"Nghe nói đòi năm mươi lượng." Bà tử ngập ngừng nói, năm mươi lượng, đây nhưng là một khoản tiền lớn, chẳng những có thể mua được những mười đứa nha hoàn, còn có thể tùy ý chọn lựa. Lần trước Ninh ma ma dùng ba mươi lượng mua hai đứa nha hoàn, Tống thị còn bắt nàng quỳ nửa ngày, năm mươi lạng này, một bà tử nhỏ nhoi như nàng nào dám tự tiện làm chủ, nên mới đặc biệt chạy về hỏi ý của chủ tử.
Tống thị trầm tư trong chốc lát, Tô Giáng Thần lôi kéo Tống thị nói: "Nương,con đói bụng."
Tống thị thấy cảnh này, có chút kinh ngạc, nữ nhi từ trước đến nay tâm điạ hiền lành , rất dễ mềm lòng , hôm nay đây là làm sao vậy?
Tô Giáng Thần cúi đầu, không muốn để cho Tống thị nhìn ra điều gì. Tống thị thấy nữ nhi chỉ đơn giản kêu đói bụng liền nói với mặt bà tử ở bên ngoài: "Coi như là làm việc thiện tích phúc, cứ mua về đi."
Bà tử kia vội vàng chạy lên phía trước thu xếp chu toàn. Còn Tống thị phân phó lưu lại vài tên nô tài, chính mình và những người khác liền rời đi trước.
Đợi trở lại Tô phủ hét nửa ngày, Tô Giáng Thần liền nghe được tin tức Mã Não vào phủ , nàng nắm chặt nắm tay, cắn răng, nói với Trân Châu : "Đi, chúng ta đi đến chỗ phu nhân thỉnh an."
Trân Châu trong lòng kinh ngạc, đây là làm sao vậy? Không phải vừa mới từ chỗ phu nhân trở về sao?
Tô Giáng Thần vừa đến phòng Tống thị , liền nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu quỳ trên mặt đất, trên người nàng xiêm y không chỉnh, miếng vá chằng chịt, hoàn toàn nhìn không ra chất vải vốn có của y phục . Thân hình gầy tong teo không có mấy lạng thịt, nhưng ánh mắt kia vẫn giống như trước đây, đôi mắt cứ đảo không ngừng .
Tô Giáng Thần vừa đến, nha hoàn trong phòng Tống thị lập tức bưng một tách trà đặt lền bàn, Tô Giáng Thần trước tiên là hành lễ với Tống thị , sau đó, liền ngồi xuống ghể. Còn Mã Não gặp qua rất nhiểu phu nhân gia đình giàu có , chính là chưa từng thấy cái gì thiên kim tiểu thư, nên không khỏi đưa mắt nhìn Tô Giáng Thần vài lần.
Tô Giáng Thần trong lòng vốn dĩ cực kì chán ghét Mã Não, lúc trước chỉ cảm thấy nàng đơn thuần đáng thương, đối với nàng càng chiếu cố nhiều hơn, ai biết, một chú cừu nhỏ như vậy cư nhiên lại là một con rắn độc, còn là một con rắn độc không thể thuần phục. Giờ phút này, thấy Mã Não cứ nhìn chằm chằm vào nàng , liền không vui trách mắng: "Làm càn, ai dạy ngươi nhìn chằm chằm vào chủ tử như vậy?"
Đôi mắt đen kia lập tức rủ xuống dưới, tư thế kia, như là ủy khuất vô cùng, Tô Giáng Thần kìm chế lửa giận nháy mắt bùng lên,những chuyện xảy ra năm đó , làm cho nàng rốt cuộc chỉ duy trì được mặt ngoài bình thản, tùy tay vừa hất, đã đem tách trà trong tay hắt lên trên người Mã Não .
Lần này , toàn bộ nha hoàn ,bà tử đều ngây người, tình tình tiểu thư xưa nay ôn hòa, vì sao lại đột nhiên vô lý liền phát hỏa với tiểu cô nương này.
"Con." Tống thị có điểm không hài lòng, ở đâu lại có tiểu thư khuê các có thể ở trước mặt mọi người , vô duyên vô cớ hắt nước trà lên người một tiểu nha hoàn như thế, nói dễ nghe, là không cẩn thận lỡ tay, nhưng nếu nói khó nghe, chỉ sợ lại mang tiếng khắt khe ngược đãi hạ nhân.
Tiếng gọi của Tống thị đã gọi về lý trí của Tô Giáng Thần, nàng nhất thời buông tay đứng dậy nói: "Nữ nhi hôm nay quá mệt mỏi , xin hồi ốc nghỉ ngơi trước ." Tống thị cũng ngầm đồng ý, Tô Giáng Thần mang theo không cam lòng đi rồi.
Nàng thật sự không cam lòng, kẻ thù kiếp trước đã ở trước mắt , nàng cư nhiên lại không thể báo thù, không thể... Bây giờ, nàng đã có thể hiểu được cảm giác của Tô Cẩm , cảm giác này, thật sự là tồi tệ vô cùng.
Trân Châu cũng nhìn ra Tô Giáng Thần không vui, nàng bưng tách trà nói: "Tiểu thư, người đã đi cả một ngày trời, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút mới phải."
Tô Giáng Thần nhìn Trân Châu trước mắt , càng thêm cảm thấy chính mình trước kia thật là có mắt không tròng, đem Trân Châu trở thành cỏ dại, lại đem Mã Não rẻ mạt xem như bảo!
Tống thị trầm tư trong chốc lát, Tô Giáng Thần lôi kéo Tống thị nói: "Nương,con đói bụng."
Tống thị thấy cảnh này, có chút kinh ngạc, nữ nhi từ trước đến nay tâm điạ hiền lành , rất dễ mềm lòng , hôm nay đây là làm sao vậy?
Tô Giáng Thần cúi đầu, không muốn để cho Tống thị nhìn ra điều gì. Tống thị thấy nữ nhi chỉ đơn giản kêu đói bụng liền nói với mặt bà tử ở bên ngoài: "Coi như là làm việc thiện tích phúc, cứ mua về đi."
Bà tử kia vội vàng chạy lên phía trước thu xếp chu toàn. Còn Tống thị phân phó lưu lại vài tên nô tài, chính mình và những người khác liền rời đi trước.
Đợi trở lại Tô phủ hét nửa ngày, Tô Giáng Thần liền nghe được tin tức Mã Não vào phủ , nàng nắm chặt nắm tay, cắn răng, nói với Trân Châu : "Đi, chúng ta đi đến chỗ phu nhân thỉnh an."
Trân Châu trong lòng kinh ngạc, đây là làm sao vậy? Không phải vừa mới từ chỗ phu nhân trở về sao?
Tô Giáng Thần vừa đến phòng Tống thị , liền nhìn thấy một tiểu cô nương gầy yếu quỳ trên mặt đất, trên người nàng xiêm y không chỉnh, miếng vá chằng chịt, hoàn toàn nhìn không ra chất vải vốn có của y phục . Thân hình gầy tong teo không có mấy lạng thịt, nhưng ánh mắt kia vẫn giống như trước đây, đôi mắt cứ đảo không ngừng .
Tô Giáng Thần vừa đến, nha hoàn trong phòng Tống thị lập tức bưng một tách trà đặt lền bàn, Tô Giáng Thần trước tiên là hành lễ với Tống thị , sau đó, liền ngồi xuống ghể. Còn Mã Não gặp qua rất nhiểu phu nhân gia đình giàu có , chính là chưa từng thấy cái gì thiên kim tiểu thư, nên không khỏi đưa mắt nhìn Tô Giáng Thần vài lần.
Tô Giáng Thần trong lòng vốn dĩ cực kì chán ghét Mã Não, lúc trước chỉ cảm thấy nàng đơn thuần đáng thương, đối với nàng càng chiếu cố nhiều hơn, ai biết, một chú cừu nhỏ như vậy cư nhiên lại là một con rắn độc, còn là một con rắn độc không thể thuần phục. Giờ phút này, thấy Mã Não cứ nhìn chằm chằm vào nàng , liền không vui trách mắng: "Làm càn, ai dạy ngươi nhìn chằm chằm vào chủ tử như vậy?"
Đôi mắt đen kia lập tức rủ xuống dưới, tư thế kia, như là ủy khuất vô cùng, Tô Giáng Thần kìm chế lửa giận nháy mắt bùng lên,những chuyện xảy ra năm đó , làm cho nàng rốt cuộc chỉ duy trì được mặt ngoài bình thản, tùy tay vừa hất, đã đem tách trà trong tay hắt lên trên người Mã Não .
Lần này , toàn bộ nha hoàn ,bà tử đều ngây người, tình tình tiểu thư xưa nay ôn hòa, vì sao lại đột nhiên vô lý liền phát hỏa với tiểu cô nương này.
"Con." Tống thị có điểm không hài lòng, ở đâu lại có tiểu thư khuê các có thể ở trước mặt mọi người , vô duyên vô cớ hắt nước trà lên người một tiểu nha hoàn như thế, nói dễ nghe, là không cẩn thận lỡ tay, nhưng nếu nói khó nghe, chỉ sợ lại mang tiếng khắt khe ngược đãi hạ nhân.
Tiếng gọi của Tống thị đã gọi về lý trí của Tô Giáng Thần, nàng nhất thời buông tay đứng dậy nói: "Nữ nhi hôm nay quá mệt mỏi , xin hồi ốc nghỉ ngơi trước ." Tống thị cũng ngầm đồng ý, Tô Giáng Thần mang theo không cam lòng đi rồi.
Nàng thật sự không cam lòng, kẻ thù kiếp trước đã ở trước mắt , nàng cư nhiên lại không thể báo thù, không thể... Bây giờ, nàng đã có thể hiểu được cảm giác của Tô Cẩm , cảm giác này, thật sự là tồi tệ vô cùng.
Trân Châu cũng nhìn ra Tô Giáng Thần không vui, nàng bưng tách trà nói: "Tiểu thư, người đã đi cả một ngày trời, cũng nên nghỉ ngơi sớm một chút mới phải."
Tô Giáng Thần nhìn Trân Châu trước mắt , càng thêm cảm thấy chính mình trước kia thật là có mắt không tròng, đem Trân Châu trở thành cỏ dại, lại đem Mã Não rẻ mạt xem như bảo!
/122
|