Một ngày kia, Thủy Nguyệt Linh khó có được một mình đi dạo trong Ngự hoa viên, nhưng không nghĩ tới lại bị một nhóm nữ nhân vây công.
“Hồ ly tinh!”
“Chỉ biết mê hoặc bệ hạ, bây giờ cao hứng đi!”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có người thu ngươi đồ yêu nghiệt!”
…
Một đám nữ nhân không có ý tốt nhìn Thủy Nguyệt Linh, mấy người cắn răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ, thật sự chỉ hận không thể ăn thịt nàng, uống máu của nàng, Thủy Nguyệt Linh cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hai ngày nay nàng vẫn đàng hoàng đó chứ! Không làm chuyện gì táng tận lương tâm chứ? Đám nữ nhân này nổi điên cái gì?
Một đám nữ nhân càng nói càng phẫn nộ, cũng không biết người nào gào lên một tiếng, “Đánh chết ngươi đồ hồ ly tinh!” Sau đó một đám nữ nhân liền đánh lên.
Trong mắt Thủy Nguyệt Linh phát lạnh, nàng không gây sự cho các nàng ta, đám nữ nhân này thật sự cho rằng nàng dễ bắt nạt sao?
Không đợi nàng ra tay, một đám nữ nhân lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, ngã đầy đất, Thủy Nguyệt Linh nhìn bóng lưng lạnh lẽo chắn trước mặt nàng, nhíu mày.
Đoan Mộc Hiên xoay người đưa mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lại lạnh lẽo, chỉ có điều đáy mắt nhiều thêm một số thứ, “Nương nương bị sợ hãi!” dieendaanleequuydonn
Thủy Nguyệt Linh nhìn một đám nữ nhân rên rỉ ở trên mặt đất, nhàn nhạt cười nói, “Thừa tướng đại nhân đối đãi với phi tần hậu cung như vậy, không sợ Mị trách cứ sao?”
Trên mặt Đoan Mộc Hiên vẫn nhàn nhạt như cũ, lạnh lùng nói, “Tin tưởng nếu là bệ hạ chỉ có thể ra tay nặng hơn!”
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày không nói, hắn nói ngược lại là sự thật, nhưng vị Thừa tướng đại nhân này ban đầu không phải còn kêu nàng tự sát sao? Bây giờ sao lại ra tay giúp nàng?
“Thủy nhi…”
Nghe được giọng Hiên Viên Mị, khóe miệng Thủy Nguyệt Linh không tự chủ được nhếch lên, quay người nhìn lại, Hiên Viên Mị đã mấy bước đi tới bên người nàng, bàn tay to với tính chiếm hữu ôm lấy hông nàng, có chút không vui nhìn Đoan Mộc Hiên.
Thủy Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt của hắn, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng cảm thấy dường như không quan trọng, cũng không suy nghĩ nhiều, duỗi ngón tay ra chọc chọc trước ngực hắn, dẩu môi hỏi, “Mị, chàng lại làm chuyện gì táng tận lương tâm?” Nàng thật đàng hoàng, vậy cũng chỉ có thể nói lên người nào đó làm ra chuyện xấu gì!
Nghe vậy Đoan Mộc Hiên đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có kinh ngạc nhàn nhạt, nàng lại không biết?
Hiên Viên Mị ngược lại không thấy được chuyện mình làm có gì không đúng, lạnh nhạt nói, “Cũng chỉ là giải tán hậu cung mà thôi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại không thấy nàng lộ ra vẻ mặt được sủng mà sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút xíu kinh ngạc cũng không có, chỉ lầm bầm nói, “Khó trách!” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mị, ai oán nói, “Chàng không thể nói trước cho ta biết một tiếng sao? Sớm biết ta sẽ không ra cửa rồi!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nói, “Không phải ta đã sớm đề cập tới với nàng rồi hả?”
“Nhưng chàng không nói khi nào hành động? Làm hại ta thiếu chút nữa bị người phá hủy!” Mặc dù đang oán trách, nhưng không nhìn ra có gì không vui, miễn cưỡng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, dáng vẻ kia càng giống như đang làm nũng.
Đoan Mộc Hiên nhẹ nhàng rũ rèm mắt xuống, cảm thấy một màn kia hơi chói mắt, không muốn nhìn lại.
Hiên Viên Mị như có như không quét mắt liếc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu ngậm vành tai trắng như ngọc của Thủy Nguyệt Linh, mặt xấu xa nói, “Vậy Thủy nhi
“Hồ ly tinh!”
“Chỉ biết mê hoặc bệ hạ, bây giờ cao hứng đi!”
“Sớm muộn gì cũng sẽ có người thu ngươi đồ yêu nghiệt!”
…
Một đám nữ nhân không có ý tốt nhìn Thủy Nguyệt Linh, mấy người cắn răng nghiến lợi, nhìn dáng vẻ, thật sự chỉ hận không thể ăn thịt nàng, uống máu của nàng, Thủy Nguyệt Linh cũng tỏ vẻ nghi ngờ, hai ngày nay nàng vẫn đàng hoàng đó chứ! Không làm chuyện gì táng tận lương tâm chứ? Đám nữ nhân này nổi điên cái gì?
Một đám nữ nhân càng nói càng phẫn nộ, cũng không biết người nào gào lên một tiếng, “Đánh chết ngươi đồ hồ ly tinh!” Sau đó một đám nữ nhân liền đánh lên.
Trong mắt Thủy Nguyệt Linh phát lạnh, nàng không gây sự cho các nàng ta, đám nữ nhân này thật sự cho rằng nàng dễ bắt nạt sao?
Không đợi nàng ra tay, một đám nữ nhân lại đột nhiên bị đánh bay ra ngoài, ngã đầy đất, Thủy Nguyệt Linh nhìn bóng lưng lạnh lẽo chắn trước mặt nàng, nhíu mày.
Đoan Mộc Hiên xoay người đưa mắt nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, vẫn là dáng vẻ dịu dàng lại lạnh lẽo, chỉ có điều đáy mắt nhiều thêm một số thứ, “Nương nương bị sợ hãi!” dieendaanleequuydonn
Thủy Nguyệt Linh nhìn một đám nữ nhân rên rỉ ở trên mặt đất, nhàn nhạt cười nói, “Thừa tướng đại nhân đối đãi với phi tần hậu cung như vậy, không sợ Mị trách cứ sao?”
Trên mặt Đoan Mộc Hiên vẫn nhàn nhạt như cũ, lạnh lùng nói, “Tin tưởng nếu là bệ hạ chỉ có thể ra tay nặng hơn!”
Thủy Nguyệt Linh nhíu mày không nói, hắn nói ngược lại là sự thật, nhưng vị Thừa tướng đại nhân này ban đầu không phải còn kêu nàng tự sát sao? Bây giờ sao lại ra tay giúp nàng?
“Thủy nhi…”
Nghe được giọng Hiên Viên Mị, khóe miệng Thủy Nguyệt Linh không tự chủ được nhếch lên, quay người nhìn lại, Hiên Viên Mị đã mấy bước đi tới bên người nàng, bàn tay to với tính chiếm hữu ôm lấy hông nàng, có chút không vui nhìn Đoan Mộc Hiên.
Thủy Nguyệt Linh nhìn vẻ mặt của hắn, trong đầu có thứ gì đó chợt lóe lên, nhưng cảm thấy dường như không quan trọng, cũng không suy nghĩ nhiều, duỗi ngón tay ra chọc chọc trước ngực hắn, dẩu môi hỏi, “Mị, chàng lại làm chuyện gì táng tận lương tâm?” Nàng thật đàng hoàng, vậy cũng chỉ có thể nói lên người nào đó làm ra chuyện xấu gì!
Nghe vậy Đoan Mộc Hiên đưa mắt nhìn nàng, trong mắt có kinh ngạc nhàn nhạt, nàng lại không biết?
Hiên Viên Mị ngược lại không thấy được chuyện mình làm có gì không đúng, lạnh nhạt nói, “Cũng chỉ là giải tán hậu cung mà thôi!”
Đoan Mộc Hiên nhìn về phía Thủy Nguyệt Linh, lại không thấy nàng lộ ra vẻ mặt được sủng mà sợ hãi, thậm chí ngay cả một chút xíu kinh ngạc cũng không có, chỉ lầm bầm nói, “Khó trách!” Sau đó lại ngẩng đầu nhìn Hiên Viên Mị, ai oán nói, “Chàng không thể nói trước cho ta biết một tiếng sao? Sớm biết ta sẽ không ra cửa rồi!” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Hiên Viên Mị bất đắc dĩ nói, “Không phải ta đã sớm đề cập tới với nàng rồi hả?”
“Nhưng chàng không nói khi nào hành động? Làm hại ta thiếu chút nữa bị người phá hủy!” Mặc dù đang oán trách, nhưng không nhìn ra có gì không vui, miễn cưỡng dựa vào trong ngực Hiên Viên Mị, dáng vẻ kia càng giống như đang làm nũng.
Đoan Mộc Hiên nhẹ nhàng rũ rèm mắt xuống, cảm thấy một màn kia hơi chói mắt, không muốn nhìn lại.
Hiên Viên Mị như có như không quét mắt liếc nhìn hắn, đột nhiên cúi đầu ngậm vành tai trắng như ngọc của Thủy Nguyệt Linh, mặt xấu xa nói, “Vậy Thủy nhi
/115
|