Hừm.... Cái gì vậy?... Tôi nhớ là hôm qua đi ngủ đâu có đắp chăn, sao lại có cảm giác bị đè nằng ở chân tay với bụng nhỉ?...
Chẳng lẽ hôm qua bị tra tấn dạ dầy nên bây giờ vẫn còng “nặng” bụng ư....?
.
.
Mắt nhắm mắt mở... tôi ti hí...
Tay ai ở bụng tôi đây?... Ai đang gác lên chân tôi thế này?....
.
.
.
Từ từ tôi mở mắt ra...
Là... Là...
.
.
Một cảnh tượng “kinh hoàng”, "đập" thẳng vào mắt tôi...
.... Mẫn Mẫn đang ôm chặt bụng tôi, miệng chóp chép.... Còn Đỗ Phúc, cậu ta gác chân lên đùi tôi, há hốc miệng gáy khò khò....
Dùng hết sức lực, tôi đẩy mạnh hai người họ ra, hét lên :
- MẪN.... PHÚC..... HAI NGƯỜI LÀI GÌ TRONG PHÒNG TÔI THẾ NÀYYYYY???????
Ông trời ơi.... Chả lẽ, khởi đầu ngày mới của tôi hôm nào cũng không được bình yên sao???????????
.
.
.
** ** **
.
.
.
Mắt lờ đờ, mặt bơ phờ, tôi lết các xác mình ra khỏi nhà cùng hai “bị thịt” đeo hai bên tay...
Tôi thật không hiểu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà Triệu Mẫn vẫn chưa chịu về nhà. Đã vậy Mẫn với Phúc còn rủ rê nhau sang phòng tôi phá đám nữa chứ.
Đỗ Phúc, Triệu Mẫn....Hai con người độc ác kia, sao họ lại nỡ phá bĩnh cuốc sống “thanh bình” của người ta như thế này?...
Rồi sẽ có ngày... họ gặp quả báo... Quả báoooooo........
.
.
Mà chờ chút.... Tôi có phải vận động viên nâng tạ đâu mà hai người họ cứ “đánh đu” tay tôi thế này nhỉ?
** ** **
Tại sân thượng của trường Lam Lam cùng lúc đó, Đường Doanh đã ở đây từ rất sớm. Cậu đang hí hoáy tô tô vẽ vẽ cái gì đó rất hăng say.....
.
.
.
Cười nhẹ, cậu dơ tác phẩm của mình lên cao... Đó là một bức ảnh....
- Tên nhóc này mặc váy... Công nhận giống con gái thật ấy. – Cậu lẩm bẩm một mình. – Nhất là khi mình vẽ thêm cho mái tóc dài....
Im lặng một vài giây, Đỗ Phúc đột nhiên hét toáng lên :
- MÌNH ĐANG LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY??? – Cậu tung luôn cái bút cùng bức ảnh lên trời.
Thế là Đường Doanh lại tiếp tục vò đầu bứt tóc mình như mấy ngày hôm nay....
“Chả lẽ, mình lại đi thích tên nhóc Thiện Thiên ấy à? Cậu ta là con trai... Nhưng con trai cũng là người mà... KHÔNGGGGGGG... Không thể thế được. Phải rồi... Chỉ cần phá đám tên lùn ấy là quên thôi....”
Như vớ được “ánh sáng” mới, Đường doanh thở mạnh một cái. Cậu đứng dậy, oai phong bước xuống tầng.
“Thông báo đến toàn học sinh hai lớp thể dục thể thao.... Thông báo đến toàn học sinh hai lớp thể dục thể thao nhanh chóng tập chung trong phòng thể dục... Xin nhắc lại.. Toàn bộ học sinh hai lớp thể dục thể thao nhanh chóng tập chung trong phòng thể dục.”
Ngán ngẩm ngục mặt xuống bàn, tôi chẳng buồn để ý đến cái thông báo “chết bẫm” của trường nữa... Đang định “đánh” một giấc cho đỡ buồn ngủ, vậy mà... lại bị phá đám giữa chừng thế này......Đúng là siêu xui xẻo.
Mà cái luồng sát khí đang rực cháy trên người của tên khỉ đột bên cạnh tôi là sao đây nhỉ? Đường Doanh, hắn ta cứ super soi tôi từ nãy tới giờ đấy. Nổi hết cả da gà... Hờ hờ...
.
.
.
.
.
RẦM...
-Học sinh vô phép, em có nghe thấy nhà trường thông báo gì không mà còn ngục mặt xuống bàn hả?
Tiếng đập bàn siêu-khủng-bố làm tôi giật nảy mình.... Theo sau đó là âm thanh "the thé" quên thuộc phát ra từ miệng của thày chủ nhiệm.
Ngẩng mặt lên, tôi suýt nữa té ngửa với với hai viên đạn dính trên mắt của thầy.... Bộ... bộ... thầy định ăn thịt tôi sao?
.
.
Nói thật thì, tôi thừa biết là thầy không ưa tôi... nhưng tôi đã làm lên việc gì có lỗi cơ chứ....
Đẹp trai hơn thầy chẳng lẽ cũng là cái tội sao????? Người ta nói "hồng nhan bạc phận" cấm có sai mà.
.
.
.
.
Lồm cồm ngồi dậy, tự nhiên tôi cảm nhận được một dòng điện chạy dọc sống lưng mình.... Chắc chắn... Có một ai đó đang theo dõi tôi... Đừng bảo, lại vẫn là tên Đường Doanh nữa đấy....
.
.
Nhẹ liếc mắt về đằng sau, tôi thấy đúng là hắn ta đang nhìn mình... Cái mặt, điệu cười của hắn.. Èo ơi, gian không chịu được.
Mà... Đừng có bảo là hắn lại đang toan tính cái gì đó để hạ tôi đấy nhá....
Ồ nooooooooo.... Lậy chúa. Xin người hãy che chở cho đứa con “bé bỏng”này....
.
.
.
.
Đừng thắc mắc vìì sao tôi tự nhiên lại nâng cao cảnh giác, tích cực đề phòng như vậy chứ... Haizzz. Sống chung với toàn những người mưu mô xảo quyệt thế này, làm sao một con người ngây thơ trong sáng như tôi có thể chịu được.
** ** **
.
.
.
Tôi đưa mắt “thăm thú” xung quanh tìm Đỗ Phúc. Tự nhiên không thấy cậu ấy, tôi lại nhơ nhớ.... Mà quái thật, cái tên này mất tích đâu rồi không biết.
Cái phòng thể dục in đậm dấu ấn kỉ-niệm-đẹp của tôi công nhận là rộng thật ấy. “Đất” đã rộng, người còn đông, thế này thì đến ngàn thu cũng không tìm thấy bóng dánh của Đỗ Phúc nhá.....
.
.
.
-Thiện Thiện. Đến cậu đo chiều cao rồi đấy.
-À.. Ừ....
Giọng nói êm dịu của quản lí CLB bóng rổ vang lên kéo tôi ra khỏi “trò chơi trốn tìm” với Đỗ Phúc.
Lại phải đo chiều cao. Nói thật thì... cái màn khám sức khỏe này đối với tôi đúng là vô vị nhất.
Không phải vì cơ thể ốm yếu mà tôi mất tự tin đâu đấy nhé. Lam Lam tôi là siêu nhân đấy.
.
Hồi ở bên Mĩ, mẹ tôi suốt ngày ca ngợi về chiều cao của tôi. Bà bảo, với chiều cao chuẩn, tôi thừa sức trở thành một người mẫu chuyên nghiệp ấy chứ... Thật là tự hào......
Tự hào...Tự hào à, không có đâu.
Lam Lam tôi đây còn phải gánh trọng trách thừa kế cả một tập đoàn thì làm sao có thể làm người mẫu. Cái chiều cao đáng-tự-hào này cũng chính là lí do bao công sức cố gắng làm một cô gái thùy mị nết na của tôi đổ xuống sông xuống biển hết. Bên Mĩ, vì chiều cao lí tưởng và sức khỏe ngang super nên tôi hoàn toàn dễ dàng tham gia vào các CLB thể dục thể thao dành cho nam. Tôi cũng “vinh dự” được các đấng nam nhi tôn lên làm đại ca khi tham gia CLB kiếm thuật, được chị em phụ nữ đặt cho danh hiệu “vua bạo lực” khi gia tay dẹp loạn một vài tên côn đồ cứ lượn lờ xung quanh.... Hức hức... Tôi đâu có muốn thế đâu. Kendo là niềm đam mê của tôi mà. Còn việc ra tay với mấy tên lưu manh... Cũng chỉ vì tôi tự vệ thôi.
Tôi nhớ mãi, nhớ mãi một câu nói của tên bạn thân bên Mĩ của tôi... Cả đời tôi cũng không quên được... Trích nguyên văn như sau : “Có thể vì đại ca cao ngang em lên em không nghĩ đại ca là con gái... haha”
Vậy đấy! Có lẽ, một đứa con gái với chiều cao 1m76 như tôi thì quả là hơi bất thường... Tôi chả dám mong mình “được” cao thêm 1 mi-ni-mét nào nữa đâu...
.
.
.
.
-Thiện. Phải công nhận là chiều cao của cậu là mơ ước của rất nhiều thành viên trong CLB đấy.
Uỳnhhhhhh.... – Nguyên một tảng đá dè nặng xuống tinh thần của tôi.... Có cần thiết phải động vào nỗi đau của tôi thế không???
.
.
-Ừ....- Tôi ngắn ngẩm trả lời.
-Chúc mừng Thiện nhé. – Quản lí nói tiếp. - So với số đo trong hồ sơ, cậu cao lên được 1 cen-ti-mét nữa rồi đấy...
-Ừ. ừ..ừ...... HẢ??? CÁI GÌ????????
Tôi nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo của quản lí, lắc mạnh :
-CẬU NÓI THẾ LÀ Ý GÌ? TỚ CAO LÊN LÀ SAO? CHẢ LẼ CHIỀU CAO CỦA TỚ BÂY GIỜ LÀ 1M77 Á?????????
KHÔNGGGGGG... KHÔNG THỂ NÀO...........VẬY THÌ... CÒN GÌ LÀ CON GÁI NỮA ĐÂY?????????
.
.
.
.
** ** **
Với vận tốc 1000km/s, Đường Doanh xông thẳng đến góc khuất – nơi Lam Lam đang ngồi tự kỉ.
Cậu hất mặt lên, kiêu hãnh nói :
-Này tên lùn, đây cao thêm rồi đấy nhá!
Chả buồn để ý đến cậu, Lam Lam nhà ta ngồi bơ phờ, ngồi yên tiếp trong đau khổ...
.
.
-NÀY TÊN LÙN. - Đường Doanh la toáng lên. – Cậu có nghe thấy tôi nói gì không thế?
Trong vô thức, Lam Lam từ từ ngẩng mặt lên nhìn Đường Doanh....
-Gììììì..... – Cô ngân dài giọng nói của mình ra...
.
.
.
Nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt của Lam Lam, đột nhiên Doanh lắp ba lắp bắp, tay chỉ chỉ:
-Cậu... mặt cậu... làm sao kia.... – Doanh sốc đến nỗi nói mãi không lên lời....
Cũng nên hiểu cho phản ứng của cậu bây giờ thôi... Có “diễm phúc” được chiêm ngưỡng cái khuôn mặt “xị ra cả rổ”, mắt ngấn lệ, toàn gèn là gèn của Lam Lam thế kia... Làm sao mà cậu “sống nổi”.
.
.
** ** **
Nhanh lấy lại bình tĩnh, Doanh lại một lần nữa hất mặt lên :
-Tôi cao thêm rồi, cao thêm 0,7 cen-ti-mét nhé. 1m76,3 đấy. Cao hơn cậu chưa tên lùn?
Chẳng lẽ hôm qua bị tra tấn dạ dầy nên bây giờ vẫn còng “nặng” bụng ư....?
.
.
Mắt nhắm mắt mở... tôi ti hí...
Tay ai ở bụng tôi đây?... Ai đang gác lên chân tôi thế này?....
.
.
.
Từ từ tôi mở mắt ra...
Là... Là...
.
.
Một cảnh tượng “kinh hoàng”, "đập" thẳng vào mắt tôi...
.... Mẫn Mẫn đang ôm chặt bụng tôi, miệng chóp chép.... Còn Đỗ Phúc, cậu ta gác chân lên đùi tôi, há hốc miệng gáy khò khò....
Dùng hết sức lực, tôi đẩy mạnh hai người họ ra, hét lên :
- MẪN.... PHÚC..... HAI NGƯỜI LÀI GÌ TRONG PHÒNG TÔI THẾ NÀYYYYY???????
Ông trời ơi.... Chả lẽ, khởi đầu ngày mới của tôi hôm nào cũng không được bình yên sao???????????
.
.
.
** ** **
.
.
.
Mắt lờ đờ, mặt bơ phờ, tôi lết các xác mình ra khỏi nhà cùng hai “bị thịt” đeo hai bên tay...
Tôi thật không hiểu, hôm qua đã xảy ra chuyện gì mà Triệu Mẫn vẫn chưa chịu về nhà. Đã vậy Mẫn với Phúc còn rủ rê nhau sang phòng tôi phá đám nữa chứ.
Đỗ Phúc, Triệu Mẫn....Hai con người độc ác kia, sao họ lại nỡ phá bĩnh cuốc sống “thanh bình” của người ta như thế này?...
Rồi sẽ có ngày... họ gặp quả báo... Quả báoooooo........
.
.
Mà chờ chút.... Tôi có phải vận động viên nâng tạ đâu mà hai người họ cứ “đánh đu” tay tôi thế này nhỉ?
** ** **
Tại sân thượng của trường Lam Lam cùng lúc đó, Đường Doanh đã ở đây từ rất sớm. Cậu đang hí hoáy tô tô vẽ vẽ cái gì đó rất hăng say.....
.
.
.
Cười nhẹ, cậu dơ tác phẩm của mình lên cao... Đó là một bức ảnh....
- Tên nhóc này mặc váy... Công nhận giống con gái thật ấy. – Cậu lẩm bẩm một mình. – Nhất là khi mình vẽ thêm cho mái tóc dài....
Im lặng một vài giây, Đỗ Phúc đột nhiên hét toáng lên :
- MÌNH ĐANG LÀM CÁI QUÁI QUỶ GÌ THẾ NÀY??? – Cậu tung luôn cái bút cùng bức ảnh lên trời.
Thế là Đường Doanh lại tiếp tục vò đầu bứt tóc mình như mấy ngày hôm nay....
“Chả lẽ, mình lại đi thích tên nhóc Thiện Thiên ấy à? Cậu ta là con trai... Nhưng con trai cũng là người mà... KHÔNGGGGGGG... Không thể thế được. Phải rồi... Chỉ cần phá đám tên lùn ấy là quên thôi....”
Như vớ được “ánh sáng” mới, Đường doanh thở mạnh một cái. Cậu đứng dậy, oai phong bước xuống tầng.
“Thông báo đến toàn học sinh hai lớp thể dục thể thao.... Thông báo đến toàn học sinh hai lớp thể dục thể thao nhanh chóng tập chung trong phòng thể dục... Xin nhắc lại.. Toàn bộ học sinh hai lớp thể dục thể thao nhanh chóng tập chung trong phòng thể dục.”
Ngán ngẩm ngục mặt xuống bàn, tôi chẳng buồn để ý đến cái thông báo “chết bẫm” của trường nữa... Đang định “đánh” một giấc cho đỡ buồn ngủ, vậy mà... lại bị phá đám giữa chừng thế này......Đúng là siêu xui xẻo.
Mà cái luồng sát khí đang rực cháy trên người của tên khỉ đột bên cạnh tôi là sao đây nhỉ? Đường Doanh, hắn ta cứ super soi tôi từ nãy tới giờ đấy. Nổi hết cả da gà... Hờ hờ...
.
.
.
.
.
RẦM...
-Học sinh vô phép, em có nghe thấy nhà trường thông báo gì không mà còn ngục mặt xuống bàn hả?
Tiếng đập bàn siêu-khủng-bố làm tôi giật nảy mình.... Theo sau đó là âm thanh "the thé" quên thuộc phát ra từ miệng của thày chủ nhiệm.
Ngẩng mặt lên, tôi suýt nữa té ngửa với với hai viên đạn dính trên mắt của thầy.... Bộ... bộ... thầy định ăn thịt tôi sao?
.
.
Nói thật thì, tôi thừa biết là thầy không ưa tôi... nhưng tôi đã làm lên việc gì có lỗi cơ chứ....
Đẹp trai hơn thầy chẳng lẽ cũng là cái tội sao????? Người ta nói "hồng nhan bạc phận" cấm có sai mà.
.
.
.
.
Lồm cồm ngồi dậy, tự nhiên tôi cảm nhận được một dòng điện chạy dọc sống lưng mình.... Chắc chắn... Có một ai đó đang theo dõi tôi... Đừng bảo, lại vẫn là tên Đường Doanh nữa đấy....
.
.
Nhẹ liếc mắt về đằng sau, tôi thấy đúng là hắn ta đang nhìn mình... Cái mặt, điệu cười của hắn.. Èo ơi, gian không chịu được.
Mà... Đừng có bảo là hắn lại đang toan tính cái gì đó để hạ tôi đấy nhá....
Ồ nooooooooo.... Lậy chúa. Xin người hãy che chở cho đứa con “bé bỏng”này....
.
.
.
.
Đừng thắc mắc vìì sao tôi tự nhiên lại nâng cao cảnh giác, tích cực đề phòng như vậy chứ... Haizzz. Sống chung với toàn những người mưu mô xảo quyệt thế này, làm sao một con người ngây thơ trong sáng như tôi có thể chịu được.
** ** **
.
.
.
Tôi đưa mắt “thăm thú” xung quanh tìm Đỗ Phúc. Tự nhiên không thấy cậu ấy, tôi lại nhơ nhớ.... Mà quái thật, cái tên này mất tích đâu rồi không biết.
Cái phòng thể dục in đậm dấu ấn kỉ-niệm-đẹp của tôi công nhận là rộng thật ấy. “Đất” đã rộng, người còn đông, thế này thì đến ngàn thu cũng không tìm thấy bóng dánh của Đỗ Phúc nhá.....
.
.
.
-Thiện Thiện. Đến cậu đo chiều cao rồi đấy.
-À.. Ừ....
Giọng nói êm dịu của quản lí CLB bóng rổ vang lên kéo tôi ra khỏi “trò chơi trốn tìm” với Đỗ Phúc.
Lại phải đo chiều cao. Nói thật thì... cái màn khám sức khỏe này đối với tôi đúng là vô vị nhất.
Không phải vì cơ thể ốm yếu mà tôi mất tự tin đâu đấy nhé. Lam Lam tôi là siêu nhân đấy.
.
Hồi ở bên Mĩ, mẹ tôi suốt ngày ca ngợi về chiều cao của tôi. Bà bảo, với chiều cao chuẩn, tôi thừa sức trở thành một người mẫu chuyên nghiệp ấy chứ... Thật là tự hào......
Tự hào...Tự hào à, không có đâu.
Lam Lam tôi đây còn phải gánh trọng trách thừa kế cả một tập đoàn thì làm sao có thể làm người mẫu. Cái chiều cao đáng-tự-hào này cũng chính là lí do bao công sức cố gắng làm một cô gái thùy mị nết na của tôi đổ xuống sông xuống biển hết. Bên Mĩ, vì chiều cao lí tưởng và sức khỏe ngang super nên tôi hoàn toàn dễ dàng tham gia vào các CLB thể dục thể thao dành cho nam. Tôi cũng “vinh dự” được các đấng nam nhi tôn lên làm đại ca khi tham gia CLB kiếm thuật, được chị em phụ nữ đặt cho danh hiệu “vua bạo lực” khi gia tay dẹp loạn một vài tên côn đồ cứ lượn lờ xung quanh.... Hức hức... Tôi đâu có muốn thế đâu. Kendo là niềm đam mê của tôi mà. Còn việc ra tay với mấy tên lưu manh... Cũng chỉ vì tôi tự vệ thôi.
Tôi nhớ mãi, nhớ mãi một câu nói của tên bạn thân bên Mĩ của tôi... Cả đời tôi cũng không quên được... Trích nguyên văn như sau : “Có thể vì đại ca cao ngang em lên em không nghĩ đại ca là con gái... haha”
Vậy đấy! Có lẽ, một đứa con gái với chiều cao 1m76 như tôi thì quả là hơi bất thường... Tôi chả dám mong mình “được” cao thêm 1 mi-ni-mét nào nữa đâu...
.
.
.
.
-Thiện. Phải công nhận là chiều cao của cậu là mơ ước của rất nhiều thành viên trong CLB đấy.
Uỳnhhhhhh.... – Nguyên một tảng đá dè nặng xuống tinh thần của tôi.... Có cần thiết phải động vào nỗi đau của tôi thế không???
.
.
-Ừ....- Tôi ngắn ngẩm trả lời.
-Chúc mừng Thiện nhé. – Quản lí nói tiếp. - So với số đo trong hồ sơ, cậu cao lên được 1 cen-ti-mét nữa rồi đấy...
-Ừ. ừ..ừ...... HẢ??? CÁI GÌ????????
Tôi nhảy dựng lên, túm lấy cổ áo của quản lí, lắc mạnh :
-CẬU NÓI THẾ LÀ Ý GÌ? TỚ CAO LÊN LÀ SAO? CHẢ LẼ CHIỀU CAO CỦA TỚ BÂY GIỜ LÀ 1M77 Á?????????
KHÔNGGGGGG... KHÔNG THỂ NÀO...........VẬY THÌ... CÒN GÌ LÀ CON GÁI NỮA ĐÂY?????????
.
.
.
.
** ** **
Với vận tốc 1000km/s, Đường Doanh xông thẳng đến góc khuất – nơi Lam Lam đang ngồi tự kỉ.
Cậu hất mặt lên, kiêu hãnh nói :
-Này tên lùn, đây cao thêm rồi đấy nhá!
Chả buồn để ý đến cậu, Lam Lam nhà ta ngồi bơ phờ, ngồi yên tiếp trong đau khổ...
.
.
-NÀY TÊN LÙN. - Đường Doanh la toáng lên. – Cậu có nghe thấy tôi nói gì không thế?
Trong vô thức, Lam Lam từ từ ngẩng mặt lên nhìn Đường Doanh....
-Gììììì..... – Cô ngân dài giọng nói của mình ra...
.
.
.
Nhìn thấy hình ảnh khuôn mặt của Lam Lam, đột nhiên Doanh lắp ba lắp bắp, tay chỉ chỉ:
-Cậu... mặt cậu... làm sao kia.... – Doanh sốc đến nỗi nói mãi không lên lời....
Cũng nên hiểu cho phản ứng của cậu bây giờ thôi... Có “diễm phúc” được chiêm ngưỡng cái khuôn mặt “xị ra cả rổ”, mắt ngấn lệ, toàn gèn là gèn của Lam Lam thế kia... Làm sao mà cậu “sống nổi”.
.
.
** ** **
Nhanh lấy lại bình tĩnh, Doanh lại một lần nữa hất mặt lên :
-Tôi cao thêm rồi, cao thêm 0,7 cen-ti-mét nhé. 1m76,3 đấy. Cao hơn cậu chưa tên lùn?
/66
|