Sau khi Hiên Viên Mi đi, Thuỷ Nguyệt Linh nằm trên giường một lát, cũng không ngũ được, liền đứng dậy mặc quần áo tử tế, Như Nhi nghe được tiếng vang, tự giác đi vào phục vụ nàng rửa mặt.
Thuỷ Nguyệt Linh lẳng lặng ngồi trước bàn trang điểm, Như nhi đứng ở sau lưng giúp nàng chải đầu, nhìn sự thay đổi của tẩm điện, Thuỷ Nguyệt Linh nhếch miệng, cái này cũng với cái mà nàng thấy lúc đầu quả thực khác nhau một trời một vực, hễ là những gì mà nàng cần dùng tới, Hiên Viên Mị không nói hai lời liền cho người ta đem toàn bộ vào!
Nhìn gương mặt trong kính, Thuỷ Nguyệt Linh nhíu mày một cái, hiện tại thân thể này chứa tới hai linh hồn, nếu như nàng đột nhiên biến mất, Mị sẽ ra sao? Còn nàng phải làm như thế nào?
Trong mắt đột nhiên loé lên một vẻ quyết tâm, nàng vốn không phải là người tốt lành gì, đừng nói là hiện tại có Hiên Viên Mị, cho dù không có hắn, nàng cũng sẽ không nhường mạng của mình cho người khác, muốn trách chỉ có thể trách “Thuỷ Nguyệt Linh” lúc đầu lựa chọn trốn tránh, hiện tại, nàng chắc chắn phải có được thân thể này!
Thuỷ Nguyệt Linh đang tập trung suy nghĩ, Như Nhi đột nhiên té ngã xuống đất, trong kính xuất hiện một dung nhan tuyệt mỹ, tới khi Thuỷ Nguyệt Linh hồi phục tinh thần thì đã không thể nhúc nhích.
Nguy hiểm híp híp mắt, trong lòng cực kỳ bực bội, đánh không lại Hiên Viên Mị còn chưa tính, dù sao đó cũng là nam nhân của nàng, nàng cũng không tính là thua thiệt! Bây giờ là thế nào? Một nữ nhân cũng có thể tuỳ tiện giải quyết nàng, nàng có phải quá vô dụng hay không?
Cô gái phía sau ưu nhã bước tới trước mặt nàng, móng tay thật dài nhẹ nhàng dao động ở trên mặt nàng, khinh thường nói, “Chẳng qua chỉ là một loài người xấu xí đê tiện, hắn lại có thể xem là bảo vật!”
Thuỷ Nguyệt Linh nhìn thấy ghen tị cùng hận ý trong mắt nàng, trong lòng không ngừng mắng Hiên Viên Mị, nam nhân đáng chết! Đi đâu cũng trêu chọc gây hoạ đào hoa, nghe ý tứ trong lời nói của nàng, dường như nàng ta không phải là người?
“Bịch”
Thuỷ Nguyệt Linh bị ném xuống đất, nhìn nữ nhân cao cao tại thượng đang đứng, trên mặt nàng không có chút cảm xúc, mà nàng bình tĩnh làm cho nữ nhân kia bất mãn, trên mặt lộ vẻ tà ác vui vẻ, “Hắn xem ngươi như bảo bối, ngươi nói nếu như hắn nhìn thấy bộ dạng vui vẻ của ngươi trong ngực nam nhân khác, hắn có thể đau đến không muốn sống hay không?”
Vẻ mặt Thuỷ Nguyệt Linh vẫn không có cảm xúc gì như cũ, nữ nhân này căn bản là kẻ điên bị ghen tị làm cho choáng váng đầu óc, nói chuyện với nàng ta cũng chỉ là dư thừa!
Nữ nhân tức giận tát một bạt tai lên trên mặt nàng, sau đó cười lạnh nói, “Bây giờ ta sẽ đi tìm nam nhân cho ngươi, yên tâm! Ta sẽ tìm vài người, nhất định có thể thoả mãn ngươi!”
“Két…” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Thuỷ Nguyệt Linh liếm liếm vết máu ở khoé miệng, trong mắt chợt loé lên sát ý, nhưng mà hiện tại thân thể nàng không thể cử động, bị người ta khống chế, chỉ có thể chờ đợi Hiện Viên Mị tìm được nàng nhanh một chút!
Hiên Viên Mị vô lực ngồi ở trên giường, nghĩ tới từng ly từng tý giữa bọn họ, hắn không tin tình cảm của nàng đối với hắn là giả, nàng sẽ không rời khỏi hắn, nhất định là đã có chuyện xảy ra!
Chợt đứng lên, đi tới bên cạnh Như Nhi, phất tay một cái, Như Nhi từ từ tỉnh lại, nhìn thấy Hiên Viên Mị, nhớ tới chuyện trước đó, nhìn bốn phía một chút, không nhìn thấy bóng dáng của Thuỷ Nguyệt Linh, liền biết đã xảy ra chuyện!
“Bịch!” quỳ xuống một cái, “Chủ tử, thuộc hạ không tận sức bảo vệ nương nương, tự nguyện chịu phạt!”
Sắc mặt Hiên Viên Mị trầm xuống, “Tra rõ!” Có thể thần không biết quỷ không hay mà tiến vào Ngự Thiên Điện, còn có thể không kinh động bất cứ kẻ nào mà mang Thuỷ Nguyệt Linh đi, chỉ sợ không phải là người của nhân tộc!
Có điều hắn biết rõ thực lực của Thuỷ Nhi, người bình thường căn bản không phải là đối thủ của nàng!
“Ảnh, thông báo Vưu Diệc!”
“Dạ!”
Chờ đợi là đau khổ, vẻ mặt Hiên Viên Mị cực kỳ u ám, trên người tràn đầy sát khí mãnh liệt, không ai dám đến gần nữa bước, nắm chặt hai quả đấm, trong lòng Hiên Viên Mị tràn đầy lo âu và tự trách!
Hắn không dám tưởng tượng nếu Thuỷ Nhi có chuyện gì thì hắn sẽ như thế nào? Hiện tại hắn rất hận mình, biết bản thân đắc tội không ít người, lại chỉ có thể phái Như Nhi ở bên cạnh nàng, mặc dù Như Nhi rất xuất sắc, nhưng dù sao nàng ta cũng chỉ là một người bình thường!
Vưu Diệc cũng nhanh chóng chạy tới, nhìn thấy cặp mắt đỏ bừng và dáng vẻ đáng sợ của Hiên Viên Mị, sợ hết hồn, không dám trì hoãn, vội vàng nói ra tin tức vừa mới thu được, “Mị, nghe nói công chúa tiên tộc đã xuống nhân gian!”
Lam Phiêu Vũ! Trong mắt chợt loé lên vẻ hung ác, nếu mà Thuỷ Nhi có chuyện gì, ta sẽ bắt cả tiên tộc chôn theo!
“Chủ tử, có phát hiện!” Nghe vậy, Hiên Viên Mị liền đứng lên đi ra ngoài.
Nhìn người đang nhanh chóng đi đến gần, ánh mắt Lam Phiêu Vũ lạnh lẽo, cười lạnh nói, “Không hổ là Hiên Viên Mị! Ta muốn nhìn một chút, nữ nhân kia đến tột cùng là có bao nhiêu quan trọng với ngươi!”
“Két…” Cửa bị mở ra, Thuỷ Nguyệt Linh ngẩng đầu chỉ thấy một mình Lam Phiêu Vũ, trong lòng biết Hiên Viên Mị sẽ tìm tới, dù sao nữ nhân này cũng không có mang nàng ra khỏi cung, nhưng mà vẻ mặt của nàng vẫn không có biểu cảm!
“Hừ! Sao vậy? Không nhìn thấy nam nhân nên rất thất vọng?” Đưa tay bắt lấy tay của Thuỷ Nguyệt Linh, bàn tay bấm ở trên cổ nàng, cười lạnh nói, “Chúng ta bây giờ phải đi xem một chút, bệ hạ của ngươi yêu ngươi nhiều bao nhiêu?”
Hiên Viên Mị nhìn thấy hai người đi ra, thấy Thuỷ Nguyệt Linh không có vấn đề gì, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, mà Thuỷ Nguyệt Linh nhíu nhíu mày, lo lắng trong mắt chợt loé lên, nàng không biết rốt cuộc nữ nhân này muốn làm gì!
“Hiên Viên Mị, đã lâu không gặp!”
Hiên Viên Mị nhìn về phía nàng, sát ý trong mắt không hề che giấu, lạnh lùng nói, “Thả nàng!”
“A…Ngươi nói thả liền thả, vậy mặt mũi của bổn công chúa phải để ở đâu?” Vừa nói vừa siết chặt cổ tay của Thuỷ Nguyệt Linh.
Thuỷ Nguyệt Linh chỉ khẽ nhíu mày một cái, Hiên Viên Mị lại khẩn trương mà nhìn nàng, trong mắt chứa đầy đau lòng, cả người tản ra sát ý tới nổi Vưu Diệc đứng ở bên cạnh cũng lui về phía sau một bước.
Vưu Diệc nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Thuỷ Nguyệt Linh, nhíu mày, nữ nhân này quả thật rất đặc biệt! Nếu như không phải Mị đã xác định là nàng, thì hắn cũng có hứng thú!
“Lam Phiêu Vũ, thả nàng ra!” Giọng nói của Hiên Viên Mị lạnh đi vài phần.
Đối với Hiên Viên Mị, thật ra thì Lam Phiêu Vũ có chút sợ hắn, nhưng mà nàng đã sớm bị hận ý cùng ghen tỵ làm mờ lý trí, vốn không nghĩ tới sự trả thù của Hiên Viên Mị!
“Haha…Xem ra ngươi quả thật rất khẩn trương nha!” Nói xong hận ý trong mắt liền tăng thêm vài phần, vẻ mặt biểu lộ nụ cười ác ý, “Hiên Viên Mị, ngươi ở trước mặt mọi người mà từ hôn, đùa giỡn bổn công chúa không đáng giá một xu, làm bổn công chúa mất mặt, ngươi nói món nợ này nên tính thế nào đây?”
Nghĩ tới việc này, khuôn mặt tuyệt mỹ của Lam Phiêu Vũ có chút vặn vẹo, nàng đường đường là công chúa tiên tộc, đệ nhất mỹ nhân tiên tộc, không phải người nam nhân nào cũng từng li từng tí lấy lòng nàng sao? Hắn lại có thể một chút mặt mũi cũng không cho, lại còn nói loại nữ nhân như nàng không hợp khẩu vị của hắn! Cái dạng nữ nhân nào mới hợp khẩu vị của hắn? Nữ nhân vô dụng xấu xí này sao?
Loại tình cảm ái mộ trong lòng đã sớm hoá thành hận ý, nàng đã từng nói nàng nhất định sẽ khiến hắn hối hận!
Bàn tay không tự chủ mà siết chặt, gương mặt nhỏ nhắn của Thuỷ Nguyệt Linh bị ngộp thở đến đỏ bừng, nhưng trong mắt vẫn là một mảnh bình tĩnh, nhưng mà nàng bình tĩnh, Hiên Viên Mị lại không bình tĩnh nổi!
“Lam Phiêu Vũ, ngươi dám tổn thương nàng, ta muốn ngươi sống không bằng chết!” Như lời nguyền rủa của ác ma, giọng nói âm lãnh kia khiến cho Lam Phiêu rùng mình một cái, tay không tự chủ nới lỏng vài phần.
Ổn định tâm trạng một chút, tay vẫn đặt ở cổ Thuỷ Nguyệt Linh như cũ, Lam Phiên Vũ nhìn Hiên Viên Mị cười nói, “Yên tâm! Nàng còn có giá trị lợi dụng, ta sẽ đợi tới khi lợi dụng nàng xong mới giết nàng ta!”
“Cuối cùng ngươi muốn cái gì?” Hiên Viên Mị nắm chặt hai quả đấm, cặp mắt gắt gao nhìn chằm chằm cổ của Thuỷ Nguyệt Linh, hận không thể băm bàn tay kia ra thành trăm mảnh!
“Ha hả…Hiên Viên Mị, ngươi có thể làm cho ta mất hết thể diện, hiện tại ta muốn ngươi quỳ xuống nhận lỗi, cũng không phải là quá đáng phải không?”
/115
|