Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 6 - Chợ

/97


CHƯƠNG 7: CHỢ

Ba ngày sau, Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đi vào chợ Kim Qua ở dưới chân Thiên Kiếm sơn.

Cách đại hội so kiếm chỉ còn lại mấy ngày cuối cùng, đạo cụ Dịch Hi Thần muốn luyện chế còn thiếu một chút tiên tài, chỉ có thể vào trong chợ tìm.

Trưởng Tôn Tử Quân đi ở bên cạnh Dịch Hi Thần, có chút ủ rũ.

Trong ba ngày này Dịch Hi Thần luôn nỗ lực chỉnh sửa thế giới quan của hắn, chẳng hạn như nam nhân là sẽ không mang thai, chẳng hạn như nam nhân là sẽ không có kinh nguyệt, chẳng hạn như nam nhân là không có màng xử nam. Mấy vấn đề mang tính thường thức đó nghiêm trọng làm mới thế giới quan của Trưởng Tôn Tử Quân (Dịch Hi Thần biểu thị mẹ nó ta mới bị ngươi nghiêm trọng làm mới thế giới quan nè)!

Dĩ nhiên Trưởng Tôn Tử Quân biết người xảy ra vấn đề là mình, hơn nữa hắn bình tâm lại cẩn thận suy tư, cảm giác thế giới hiện giờ càng hợp lý hơn, ngược lại là cái thế giới trong đầu mình có rất nhiều chỗ quỷ dị. Để có thể tiếp tục sinh tồn ở thế giới này, Trưởng Tôn Tử Quân không thể không tiếp nhận chỉnh sửa của Dịch Hi Thần, một lần nữa thích ứng thế giới này.

Nhưng mà cái cảm giác này cũng không quá tốt, hai thế giới tuy rằng tồn tại rất nhiều khác biệt, nhưng lại có rất nhiều chỗ trùng hợp, hắn rất khó phân rõ cái gì là thật, cái gì là giả. Bị Dịch Hi Thần tẩy não ba ngày, hắn có chút hậm hực, cho nên thừa dịp này Dịch Hi Thần dẫn hắn đi ra hóng mát một chút.

“Ngươi theo sát ta, không được tùy tiện chạy loạn.” Dịch Hi Thần dặn dò. Trưởng Tôn Tử Quân mệt lòng, lòng y cũng rất mệt, bây giờ Trưởng Tôn Tử Quân giống như một đứa con nít, y có ý thức trách nhiệm làm cha mẹ, chỉ lo vừa mất tập trung thì Trưởng Tôn Tử Quân lại biến ra hai đứa bé từ chỗ nào đó bảo gọi y là mẹ, y nhất định sẽ phát điên!

Trưởng Tôn Tử Quân bĩu môi. Thừa dịp người xung quanh hơi ít, hắn bước nhanh tới một góc không người, xoa xoa đũng quần mình. Kỳ thực hiện giờ chuyện làm cho hắn buồn rầu nhất không phải là cái gì thật cái gì giả, mà là cái thiết định kim thương không ngã của hắn.

Bởi vì lo lắng Trưởng Tôn Tử Quân sẽ chọc ra tai họa gì, ngoại trừ lúc ngủ, Dịch Hi Thần canh chừng hắn một tấc cũng không rời. Cho nên mỗi ngày hắn không thể không cứng từ sáng cho đến tối, lại không có cách giải tỏa, hắn cảm thấy tiểu huynh đệ của mình cũng sắp cứng đến sưng lên luôn rồi.

Vừa quay đầu lại, Dịch Hi Thần liền đứng ở phía sau hắn, như hổ rình mồi mà theo dõi hắn: “Bảo ngươi theo sát ta, sao quay người lại ngươi liền chạy rồi!”

Trưởng Tôn Tử Quân suýt chút nữa bị y doạ mềm —— đương nhiên nếu quả thật có thể doạ mềm thì hắn quả thực muốn cám ơn trời đất —— hắn lúng túng kéo kéo vạt áo mình, làm bộ như không có chuyện gì xảy ra: “Ồ.”

Chợ Kim Qua vô cùng náo nhiệt, người người nhốn nháo. Đây là chợ lớn nhất Giang Nam, người tu đạo ở phụ cận đều sẽ tới đây giao dịch, bán linh thạch cùng pháp bảo dư thừa, đổi lấy tiên tài mình cần.

Dịch Hi Thần bị thương phẩm rực rỡ muôn màu hấp dẫn, đồ muốn mua quá nhiều, nhưng đáng tiếc linh thạch của y và Trưởng Tôn Tử Quân thật sự ít ỏi, chỉ có thể đổi lấy thương phẩm ít nhất rẻ nhất.

“Nghèo a!” Dịch Hi Thần ngửa mặt lên trời thở dài.

Đột nhiên, một sạp hàng bu đầy người phía trước hấp dẫn sự chú ý của bọn họ, Dịch Hi Thần kéo Trưởng Tôn Tử Quân xuyên qua.

Chủ sạp là một người trẻ tuổi mặc đạo bào màu đỏ, trên đất đặt một cái đĩa quay linh thạch lớn, thét: “Đến đến đến, đánh cược định vận may, chuyển tới vạch lam, có thể lấy được gấp ba linh thạch chuyển tới vạch đỏ, liền có thể lấy được gấp mười linh thạch chuyển tới vạch trắng, vậy xin lỗi, linh thạch thuộc về ta. Vị đạo trưởng nào muốn thử một chút?”

Trên cái đĩa quay linh thạch lớn này phần lớn là vạch trắng, khoảng chừng hai mươi phần trăm vẽ vạch lam, khoảng chừng năm phần trăm vẽ vạch đỏ. Đây là trò chơi đánh cược thường gặp trên chợ. Người bày sạp là nhà cái, dựa theo xác suất bình thường, luôn là nhà cái kiếm được, nhưng trò chơi như vậy vẫn rất được các tu sĩ hoan nghênh, dù sao thì người cảm thấy mình may mắn không phải ít.

Một tán tu ném một viên linh thạch sơ cấp vào trong rãnh đĩa quay, đĩa quay kia tự động xoay vòng, bắt đầu tốc độ rất nhanh, dần dần thả chậm lại. Người xung quanh nín thở nhìn, tốc độ đĩa quay càng ngày càng chậm, lúc chuyển tới vạch đỏ, thoạt nhìn liền không chuyển tiếp nữa.

Tán tu kia hai mắt tỏa ánh sáng, nắm đấm đã siết chặt, mắt thấy linh thạch gấp mười lần sắp tới tay, trong lòng ảo não tại sao vừa rồi mình không đánh cược lớn một lần. Nhưng mà, đĩa quay cuối cùng xẹt qua vạch đỏ, ngừng lại trên vạch trắng.

Xung quanh phát ra một mảnh tiếng thổn thức.

“Chà chà.” Chủ sạp tiếc hận nói, “Chỉ thiếu một chút, thực sự quá đáng tiếc. Đạo trưởng còn muốn đánh cược một lần nữa không?”

Tán tu bỏ lỡ vạch đỏ đương nhiên không cam lòng cứ như vậy thu tay lại, lại ném một khối linh thạch xuống. Lần này đĩa quay kia hiểm hiểm xẹt qua vạch lam, vẫn dừng lại ở vạch trắng.

“Ôi!” Chủ sạp vỗ cái đùi lớn, bộ dạng thực sự cảm thấy không đáng cho khách nhân, “Xem ra hôm nay vận may của đạo trưởng không quá tốt nha!”

Tán tu kia cuống lên: “Ta vẫn không tin đâu! Lại!”

Hắn không ngừng bỏ linh thạch, liên tục ném gần mười khối linh thạch sơ cấp, đến bàn quay thứ tám rốt cuộc ngừng lại ở vạch lam, hắn kiếm về một viên linh thạch, nhưng tổng thể mà nói thì vẫn thua rất nhiều.

Tán tu đánh cược mù quáng, sờ sờ túi, linh thạch đã còn dư lại không nhiều. Hắn cắn răng một cái, lấy ra một khối linh thạch trung cấp, ném vào trong rãnh: “Lại một lần! Ông cũng không tin ngày hôm nay không ngóc đầu lên được!”

Một khối linh thạch trung cấp có thể đổi được chừng hai mươi viên linh thạch sơ cấp, phen này dù cho hắn không quay tới vạch đỏ, chỉ cần có thể quay tới vạch lam, ngày hôm nay cũng coi như là kiếm lời.

Xem quần áo và bội kiếm của tán tu này, cũng biết hắn không phải là người phát đạt gì, đối với hắn mà nói thì một viên linh thạch trung cấp đã coi như là lợi thế lớn. Đám người vây xem ngừng thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm đĩa quay. Đáng tiếc lần này không có bất cứ hồi hộp gì, khi đĩa quay bắt đầu giảm tốc độ, đã bỏ lỡ vạch lam, cách vạch đỏ cũng còn xa, cuối cùng ngừng lại trong phần lớn vạch trắng.

Tán tu tức giận: “Đĩa quay này của ngươi, không có gian trá đi!”

Chủ sạp kia lập tức trợn to cặp mắt chuông đồng: “Cơm có thể ăn bậy, lời không thể nói lung tung! Ta đường đường đệ tử Huyền Linh môn, còn lừa hai viên linh thạch nhỏ của ngươi à? Đây là trục xoay dùng Huyền Hỏa thạch chế tạo, tự chuyển động, từ đầu tới đuôi ta chưa từng chạm qua đĩa quay một chút nào, tất cả mọi người đều nhìn ở trong mắt! Ngươi không thua nổi còn chơi cái gì chứ?”

Chủ sạp này mặc đạo bào màu đỏ, đúng là trang phục đệ tử của Huyền Linh môn. Huyền Linh môn là môn phái tu chân lớn nhất Giang Nam ngoại trừ Thiên Kiếm môn, môn quy nghiêm ngặt, giả như có đệ tử dám to gan lừa bịp, tất liền bị khai trừ khỏi Huyền Linh môn. Không thể có người mạo hiểm bị trục xuất khỏi môn phái mà đến chợ lừa gạt mấy khối linh thạch nho nhỏ, bởi vậy tuy rằng tán tu kia xác thực thua không ít, nhưng quần chúng vây xem đều cảm thấy là chính hắn không đủ thời vận.

“Không thua nổi còn chơi cái gì.” Một người vây xem khinh bỉ nói, “Người Huyền Linh môn còn lừa gạt một tán tu như ngươi à? Nhìn bộ dạng ngươi, một khối linh thạch trung cấp liền gấp thành như vậy, còn đến dạo cái gì chợ chứ!”

“Đúng vậy đúng vậy.”

Tán tu kia bị mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ, thua linh thạch còn mất mặt mũi, mặt mày tối tăm, giận dữ xấu hổ gạt đám người đi ra.

Dịch Hi Thần ở một bên xem, nhếch miệng lên cười: “Thú vị.”

Trưởng Tôn Tử Quân hỏi: “Ngươi cũng muốn đánh cược à?”

Dịch Hi Thần nói: “Không vội, lại xem mấy vòng.”

Không ngừng có người ném mạnh linh thạch lên trên đĩa quay, người thua nhiều, nhưng cũng có thắng, vạch lam vạch đỏ đều bị người xoay tới, một nữ tu sĩ lần đầu tiên bỏ linh thạch sơ cấp vào liền quay tới vạch đỏ, thắng được linh thạch gấp mười lần, nàng cao hứng không thôi, đánh cược thêm mấy lần, nhưng đáng tiếc về sau vận may không tốt như vậy, linh thạch thắng được đều thua trở lại, nàng cũng liền rỗng túi.

Đạo tu chú ý khắc chế bản thân, cực ít có người dây dưa không ngớt, thắng cũng được thua cũng được, chơi hết thì thu tay, trước sạp hàng người đến người đi, luôn luôn náo nhiệt.

Một canh giờ qua đi, chủ sạp kia đã kiếm lời không ít. Gã ngẩng đầu, nhìn thấy Dịch Hi Thần cùng Trưởng Tôn Tử Quân đứng ở một bên, vẻ mặt có chút cảnh giác: “Hai vị sư huynh Thiên Kiếm môn đã xem rất lâu, muốn chơi thì liền đến thử vận may, nếu không muốn chơi, vì sao chắn chỗ ta không chịu đi?”

Dịch Hi Thần cười nói: “Chơi, sao lại không chơi, hiện tại liền chơi!”

Y áng chừng túi tiền trong tay có khoảng sáu mươi, bảy mươi viên linh thạch sơ cấp cùng mười viên linh thạch trung cấp. Đãi ngộ của đệ tử Dược các bọn họ không tốt, những linh thạch này cũng là bớt ăn bớt mặc rất nhiều năm tích góp lại, vốn là lúc này muốn mua chút Huyền Thiết có thể cường hóa bảo kiếm, có điều bây giờ, Dịch Hi Thần quyết định đem tất cả linh thạch ra đánh cược đĩa quay.

Y lấy ra một khối linh thạch, đang định ném vào trong rãnh đĩa quay, đột nhiên thu tay lại: “Vị sư huynh Huyền Linh môn này, xưng hô như thế nào?”

Chủ sạp nói: “Tiểu đệ họ Phương, tên Hữu Đức.”

“À, Phương sư huynh.” Dịch Hi Thần nói, “Vừa rồi ta xem trong chốc lát, những người đến thử đĩa quay của ngươi ngày hôm nay hình như vận may đều không hề tốt đẹp gì, đĩa quay này của ngươi thật sự không có gì kỳ quái sao?”

Phương Hữu Đức lại bắt đầu trừng mắt: “Người bên ngoài nói hưu nói vượn còn chưa tính, ngươi là đệ tử Thiên Kiếm môn, chẳng lẽ còn muốn nghi ngờ Huyền Linh môn chúng ta hay sao? Ta mở sạp ở đây, chính là đánh cược danh dự của Huyền Linh môn, chắc chắn sẽ không làm cái việc trộm gà bắt chó!”

“Ngươi nguyện ý đánh cược danh dự của Huyền Linh môn, chỉ sợ Huyền Linh môn cũng chưa chắc chịu đem danh dự cho một tên tiểu đệ tử trong môn hạ tùy tiện đem ra đánh cược.”

Phương Hữu Đức nổi giận: “Ngươi rốt cuộc là tới chơi, hay là đến đập bảng hiệu hả?”

“Đương nhiên là tới chơi.” Ngón tay Dịch Hi Thần buông lỏng, khối linh thạch thứ nhất tiến vào trong rãnh, đĩa quay tự động xoay vòng.

Trong tiếng chuyển động, y vẫn luôn bày ra gương mặt người hiền lành tươi cười: “Chỉ là Phương sư huynh nói chuyện có chút không biên không giới, ta không cần danh dự Huyền Linh môn gì. Lỡ như Phương sư huynh giở trò lừa bịp, lấy cái gì bồi thường cho ta?”

Người vây xem bốn phía rất nhiều, đặc biệt là nhìn thấy đệ tử hai đại phái đối đầu, người xem náo nhiệt càng nhiều. Trên đầu Phương Hữu Đức đổ mồ hôi, thái độ lại càng thêm cứng rắn: “Tuyệt đối không thể có gian trá! Nếu như có gian trá, ta bồi thường gấp mười lần!”

“Gấp mười lần quá ít, gấp trăm lần thế nào?”

Mồ hôi lạnh trên đầu Phương Hữu Đức càng nhiều: “Ngươi! Ngươi dọa dẫm à!”

Dịch Hi Thần nhún vai: “Nếu ngươi không giở trò dối trá, gấp mười lần cùng gấp trăm lần có cái gì khác nhau đâu?”

Phương Hữu Đức nuốt ngụm nước bọt, trong ánh mắt thăm dò của mọi người, giọng gã không thể khắc chế có chút phát run, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Gấp trăm lần thì gấp trăm lần, ta không giở trò dối trá, ngươi cũng đừng có không thua nổi liền chơi xấu!”

Vừa dứt lời, đĩa quay cũng dần dần ngừng lại.

—— vạch đỏ!

. 7 Đăng bởi: admin


/97

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status