Tô Cẩm làm sao hiểu được suy nghĩ của Tô Giáng Thần , chỉ hung hăng trừng mắt nhìn nàng nói: "Nhanh chút, nếu không muốn chết trong này, nhanh một chút cho ta."
Nói xong, cũng không quản Tô Giáng Thần có nguyện ý hay không , đã đem nàng kéo đến bên lỗ chó, buộc nàng chui qua. Tô Giáng Thần xác thực không muốn chết,nhưng vậy không nghĩ lại phải chật vật như vậy, nhưng khí lực của Tô Cẩm rất lớn, rất nhanh đã đẩy mạnh nàng chui vào lỗ chó, còn Tô Giáng Thần lúc này cũng nghe được tiếng chạy của tên nô tài, vội vàng chui qua, Tô Cẩm cũng nhân cơ hội cui qua lỗ chó, sau đó chính mình đem bụi cỏ biến thành như trước kia.
Đợi chui qua khỏi lỗ chó, Tô Cẩm lôi kéo Tô Giáng Thần chạy như điên, đợi chạy được một đoạn khá xa, hắn mới dừng lại nói với Tô Giáng Thần : "Vừa rồi lúc ta đi vào , ngoài cửa có tên nô tài, đại môn, ngươi chính là không ra được ."
Thì ra là thế, nhị cữu cữu vì che giấu mối gian tình này, khẳng định đã phái tâm phúc canh giữ Thúy Trúc hiên. Tô Cẩm nhìn Tô Giáng Thần tóc tai hỗn độn , còn có xiêm y có rất nhiều nếp nhăn kia, mặt mày nhăn nhó nói: "Cái bộ dạng này của ngươi, khẳng định không thể ra đi, nếu như bị người nhìn thấy , chỉ sợ sẽ nhanh chóng lọt vào tai của nhị cữu cữu ngươi , đến lúc đó, ngươi không chết cũng bị lột da."
Tô Giáng Thần cúi đầu, nàng biết rất rõ , đối phương nói là sự thật.
"Ngươi trước núp đi, ta tìm một cơ hội đi kiếm Trân Châu, để nàng mang xiêm y lại đây cho người." Tô Cẩm nói.
"Đừng." Tô Giáng Thần kéo vạt áo Tô Cẩm nói: "Trân châu lại đây, sẽ có nguy hiểm."
Tô Cẩm lúc này mới phát hiện tự mình nói sai , hắn vốn là muốn nói, để Trân Châu đem xiêm y lại cho ta, ta giúp ngươi mang lại đây, nhất thời nhanh miệng, nhưng lại nói thành Trân Châu mang lại đây. Nhìn cô nương trước mắt toát ra bộ dạng bất lực , tâm của Tô Cẩm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Đẩy tay của Tô Giáng Thần ra, "Ngươi yên tâm đi, ta mang lại đây, sẽ không để cho Trân Châu gặp phải nguy hiểm ." Mặc kệ như thế nào, phần quan ái này của ngươi đối với muội muội ta , lòng ta đã lĩnh . Tô Cẩm ở trong lòng nói thêm một câu này.
Tô Giáng Thần cũng phải đợi đến lúc Tô Cẩm muốn đẩy tay nàng ra, mới kinh ngạc phát hiện hành động của chính mình không hợp quy củ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt nói: "Uh, cám ơn."
Đợi Tô Cẩm đi rồi, Tô Giáng Thần liền núp vào một góc vẳng vẻ hơi tối sốt ruột, đợi Tô Cẩm vừa quay trở lại, nàng chạy nhanh đến đón nói: "Ở trong sân bây giờ thế nào rồi?"
Tô Cẩm lo lắng nhìn nàng, sau đó nói: "Nhị cữu cữu của ngươi nói là đã đánh mất thứ gì đó, hiện đang lục soát từng viện một , các ngươi hiện tại đang ở tại phòng khách , tự nhiên là đến lượt cuối cùng. Bất quá, trên đường ta tới đây, nghe một tên nô tài nói, Thúy Trúc hiên bên kia nhặt được một cây trâm cài hồ điệp bằng vàng. Vật kia có phải của ngươi hay không ?"
Cây trâm cài hồ điệp bằng vàng ?Đó không phải là của bát tiểu thư sao? Tô Giáng Thần vừa sờ, quả nhiên không thấy , bất quá, nàng lập tức nói với Tô Cẩm: "Cái kia là ta nhặt được , ngươi không cần lo lắng."
Nhặt được ? Tô Cẩm có điểm không tin lắm, bất quá thời gian cũng gấp gáp, không để ý được nhiều, nói: "Ngươi nhanh đi thay đổi xiêm y, còn có, ngươi cầm cái lược này."
Tô Giáng Thần cảm kích nhìn hắn một cái, liền vội vàng trốn vào một bên thay xiêm y , tuy rằng trong lòng thập phần ngượng ngùng và khẩn trương, dù sao ngoài Tống Tử Tuấn ra, nàng lần đầu tiên ở bên cạnh một người nam nhân khác thay xiêm y. Vừa nghĩ đến chính mình còn nhỏ tuổi, đối phương cũng là quân tử, trong lòng cố kỵ cũng buông xuống, luống cuống tay chân mặc xiêm y, lại cẩn thận chải búi tóc một chút, nàng liền tạm biệt Tô Cẩm, đi về nơi ở của chính mình .
Đợi Tô Giáng Thần bước vào trong viện, chợt nghe thấy tiếng Tống thị tức giận : "Đang êm đẹp , làm sao lại không tìm thấy tiểu thư, hai đứa nô tài các ngươi, không phải gọi các ngươi xem chừng tiểu thư sao?"
Nói xong, cũng không quản Tô Giáng Thần có nguyện ý hay không , đã đem nàng kéo đến bên lỗ chó, buộc nàng chui qua. Tô Giáng Thần xác thực không muốn chết,nhưng vậy không nghĩ lại phải chật vật như vậy, nhưng khí lực của Tô Cẩm rất lớn, rất nhanh đã đẩy mạnh nàng chui vào lỗ chó, còn Tô Giáng Thần lúc này cũng nghe được tiếng chạy của tên nô tài, vội vàng chui qua, Tô Cẩm cũng nhân cơ hội cui qua lỗ chó, sau đó chính mình đem bụi cỏ biến thành như trước kia.
Đợi chui qua khỏi lỗ chó, Tô Cẩm lôi kéo Tô Giáng Thần chạy như điên, đợi chạy được một đoạn khá xa, hắn mới dừng lại nói với Tô Giáng Thần : "Vừa rồi lúc ta đi vào , ngoài cửa có tên nô tài, đại môn, ngươi chính là không ra được ."
Thì ra là thế, nhị cữu cữu vì che giấu mối gian tình này, khẳng định đã phái tâm phúc canh giữ Thúy Trúc hiên. Tô Cẩm nhìn Tô Giáng Thần tóc tai hỗn độn , còn có xiêm y có rất nhiều nếp nhăn kia, mặt mày nhăn nhó nói: "Cái bộ dạng này của ngươi, khẳng định không thể ra đi, nếu như bị người nhìn thấy , chỉ sợ sẽ nhanh chóng lọt vào tai của nhị cữu cữu ngươi , đến lúc đó, ngươi không chết cũng bị lột da."
Tô Giáng Thần cúi đầu, nàng biết rất rõ , đối phương nói là sự thật.
"Ngươi trước núp đi, ta tìm một cơ hội đi kiếm Trân Châu, để nàng mang xiêm y lại đây cho người." Tô Cẩm nói.
"Đừng." Tô Giáng Thần kéo vạt áo Tô Cẩm nói: "Trân châu lại đây, sẽ có nguy hiểm."
Tô Cẩm lúc này mới phát hiện tự mình nói sai , hắn vốn là muốn nói, để Trân Châu đem xiêm y lại cho ta, ta giúp ngươi mang lại đây, nhất thời nhanh miệng, nhưng lại nói thành Trân Châu mang lại đây. Nhìn cô nương trước mắt toát ra bộ dạng bất lực , tâm của Tô Cẩm bỗng nhiên cảm thấy đau lòng.
Đẩy tay của Tô Giáng Thần ra, "Ngươi yên tâm đi, ta mang lại đây, sẽ không để cho Trân Châu gặp phải nguy hiểm ." Mặc kệ như thế nào, phần quan ái này của ngươi đối với muội muội ta , lòng ta đã lĩnh . Tô Cẩm ở trong lòng nói thêm một câu này.
Tô Giáng Thần cũng phải đợi đến lúc Tô Cẩm muốn đẩy tay nàng ra, mới kinh ngạc phát hiện hành động của chính mình không hợp quy củ, không khỏi xấu hổ đỏ mặt nói: "Uh, cám ơn."
Đợi Tô Cẩm đi rồi, Tô Giáng Thần liền núp vào một góc vẳng vẻ hơi tối sốt ruột, đợi Tô Cẩm vừa quay trở lại, nàng chạy nhanh đến đón nói: "Ở trong sân bây giờ thế nào rồi?"
Tô Cẩm lo lắng nhìn nàng, sau đó nói: "Nhị cữu cữu của ngươi nói là đã đánh mất thứ gì đó, hiện đang lục soát từng viện một , các ngươi hiện tại đang ở tại phòng khách , tự nhiên là đến lượt cuối cùng. Bất quá, trên đường ta tới đây, nghe một tên nô tài nói, Thúy Trúc hiên bên kia nhặt được một cây trâm cài hồ điệp bằng vàng. Vật kia có phải của ngươi hay không ?"
Cây trâm cài hồ điệp bằng vàng ?Đó không phải là của bát tiểu thư sao? Tô Giáng Thần vừa sờ, quả nhiên không thấy , bất quá, nàng lập tức nói với Tô Cẩm: "Cái kia là ta nhặt được , ngươi không cần lo lắng."
Nhặt được ? Tô Cẩm có điểm không tin lắm, bất quá thời gian cũng gấp gáp, không để ý được nhiều, nói: "Ngươi nhanh đi thay đổi xiêm y, còn có, ngươi cầm cái lược này."
Tô Giáng Thần cảm kích nhìn hắn một cái, liền vội vàng trốn vào một bên thay xiêm y , tuy rằng trong lòng thập phần ngượng ngùng và khẩn trương, dù sao ngoài Tống Tử Tuấn ra, nàng lần đầu tiên ở bên cạnh một người nam nhân khác thay xiêm y. Vừa nghĩ đến chính mình còn nhỏ tuổi, đối phương cũng là quân tử, trong lòng cố kỵ cũng buông xuống, luống cuống tay chân mặc xiêm y, lại cẩn thận chải búi tóc một chút, nàng liền tạm biệt Tô Cẩm, đi về nơi ở của chính mình .
Đợi Tô Giáng Thần bước vào trong viện, chợt nghe thấy tiếng Tống thị tức giận : "Đang êm đẹp , làm sao lại không tìm thấy tiểu thư, hai đứa nô tài các ngươi, không phải gọi các ngươi xem chừng tiểu thư sao?"
/122
|