Trước khi trọng sinh, Tô Giáng Thần vẫn nghĩ rằng nhà của mình là nơi tốt nhất , ngày nay, nàng mới hiểu được, cái nhà này từ trước đến nay đều không hề tĩnh lặng, chỉ có mẫu thân một mình đau khổ chống đỡ , hơn nữa, những tên độc thủ năm đó , cũng đã đạt được mục đích. Toàn bộ Tô phủ, xác thực không hề sinh hạ nam tự, liền đến mẫu thân sau lại mang thai, cũng không thể lớn nổi liền chết non .
Tô Giáng Thần lẳng lặng ngồi ở một bên trầm tư , Trân Châu ngắm nàng vài lần, càng cảm thấy cô bé này tuổi còn nhỏ hơn chính mình, tâm tư lại thập phần thâm trầm. Cùng với Tô Giáng Thần ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy tâm tử của vị tiểu chủ tử này không thể nắm bắt được, tỷ như nói, Tô Giáng Thần hội phái người trà trộn vào giữa đám bà tử và nha hoàn đưa tranh thêu đến ,thám thính tin tức, mặc kệ việc lớn nhỏ , tất cả đều ghi nhớ, tỷ như nói, nàng có thế ban một ít ân huệ nhỏ, nắm bắt lấy cơ hội, moi ra được nguồn gốc của đám bà tử và nha hoàn , thậm chí lợi dụng "mạch ngầm" giữa các nha hoàn và bà tử , thám thính được một số tin tức mà bình thường không nghe được .
"Trân Châu, ngươi phái người đi tìm Ngũ di nương lại đây,nói là ta muốn ăn bánh nướng do Ngũ di nương làm. Nhanh đi." Tô Giáng Thần đột nhiên đối với Trân Châu phân phó , Trân Châu vội vàng xác nhận, sau đó liền xuất môn tìm người đi thỉnh Ngũ di nương.
Tô Duệ từ trong phòng của Tống thị đi ra, liền đi đến phòng của Tam di nương Cầm di nương , Cầm di nương mặc một áo khoác dệt hồng hải đường ngắn làm nổi bật thân mình , phía dưới là váy xòe màu xanh non,tóc bối theo kiểu Đọa Mã kế, một đôi Phượng trâm làm bằng sợi vàng ròng, thêm một đóa hoa lụa đỏ thẫm , vừa có vẻ đơn giản uyển chuyển hàm xúc, lại không mất mềm mại đáng yêu của nữ tử.
Tô Duệ vừa bước vào trong viện, Cầm di nương liền đi ra khỏi cửa phòng tới đón tiếp Tô Duệ, ở trong mắt Tô Duệ , nàng thấy được một chút kinh diễm, ý cười trên khóe miệng không khỏi càng sâu , tiến đến đỡ Tô Duệ, nàng ôn nhu nói: "Lão gia mệt mỏi sao? Có muốn thiếp thân giúp người xoa bóp không?"
Tô Duệ quét qua đám bà tử nha hòa ở bên cạnh, những nha hoàn bà tử này cũng rất có mắt, lập tức lui qua một bên, tận lực không trở ngại hai người trước mặt.
Tô Duệ theo Cầm di nương đi vào nội thất , vừa tiến vào nội thất, Tô Duệ liền đại mã kim đao (* khí phách , hào sảng) ngồi ở trên tháp , giận dữ nói: "Nàng ta thật sự là làm cho ta thất vọng."
"Lão gia nói là ai a?" Cầm di nương tự mình rót nước trà, thấy Tô Duệ thở dài, không khỏi nhướng lên một nụ cười yếu ớt nói: "Hầu hạ lão gia lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe được lão gia thở dài ."
Tô Duệ ánh mắt pha lẫn thâm ý nhìn Cầm di nương , sau đó nói: "Ngươi là người đã từng hầu hạ qua phu nhân, ngươi hãy nói cho lão gia ta hay, bản tính của phu nhân như thế nào?"
Cầm di nương nghe vậy, giật mình, sau đó lại mỉm cười, nói: "Vậy lão gia và phu nhân đã là vợ chồng nhiều năm như vậy ,lão gia cảm thấy bản tính của phu nhân là như thế nào?"
Tô Duệ tiếp nhận tách trà của Cầm di nương , khẽ gạt nắp ở phía trên của tách trà , sau đó nói: "Vốn dĩ nhìn nàng ta, cũng có vài phần độ lượng, bất quá, lòng người cách một lớp da, ta làm sao có thể đoán được trong lòng nàng ta rốt cuộc là nghĩ cái gì?"
Cầm di nương cũng tự mình rót một tách trà, ngồi ở một bên, nàng nghe Tô Duệ nói như thế, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, bất quá, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, ngược lại kinh sợ nói: "Lão gia, có phải phu nhân làm ra chuyện gì chọc lão gia không thoải mái hay không?"
"Không có." Tô Duệ đáp cực nhanh, này càng thêm làm cho Cầm di nương khẳng định, Tống thị nhất định đã phạm vào kiêng kị của Tô Duệ .
Có nên nhân cơ hội này thêm một mồi lửa, khiến cho nàng ta suốt đời cũng không thể trở mình? Cầm di nương trong lòng thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn không hề dừng lại, "Phu nhân người này , trước nay nhân từ đại lượng , đối với những lão nhân như thiếp thân , cũng có chút chiếu cố, trong phủ này người nào chẳng nói phu nhân làm người hiền thục."
Tô Giáng Thần lẳng lặng ngồi ở một bên trầm tư , Trân Châu ngắm nàng vài lần, càng cảm thấy cô bé này tuổi còn nhỏ hơn chính mình, tâm tư lại thập phần thâm trầm. Cùng với Tô Giáng Thần ở chung càng lâu, nàng càng cảm thấy tâm tử của vị tiểu chủ tử này không thể nắm bắt được, tỷ như nói, Tô Giáng Thần hội phái người trà trộn vào giữa đám bà tử và nha hoàn đưa tranh thêu đến ,thám thính tin tức, mặc kệ việc lớn nhỏ , tất cả đều ghi nhớ, tỷ như nói, nàng có thế ban một ít ân huệ nhỏ, nắm bắt lấy cơ hội, moi ra được nguồn gốc của đám bà tử và nha hoàn , thậm chí lợi dụng "mạch ngầm" giữa các nha hoàn và bà tử , thám thính được một số tin tức mà bình thường không nghe được .
"Trân Châu, ngươi phái người đi tìm Ngũ di nương lại đây,nói là ta muốn ăn bánh nướng do Ngũ di nương làm. Nhanh đi." Tô Giáng Thần đột nhiên đối với Trân Châu phân phó , Trân Châu vội vàng xác nhận, sau đó liền xuất môn tìm người đi thỉnh Ngũ di nương.
Tô Duệ từ trong phòng của Tống thị đi ra, liền đi đến phòng của Tam di nương Cầm di nương , Cầm di nương mặc một áo khoác dệt hồng hải đường ngắn làm nổi bật thân mình , phía dưới là váy xòe màu xanh non,tóc bối theo kiểu Đọa Mã kế, một đôi Phượng trâm làm bằng sợi vàng ròng, thêm một đóa hoa lụa đỏ thẫm , vừa có vẻ đơn giản uyển chuyển hàm xúc, lại không mất mềm mại đáng yêu của nữ tử.
Tô Duệ vừa bước vào trong viện, Cầm di nương liền đi ra khỏi cửa phòng tới đón tiếp Tô Duệ, ở trong mắt Tô Duệ , nàng thấy được một chút kinh diễm, ý cười trên khóe miệng không khỏi càng sâu , tiến đến đỡ Tô Duệ, nàng ôn nhu nói: "Lão gia mệt mỏi sao? Có muốn thiếp thân giúp người xoa bóp không?"
Tô Duệ quét qua đám bà tử nha hòa ở bên cạnh, những nha hoàn bà tử này cũng rất có mắt, lập tức lui qua một bên, tận lực không trở ngại hai người trước mặt.
Tô Duệ theo Cầm di nương đi vào nội thất , vừa tiến vào nội thất, Tô Duệ liền đại mã kim đao (* khí phách , hào sảng) ngồi ở trên tháp , giận dữ nói: "Nàng ta thật sự là làm cho ta thất vọng."
"Lão gia nói là ai a?" Cầm di nương tự mình rót nước trà, thấy Tô Duệ thở dài, không khỏi nhướng lên một nụ cười yếu ớt nói: "Hầu hạ lão gia lâu như vậy, cũng là lần đầu tiên nghe được lão gia thở dài ."
Tô Duệ ánh mắt pha lẫn thâm ý nhìn Cầm di nương , sau đó nói: "Ngươi là người đã từng hầu hạ qua phu nhân, ngươi hãy nói cho lão gia ta hay, bản tính của phu nhân như thế nào?"
Cầm di nương nghe vậy, giật mình, sau đó lại mỉm cười, nói: "Vậy lão gia và phu nhân đã là vợ chồng nhiều năm như vậy ,lão gia cảm thấy bản tính của phu nhân là như thế nào?"
Tô Duệ tiếp nhận tách trà của Cầm di nương , khẽ gạt nắp ở phía trên của tách trà , sau đó nói: "Vốn dĩ nhìn nàng ta, cũng có vài phần độ lượng, bất quá, lòng người cách một lớp da, ta làm sao có thể đoán được trong lòng nàng ta rốt cuộc là nghĩ cái gì?"
Cầm di nương cũng tự mình rót một tách trà, ngồi ở một bên, nàng nghe Tô Duệ nói như thế, đáy mắt hiện lên một tia đắc ý, bất quá, trên mặt vẫn không biểu hiện gì, ngược lại kinh sợ nói: "Lão gia, có phải phu nhân làm ra chuyện gì chọc lão gia không thoải mái hay không?"
"Không có." Tô Duệ đáp cực nhanh, này càng thêm làm cho Cầm di nương khẳng định, Tống thị nhất định đã phạm vào kiêng kị của Tô Duệ .
Có nên nhân cơ hội này thêm một mồi lửa, khiến cho nàng ta suốt đời cũng không thể trở mình? Cầm di nương trong lòng thầm nghĩ, nhưng miệng vẫn không hề dừng lại, "Phu nhân người này , trước nay nhân từ đại lượng , đối với những lão nhân như thiếp thân , cũng có chút chiếu cố, trong phủ này người nào chẳng nói phu nhân làm người hiền thục."
/122
|