Edit: Bạch Linh
Sáng hôm sau.
Khi Diệp Oản Oản thức dậy, Tư Dạ Hàn đã không còn ở đây, cũng không biết anh rời đi lúc nào.
Thật là xuất quỷ nhập thần.
Nghĩ đến việc tối qua, Diệp Oản Oản khó tránh có hơi nhục chí. Chẳng lẽ sau khi nghe mấy lời nói đó, Tư Dạ Hàn sẽ vẫn tin tưởng Trầm Mộng Kỳ sao?
Hay là Tư Dạ Hàn không hề để bụng Trầm Mộng Kỳ đã làm cái gì chăng?
Xem ra cô chỉ còn cách cẩn thận một chút, đừng để bị Trầm Mộng Kỳ bắt được nhược điểm.
Cũng may cô đã biết bộ mặt thật của Trầm Mộng Kỳ, sẽ không tiếp tục bị cô ta tẩy não nữa. Địch ngoài sáng ta trong tối, Trầm Mộng Kỳ muốn cản trở từ bên trong sẽ không còn dễ dàng như vậy đâu.
Sau khi nghĩ thông suốt được điểm này, Diệp Oản Oản lập tức cảm thấy thoải mái, bắt đầu rời giường đi rửa mặt trang điểm.
Tóc xanh hoa tai loại nặng, trên áo thun đính đầy đá phát sáng, chiếc quần có mười mấy vết rách tựa như ăn xin, đôi giày đính đầy đá nhọn trông chẳng khác gì một cái bàn đinh di động, phối hợp cùng phong cách trang điểm gothic, hiệu quả quả nhiên thật nổi bật.
Suốt dọc đường ai cũng phải quay đầu nhìn cô chứng minh lớp hóa trang này của cô thật khiến người khác chấn động.
Trên đường đi tới phòng ăn, cô gặp Trầm Mộng Kỳ.
"Oản Oản, tớ đang định đi tới tìm cậu nè, cùng đi ăn sáng đi!" Trầm Mộng Kỳ vừa thấy cô tới lập tức tỏ vẻ thân mật ôm lấy cánh tay cô.
Nhìn cách ăn mặc cùng trang điểm của Diệp Oản Oản, hai mắt Trầm Mộng Kỳ lập tức sáng lên, tựa như rất vừa lòng.
Quả nhiên Diệp Oản Oản vẫn nghe lời cô ta!
Tới nhà ăn, các học sinh xung quanh đều nhìn trộm hai người rồi khẽ xì xào bàn tán.
"Mau xem mau xem! Diệp Oản Oản lại xấu ở một tầng cao mới rồi!"
"Mộng Kỳ quá lương thiện, đến bây giờ vẫn chưa tuyệt giao với đồ xấu xí đó! Hai người này ở chung trông chả khác gì mỹ nữ cùng quái thú!"
"Mấy cậu đừng nói như vậy, đồ xấu xí đó rất có năng lực đó, không chỉ thi đứng đầu lớp F, còn đánh bại cả hoa khôi Trình Tuyết cùng ủy viên văn nghệ Hàn Tiếu Như, giành được cơ hội diễn kịch cùng Tư Hạ cơ!"
"Đệch mợ! Thật hay giả thế? Đồ xấu xí này thật hao tổn tâm cơ, hay là nhớ thương nam thần của tôi rồi?"
Nghe được những lời bàn tán xung quanh, ánh mắt của Trầm Mộng Kỳ hơi lóe sáng.
Chẳng lẽ Diệp Oản Oản đột nhiên lạnh nhạt với Cố Việt Trạch là vì Tư Hạ.
Trầm Mộng Kỳ cười nói: "Đúng rồi, Oản Oản, mình còn chưa chúc mừng cậu đâu! Nghe nói lần này cậu thi đứng nhất lớp à?"
Trước mặt Diệp Oản là một bát cháo khoai lang to, hai cánh bánh bao nhân thịt lớn, còn có một miếng thịt to, hai quả trứng gà, một cây giăm bông, bánh rán, giò, quẩy, cô vừa ăn vừa thuận miệng nói: "Ừ, tùy tiện làm bài thôi, có chuyện gì sao?"
Trầm Mộng Kỳ biết trí nhớ của Diệp Oản Oản rất tốt, nhưng sau khi biết cô thi đứng đầu lớp vẫn rất kinh ngạc: "Không phải cậu ghét học nhất sao? Sao đột nhiên lại cố gắng như vậy?"
Diệp Oản Oản cắn bánh bao: "Đúng là rất ghét, mình rất ghét làm những việc không có tính khiêu chiến."
Sắc mặt của Trầm Mộng Kỳ hơi khó coi, bị nghẹn đến không nói được nữa.
Cô ta mỗi ngày liều sống liều chết đọc sách làm bài mới miễn cưỡng giữ được hạng mười trong lớp, thành tích tốt nhất cũng chỉ là hạng ba mà thôi. Mà lần này còn không giữ được, rớt xuống hạng chín, kết quả là Diệp Oản Oản tùy tiện làm bài thi lập tức đứng nhất lớp?
Trầm Mộng Kỳ cưỡng chế sự khó chịu trong lòng, thành tích tốt thì thế nào? Diệp gia đã sớm không phải do Diệp Thiệu Đình làm chủ nữa, Diệp Oản Oản từ lâu cũng không còn là đại tiểu thư muốn gió được gió muốn mưa được mưa, hiện giờ để Diệp Oản Oản xách giày cho cô ta cũng không xứng!
"Vậy chuyện của cậu cùng Tư Hạ là thế nào? Chẳng nhẽ cậu thích cậu ta sao?" Trầm Mộng Kỳ cuối cùng cũng hỏi tới vấn đề chính.
Dù sao khoảng thời gian trước đó Diệp Oản Oản là bạn cùng bàn với Tư Hạ, chẳng lẽ là lúc ấy Diệp Oản Oản đã động tâm sao?
Diệp Oản Oản nghe thế, hai mắt lập tức nheo lại.
Xem ra việc của Tư Hạ vẫn nên nhanh chóng giải quyết, nếu không sẽ bị Trầm Mộng Kỳ thổi phồng lên mất.
"Không có hứng thú." Diệp Oản Oản thuận miệng nói một câu.
/200
|