Đến nửa đêm, tôi khát nước nên tỉnh dậy, khó nhọc đứng lên tìm nước uống, lại phát hiện có người đang nằm co ro bên bệ cửa sổ, nhìn kỹ lại thì hóa ra là Thặng Ngưu Bài.
Tôi quay đầu lại nhìn cái giường lớn mình vừa nằm ngủ, lại nhìn sang dáng ngủ cực kỳ không thoải mái kia của anh ta, nở nụ cười.
Ánh trăng như nước chiếu xuống, soi rọi lên khuôn mặt hoa mỹ, ngũ quan tinh tế như đá cẩm thạch của Thặng Ngưu Bài, giống như một tác phẩm nghệ thuật được nhà điêu khắc tỉ mỉ tinh tế mài dũa vậy. Tôi nhịn không được vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào da mặt nhẵn nhụi của anh ta, thì thào: “Người đàn ông như vậy chính là tai họa đối với phụ nữ.”
Sau khi đã ngắm thỏa thích, tôi đứng dậy, định quay về tiếp tục ngủ, thì ngón tay lại bị người ta cầm lấy. Thặng Ngưu Bài nhắm mắt làm như mình đang nói mơ, nhẹ giọng hỏi: “Nếu tôi là tai họa, vậy tại sao em không gặp họa?”
Tôi lúc đó cái khó ló cái khôn trả lời: “Cho dù là đại họa thì cũng có người may mắn thoát được. Tôi là người nhát gan sợ chết, cho nên năng lực chạy trốn rất mạnh.”
Thặng Ngưu Bài ngồi dậy, bắt lấy ngón trỏ của tôi quơ quơ: “Vậy vì sao vừa rồi cô lại động tay động chân với tôi?”
“Tôi chỉ là đang phán đoán mức độ của tai họa, để sau đó đề ra phương án phòng bị mà thôi.” Tôi quả thật có hơi bái phục bản thân vì có thể mặt không đỏ, tâm không động mà đưa ra cái lý do hợp lý như vậy, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải mình làm hàng xóm của Thục Phạn lâu ngày nên đã bị lây tính cách lưu manh của anh ta rồi không.
“Chà, vậy tôi có thể biết cuối cùng cô đã có kết quả phán đoán thế nào không?”
Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, tiếp tục kiên trì giả ngu: “Nếu anh là bão, thì có lẽ là bão cấp mười hai, nếu là mưa đá, thì hẳn là to bằng cỡ nắm tay người lớn, còn nếu là bão cát, có lẽ sẽ có thể bao phủ cả một thành phố. Đề nghị các động vật giống cái nên duy trì khoảng cách ngoài ba mét với anh, để đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Thặng Ngưu Bài cười nói: “Cô muốn duy trì khoảng cách ngoài ba mét với tôi sao? Có vẻ như không có khả năng nhỉ. Đầu tiên, chúng ta là đồng nghiệp, ngồi cùng một phòng làm việc. Ngoài ra, cô quên là chúng ta đang đánh cược chuyện kia à? Nếu như cô thua, sẽ phải làm việc nhà cho tôi một tháng đấy.”
Chà, đúng rồi, tôi đã quên mất việc này.
“Hai người bọn họ đâu? Đều say cả rồi sao?”
“Một người say thôi.”
“Thư Phàm à? Biết ngay mà. Trước khi say tôi đã nhìn thấy anh ta có vẻ hơi ngà ngà rồi. Tửu lượng của A Thải vẫn còn tốt lắm, cho dù Thư Phàm có uống thi với cô ấy thì chắc chắn cũng sẽ thua thôi. Aizzz, xem ra Thư Phàm bị A Thải ăn sạch rồi.” Thâm tâm tôi có chút thương tiếc thay cho Thục Phạn.
Thặng Ngưu Bài cười lớn một tiếng, không nói lời nào.
“Này, anh nhớ đấy nhé, thua là phải chịu đấy nhé.”
Thặng Ngưu Bài gật gật đầu, lặp lại lời của tôi: “Được, thua là phải chịu.”
“Vậy sau cuối tuần này, đi làm lại, anh phải trả hết thịt bò khô và chocolate cho tôi đấy, không được chơi xấu đâu.”
“Ai thua ai thắng hiện tại còn chưa rõ, ngày mai hỏi bọn họ sẽ biết.” Thặng Ngưu Bài nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Giờ vẫn còn sớm, ngủ tiếp thôi.”
Tôi sờ bệ cửa một chút, thấy hơi lạnh, liền chạy nhanh lại giường, lấy ga giường trải lên trên mặt: “Trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
“Tôi còn tưởng cô sẽ mời tôi ngủ trên giường chứ.”
“Những lúc đàn ông thể hiện phong độ, phụ nữ không nên ngăn cản.”
“Ôi, tôi đây thật sự cực kỳ cảm ơn vì cô đã thành toàn cho tôi.”
“Không cần khách sáo.”
………………….
Lúc quay về giường nằm ngủ, tôi lại không ngủ được, trong lòng lại thầm nghĩ, không biết đây có phải lần đầu tiên anh ta ở cùng phòng với một người phụ nữ mà không nằm cùng giường không. Chắc không phải là anh ta cao thượng hay khiêm nhượng gì, mà có lẽ là tôi không đủ sức hấp dẫn chăng. Thứ cho tôi cái tội nghĩ lung tung, trong cái xã hội tràn ngập dục vọng này, hai người khác phái ngủ cùng phòng mà xảy ra chuyện thì cũng là bình thường thôi, còn hai người khác phái ngủ cùng phòng mà không xảy ra chuyện gì cả thì mới là bất bình thường. Nói ra cũng chẳng ai tin nổi.
Biểu hiện của Thặng Ngưu Bài khiến tôi cảm thấy, dường như trong mắt anh ta, tôi không giống một người phụ nữ bình thường. Mà tôi tự biết mình biết ta, nghĩ mình không phải là người phụ nữ bình thường cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cũng giống như người ta đi mua đồ, người bán hàng cho bạn hưởng ưu đãi, bạn rất đắc ý nhưng đồng thời cũng muốn biết vì sao người bán hàng lại cho bạn hưởng ưu đãi đó. Nếu như vì bạn cùng họ có quan hệ lâu năm rồi, cho nên họ đặc biệt cho bạn ưu đãi thì bạn sẽ rất vui mừng, còn nếu vì bản thân sản phẩm có lỗi nên họ mới giảm giá để bán hàng, như vậy bạn sẽ cảm thấy thành ý của họ cũng không hề làm mình vui sướng.
*
Bữa sáng hôm sau, bốn người chúng tôi đều có tâm sự. Trông A Thải có vẻ không vui, lúc lấy đồ ăn thì cứ kén cá chọn canh, không phải là ngại trứng gà thuốc bắc quá chín, thì lại là thấy sữa chưa đủ nóng. Người từ trước đến giờ vốn nói nhiều như Thục Phạn lại chẳng hé răng câu nào, chỉ vùi đầu ăn đông ăn tây, sức ăn kinh người, anh ta đã ăn một cái bánh mì nướng, hai cốc sữa bò, ba quả trứng gà, bốn miếng phô mai rồi, hiện tại đang bắt đầu chuẩn bị ăn món thứ năm là món bánh bích quy.
Thỉnh thoảng tôi lại quan sát biểu hiện của bọn họ, muốn từ các động tác của họ mà nhìn ra dấu vết để lại của đêm qua, nhưng nhìn mãi vẫn không hiểu. Nếu đêm qua bọn họ thực có gì, thì theo lý hiện tại A Thải sẽ đang lâng lâng trên mây chứ, còn nếu bọn họ đêm qua không có gì, thì sao Thục Phạn lại có bộ dạng phụng phịu không vui thế kia?
Thặng Ngưu Bài biết trong lòng tôi đang tính toán chuyện này, mở miệng hỏi: “Thư Phàm, tối qua hai người ngủ có ngon không?”
“Cũng bình thường. Hai người thì sao?” Thục Phạn lại bắt đầu ăn món thứ sáu: quả nho.
“À, rất ngon.”
Thục Phạn chỉ chỉ món bánh pút-đinh trước mặt tôi: “Em có ăn không, nếu không thì cho tôi đi!”
Tôi vội mang bánh của mình để trước mặt anh ta, kinh ngạc nhìn anh ta ăn như hổ đói: “A Thải, anh ta làm sao vậy? Có gì đó không được bình thường cho lắm.”
“Không biết.” A Thải có vẻ sắp tức giận, “Đêm qua tôi say rượu, cái gì cũng không biết rõ.”
A? Không phải là Thư Phàm say rượu sao?
A Thải tiếp tục oán giận: “Còn nói gì mà chỉ cần uống một chén rượu nhỏ sẽ váng đầu, kết quả mãi về sau thì tôi lại say, mà anh ta thì chẳng say tí gì.”
Thục Phạn vẻ mặt vô tội nói: “Tôi không nói sai mà, tôi đúng là chỉ cần uống một chén rượu nhỏ sẽ váng đầu luôn, chẳng qua, tôi uống hai chén rượu cũng chỉ váng đầu, uống ba chén, hay thậm chí uống cả chai rượu thì cũng vẫn là váng đầu. Biểu hiện đều giống nhau cả.”
“Vậy đêm qua anh có chăm sóc tốt cho A Thải không?” Trong lòng tôi tò mò như đang bị mèo cào, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, rất muốn biết rốt cuộc là chuyện tốt của bọn họ có thành hay không.
A Thải cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên án, bắt đầu kể khổ: “Hôm qua tôi say đến mức bất tỉnh nhân sự, kết quả là buổi sáng hôm nay tỉnh lại thì thấy mình ngủ trên nền nhà, còn anh ta thì nằm trên giường ngáy khò khò. Cậu nói xem, anh ta làm như thế có phải là rất quá đáng không?”
Thục Phạn mặt mày ủ dột nói: “Đêm qua là cô chơi xấu, nằm trên nền nhà không chịu đứng lên, tôi còn làm gì được? Cũng không thể ngủ trên mặt đất cùng cô, đúng không? Căn phòng kia chúng ta phải bỏ tiền ra thuê đấy, lại có một cái giường êm ái như vậy, không ngủ thì quả là rất lãng phí!”
Thấy A Thải càng lúc càng có vẻ hết chịu nổi, tôi vội vàng tìm cớ kéo cô ấy ra một bên: “A Thải, Thư Phàm không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc đâu, cậu nên từ bỏ đi!”
A Thải hơi không cam lòng, hỏi: “Vậy cậu cùng anh chàng Hàn Ức kia thế nào? Hai người đã hòa giải chưa?”
“Hòa rồi, hòa rồi.” Nếu lại tiếp tục nói rằng chúng tôi vẫn bất hòa, tôi thật không biết A Thải còn có thể nghĩ ra trò gì để giày vò chúng tôi nữa.
“Sinh Mễ, vì sao cậu gặp được người đàn ông tốt như vậy, mà tôi thì lại luôn không gặp may chứ?” A Thải vừa nói xong, hốc mắt đã đỏ ửng.
Tôi còn chưa trả lời, đã nghe Thặng Ngưu Bài lớn tiếng gọi, tôi chạy tới hỏi có chuyện gì, chỉ thấy anh ta đưa cho tôi một chùm chìa khóa, mỉm cười: “Đây là chìa khóa phòng tôi ở tầng mười tám, cô vất vả rồi!”
Tôi quay đầu lại nhìn cái giường lớn mình vừa nằm ngủ, lại nhìn sang dáng ngủ cực kỳ không thoải mái kia của anh ta, nở nụ cười.
Ánh trăng như nước chiếu xuống, soi rọi lên khuôn mặt hoa mỹ, ngũ quan tinh tế như đá cẩm thạch của Thặng Ngưu Bài, giống như một tác phẩm nghệ thuật được nhà điêu khắc tỉ mỉ tinh tế mài dũa vậy. Tôi nhịn không được vươn một ngón tay, nhẹ nhàng chạm vào da mặt nhẵn nhụi của anh ta, thì thào: “Người đàn ông như vậy chính là tai họa đối với phụ nữ.”
Sau khi đã ngắm thỏa thích, tôi đứng dậy, định quay về tiếp tục ngủ, thì ngón tay lại bị người ta cầm lấy. Thặng Ngưu Bài nhắm mắt làm như mình đang nói mơ, nhẹ giọng hỏi: “Nếu tôi là tai họa, vậy tại sao em không gặp họa?”
Tôi lúc đó cái khó ló cái khôn trả lời: “Cho dù là đại họa thì cũng có người may mắn thoát được. Tôi là người nhát gan sợ chết, cho nên năng lực chạy trốn rất mạnh.”
Thặng Ngưu Bài ngồi dậy, bắt lấy ngón trỏ của tôi quơ quơ: “Vậy vì sao vừa rồi cô lại động tay động chân với tôi?”
“Tôi chỉ là đang phán đoán mức độ của tai họa, để sau đó đề ra phương án phòng bị mà thôi.” Tôi quả thật có hơi bái phục bản thân vì có thể mặt không đỏ, tâm không động mà đưa ra cái lý do hợp lý như vậy, thậm chí còn hoài nghi không biết có phải mình làm hàng xóm của Thục Phạn lâu ngày nên đã bị lây tính cách lưu manh của anh ta rồi không.
“Chà, vậy tôi có thể biết cuối cùng cô đã có kết quả phán đoán thế nào không?”
Tôi khó nhọc nuốt nước bọt, tiếp tục kiên trì giả ngu: “Nếu anh là bão, thì có lẽ là bão cấp mười hai, nếu là mưa đá, thì hẳn là to bằng cỡ nắm tay người lớn, còn nếu là bão cát, có lẽ sẽ có thể bao phủ cả một thành phố. Đề nghị các động vật giống cái nên duy trì khoảng cách ngoài ba mét với anh, để đảm bảo an toàn cho bản thân.”
Thặng Ngưu Bài cười nói: “Cô muốn duy trì khoảng cách ngoài ba mét với tôi sao? Có vẻ như không có khả năng nhỉ. Đầu tiên, chúng ta là đồng nghiệp, ngồi cùng một phòng làm việc. Ngoài ra, cô quên là chúng ta đang đánh cược chuyện kia à? Nếu như cô thua, sẽ phải làm việc nhà cho tôi một tháng đấy.”
Chà, đúng rồi, tôi đã quên mất việc này.
“Hai người bọn họ đâu? Đều say cả rồi sao?”
“Một người say thôi.”
“Thư Phàm à? Biết ngay mà. Trước khi say tôi đã nhìn thấy anh ta có vẻ hơi ngà ngà rồi. Tửu lượng của A Thải vẫn còn tốt lắm, cho dù Thư Phàm có uống thi với cô ấy thì chắc chắn cũng sẽ thua thôi. Aizzz, xem ra Thư Phàm bị A Thải ăn sạch rồi.” Thâm tâm tôi có chút thương tiếc thay cho Thục Phạn.
Thặng Ngưu Bài cười lớn một tiếng, không nói lời nào.
“Này, anh nhớ đấy nhé, thua là phải chịu đấy nhé.”
Thặng Ngưu Bài gật gật đầu, lặp lại lời của tôi: “Được, thua là phải chịu.”
“Vậy sau cuối tuần này, đi làm lại, anh phải trả hết thịt bò khô và chocolate cho tôi đấy, không được chơi xấu đâu.”
“Ai thua ai thắng hiện tại còn chưa rõ, ngày mai hỏi bọn họ sẽ biết.” Thặng Ngưu Bài nhìn sắc trời ngoài cửa sổ, “Giờ vẫn còn sớm, ngủ tiếp thôi.”
Tôi sờ bệ cửa một chút, thấy hơi lạnh, liền chạy nhanh lại giường, lấy ga giường trải lên trên mặt: “Trời lạnh, cẩn thận cảm lạnh.”
“Tôi còn tưởng cô sẽ mời tôi ngủ trên giường chứ.”
“Những lúc đàn ông thể hiện phong độ, phụ nữ không nên ngăn cản.”
“Ôi, tôi đây thật sự cực kỳ cảm ơn vì cô đã thành toàn cho tôi.”
“Không cần khách sáo.”
………………….
Lúc quay về giường nằm ngủ, tôi lại không ngủ được, trong lòng lại thầm nghĩ, không biết đây có phải lần đầu tiên anh ta ở cùng phòng với một người phụ nữ mà không nằm cùng giường không. Chắc không phải là anh ta cao thượng hay khiêm nhượng gì, mà có lẽ là tôi không đủ sức hấp dẫn chăng. Thứ cho tôi cái tội nghĩ lung tung, trong cái xã hội tràn ngập dục vọng này, hai người khác phái ngủ cùng phòng mà xảy ra chuyện thì cũng là bình thường thôi, còn hai người khác phái ngủ cùng phòng mà không xảy ra chuyện gì cả thì mới là bất bình thường. Nói ra cũng chẳng ai tin nổi.
Biểu hiện của Thặng Ngưu Bài khiến tôi cảm thấy, dường như trong mắt anh ta, tôi không giống một người phụ nữ bình thường. Mà tôi tự biết mình biết ta, nghĩ mình không phải là người phụ nữ bình thường cũng là chuyện hợp tình hợp lý. Cũng giống như người ta đi mua đồ, người bán hàng cho bạn hưởng ưu đãi, bạn rất đắc ý nhưng đồng thời cũng muốn biết vì sao người bán hàng lại cho bạn hưởng ưu đãi đó. Nếu như vì bạn cùng họ có quan hệ lâu năm rồi, cho nên họ đặc biệt cho bạn ưu đãi thì bạn sẽ rất vui mừng, còn nếu vì bản thân sản phẩm có lỗi nên họ mới giảm giá để bán hàng, như vậy bạn sẽ cảm thấy thành ý của họ cũng không hề làm mình vui sướng.
*
Bữa sáng hôm sau, bốn người chúng tôi đều có tâm sự. Trông A Thải có vẻ không vui, lúc lấy đồ ăn thì cứ kén cá chọn canh, không phải là ngại trứng gà thuốc bắc quá chín, thì lại là thấy sữa chưa đủ nóng. Người từ trước đến giờ vốn nói nhiều như Thục Phạn lại chẳng hé răng câu nào, chỉ vùi đầu ăn đông ăn tây, sức ăn kinh người, anh ta đã ăn một cái bánh mì nướng, hai cốc sữa bò, ba quả trứng gà, bốn miếng phô mai rồi, hiện tại đang bắt đầu chuẩn bị ăn món thứ năm là món bánh bích quy.
Thỉnh thoảng tôi lại quan sát biểu hiện của bọn họ, muốn từ các động tác của họ mà nhìn ra dấu vết để lại của đêm qua, nhưng nhìn mãi vẫn không hiểu. Nếu đêm qua bọn họ thực có gì, thì theo lý hiện tại A Thải sẽ đang lâng lâng trên mây chứ, còn nếu bọn họ đêm qua không có gì, thì sao Thục Phạn lại có bộ dạng phụng phịu không vui thế kia?
Thặng Ngưu Bài biết trong lòng tôi đang tính toán chuyện này, mở miệng hỏi: “Thư Phàm, tối qua hai người ngủ có ngon không?”
“Cũng bình thường. Hai người thì sao?” Thục Phạn lại bắt đầu ăn món thứ sáu: quả nho.
“À, rất ngon.”
Thục Phạn chỉ chỉ món bánh pút-đinh trước mặt tôi: “Em có ăn không, nếu không thì cho tôi đi!”
Tôi vội mang bánh của mình để trước mặt anh ta, kinh ngạc nhìn anh ta ăn như hổ đói: “A Thải, anh ta làm sao vậy? Có gì đó không được bình thường cho lắm.”
“Không biết.” A Thải có vẻ sắp tức giận, “Đêm qua tôi say rượu, cái gì cũng không biết rõ.”
A? Không phải là Thư Phàm say rượu sao?
A Thải tiếp tục oán giận: “Còn nói gì mà chỉ cần uống một chén rượu nhỏ sẽ váng đầu, kết quả mãi về sau thì tôi lại say, mà anh ta thì chẳng say tí gì.”
Thục Phạn vẻ mặt vô tội nói: “Tôi không nói sai mà, tôi đúng là chỉ cần uống một chén rượu nhỏ sẽ váng đầu luôn, chẳng qua, tôi uống hai chén rượu cũng chỉ váng đầu, uống ba chén, hay thậm chí uống cả chai rượu thì cũng vẫn là váng đầu. Biểu hiện đều giống nhau cả.”
“Vậy đêm qua anh có chăm sóc tốt cho A Thải không?” Trong lòng tôi tò mò như đang bị mèo cào, nhưng vẫn tỏ ra bình thường, rất muốn biết rốt cuộc là chuyện tốt của bọn họ có thành hay không.
A Thải cuối cùng cũng tìm được cơ hội lên án, bắt đầu kể khổ: “Hôm qua tôi say đến mức bất tỉnh nhân sự, kết quả là buổi sáng hôm nay tỉnh lại thì thấy mình ngủ trên nền nhà, còn anh ta thì nằm trên giường ngáy khò khò. Cậu nói xem, anh ta làm như thế có phải là rất quá đáng không?”
Thục Phạn mặt mày ủ dột nói: “Đêm qua là cô chơi xấu, nằm trên nền nhà không chịu đứng lên, tôi còn làm gì được? Cũng không thể ngủ trên mặt đất cùng cô, đúng không? Căn phòng kia chúng ta phải bỏ tiền ra thuê đấy, lại có một cái giường êm ái như vậy, không ngủ thì quả là rất lãng phí!”
Thấy A Thải càng lúc càng có vẻ hết chịu nổi, tôi vội vàng tìm cớ kéo cô ấy ra một bên: “A Thải, Thư Phàm không bao giờ biết thương hoa tiếc ngọc đâu, cậu nên từ bỏ đi!”
A Thải hơi không cam lòng, hỏi: “Vậy cậu cùng anh chàng Hàn Ức kia thế nào? Hai người đã hòa giải chưa?”
“Hòa rồi, hòa rồi.” Nếu lại tiếp tục nói rằng chúng tôi vẫn bất hòa, tôi thật không biết A Thải còn có thể nghĩ ra trò gì để giày vò chúng tôi nữa.
“Sinh Mễ, vì sao cậu gặp được người đàn ông tốt như vậy, mà tôi thì lại luôn không gặp may chứ?” A Thải vừa nói xong, hốc mắt đã đỏ ửng.
Tôi còn chưa trả lời, đã nghe Thặng Ngưu Bài lớn tiếng gọi, tôi chạy tới hỏi có chuyện gì, chỉ thấy anh ta đưa cho tôi một chùm chìa khóa, mỉm cười: “Đây là chìa khóa phòng tôi ở tầng mười tám, cô vất vả rồi!”
/28
|