Hương ma ma ở một bên sửa sang lại giường , vẫn không phát giác ra tình trạng bên ngoài cánh cửa , Tô Giáng Thần khẽ cong khóe miệng , nói với Hương ma ma: "Ma ma, Phỉ Thúy đi bưng nước, như thế nào đến bây giờ còn không có trở về? Có cần phái nha hoàn đi xem thử không ?"
Hương ma ma nhất thời ngừng tay , trên mặt càng tỏa ra bất mãn, "Để cho nàng ta đi bưng nước,mà cũng lề mề không xong. Ngày thường, nàng ta hầu hạ tiểu thư không biết còn tệ đến mức nào nữa, cũng may là tiểu thư từ tâm, nếu đổi là lão thái thái, sớm đã đem nha đầu lười biếng này tha ra ngoài đánh chết." Vừa lúc muốn đi ra ngoài , lại nghe thấy từ bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Tiếp theo, Phỉ Thúy liền nâng mành bước vào phòng trong, trong tay còn bưng một cái bồn nước.
Hương ma ma trầm mặt nhìn Phỉ Thúy đi đến, trong mắt là nghiêm khắc, lạnh lùng. Phỉ Thúy tựa hồ không như không nhìn thấy sự bất mãn của Hương ma ma , tay chân lanh lẹ hầu hạ Tô Giáng Thần rửa mặt.
Đợi Tô Giáng Thần rửa mặt xong xuôi, Phỉ Thúy đang chuẩn bị giúp Tô Giáng Thần chải đầu, Hương ma ma đoạt lấy lược, khó chiụ nói: "Tóc của tiểu thư vẫn như mọi khi do ta chải là được rồi, ngươi đi xem đồ ăn sáng đã làm đến đâu rồi, tiểu thư cao quý , không thế để đói được."
Phỉ Thúy âm thầm cắn răng, lúc này, làm sao có đồ ăn sáng, bà tử phòng bếp vừa mới thức dậy, còn chưa bắt đầu nấu nước nóng, nàng đi nơi nào kiếm đồ ăn sáng, rõ ràng là cái mụ chủ chứa (* người phụ nữ lớn tuổi dùng lời nói mưu đồ lợi ích ) này mượn cơ hội làm khó dễ. Tốt, là mụ khơi chuyện trước , vậy thì đừng trách tôi. Vừa nghĩ vừa bước nhanh về hướng phòng bếp , cũng may là hôm nay chị dâu nàng trực, có lẽ có thể dàn xếp được, sớm một chút đem đồ ăn sáng lại, để xem mụ ta còn có thể nói gì.
Nói đến cũng khéo, Phỉ Thúy vừa đến phòng bếp, liền phát hiện tất cả bà tử phòng bếp đều đang bận rộn làm đồ ăn sáng, nàng lặng lẽ đi đến bên người chị dâu, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu , hôm nay là ngày gì vậy?" Nàng vừa rồi còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao Hương ma ma mới sáng sớm liền đến phòng tiểu thư, cùng nàng tranh việc, nay xem ra, hẳn là phu nhân phân phó không sai.
Chị dâu này giương mắt nhìn nàng , sau đó nhỏ giọng nói: "Lão gia sắp trở lại."
Phỉ Thúy vừa nghe lời này, tim đập rộn ràng, hai má bất tri bất giác ửng đỏ.
"Ngươi nhanh chóng đi bưng đồ ăn sáng, vào lúc này, đừng để mấy mụ già kia tìm lí do đuổi ngươi đi." Giọng nói của chị dâu rất thấp, không cẩn thận nghe, thật đúng là nghe không rõ ràng lắm.
Phỉ Thúy vừa nghe, lúc này mới nhớ tới chuyện Hương ma ma, vốn định mở miệng nói đại khái, nhưng khi nhìn người đi lại trong phòng bếp , nàng vẫn là đem ý nghĩ của mình nuốt vào trong bụng, suy nghĩ tìm một cơ hội cùng chị dâu nói chuyện, vì thế nàng nói với chị dâu : "Thời gian trước, muội rảnh rỗi nên có thêu một số thứ, chị dâu nếu rảnh, nhớ tới lấy."
Chị dâu của Phỉ Thúy nghe vậy, có chút kinh ngạc,nhưng lập tức lĩnh ngộ ra ngay, gật gật đầu, sau đó làm bộ không vui nói: "Ngươi còn thất thần ở đây làm gì, còn không mau đi bưng đồ ăn sáng cho tiểu thư."
Phỉ Thúy thấp giọng xưng vâng, sau đó nhanh chóng cầm lấy hộp thức ăn, đựng đầy mấy món mà Tô Giáng Thần bình thường thích , vội vàng rời đi.
Trở lại trong phòng, Phỉ Thúy liền nhìn thấy Tô Giáng Thần đã trang điểm sửa soạn xong xuôi, còn Hương ma ma thì chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó không nhanh không chậm nói: "Canh giờ cũng không sai biệt lắm , tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Phỉ Thúy nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu. Hương ma ma lạnh lùng nhìn Phỉ Thúy , sau đó nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với Tô Giáng Thần : "Phu nhân sáng sớm liền phân phó lão nô sớm một chút đưa tiểu thư qua. Nếu không đi qua, chỉ sợ phu nhân lại phái người đến thúc giục."
Tô Giáng Thần mím môi , nàng biết đây là một trong những quỷ kế của Hương ma ma, còn không phải là vì muốn chèn ép Phỉ Thúy. Nhìn khuôn mặt Phỉ Thúy kinh nộ giao hoàn, Tô Giáng Thần gật đầu nói: "Vậy thì ma ma mau đưa ta qua ."
Hương ma ma nhất thời ngừng tay , trên mặt càng tỏa ra bất mãn, "Để cho nàng ta đi bưng nước,mà cũng lề mề không xong. Ngày thường, nàng ta hầu hạ tiểu thư không biết còn tệ đến mức nào nữa, cũng may là tiểu thư từ tâm, nếu đổi là lão thái thái, sớm đã đem nha đầu lười biếng này tha ra ngoài đánh chết." Vừa lúc muốn đi ra ngoài , lại nghe thấy từ bên ngoài có tiếng bước chân truyền đến. Tiếp theo, Phỉ Thúy liền nâng mành bước vào phòng trong, trong tay còn bưng một cái bồn nước.
Hương ma ma trầm mặt nhìn Phỉ Thúy đi đến, trong mắt là nghiêm khắc, lạnh lùng. Phỉ Thúy tựa hồ không như không nhìn thấy sự bất mãn của Hương ma ma , tay chân lanh lẹ hầu hạ Tô Giáng Thần rửa mặt.
Đợi Tô Giáng Thần rửa mặt xong xuôi, Phỉ Thúy đang chuẩn bị giúp Tô Giáng Thần chải đầu, Hương ma ma đoạt lấy lược, khó chiụ nói: "Tóc của tiểu thư vẫn như mọi khi do ta chải là được rồi, ngươi đi xem đồ ăn sáng đã làm đến đâu rồi, tiểu thư cao quý , không thế để đói được."
Phỉ Thúy âm thầm cắn răng, lúc này, làm sao có đồ ăn sáng, bà tử phòng bếp vừa mới thức dậy, còn chưa bắt đầu nấu nước nóng, nàng đi nơi nào kiếm đồ ăn sáng, rõ ràng là cái mụ chủ chứa (* người phụ nữ lớn tuổi dùng lời nói mưu đồ lợi ích ) này mượn cơ hội làm khó dễ. Tốt, là mụ khơi chuyện trước , vậy thì đừng trách tôi. Vừa nghĩ vừa bước nhanh về hướng phòng bếp , cũng may là hôm nay chị dâu nàng trực, có lẽ có thể dàn xếp được, sớm một chút đem đồ ăn sáng lại, để xem mụ ta còn có thể nói gì.
Nói đến cũng khéo, Phỉ Thúy vừa đến phòng bếp, liền phát hiện tất cả bà tử phòng bếp đều đang bận rộn làm đồ ăn sáng, nàng lặng lẽ đi đến bên người chị dâu, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu , hôm nay là ngày gì vậy?" Nàng vừa rồi còn đang cảm thấy kỳ quái vì sao Hương ma ma mới sáng sớm liền đến phòng tiểu thư, cùng nàng tranh việc, nay xem ra, hẳn là phu nhân phân phó không sai.
Chị dâu này giương mắt nhìn nàng , sau đó nhỏ giọng nói: "Lão gia sắp trở lại."
Phỉ Thúy vừa nghe lời này, tim đập rộn ràng, hai má bất tri bất giác ửng đỏ.
"Ngươi nhanh chóng đi bưng đồ ăn sáng, vào lúc này, đừng để mấy mụ già kia tìm lí do đuổi ngươi đi." Giọng nói của chị dâu rất thấp, không cẩn thận nghe, thật đúng là nghe không rõ ràng lắm.
Phỉ Thúy vừa nghe, lúc này mới nhớ tới chuyện Hương ma ma, vốn định mở miệng nói đại khái, nhưng khi nhìn người đi lại trong phòng bếp , nàng vẫn là đem ý nghĩ của mình nuốt vào trong bụng, suy nghĩ tìm một cơ hội cùng chị dâu nói chuyện, vì thế nàng nói với chị dâu : "Thời gian trước, muội rảnh rỗi nên có thêu một số thứ, chị dâu nếu rảnh, nhớ tới lấy."
Chị dâu của Phỉ Thúy nghe vậy, có chút kinh ngạc,nhưng lập tức lĩnh ngộ ra ngay, gật gật đầu, sau đó làm bộ không vui nói: "Ngươi còn thất thần ở đây làm gì, còn không mau đi bưng đồ ăn sáng cho tiểu thư."
Phỉ Thúy thấp giọng xưng vâng, sau đó nhanh chóng cầm lấy hộp thức ăn, đựng đầy mấy món mà Tô Giáng Thần bình thường thích , vội vàng rời đi.
Trở lại trong phòng, Phỉ Thúy liền nhìn thấy Tô Giáng Thần đã trang điểm sửa soạn xong xuôi, còn Hương ma ma thì chỉ quét mắt nhìn nàng một cái, sau đó không nhanh không chậm nói: "Canh giờ cũng không sai biệt lắm , tiểu thư, chúng ta đi thôi."
Phỉ Thúy nghe vậy, kinh ngạc ngẩng đầu. Hương ma ma lạnh lùng nhìn Phỉ Thúy , sau đó nhỏ giọng nhẹ nhàng nói với Tô Giáng Thần : "Phu nhân sáng sớm liền phân phó lão nô sớm một chút đưa tiểu thư qua. Nếu không đi qua, chỉ sợ phu nhân lại phái người đến thúc giục."
Tô Giáng Thần mím môi , nàng biết đây là một trong những quỷ kế của Hương ma ma, còn không phải là vì muốn chèn ép Phỉ Thúy. Nhìn khuôn mặt Phỉ Thúy kinh nộ giao hoàn, Tô Giáng Thần gật đầu nói: "Vậy thì ma ma mau đưa ta qua ."
/122
|