Nó chạy ra khỏi cửa… trước mặt nó là 1 cánh đồng cỏ lau rộn mênh mông bên cạnh 1 cái hồ nước lớn…
_Nơi này… – Nó thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh
_Bắt nó
Tiếng thét man rợ và tiếng bước chân dồn dập làm nó giật mình nhận ra hoàn cảnh và chạy bán sống…
Nó chạy…chạy… chạy … bước chân dần rã rời, ko còn chút sức lực… mắt bắt đầu hoa lên, hơi thở khó nhọc… tai nó chỉ còn tiếng văng vẳng thét gào… nó gần như ngã khụy
_Dồn nó đến bờ hồ rồi bắt nó
Nó chạy ko xác định được phương hướng … nhưng nó ko cho phép mình bỏ cuộc… còn Bin…Bin cần nó… 1 nguồn sức mạnh vô hình giúp nó tiếp tục bước… nhưng trời ko thương kẻ ở hiền… nó bị vây đến bờ hồ… cả đám tạo thành 1 vòng cung dồn nó lại, nó sợ hãi giật lùi về phìa sau… bọn cô hồn cứ cười nham nhở tiến từ từ về phía nó như mèo vờn chuột… nó hoảng loạng lùi về thì vấy phải khúc cây ngã nhào…mau chóng lấy lại bình tĩnh… nó thở dồn…mắt căm thù nhìn lũ chó cứ tiến gần… tay quờ quạng chụp lấy khúc cây… nó đứng dây như 1 võ sĩ kiếm đạo… chúng cứ dồn nó về đến khi sát bờ hồ, nó ko còn đường nào khác để chạy… 1 tên tiến lên tính bắt lấy nó thì bị nó dùng gậy đập thẳng vào đầu bất tỉnh…
_Con khốn – 1 tên khác tức tối bước lên hùng hổ
Nó đập túi bụi ko kịp đỡ rồi đá cho hắn 1 cú… dù nó thế nào thì cũng ko thể chóng đỡ nhìu hơn… sau khi chạy trốn đã rút ko ít của nó sức lực… giờ hạ được 2 tên lực lưỡng khiến sức chịu đựng của nó lên đến đỉnh điểm… mắt nó hoa lên… hơi thở càng ngày càng khó khăn…
_Coi bộ mày cũng khá nhỉ? – Ả Mary cười nửa miệng ngạo mạn từ đằng sau bước lên
_Hừ!!! – nó hừ khinh ả 1 cái ko nói gì
_Bắt nó – Ả hất mặt ra lệnh
Nó sợ hãi giật lùi về phía sau mà quên mất mình đang đứng sát mé hồ…
…Ùm…
1 tiếng rơi động của vật nặng chạm vào nước vỡ òa… tất cả như chìm vào im lặng…
_Mau…mau lôi nó lên – Ả Mary run lẩy bẩy, tay ôm lấy miệng, chân ko còn chút sức lực ngồi huỵch xuống … Có vẻ như cảnh tượng vừa rồi nhắc cho ả nhớ đến 1 tội ác mà chính ả ko ngờ tới…
…
Nó cơ hồ…thân thể nhẹ tênh ko chút sức lực… nước tràn vào tai…vào mũi… vào miệng…nó cứ chìm dần…chìm dần… mắt lim dim trong làn nước…mọi vật từ từ tối dần…tối dần rồi cuối cùng chỉ còn 1 chấm trắng nhỏ… và biến mất…
_Rain…Rain…tỉnh lại đi con – Mẹ nó nắm tay khóc thảm thiết khi nhìn nó
_Rain, mày tỉnh lại đi- Sunny khóc nấc gọi
_Chị Rain… mở mắt nhìn em đi – Boo khóc thút thít nép vào Gun
…
Nó cơ hồ nghe tiếng gọi của mọi người gọi… nhưng mí mắt nặng như đeo chì…khó khăn lắm nó mới mở mắt ra được… ko biết nó đã ngủ bao lâu rồi… đầu óc quay cuồng…mắt khó khăn mở ra thì vội nhắm mắt lại vì ko quen được ánh sáng…
_Rain, con tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi – Mẹ nó mừng rỡ
_ưm…ưm – cổ họng nó khô khóc, đau rát ko cất được lời
_ Mày sao rồi? – Sunny đứng cạnh Kan lo lắng hỏi nó
_Chị cảm thấy trong người thế nào? – Gun và Boo hỏi
_Ưm… tôi… tôi…ưm… đang ở đâu? – Nó nheo mắt, mặt nhăn nhúm lại khó chịu
_Con đang ở bệnh viện, con bất tỉnh suốt 2 ngày nay rồi… – Mẹ nó nói trong nước mắt
_Bất tỉnh, 2 ngày rồi ư – nó nhíu mày, tay giựt giựt trán… 1 mảng hồi ức mờ mờ như sương đang dần hiện ra…
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Nó hét lên, tay ôm đầu như nhớ ra tất cả
_Rain…- Mọi người hốt hoảng lo lắng
Nó nhớ…nó nhớ tất cả…tất cả như thước phim chiếu chậm… nó bị đánh…bị rượt đuổi… Nước mắt nó tràn ra sợ hãi, tay ôm lấy đầu lắc mạnh khi cái cảnh nó té xuống hồ… mọi thứ…mọi thứ tràn về…và…
_Anh…anh Bin…anh Bin – Nó lẩm bẩm như kẻ điên – Mẹ…anh Bin…anh Bin đâu…anh ấy bị chảy máu, bị đánh…bị đánh – nó hoảng loạn thất thần
_Kìa con, Bin ko sao? Nó nằm ở phòng bên cạnh thôi, con cứ nghĩ ngơi khỏe rồi qua thăm nó – Mẹ nó nắm tay nói với nó
_Mẹ… con muốn gặp anh ấy…mẹ dìu con qua gặp anh ấy đi mẹ – Nó khóc lóc níu lấy tay mẹ
Mọi người im lặng nhìn nó ko thốt nên lời… Mẹ nó lắc đầu ko đành nhìn con gái như vậy nên nhẹ nhàng đỡ nó dậy, dìu nó bước qua phòng Bin…
Anh nằm trên giường mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao tuy rằng những vết thương chưa lành, vết bằm trên mặt vẫn chưa tan hết, đôi môi khô cằn nứt nẻ, ó nhìn anh mà lòng đau chợt ko cầm đc nước mắt… Nó run run đến gần giường, nâng bàn tay to mềm luôn bảo vệ nó, nó siết chặt hôn nhẹ lên đó… Trong cơn mơ nửa say nửa mộng, đôi môi ấm nhẹ chạm vào da thịt khiến Bin tỉnh giấc…
_Anh…anh tỉnh rồi àh? – Nó run giọng cười nói
Bin cười hiền nhìn nó triều mến…
_Anh tỉnh từ hôm qua, nhưng nghe em vẫn còn mê man chưa dậy, anh rất muốn sang thăm em nhưng ko đc, bây giờ gặp em ah cũng bớt lo rồi
_Anh… – Nó xúc động nhào lên ôm lấy Bin khóc nức nở
Đôi môi khô rát của anh nở 1 nụ cười hạnh phúc… Nhìn thấy con gái hạnh phúc… mẹ nó cũng trút 1 hơi thở nhẹ nhõm
…
_Rain… anh có 1 quyết định – Bin bỗng trầm giọng mang vẻ cương quyết
_Chuyện gì vậy anh – nó ngẩn lên
Bin lấy tay lau đi những giọt nước mắt lắm trên má nó…mắt mông lung nhìn lên trần nhà trắng xóa…
_Anh muốn em cùng anh đi du học
1 thời gian
Nó tròn xoe mắt, tai ù đi… nó ko biết mình vừa nghe gì…
_Anh… anh nói gì – Nó sững sờ hỏi Bin
_Anh sẽ đi du học 1 thời gian, anh muốn em đi cùng anh, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm – Bin nhìn nó, tay nắm siết lại
_Em…em…nhưng… chuyện này…chuyện này đột ngột quá – Nó hoang mang
_ko sao, mẹ thấy Bin nói đúng đấy – mẹ nó từ ngoài bước vào
_Mẹ – nó ngạc nhiên
_Con hãy đi du học cùng Bin đi, mẹ sẽ làm thủ tục cho con… – Mẹ nó cười hiền vuốt nhẹ mái tóc nó
_Con…con… – Nó lắp bắp
Tâm trạng hỗn độn, liệu đây có đúng là giải pháp tốt nhất cho nó bây giờ ko?… ko ai nói cho nó biết nó phải làm gì… Nó đi như vậy có lẽ tốt… lòng nó trống trãi và thật sự đang đắn đo, rối như tơ vò…
_Em hãy làm thế đi… Bin nói đúng đó
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói bất ngờ…
_Anh Gen… – Nó bất ngờ, nhìn Gen bước vào cùng Kan và Sunny
_Bin nói đúng, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm nữa, hãy cùng Bin đi du học đi -
Gen nhìn nó, mặt lạnh thoáng nét buồn
_Anh…
_Tao thấy đúng đó – Kan cũng lên tiếng
_Ừ – Sunny đồng tình
Thấy mọi người đồng tình và đều lo lắng cho nó… nước mắt nó chực trào, nó mỉm cười trong nước mắt gật đầu đồng ý… Mọi người ai cũng vui cho nó… ko ai phát hiện có 1 người đã âm thầm rời khỏi phòng…
…
Gen bước đi trên hành lang bệnh viện…lòng anh vỡ nát… mang 1 nỗi đau bước đi…anh mỉm cười đau khổ tự an ủi cho mình… anh đã làm đúng…anh phải để nó đi…nó rời xa anh… như vậy anh mới có thể cố quên nó đc… và bảo vệ nó…
…
_Nếu anh rời bỏ cô ta, em sẽ ko gây hại cho cô ta và gia đình anh nữa… Anh hãy suy nghĩ đi – Ả Mary điêu ngoa liếc mắt nham hiểm nói với Gen
…
Từng lời nói của ả vọng lại trong trí nhớ… Gen siết chặt tay,nghiến răng căm hận rảo bước nhanh hơn…
….
2 tuần sau….
…CỐc…cốc…
_Rain… mẹ vào được ko con
_Dạ…mẹ vào đi – Nó trả lời với ra khi đang loay hoay thu xếp đồ đạc vào va ly
_Con chuẩn bị xong hết chưa? – Mẹ nó đi vào phòng, ngồi xuống giường nhìn đồ đạc của nó bày lung tung trong phòng hỏi
_Ôi!!nhiều đồ quá, con phải làm sao đây? – nó nũng nịu mẹ
Bà ôm con gái vào lòng, khẽ vuốt tóc nó…
_Con gái của mẹ mới đó đã lớn rồi nhỉ, ko biết mẹ đã khi để con đi thế này hay ko? Nhưng mẹ vui khi thấy có 1 chàng trai thật lòng yêu con – mắt mẹ ngân ngấn, bà sụt sùi
_Mẹ – nó ôm lấy bà như hồi còn bé bỏng lắm – Mẹ, con thương mẹ lắm… Nhưng chính con cũng ko biết con làm vậy có đúng ko?
Mẹ kéo nó ra, ngắm nhìn đứa con gái yêu thương của mình…
_Hãy làm những gì trái tim con mách bảo – bà mỉm cười khuyên nó – Thôi con chuẩn bị đi, ngày mai con có hẹn với các bạn phải ko?
_Dạ, bọn Sunny muốn làm tiệc chia tay
_Ưm…
Mẹ nó cười hiền hậu rồi đứng dậy bước ra…Nó ngồi lặng trên giường, lòng trăm bề nhiều nỗi… 3 ngày nữa là nó cùng Bin đi du học rồi…
…
Hôm nay nó dậy thật sớm, nó muốn làm hết những việc nó muốn làm trước khi rời xa quê hương 1 thời gian dài…Thay 1 bộ đồ thoải mái nhất với chiếc áo thun và chiếc quần bó,nó ra khỏi nhà thật khẽ khàn…
Rảo bước trên con đường ngập nắng…hít sâu lấy 1 hơi căng phồng phổi, mùi sương sớm thật ngọt, những làn gió thổi nhẹ mát lạnh vờn qua đôi má làm nó thích thú…
_Ưm… giờ mới 6h30, mình hẹn bọn Sunny 8h… – nó đưa tay xem đồng hồ lẩm ngẩm
Thời gian hãy còn nhiều, nó muốn đi dạo để ngắm nhìn nơi bao nhiêu năm nó sống, khi nó đi rồi nó sẽ nhớ nơi này lắm… Nó đi mà ko biết mình đi đâu, cho đến khi dừng lại nó thấy mình đang đứng ở 1 bờ hồ trong công viên…
Nước hồ sâu lắng, cây liễu rũ là nghiêng nghiêng dưới nắng vàng thật đẹp… nhưng sao nó bỗng rùng mình 1 cái… cái cảnh nó chìm dần xuống hồ khiến nó muốn chao1ng… trong cơn mê, nó cảm nhận đc 1 bài tay ấm kéo nó lê, truyền cho nó 1 nguồn sống… nhưng tất cả vẫn là giống như cơn mê…
Nó ngồi tựa ở phiếm ghế đá trong công viên ngẩm 1 lúc lâu mà quên béng thời gian đang âm thầm trôi…
…Ring…ring…
Nó giật mình rung theo điện thoại…Nhìn màn mình nó ko khỏi cười khồ…
_Alo – nó nhăn mặt trả lời chuẩn bị tinh thần nghe xử
_Con mắm…mày đang ở đâu hả? – Sunny hét vang dội
_Ồ xò rí, tao đan trên đường tới chỗ hẹn nok!!! Đừng vội mà – Nó cười xuề xòa
_Cho mày 5 phút – Sunny phán 1 câu, cúp máy cái rụp làm nó 3 chân 4 cẳng chạy như con đin
…
Nó thục mạng đứng thở hổn hển trước cửa tiệm KFC… đây là nơi nó và Gen hay tấp vào mỗi khi nó thần kinh bất ổn đi học lúc 5h sáng =))… Nó đứng ngẩng nhìn, chìm vào khoảng lặng…
_Ê!! Mày tới sao ko vào? – Sunny thấy nó lâu ko tới sốt ruột ra cửa xem thì bắt gặp nó đứng tần ngần như con ngốc trước cửa tiệm
Nó giật mình kéo hồn về cười cười chữa ngượng đi theo Sunny vào trong…
Vừa vào đã thấy kan và Bin đang chiễm chệ thưởng thức đùi gà chiên…
_Hay nhỉ, tui chưa tới mà đã vào trận rồi, chơi đẹp nhỉ – Nó phụng phịu mặt ngồi xuống cạnh Bin
_Hì!!! Sao quên em được – Bin cười đút cho nó miếng gà cười khì khì chạy tội
Nhìn nụ cười anh nó thiệt là bao nhiêu tức giận cũng đành theo miếng gà nuốt xuống bụng…
_Ủa? Gun,Boo và anh Gen đâu? – Nó đảo mắt phát hiện sự vắng mặt của vài người
Mọi người vừa nghe câu hỏi của nó lập tức im bặt, ko cười ko nói nữa, mặt bối rối như đang áy náy, giấu diếm gì đó…
_Ưm…Boo,Gun và Gen có việc bận ko đến đc – Sun ngại ngùng nói
_Ưm – nó gượng 1 nụ cười
Nó biết… Gun và Boo giận nó lắm… sau những gì nó đã gây ra cho Gen… thật sự khó tha thứ lắm… Một cảm giác tội lỗi vẫn còn xen lẫn trong lòng nó…
_Thôi!!chúng ta cạn ly, chúc 2 người đi chuyến này mạnh khỏe – Sunny nâng cốc khơi màu, phá tan bầu ko khí ảm đạm…
_Ừ!! Cám ơn mày đã mang con em rắc rối của tao đi, tao giao nó lại cho mày đấy – Kan nâng cốc hùa theo
_Gruuu!!! Em gái anh sắp đi mà anh mừng thế àh – Nó nổi sùng
_Đừng nói thế, sau khi mày đi tao sẽ… – Kan ngân dài, vẻ mặt rầu rầu buồn miên man
Nó long lanh cảm động nhìn anh 2 iu vấu, nó bít anh 2 rất thương nó mà…
_Sẽ nhớ em phải hem? – Nó đan tay vào nhau nhu cầu nguyện nhìn anh 2 iu vấu
_Rãnh… tao sẽ mở tiệc ăn mừng – Kan nói dứt lời cười nắc nẻ
Bin và Sunny nhìn cái mặt quê hàng của nó cũng cười lăn lộn… Nó giận dỗi phụng phịu phồng má quay mặt đi, báo hại Bin phải ngồi năn nỉ suốt cả buổi trời…
Cả bọn chia tay nhau cũng gần trưa rồi… Nó chia tay Kan và Sun rùi cùng Bin nắm tay đi dạo dưới tán cây xanh rì mát mẻ trong công viên…Dừng chân ở 1 ghế đá gần bờ hồ… nó ngồi bên Bin đánh 1 hơi thở dài…
_Em sao vậy? có gì phiền muộn à? – Bin ôm nó vào lòng bất an hỏi
_Ưm… em ko biết chúng ta đã làm đúng hay ko? Em ko hiểu sao trong lòng còn nhiều nỗi băn khoăn chưa dứt… – Nó tựa vào lòng Bin mơ hồ nói
_Em còn gì bận tâm? Ko phải em ko muốn đi cùng anh chứ – Bin kéo nó đối diện với anh hỏi
_Ko, đi cùng anh em cảm thấy rất hạnh phúc, ko muốn nghĩ gì nữa, nhưng đột nhiên xa mọi người, em có chút buồn – Nó lắc đầu nhẹ nói
_KO sao, chúng ta chỉ đi 2,3 năm, ko đi luôn đâu, em ko phải lo… anh sẽ luôn bên em…hãy tin anh -Bin thở phào ko biết vì sao… nhưng 2 ngày nữa nó và anh sẽ rời khỏi đây… Còn 1 việc anh phải giấu nó nên lòng ít nhiều bị dằn vặt…
Nó 1 lòng tin tưởng đặt hết niềm tin vào Bin… Vậy từ nay có lẽ nó đã ko còn vướng bận gì…
….
Sân bay …. 2 ngày sau đó….
_Em xong hết chưa – Bin sắp xếp hành lý của nó xong quay sang hỏi
_Ok!!! – Nó mỉm cười nhìn anh hứng thú
_Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi
_Khoan, chờ mọi người đã anh – nó níu Bin lại
_Rain!!!! – xa xa 1 giọng vàng oanh mà giữa bể người ko át nổi
_Sunny – Nó mừng rỡ vẫy tay
Sunny cùng Ken chạy hồng hộc đến…
_Xin lỗi… tao tới trễ – Sunny lấy tay lau vội mồ hôi nhễ nhại trên trán
_Ken, Sun, thật tốt khi 2 người tới… Còn… – Nó vừa vui mừng thì chợt cụp mắt buồn buồn – Gen và mọi người… ko đến àh?
Thoáng chốc Kan,Bin và Sunny vẻ mặt cũng thay đổi sắc độ…
_À…ưm… họ có chút việc bận, ko đến đc – Sunny lấp liếm
_Ba mẹ hôm nay phải đi công tác nên ko tiễn mày đc, nếu ko… – Kan gãi gãi đầu nói
_Em hiểu mà anh 2 – Nó nặn 1 nụ cười gượng gạo
_Đc rồi, đi bình an, nhớ liên lạc thường xuyên về – Kan xoa đầu em gái ân cần dặn dò… Dù gì từ nhỏ đến lớn cũng 1 tay anh chăm sóc bảo vệ, nay bảo bối lại lớn khôn rời đi… làm anh cũng có chút buồn
_Anh 2 – Nó rưng rưng cay cay khóe mắt ôm chầm lấy Kan.. Nó biết anh thương nó nhiều lắm
_Ưm!!ủa? 2 người đi dự tiệc hay sao ăn mặc trang trọng vậy – Nó ôm Kan hồi lâu buông ra khẽ lau nước ngấn khóe mắt…quan sát Kan và Sun rồi hỏi
Sunny và Kan thoáng giật mình, nhìn nhau như muốn nói gì…Bin cũng im lặng trầm ngâm…
_Mọi người sao vậy? – Nó nhìn thái độ cả bọn nghi ngoặc
_Ơ…ơ…ko có gì… Tao…tao và Kan chốc nữa đi dự tiệc nhà 1 người bạn – Sunny lấp la lấp lửng nói
_Mọi người đang giấu tôi chuyện gì à? – Lòng nó bất an thật sự
Cả bọn thất kinh khi nghe nó hỏi… đang ko biết nói gì…
_Nơi này… – Nó thẫn thờ nhìn mọi thứ xung quanh
_Bắt nó
Tiếng thét man rợ và tiếng bước chân dồn dập làm nó giật mình nhận ra hoàn cảnh và chạy bán sống…
Nó chạy…chạy… chạy … bước chân dần rã rời, ko còn chút sức lực… mắt bắt đầu hoa lên, hơi thở khó nhọc… tai nó chỉ còn tiếng văng vẳng thét gào… nó gần như ngã khụy
_Dồn nó đến bờ hồ rồi bắt nó
Nó chạy ko xác định được phương hướng … nhưng nó ko cho phép mình bỏ cuộc… còn Bin…Bin cần nó… 1 nguồn sức mạnh vô hình giúp nó tiếp tục bước… nhưng trời ko thương kẻ ở hiền… nó bị vây đến bờ hồ… cả đám tạo thành 1 vòng cung dồn nó lại, nó sợ hãi giật lùi về phìa sau… bọn cô hồn cứ cười nham nhở tiến từ từ về phía nó như mèo vờn chuột… nó hoảng loạng lùi về thì vấy phải khúc cây ngã nhào…mau chóng lấy lại bình tĩnh… nó thở dồn…mắt căm thù nhìn lũ chó cứ tiến gần… tay quờ quạng chụp lấy khúc cây… nó đứng dây như 1 võ sĩ kiếm đạo… chúng cứ dồn nó về đến khi sát bờ hồ, nó ko còn đường nào khác để chạy… 1 tên tiến lên tính bắt lấy nó thì bị nó dùng gậy đập thẳng vào đầu bất tỉnh…
_Con khốn – 1 tên khác tức tối bước lên hùng hổ
Nó đập túi bụi ko kịp đỡ rồi đá cho hắn 1 cú… dù nó thế nào thì cũng ko thể chóng đỡ nhìu hơn… sau khi chạy trốn đã rút ko ít của nó sức lực… giờ hạ được 2 tên lực lưỡng khiến sức chịu đựng của nó lên đến đỉnh điểm… mắt nó hoa lên… hơi thở càng ngày càng khó khăn…
_Coi bộ mày cũng khá nhỉ? – Ả Mary cười nửa miệng ngạo mạn từ đằng sau bước lên
_Hừ!!! – nó hừ khinh ả 1 cái ko nói gì
_Bắt nó – Ả hất mặt ra lệnh
Nó sợ hãi giật lùi về phía sau mà quên mất mình đang đứng sát mé hồ…
…Ùm…
1 tiếng rơi động của vật nặng chạm vào nước vỡ òa… tất cả như chìm vào im lặng…
_Mau…mau lôi nó lên – Ả Mary run lẩy bẩy, tay ôm lấy miệng, chân ko còn chút sức lực ngồi huỵch xuống … Có vẻ như cảnh tượng vừa rồi nhắc cho ả nhớ đến 1 tội ác mà chính ả ko ngờ tới…
…
Nó cơ hồ…thân thể nhẹ tênh ko chút sức lực… nước tràn vào tai…vào mũi… vào miệng…nó cứ chìm dần…chìm dần… mắt lim dim trong làn nước…mọi vật từ từ tối dần…tối dần rồi cuối cùng chỉ còn 1 chấm trắng nhỏ… và biến mất…
_Rain…Rain…tỉnh lại đi con – Mẹ nó nắm tay khóc thảm thiết khi nhìn nó
_Rain, mày tỉnh lại đi- Sunny khóc nấc gọi
_Chị Rain… mở mắt nhìn em đi – Boo khóc thút thít nép vào Gun
…
Nó cơ hồ nghe tiếng gọi của mọi người gọi… nhưng mí mắt nặng như đeo chì…khó khăn lắm nó mới mở mắt ra được… ko biết nó đã ngủ bao lâu rồi… đầu óc quay cuồng…mắt khó khăn mở ra thì vội nhắm mắt lại vì ko quen được ánh sáng…
_Rain, con tỉnh rồi à? Thấy trong người thế nào rồi – Mẹ nó mừng rỡ
_ưm…ưm – cổ họng nó khô khóc, đau rát ko cất được lời
_ Mày sao rồi? – Sunny đứng cạnh Kan lo lắng hỏi nó
_Chị cảm thấy trong người thế nào? – Gun và Boo hỏi
_Ưm… tôi… tôi…ưm… đang ở đâu? – Nó nheo mắt, mặt nhăn nhúm lại khó chịu
_Con đang ở bệnh viện, con bất tỉnh suốt 2 ngày nay rồi… – Mẹ nó nói trong nước mắt
_Bất tỉnh, 2 ngày rồi ư – nó nhíu mày, tay giựt giựt trán… 1 mảng hồi ức mờ mờ như sương đang dần hiện ra…
_ Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa – Nó hét lên, tay ôm đầu như nhớ ra tất cả
_Rain…- Mọi người hốt hoảng lo lắng
Nó nhớ…nó nhớ tất cả…tất cả như thước phim chiếu chậm… nó bị đánh…bị rượt đuổi… Nước mắt nó tràn ra sợ hãi, tay ôm lấy đầu lắc mạnh khi cái cảnh nó té xuống hồ… mọi thứ…mọi thứ tràn về…và…
_Anh…anh Bin…anh Bin – Nó lẩm bẩm như kẻ điên – Mẹ…anh Bin…anh Bin đâu…anh ấy bị chảy máu, bị đánh…bị đánh – nó hoảng loạn thất thần
_Kìa con, Bin ko sao? Nó nằm ở phòng bên cạnh thôi, con cứ nghĩ ngơi khỏe rồi qua thăm nó – Mẹ nó nắm tay nói với nó
_Mẹ… con muốn gặp anh ấy…mẹ dìu con qua gặp anh ấy đi mẹ – Nó khóc lóc níu lấy tay mẹ
Mọi người im lặng nhìn nó ko thốt nên lời… Mẹ nó lắc đầu ko đành nhìn con gái như vậy nên nhẹ nhàng đỡ nó dậy, dìu nó bước qua phòng Bin…
Anh nằm trên giường mắt nhắm nghiền, khuôn mặt nhợt nhạt, xanh xao tuy rằng những vết thương chưa lành, vết bằm trên mặt vẫn chưa tan hết, đôi môi khô cằn nứt nẻ, ó nhìn anh mà lòng đau chợt ko cầm đc nước mắt… Nó run run đến gần giường, nâng bàn tay to mềm luôn bảo vệ nó, nó siết chặt hôn nhẹ lên đó… Trong cơn mơ nửa say nửa mộng, đôi môi ấm nhẹ chạm vào da thịt khiến Bin tỉnh giấc…
_Anh…anh tỉnh rồi àh? – Nó run giọng cười nói
Bin cười hiền nhìn nó triều mến…
_Anh tỉnh từ hôm qua, nhưng nghe em vẫn còn mê man chưa dậy, anh rất muốn sang thăm em nhưng ko đc, bây giờ gặp em ah cũng bớt lo rồi
_Anh… – Nó xúc động nhào lên ôm lấy Bin khóc nức nở
Đôi môi khô rát của anh nở 1 nụ cười hạnh phúc… Nhìn thấy con gái hạnh phúc… mẹ nó cũng trút 1 hơi thở nhẹ nhõm
…
_Rain… anh có 1 quyết định – Bin bỗng trầm giọng mang vẻ cương quyết
_Chuyện gì vậy anh – nó ngẩn lên
Bin lấy tay lau đi những giọt nước mắt lắm trên má nó…mắt mông lung nhìn lên trần nhà trắng xóa…
_Anh muốn em cùng anh đi du học
1 thời gian
Nó tròn xoe mắt, tai ù đi… nó ko biết mình vừa nghe gì…
_Anh… anh nói gì – Nó sững sờ hỏi Bin
_Anh sẽ đi du học 1 thời gian, anh muốn em đi cùng anh, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm – Bin nhìn nó, tay nắm siết lại
_Em…em…nhưng… chuyện này…chuyện này đột ngột quá – Nó hoang mang
_ko sao, mẹ thấy Bin nói đúng đấy – mẹ nó từ ngoài bước vào
_Mẹ – nó ngạc nhiên
_Con hãy đi du học cùng Bin đi, mẹ sẽ làm thủ tục cho con… – Mẹ nó cười hiền vuốt nhẹ mái tóc nó
_Con…con… – Nó lắp bắp
Tâm trạng hỗn độn, liệu đây có đúng là giải pháp tốt nhất cho nó bây giờ ko?… ko ai nói cho nó biết nó phải làm gì… Nó đi như vậy có lẽ tốt… lòng nó trống trãi và thật sự đang đắn đo, rối như tơ vò…
_Em hãy làm thế đi… Bin nói đúng đó
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía giọng nói bất ngờ…
_Anh Gen… – Nó bất ngờ, nhìn Gen bước vào cùng Kan và Sunny
_Bin nói đúng, ở đây em sẽ gặp nguy hiểm nữa, hãy cùng Bin đi du học đi -
Gen nhìn nó, mặt lạnh thoáng nét buồn
_Anh…
_Tao thấy đúng đó – Kan cũng lên tiếng
_Ừ – Sunny đồng tình
Thấy mọi người đồng tình và đều lo lắng cho nó… nước mắt nó chực trào, nó mỉm cười trong nước mắt gật đầu đồng ý… Mọi người ai cũng vui cho nó… ko ai phát hiện có 1 người đã âm thầm rời khỏi phòng…
…
Gen bước đi trên hành lang bệnh viện…lòng anh vỡ nát… mang 1 nỗi đau bước đi…anh mỉm cười đau khổ tự an ủi cho mình… anh đã làm đúng…anh phải để nó đi…nó rời xa anh… như vậy anh mới có thể cố quên nó đc… và bảo vệ nó…
…
_Nếu anh rời bỏ cô ta, em sẽ ko gây hại cho cô ta và gia đình anh nữa… Anh hãy suy nghĩ đi – Ả Mary điêu ngoa liếc mắt nham hiểm nói với Gen
…
Từng lời nói của ả vọng lại trong trí nhớ… Gen siết chặt tay,nghiến răng căm hận rảo bước nhanh hơn…
….
2 tuần sau….
…CỐc…cốc…
_Rain… mẹ vào được ko con
_Dạ…mẹ vào đi – Nó trả lời với ra khi đang loay hoay thu xếp đồ đạc vào va ly
_Con chuẩn bị xong hết chưa? – Mẹ nó đi vào phòng, ngồi xuống giường nhìn đồ đạc của nó bày lung tung trong phòng hỏi
_Ôi!!nhiều đồ quá, con phải làm sao đây? – nó nũng nịu mẹ
Bà ôm con gái vào lòng, khẽ vuốt tóc nó…
_Con gái của mẹ mới đó đã lớn rồi nhỉ, ko biết mẹ đã khi để con đi thế này hay ko? Nhưng mẹ vui khi thấy có 1 chàng trai thật lòng yêu con – mắt mẹ ngân ngấn, bà sụt sùi
_Mẹ – nó ôm lấy bà như hồi còn bé bỏng lắm – Mẹ, con thương mẹ lắm… Nhưng chính con cũng ko biết con làm vậy có đúng ko?
Mẹ kéo nó ra, ngắm nhìn đứa con gái yêu thương của mình…
_Hãy làm những gì trái tim con mách bảo – bà mỉm cười khuyên nó – Thôi con chuẩn bị đi, ngày mai con có hẹn với các bạn phải ko?
_Dạ, bọn Sunny muốn làm tiệc chia tay
_Ưm…
Mẹ nó cười hiền hậu rồi đứng dậy bước ra…Nó ngồi lặng trên giường, lòng trăm bề nhiều nỗi… 3 ngày nữa là nó cùng Bin đi du học rồi…
…
Hôm nay nó dậy thật sớm, nó muốn làm hết những việc nó muốn làm trước khi rời xa quê hương 1 thời gian dài…Thay 1 bộ đồ thoải mái nhất với chiếc áo thun và chiếc quần bó,nó ra khỏi nhà thật khẽ khàn…
Rảo bước trên con đường ngập nắng…hít sâu lấy 1 hơi căng phồng phổi, mùi sương sớm thật ngọt, những làn gió thổi nhẹ mát lạnh vờn qua đôi má làm nó thích thú…
_Ưm… giờ mới 6h30, mình hẹn bọn Sunny 8h… – nó đưa tay xem đồng hồ lẩm ngẩm
Thời gian hãy còn nhiều, nó muốn đi dạo để ngắm nhìn nơi bao nhiêu năm nó sống, khi nó đi rồi nó sẽ nhớ nơi này lắm… Nó đi mà ko biết mình đi đâu, cho đến khi dừng lại nó thấy mình đang đứng ở 1 bờ hồ trong công viên…
Nước hồ sâu lắng, cây liễu rũ là nghiêng nghiêng dưới nắng vàng thật đẹp… nhưng sao nó bỗng rùng mình 1 cái… cái cảnh nó chìm dần xuống hồ khiến nó muốn chao1ng… trong cơn mê, nó cảm nhận đc 1 bài tay ấm kéo nó lê, truyền cho nó 1 nguồn sống… nhưng tất cả vẫn là giống như cơn mê…
Nó ngồi tựa ở phiếm ghế đá trong công viên ngẩm 1 lúc lâu mà quên béng thời gian đang âm thầm trôi…
…Ring…ring…
Nó giật mình rung theo điện thoại…Nhìn màn mình nó ko khỏi cười khồ…
_Alo – nó nhăn mặt trả lời chuẩn bị tinh thần nghe xử
_Con mắm…mày đang ở đâu hả? – Sunny hét vang dội
_Ồ xò rí, tao đan trên đường tới chỗ hẹn nok!!! Đừng vội mà – Nó cười xuề xòa
_Cho mày 5 phút – Sunny phán 1 câu, cúp máy cái rụp làm nó 3 chân 4 cẳng chạy như con đin
…
Nó thục mạng đứng thở hổn hển trước cửa tiệm KFC… đây là nơi nó và Gen hay tấp vào mỗi khi nó thần kinh bất ổn đi học lúc 5h sáng =))… Nó đứng ngẩng nhìn, chìm vào khoảng lặng…
_Ê!! Mày tới sao ko vào? – Sunny thấy nó lâu ko tới sốt ruột ra cửa xem thì bắt gặp nó đứng tần ngần như con ngốc trước cửa tiệm
Nó giật mình kéo hồn về cười cười chữa ngượng đi theo Sunny vào trong…
Vừa vào đã thấy kan và Bin đang chiễm chệ thưởng thức đùi gà chiên…
_Hay nhỉ, tui chưa tới mà đã vào trận rồi, chơi đẹp nhỉ – Nó phụng phịu mặt ngồi xuống cạnh Bin
_Hì!!! Sao quên em được – Bin cười đút cho nó miếng gà cười khì khì chạy tội
Nhìn nụ cười anh nó thiệt là bao nhiêu tức giận cũng đành theo miếng gà nuốt xuống bụng…
_Ủa? Gun,Boo và anh Gen đâu? – Nó đảo mắt phát hiện sự vắng mặt của vài người
Mọi người vừa nghe câu hỏi của nó lập tức im bặt, ko cười ko nói nữa, mặt bối rối như đang áy náy, giấu diếm gì đó…
_Ưm…Boo,Gun và Gen có việc bận ko đến đc – Sun ngại ngùng nói
_Ưm – nó gượng 1 nụ cười
Nó biết… Gun và Boo giận nó lắm… sau những gì nó đã gây ra cho Gen… thật sự khó tha thứ lắm… Một cảm giác tội lỗi vẫn còn xen lẫn trong lòng nó…
_Thôi!!chúng ta cạn ly, chúc 2 người đi chuyến này mạnh khỏe – Sunny nâng cốc khơi màu, phá tan bầu ko khí ảm đạm…
_Ừ!! Cám ơn mày đã mang con em rắc rối của tao đi, tao giao nó lại cho mày đấy – Kan nâng cốc hùa theo
_Gruuu!!! Em gái anh sắp đi mà anh mừng thế àh – Nó nổi sùng
_Đừng nói thế, sau khi mày đi tao sẽ… – Kan ngân dài, vẻ mặt rầu rầu buồn miên man
Nó long lanh cảm động nhìn anh 2 iu vấu, nó bít anh 2 rất thương nó mà…
_Sẽ nhớ em phải hem? – Nó đan tay vào nhau nhu cầu nguyện nhìn anh 2 iu vấu
_Rãnh… tao sẽ mở tiệc ăn mừng – Kan nói dứt lời cười nắc nẻ
Bin và Sunny nhìn cái mặt quê hàng của nó cũng cười lăn lộn… Nó giận dỗi phụng phịu phồng má quay mặt đi, báo hại Bin phải ngồi năn nỉ suốt cả buổi trời…
Cả bọn chia tay nhau cũng gần trưa rồi… Nó chia tay Kan và Sun rùi cùng Bin nắm tay đi dạo dưới tán cây xanh rì mát mẻ trong công viên…Dừng chân ở 1 ghế đá gần bờ hồ… nó ngồi bên Bin đánh 1 hơi thở dài…
_Em sao vậy? có gì phiền muộn à? – Bin ôm nó vào lòng bất an hỏi
_Ưm… em ko biết chúng ta đã làm đúng hay ko? Em ko hiểu sao trong lòng còn nhiều nỗi băn khoăn chưa dứt… – Nó tựa vào lòng Bin mơ hồ nói
_Em còn gì bận tâm? Ko phải em ko muốn đi cùng anh chứ – Bin kéo nó đối diện với anh hỏi
_Ko, đi cùng anh em cảm thấy rất hạnh phúc, ko muốn nghĩ gì nữa, nhưng đột nhiên xa mọi người, em có chút buồn – Nó lắc đầu nhẹ nói
_KO sao, chúng ta chỉ đi 2,3 năm, ko đi luôn đâu, em ko phải lo… anh sẽ luôn bên em…hãy tin anh -Bin thở phào ko biết vì sao… nhưng 2 ngày nữa nó và anh sẽ rời khỏi đây… Còn 1 việc anh phải giấu nó nên lòng ít nhiều bị dằn vặt…
Nó 1 lòng tin tưởng đặt hết niềm tin vào Bin… Vậy từ nay có lẽ nó đã ko còn vướng bận gì…
….
Sân bay …. 2 ngày sau đó….
_Em xong hết chưa – Bin sắp xếp hành lý của nó xong quay sang hỏi
_Ok!!! – Nó mỉm cười nhìn anh hứng thú
_Vậy chúng ta chuẩn bị đi thôi
_Khoan, chờ mọi người đã anh – nó níu Bin lại
_Rain!!!! – xa xa 1 giọng vàng oanh mà giữa bể người ko át nổi
_Sunny – Nó mừng rỡ vẫy tay
Sunny cùng Ken chạy hồng hộc đến…
_Xin lỗi… tao tới trễ – Sunny lấy tay lau vội mồ hôi nhễ nhại trên trán
_Ken, Sun, thật tốt khi 2 người tới… Còn… – Nó vừa vui mừng thì chợt cụp mắt buồn buồn – Gen và mọi người… ko đến àh?
Thoáng chốc Kan,Bin và Sunny vẻ mặt cũng thay đổi sắc độ…
_À…ưm… họ có chút việc bận, ko đến đc – Sunny lấp liếm
_Ba mẹ hôm nay phải đi công tác nên ko tiễn mày đc, nếu ko… – Kan gãi gãi đầu nói
_Em hiểu mà anh 2 – Nó nặn 1 nụ cười gượng gạo
_Đc rồi, đi bình an, nhớ liên lạc thường xuyên về – Kan xoa đầu em gái ân cần dặn dò… Dù gì từ nhỏ đến lớn cũng 1 tay anh chăm sóc bảo vệ, nay bảo bối lại lớn khôn rời đi… làm anh cũng có chút buồn
_Anh 2 – Nó rưng rưng cay cay khóe mắt ôm chầm lấy Kan.. Nó biết anh thương nó nhiều lắm
_Ưm!!ủa? 2 người đi dự tiệc hay sao ăn mặc trang trọng vậy – Nó ôm Kan hồi lâu buông ra khẽ lau nước ngấn khóe mắt…quan sát Kan và Sun rồi hỏi
Sunny và Kan thoáng giật mình, nhìn nhau như muốn nói gì…Bin cũng im lặng trầm ngâm…
_Mọi người sao vậy? – Nó nhìn thái độ cả bọn nghi ngoặc
_Ơ…ơ…ko có gì… Tao…tao và Kan chốc nữa đi dự tiệc nhà 1 người bạn – Sunny lấp la lấp lửng nói
_Mọi người đang giấu tôi chuyện gì à? – Lòng nó bất an thật sự
Cả bọn thất kinh khi nghe nó hỏi… đang ko biết nói gì…
/32
|