Khi Nhân Vật Chính Đồng Nhân Xuyên Vào Nguyên Tác

Chương 91 - Trở Lại Thiên Kiếm Môn

/97


CHƯƠNG 92: TRỞ LẠI THIÊN KIẾM MÔN

Mấy ngày sau, bọn họ rốt cuộc bay trở về Thiên Kiếm sơn.

Xuyên qua tầng tầng mây mù, quần sơn uốn khúc quen thuộc xuất hiện ở trước mắt, trong lúc nhất thời hai người đều nỗi lòng vạn ngàn. Vội vã rời khỏi Thiên Kiếm môn đã có mấy tháng, lúc rời đi bọn họ liền nghĩ sớm muộn cũng có một ngày phải trở về, lại không nghĩ rằng trở về nhanh như vậy, càng không nghĩ sẽ dùng phương thức như thế trở về.

Hai người dừng lại chốc lát trước núi, Dịch Hi Thần nói: “Đi thôi.”

“Ừm.”

Trưởng Tôn Tử Quân thôi thúc bảo kiếm, bay về hướng sơn môn.

Bọn họ đến gần sơn môn, nếu như theo quy củ, vốn nên hạ kiếm đi bộ lên núi. Đừng nói đệ tử Thiên Kiếm môn, dù là đệ tử phái nào, đi ngang qua sơn môn phái khác, y theo lễ nghi, cũng nên hạ kiếm đi lên. Nhưng mà bọn họ cũng không có làm như vậy, tiếp tục ngự kiếm xông vào trên núi.

Dịch Hi Thần nói: “Trước đây sư phụ luôn nói ta không đem môn quy để ở trong mắt, bây giờ nếu như ông ấy nhìn thấy chúng ta dám xông vào núi như vậy, thực sự là muốn sôi nổi sống dậy.”

Đúng lúc này, lò luyện đan nhỏ đến canh giờ, âm thanh của Dược Bất Độc từ trong lòng Dịch Hi Thần truyền ra.

“Trưởng Tôn Tử Quân, uống! thuốc! nào!”

“Dịch Hi Thần, uống! thuốc! nào!”

Dịch Hi Thần tiếp được viên thuốc lò luyện đan phun ra, ném cho Trưởng Tôn Tử Quân một viên. Y sờ sờ lò luyện đan trong ngực, nhẹ giọng nói: “Sư phụ, người có thấy không?” Nếu thật sự có thể làm Dược Bất Độc tức đến sống lại, bảo y ở trên thân kiếm nhào lộn một trăm cái y cũng nguyện ý.

Đan dược đắng chát trôi xuống yết hầu, cùng lúc đó, mấy đường kiếm quang đâm về phía bọn họ!

Trưởng Tôn Tử Quân mở hộ thể ra, trong nháy mắt liền đem tất cả những ánh kiếm đó đánh văng trở lại!

Thiên Kiếm sơn có bình phong linh lực nghiêm mật, trên người trưởng lão và đệ tử đều có lệnh bài đặc chế, lệnh bài có thể giúp bọn họ bình yên thông qua bình phong. Nhưng mà sau khi Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần rời núi, lệnh bài của bọn họ cũng đã mất hiệu lực, bây giờ tùy tiện xông lên núi, bình phong của Thiên Kiếm sơn tự nhiên cho bọn họ là kẻ xâm lấn, bọn họ nỗ lực xông vào, liền phát động kiếm trận bày trên núi.

Chỉ một thoáng, phi kiếm nối liền không dứt kéo về phía bọn họ, Trưởng Tôn Tử Quân mặc dù nghiêm mật mà đỡ được toàn bộ phi kiếm, nhưng mà tốc độ bọn họ xông lên núi cũng bị giảm bớt thật lớn.

Thiên Kiếm môn dựa vào bình phong kiếm trận, đủ để chống đỡ kẻ xâm lấn bình thường. Nhưng mà kẻ xâm lấn tu vi cao thâm, không sợ kiếm trận, kiếm trận kia cũng có thể kéo kéo bọn họ, cho người trong môn đủ thời gian xoay xở chuẩn bị, ứng phó kẻ xâm lấn. Bởi vậy trăm ngàn năm qua rất ít người có thể xông vào Thiên Kiếm môn, càng khỏi nói thần không biết quỷ không hay chạy vào giết người. Chỉ là trước đây Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần không dám tưởng tượng hung thủ sẽ là người trong môn phái, mới đi nhiều đường vòng như vậy.

Đúng như dự đoán, hai người mới vừa lao ra khỏi phạm vi công kích của kiếm trận, liền thấy Ngọc Anh chân nhân dẫn đám trưởng lão Cừu Kiếm ngự kiếm bay tới.

Hai đội người gặp lại, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần đã sớm chuẩn bị, đám người Ngọc Anh chân nhân lại đều rất khiếp sợ.

“Nghịch đồ!” Ngọc Anh chân nhân lập tức bày ra tư thế, đám người Cừu Kiếm Lâm Chân thì lập tức phối hợp ông ở phía sau bày ra trận pháp. Ngọc Anh chân nhân quát lên, “Các ngươi lại còn dám trở về!”

Dịch Hi Thần bình tĩnh nói: “Lẽ nào không có ai nói với chưởng môn việc chúng ta muốn trở về sao?”

Ngọc Anh chân nhân ngẩn ra: “Cái gì?”

Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân cũng không có tính toán ra tay với mấy vị trưởng lão, mà mấy vị trưởng lão thì lại khẩn trương đến mức không dám manh động, hai bên nhất thời giằng co đối lập.

Trưởng Tôn Tử Quân nói: “Chúng ta muốn gặp tiểu tổ.”

Lời vừa nói ra, gây nên sóng to gió lớn!

Ngọc Anh chân nhân cực kỳ khiếp sợ, đồng tử co rút lại. Đám người Cừu Kiếm Lâm Chân thì lại mờ mịt đối diện, không khỏi đặt câu hỏi.

“Tiểu tổ?” “Tiểu tổ ở nơi nào?” “Các ngươi muốn gặp vị tiểu tổ nào?”

“Thiên Kiếm môn chúng ta chẳng lẽ có rất nhiều vị tiểu tổ sao?” Dịch Hi Thần quan sát phản ứng của Ngọc Anh chân nhân, lòng không khỏi chìm xuống —— xem biểu tình của Ngọc Anh chân nhân, xem ra y quả nhiên không có đoán sai, Phượng Liên tiểu tổ quả nhiên ở trong Thiên Kiếm môn! Y nhìn chằm chằm Ngọc Anh chân nhân, nói, “Là vị tiểu tổ nào bảo chưởng môn thu ta làm đồ đệ, giúp ta luyện thể, chúng ta liền tìm vị tiểu tổ đó. Chẳng biết có thể làm phiền chưởng môn dẫn đường cho đệ tử hay không?”

Ngọc Anh chân nhân chặt chẽ nhìn chằm chằm bọn họ, trong lúc nhất thời lại không có lên tiếng.

Mặt Dịch Hi Thần mỉm cười, nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng lại loạn tung tùng phèo. Y rất hi vọng Ngọc Anh chân nhân mở miệng phản bác y, nói y hoàn toàn là nói bậy, nói y vọng tưởng thành tính, nói hết thảy đều là y phỏng đoán lung tung, nhưng mà Ngọc Anh chân nhân không có, Ngọc Anh chân nhân im lặng chính là ngầm thừa nhận.

“Chưởng môn!” Lâm Chân nói, “Dịch Hi Thần nói là chuyện ra sao? Ngươi muốn thu hắn làm đồ đệ à? Luyện thể? Cái này có quan hệ gì với tiểu tổ?”

Xem ra hết thảy những việc này, Ngọc Anh chân nhân rõ ràng, nhưng mà các trưởng lão khác lại hoàn toàn không biết chuyện.

“Nghịch đồ!” Ngọc Anh chân nhân rốt cuộc phát ra tiếng, lại tránh né chuyện tiểu tổ, nói, “Các ngươi thí sư phản giáo, hôm nay ta tất trừng phạt các ngươi!”

Vạn đường kim quang từ trên trời giáng xuống, đâm thẳng xuống Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần —— kiếm lao!

Nhưng mà kiếm lao chưa hình thành, lại bị Trưởng Tôn Tử Quân một kiếm bổ ra! ! !

Trong nháy mắt kiếm khí sắc bén đâm loạn xung quanh, các trưởng lão tu vi thâm hậu cũng bị kiếm khí không thể khống chế làm cho lùi về sau, kim quang chói mắt làm cho bọn họ không nhịn được nhắm mắt lại, tiếng kiếm khí va chạm chói tai khiến bọn họ phải che lỗ tai lại, nhưng vẫn không khống chế được chân khí đụng loạn trong cơ thể, Lâm Chân trưởng lão suýt chút nữa miễn cưỡng từ trên thân kiếm ngã xuống, được Cừu Kiếm đỡ.

Kim quang tản đi, kiếm lao đã vỡ, Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân bình yên đứng ở trên thân kiếm, thế không thể đỡ.

“Trảm Hồng kiếm! ! !” Cừu Kiếm trừng thanh bảo kiếm ánh sáng lưu chuyển trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, con ngươi gần như trừng rớt ra. Thân là trưởng lão Luyện Kiếm các Thiên Kiếm môn, ông đối với Trảm Hồng kiếm cũng chỉ là nghe tên chưa thấy kiếm, bây giờ vậy mà lại nhìn thấy một lưỡi kiếm có thể chặt đứt cầu vồng trong tay Trưởng Tôn Tử Quân, ông ta kích động trong lòng, suýt chút nữa cũng từ trên mây rơi xuống, lần này là Lâm Chân đỡ lấy ông ta.

“Các ngươi!” Mặt Ngọc Anh chân nhân cũng đầy vẻ khó mà tin nổi. Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần rời khỏi Thiên Kiếm môn bất quá chỉ miễn cưỡng mấy tháng, tu vi không giải thích được, bảo kiếm không giải thích được, quá mức ngoài dự đoán của người ta, quả thực làm cho ông không biết nên làm thế nào mới tốt.

“Thí sư phản giáo?” Dịch Hi Thần lạnh giọng nói, “Chưởng môn là thật sự cho rằng như vậy, hai là cái con chim kia dạy ngươi đối phó với chúng ta như vậy?”

“Các ngươi dám bất kính với tiểu tổ!” Ngọc Anh chân nhân giận tím mặt, xuất kiếm tấn công tới!

Trưởng Tôn Tử Quân rút kiếm nghênh chiến, quát lên: “Tiểu tổ ở nơi nào!”

Đám người Cừu Kiếm và Lâm Chân mơ mơ hồ hồ, hoàn toàn không biết xảy ra chuyện gì, nhưng mà thấy hai bên giao thủ một cái, Ngọc Anh chân nhân lại nhanh chóng rơi xuống hạ phong, Dịch Hi Thần thậm chí cũng không ra tay, Ngọc Anh chân nhân đã bị Trảm Hồng kiếm Trưởng Tôn Tử Quân cầm trong tay toàn diện áp chế! Các trưởng lão kinh hãi, không kịp nghĩ nhiều, liền vội vàng tiến lên giúp đỡ, đem Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân vây trong kiếm trận.

Hai bên giao chiến, trong nháy mắt liền đánh cho đất trời đen kịt, các đỉnh núi trên Thiên Kiếm sơn vì đó mà rung động!

Ngay khi Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần lần thứ hai chiếm được thượng phong, liền thấy chân trời có một con diều hâu gỗ cấp tốc bay tới, rơi vào trên vai Ngọc Anh chân nhân. Không biết nghe chim diều hâu gỗ kia nói cái gì, Ngọc Anh chân nhân bỗng nhiên biến sắc, trước tiên ngừng tay lùi lại, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng không có dự định thừa thắng truy kích, hai bên liền mở ra một khoảng cách.

“Chưởng môn?” Cừu Kiếm hỏi.

Sắc mặt Ngọc Anh chân nhân do dự, lạnh lùng nhìn chằm chằm Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần. Một lát sau, ông ta nói: “Toàn bộ các ngươi lui ra.”

“Chưởng môn?!” Các trưởng lão đều kinh hãi.

“Lui ra. Tập kết đệ tử toàn sơn môn đến sân luyện kiếm đi truyền đạo, một người cũng không thể đi loạn.”

Cừu Kiếm Lâm Chân hai mặt nhìn nhau. Bọn họ đầy bụng nghi vấn, nhưng mà cuối cùng vẫn lựa chọn nghe theo mệnh lệnh chưởng môn, ngượng ngùng lui xuống.

Đám người Cừu Kiếm đi rồi, Ngọc Anh chân nhân nói: “Tiểu tổ muốn gặp các ngươi.” Cũng không nói nhiều, quay đầu lại liền bay về sau núi, Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần vội vàng đuổi theo.

Quả nhiên Ngọc Anh chân nhân dẫn Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần bay về phương hướng cấm địa sau núi. Không bao lâu, bọn họ hạ xuống ở ngoài cấm địa, Ngọc Anh chân nhân mang theo bọn họ đi bộ vào.

Mười năm trước Trưởng Tôn Tử Quân từng tới một lần, lối vào cấm địa là một rừng cây phượng tê, trên cây nở đầy đóa hoa lửa đỏ, trông rất đẹp mắt. Rừng cây nhìn như u tĩnh, kì thực nguy cơ tứ phía, bên trong tiềm tàng rất nhiều yêu thú hung ác trông coi cấm địa, kẻ xâm lấn dám xông vào liền bị yêu thú công kích. Vậy mà lúc này, những hung thú này ngoan ngoãn ngủ đông trong rừng cây, nếu không nhìn kỹ, thậm chí sẽ không phát hiện sự tồn tại của bọn nó.

Xuyên qua rừng cây, bên trong là một mảnh thung lũng non xanh nước biếc, suối nước róc rách, hoa nở khắp nơi, nếu không phải trên đất che kín kiếm trận, đây thật sự là một mỹ cảnh thế ngoại đào nguyên.

Một hồng y nam tử đứng ở trung tâm kiếm trận, đưa lưng về phía bọn họ. Hắn áo bào phần phật, tóc đen theo gió nhẹ bay lượn, tao nhã thanh mỹ.

Ngọc Anh chân nhân dừng bước lại, một đầu gối quỳ xuống hành lễ: “Đệ tử tham kiến tiểu tổ.”

Nếu là mấy tháng trước, đại khái là Trưởng Tôn Tử Quân và Dịch Hi Thần cũng sẽ thành kính cúi chào giống như Ngọc Anh chân nhân, nhưng hôm nay, hai người lại chỉ khom người chào —— đây là lần đầu tiên, cũng là lần cuối cùng bọn họ hành lễ với hắn —— “Đệ tử tham kiến tiểu tổ.”

Phượng Liên tiểu tổ chậm rãi xoay người lại.

“Các ngươi quả nhiên đến.”

Dịch Hi Thần nói: “Ngươi quả nhiên là tiểu tổ.”

Trưởng Tôn Tử Quân không hề nói gì, Thương Vân bảo kiếm bay đến trong tay hắn.

Gần như là đồng thời, Ngọc Anh chân nhân rút kiếm trợn mắt: “Nghịch đồ! Ngươi muốn làm cái gì?!” Ông là một người vô cùng ngoan cố, bất luận trong đó có ngọn nguồn gì ông không rõ ràng, nhưng ông quyết không cho phép có người gây bất lợi với Phượng Liên tiểu tổ.

Phượng Liên tiểu tổ lại không chút nào tức giận, nói: “Ngọc Anh, ngươi lui ra đi.”

Ngọc Anh chân nhân chần chừ chốc lát, thuận theo nói: “Vâng”

Ông đang chuẩn bị quay người rời đi, lại nghe Phượng Liên tiểu tổ nói: “Đừng để cho bất luận người nào tiến vào.”

“Vâng, đệ tử đã dựa theo chỉ thị của tiểu tổ, đem các đệ tử tụ tập đến sân luyện kiếm.”

“Được, ngươi đi đi.”

“Vâng, đệ tử xin cáo lui.”

Ngọc Anh chân nhân chợt lui ra khỏi cấm địa, chỉ để lại ba người Trưởng Tôn Tử Quân, Dịch Hi Thần và Phượng Liên tiểu tổ.

Dịch Hi Thần đi thẳng vào vấn đề: “Sư phụ ta là ngươi giết sao?”

Phượng Liên tiểu tổ thoáng nhíu mày: “Xem ra các ngươi đều biết rồi.”

Hắn sảng khoái thừa nhận như vậy, lông mày Dịch Hi Thần mạnh mẽ nhíu một cái, khí huyết dâng lên: “Vậy phụ mẫu ta thì sao?!”

Phượng Liên tiểu tổ ngầm thừa nhận.

Hai thanh kiếm của Dịch Hi Thần và Trưởng Tôn Tử Quân đồng thời chỉ về hướng hắn.

“Tại sao?! Chỉ vì Kim Phượng Hỏa châu kia sao?!”

Phượng Liên tiểu tổ bình tĩnh nói: “Kim Phượng Hỏa châu vốn là đồ của ta.”

. 92 Đăng bởi: admin


/97

THICH DOC TRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

adsdoctruyen@gmail.com

DMCA.com Protection Status