẻ mặt cô vẫn không thay đổi, lạnh lùng và điềm tĩnh.
- Mày,... Mày,... ! Đừng giở bộ mặt đó ra đây với tao ! Sáng nay chính miệng mày nói bố mẹ tao làm ăn bất chính đấy ! - Linh Na tức giận hét lên vì thái độ lạnh lùng và dửng dưng như không của Hạ Tuyết.
- Tôi có nhắc tên bố mẹ cô sao ? - Hạ Tuyết nhếch mép cười nhạt rồi nói.
- Mày dám... ?
- Có tật giật mình sao ?
- Mày...
Linh Na mất bình tĩnh hét lên. Nhìn cô ta bây giờ giống một ngọn núi lửa săp phun trào. Năm ngón tay sơn móng đỏ chót của Linh Na vung lên nhắm thẳng mặt của Hạ Tuyết mà hạ xuống. Còn Hạ Tuyết, cô dửng dưng nhìn Linh Na xem cô ta định làm gì. Linh Nhi đứng bên cạnh Hạ Tuyết lo lắng cho cô bạn vì đã gây rắc rối với Linh Na.
/28
|