Hôm nay tâm trạng của nó đã khá hơn rất nhiều,mới sáng sớm Winny đã gọi dậy chuẩn bị đồ dùng đến trường, hôm nay anh cũng bắt đầu đi học lại,loay hoay dắt chiếc xe đạp ra cổng đã gặp Winny đang ngồi trên chiếc xe BMW, đưa đôi mắt xanh ngọc có tia ấm áp về phía nó, khoác trên người bộ đồng phục của Sun trước ngực là khuy hiệu “A” bằng vàng ,nhìn anh không còn chững chạc,mạnh mẽ như khi mặc vest nhưng lại mang nét đẹp thư sinh, khiến ai cũng phải ngước nhìn.
- EM định đi xe đạp sao – Winny nhìn nó chau mày
- Vâng –Rana
- Không được, lên xe – Winny
- Không ! Em đi xe đạp coi như tập thể dục cũng được mà – Nó chu môi giận dỗi.
- Lên xe ngay không nói nhiều – Winny
-Em đang dấu thân phận mà ......chả lẽ anh không biết sao ? – Rana
- Biết – Winny “Chẳng có gì là anh không biết cả,vừa về là anh cho người điều tra về cuộc sống nó ngay”.
- Biết vậy sao còn bắt em lên xe – Nó đưa ánh mắt cún con nhìn anh chớp chớp – Đi mà Winny đẹp trai ......nha....
Nhìn cái ánh mắt đó anh không lỡ ép buộc nó tiếp đành ngậm ngùi gật đầu.
Chiếc BMW dừng lại đậu trước cổng trường Sun. Cánh cửa bật mở từ trên xe bước xuống một chàng trai tuyệt mĩ nói đúng hơn là 1 “mỹ nam”, mái tóc đen hơi xù, đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo,làn da trắng không tì vết,cả người anh tỏa ra một hàn khí đáng sợ.
Trước cổng tất cả nữ sinh đứng dạt sang hai bên trên tay là những băng rôn mang dòng chữ “ Chào mừng Hoàng tử băng giá Winny trở về” – Tin tức thiếu gia “ Gia Minh” của Hoàng gia đã trở về sau gần 1 năm công tác bên nước ngoài đã lan truyền khắp báo mạng từ lúc anh đặt chân xuống sân bay, hội fan nhận được tin thì tấp nập chuẩn bị quà, băng rôn , bởi anh là ai chứ - Là HOÀNG GIA MINH hoàng tử của học viện “ The Sun”,là người đứng đầu của học viện này,là hotboy no1 có lượng fan lớn nhất.
Khuôn mặt không một chút cảm xúc,ánh mắt lạnh lẽo,anh còn chả thèm liếc nhìn bất kì ai, trong mắt anh tất cả mọi thứ như vô hình, người ta chỉ thấy trong đôi mắt đặc biệt đó một tia nhìn băng giá.
Đám fan chỉ dám nhìn anh từ phía sau,không một ai dám tiến lại gần hay bâu lấy “thần tượng” vì chẳng ai muốn “CHẾT” - Đơn giản chỉ vì Winny rất ghét bị người khác chạm vào người.
Đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng cao ngạo kia nó chỉ mỉm cười lắc đầu.
Đi thẳng lên phòng hội trưởng trước ánh mắt tiếc nuối của lũ “hám trai” Winny nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Yan,Yen và Soo đang ngồi đó,mỗi người một việc,Yan thì sáng sớm đã tống cổ được con đỉa đói “Ji” đi nên bây giờ ung dung nằm nghe nhạc, Yen thì nghịch điện thoại,Hắn thì nằm ngủ ngon lành. Cảnh tượng trước mặt như khá quen thuộc.
Nghe thấy tiếng mở cửa tất cả đều dừng mọi hoạt động hướng ánh mắt về phía đó – Bởi phòng hội viên là nơi không ai dám vào khi chưa được sự cho phép của bọn hắn.
Nhìn thấy Winny tất cả không một chút giật mình hay bỡ ngỡ chỉ mỉm cười – Nụ cười thật sự giành cho những người bạn.
- Chào mừng trở về, Winny - Soo
- Đợt này mày đi hơi lâu đấy – Yan.
- Sao ? đám fan bên ngoài chào mừng “Hoàng tử” ntn ? – Yen nhìn Winny cười lộ cái răng khểnh “cực đẹp”
Winny không nói gì chỉ gật đầu “ mỉm cười” – Người làm cho anh mở miệng ra nói nhiều trên đời này chỉ có một người “ Là nó” và 3ng bạn thân.
Tiếng chuông vào học vang lên,trước cửa 11A một chàng trai đứng đấy như chờ đợi ai đó Nếu không phải vì chờ nó thì anh đã vào lớp nằm ngủ lâu rồi còn lâu mới chịu đứng ngoài làm “ma-la-canh” cho lũ con gái ngắm – Và điều đó làm tất cả mọi người điều ngạc nhiên, người làm ‘Hoàng tử băng giá” phải chờ đợi chắc chắn phải là người rất đặc biệt.
Nó đang dần tiến lại phía Winny với vẻ mặt “bình thản” nhất có thể, mặc dù biết anh đã biết mọi chuyện nhưng nó không thể không run sợ - Winny mà tức giận thì đáng sợ lắm.
- Chào cô giáo – Anh nhìn nó cười gian. ( Vì đứng ở góc khuất nên không ai nhìn thấy )
Ngập ngừng nhìn anh nó nói nhỏ :
- EM...em...là học sinh mới .....mới..hả ? - Rana – Đứng đây để tôi...vào..thông báo với lớp – Nó nói nhanh rồi chuồn luôn.
- Em giỏi lắm “Gia Băng”, về nhà gặp anh nói chuyện – Winny lạnh giọng làm nó “giật mình”
Nó vào lớp chưa kịp nói gì thì Winny cũng bước vào,không còn vẻ mặt thân thiện lúc nãy,anh lạnh lùng bước thẳng xuống bàn cuối cùng nơi một chàng trai có ánh mắt xanh ngọc đang ngồi ...
- Chào – Winny nhếch mép nhìn Windy – Và câu nói lúc vừa làm cả lớp bị “ Chấn động” mạnh
/////
- Winny vừa nói sao ??
- Anh ấy vừa nói chuyện với Windy đấy,trời ơi!!!
- !@#$%^&*()
~ Tại bàn Soo :
- Mày thấy lạ không,thằng Winny vừa nói chuyện với Windy đấy.
- Ừ
- Hình như hai ng đó quen nhau.
- Chắc vậy.
~ Tại bàn ai đó ...
- Cuối cùng anh cũng trở về rồi .........Winny – Một nụ cười hạnh phúc.
////////////
Windy nhìn Winny nhếch môi khinh khỉnh :
- Chào , cậu có thể ngồi đây....... – Nói rồi Windy ghé sát vào tai Winny thì thầm -.....Em Họ......
Hai người ngồi xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Vì sao ư ?? – Vì Winny không bao giờ ngồi cùng người khác,hay tiếp xúc với bất cứ ai.
Giờ học trôi qua trong không khí căng thẳng, bởi cuối lớp, có 2 tảng băng bắc cực “cùng hướng ánh mắt lên bảng “ – Nơi một cô giáo bất trị, ngày thường thì suốt ngày giảng giải rồi nói về đạo lí, những bài học dễ, nó suốt ngày nói đi nói lại làm cả lớp buồn ngủ, còn những bài tập khó thì nó bắt học sinh lên tự giải,ai mà sai thì bị đâp vào”Mông” 1 cái =_= - Cả lớp rất bất mãn vì từ bé đến lớn họ là những thiếu gia, tiểu thư được cưng chiều,chẳng ai dám động vào đến một sợi tóc,vậy mà một giáo viên “tâm thường” lại phạt theo cái kiểu ‘con nít” làm mất cả hình tượng nhưng nào ai có thể cãi lí với nó,ai không chịu nghe là nó lại lôi cái điều kiện ra để giáo huấn.
Nhưng hôm nay thì khác,trên bục giảng lâu lâu nó lại ngó xuống bàn cuối giọng nói thì hết sức “ dịu dàng” làm cả lớp cứ tưởng nó thích “ Winny”.
“reng...reng...” chuông reo,cuối cùng cũng thoát,nó nhanh chân chạy ra khỏi lớp trước khi bị ai đó kéo lại.
- Đi xuống căng-tin chứ ? – Yen cùng Yan,Soo tiến xuống bàn của “Song Win” hào hứng.
- Đi chứ... – Winny quay sang Windy nhếch môi – Anh họ ?
- Anh họ á ? - cả lũ tròn mắt
Cậu không nói gì chỉ gật đầu.
Nhỏ Ji từ đâu chạy đến bám chặt lấy cánh tay Yan – Anh Yan,xuống căng –tin nha .
Quay mặt sang phía Winny nhỏ nhẹ nhàng – Chào bạn, mình là tiểu Phương con gái của Phùng Thiên và là “ Vợ” chưa cưới của Nhật Khải, rất vui được làm quen.
Nhưng đáp lại nhỏ chỉ là sự im lặng,cậu còn chả thèm liếc nhìn nhỏ đến 1s, như đã quen với việc nhỏ Ji suốt ngày bám víu Yan,cả lũ chỉ quay mặt bước đi làm nhỏ tức “ xì khói”
Hôm nay căng – tin rất đông có vẻ như toàn trường đều tập trung tại đây, Vì sao ư ? – Vì lúc này tại một chiếc bàn tròn lớn tập trung đầy đủ ‘ 5 VỊ HOÀNG TỬ “ của học viện Sun.
Từ cửa bước vào 3 cô gái đang tiến lại phía bàn “trung tâm” trước ánh mắt “ không có gì đáng ngạc nhiên” của lũ học viên.
- Bọn tôi ngồi đây được chứ ? – Mini lên tiếng.
- Này hôm nay uống nhầm thuốc à – Yen cười nham nhở - Tự nhiên lại “xin” được ngồi đây ? Mọi ngày có thấy nói gì đâu mà bà vẫn ngồi đấy thôi.
- Xì tại ta thấy không khí căng thẳng lên nói vài từ cho vui thôi mà – Mini liếc xéo
Khi cả lũ đã yên vị với đống đồ ăn, thì một lũ con gái từ đâu kéo tới con đầu đàn mặt chát đầy “phân són” ý lộn “ son phấn” tiến đến gần Winny, trên tay là một hộp quà được gói gém khá cẩn thận, giọng nói ngọt ngào :
- Anh Winny, anh đã trở về........... em đợi anh mãi
Winny không nói gì...im lặng.
Nhỏ vẫn không bỏ cuộc nói tiếp – Winny, thực ra em rất yêu anh.....làm....làm bạn trai em nhé !
Winny vẫn ngồi đấy hai tay khoanh trước ngực đôi mắt vô hồn nhìn ra hướng cửa sổ,tất cả mọi thứ xung quanh anh như “ KHÔNG TỒN TẠI”
Thấy thái độ đó nhỏ không có chút biểu hiện gì là “ bực mình hay xấu hổ” có vẻ như đây là điều ai cũng đoán trước được.
Sasa nãy giờ im lặng quan sát mới lên tiếng :
- Huyền Ly cô có biết là mình đang làm hỏng bữa ăn của tôi cũng như mọi người ở đây không ?
Nhỏ quay sang nhìn Sasa với ánh mắt “ tức giận” nhưng làm sao được,mặc dù rất ghét Sasa nhưng nhỏ cũng là đàn em dưới quyền của Sasa nên đành chịu.
Giọng nói chanh chua vang lên – Xin lỗi Kim San tôi không có ý làm hỏng bữa ăn của mọi người.
- Vậy thì cút đi – Sasa lạnh giọng.
Nhỏ đành ngậm ngùi bước đi và không quên trao cho Sasa ánh mắt “ thù hằn”.
------o0o-------
Kết thúc một ngày học mệt mỏi, Sasa lê những bước chân mệt nhọc trên sân trường giờ này mọi người đã về hết rồi chẳng còn lại ai, hôm nay cô không đi xe vì tự nhiên muốn đi bộ, mặc dù mệt mỏi nhưng tâm trạng lại cực kì vui vẻ. Vì ngày hôm nay “Người đó đã trở về” – Người mà cô thầm thương suốt mấy năm qua.
Đang mê man trong dòng hồi tưởng thì.........
“ AAAAAAAAAA” tiếng kêu thất thanh vang lên, tiếng kêu được phát ra từ sau trường,không phải là người tò mò nhưng cô vẫn quay người bước theo tiếng la.
Dừng chân lại,trước mặt là một cảnh tượng với cô là “ hết sức bình thường” – Một cô gái có mái tóc hạt dẻ dài ngang hông , đôi mắt đen láy to tròn, nước da trắng ngần đang bị đánh bởi một đám nữ sinh và người cầm đầu không ai khác chính là – Huyền Ly .
Cô gái nhỏ nằm trên nền đất người dính đầy máu, có vẻ như bị đánh khá “nặng”, tóc tai bù xù, chân tay xước sát. Lũ con gái thấy vậy vẫn không tha vừa đánh miệng vừa chửi :
- Con nhỏ đáng chết,lần trước có Anh Windy giúp còn bây giờ chẳng còn ai đâu.
- Các người thật quá đáng – Zina giọng thều thào.
- haha,bây giờ mới biết sao ai bảo mày dám quyến rũ Windy
- Tôi không biết,tôi chỉ gặp anh ta có một lần đó – Zina
- Còn dám trối – Nói rồi con nhỏ đưa tay tát vào gương mặt xinh đẹp đó một cái tát giáng trời.
Nếu là thường ngày thì cô sẽ mặc kệ lũ đó không quan tâm nhưng không hiểu sao nhìn thấy nhỏ Huyền Ly cô lại thấy khó chịu và bực bội và rồi không chịu được Sasa nói lớn :
- Dừng lại ngay !
Lũ con gái nghe thấy giọng nói quen thuộc thì dừng hết mọi hoạt động hướng ánh mắt về phía Sasa.
- Chị hai – đám nữ sinh nói rồi cúi mặt xuống chào Sasa ( chị hai của trường Sun mà lị _= )
- Mấy người đang làm gì vậy - Sasa
- Dạ....tại nhỏ này không biết điều nên tụi em dạy bảo chút thôi ạ - Một nhỏ giọng rụt rè lên tiếng.
- Chà ! Chị hai cũng định tham gia cùng tụi này chứ - Nhỏ Huyền Ly lên tiếng giọng có chút bỡn cợt.
- Tôi không rảnh – Sasa.
- Vậy chị đứng đó coi tụi em xử được rồi – Huyền Ly cười đểu.
Nói rồi nhỏ Ly ra hiệu cho lũ con gái tiếp tục.
Đang đánh thì “ teng...reng..” một vật bằng kim loại rơi ra tạo nên một tiếng động nhỏ.
Zina sờ lại cổ mình, sợi dây truyền duy nhất và rất quan trọng của cô đã không còn, mê man lê thân mình với lấy sợi dây nhưng.....
- Chà sợi dây cũng đẹp gớm nhỉ - Nhỏ Huyền Ly cầm lên rồi nói giọng bỡn cợt – Sợi dây này đem cho con kiki nhà tao đeo cũng hợp đấy.
- Chị...chị...trả lại cho tôi ngay – Zina như người không còn ý thức vồ đến giật lấy sợi dây,nhưng nào có được,một con người đã kiệt sức sao có thể chống lại một kẻ khỏe mạnh ch,vì vậy cô bé bị ngã nhào ra.
Sasa đang định quay lưng đi thì nhìn thây sợi dây trên tay nhỏ Ly, đó là một sợi dây rất đẹp bằng bạc có khác một dòng chữ “ SaZi và bên cạnh là một nốt nhạc “ Giật mình xờ lên cổ mình – Một sợi dây y như thế nhưng nó vẫn còn đây vậy còn sợi dây kia ?? Cô bàng hoàng “ giật mình”
///////
13 năm về trước ......
Tại công viên
- Chị Sasa ơi, trốn đi chơi như thế này có sợ bị la không ?
- Đừng lo Zina chúng ta chỉ đi một chút rồi về ngay mà.
Hai cô bé chơi đùa rất vui vẻ và đột nhiên.......
- Zina đứng yên đây để chị qua đường mua kem nhé.
- Vâng ạ.
Một lúc sau .......
- Zina ơi kem nè ....Zina em đâu rồi...Zina......
Cô bé 4t chạy khắp mọi nơi để tìm kiếm đứa em nhỏ nhưng 6h tối cô vẫn chẳng thấy em đâu đã 5 tiếng trôi qua rồi,cô rất sợ....
Về đến nhà báo cho bama, huy động toàn bộ người làm đi tìm kiếm nhưng 1 ngày qua vẫn không có kết quả, đăng tin trên báo, tivi,đài..... nhưng nhiều ngày qua vẫn không một chút tin tức.
Zina đã biến mất như một cơn gió làm không khí trong gia đình ngày ngày ảm đạm, Sasa bị trầm cảm tự nhốt mình suốt một năm.
.....................................
////////////
~ Trở về hiện tại ~
Sasa lao lại giật sợi giây truyền trên tay Huyền Ly quay sang Zina đang nằm thóp trên nền đất miệng lắp bắp :
- Sợi dây này là....của...cô sao ?
- Vâng...chị Sasa xin chị đấy..làm....ơn...ơn trả nó lại cho tôi rồi mấy người làm gì cũng được – Zina nấc lên từng tiếng.
- Con nhỏ chết tiệt mày dám ra lệnh cho chị hai à – Con nhỏ đứng gần đó lấy chân đạp thẳng vào bụng Zina làm con bé đau điếng.
- Cô lấy nó ở đâu ? - Sasa nói giọng như nghẹn đi.
- Tôi không biết...từ khi ....được đưa đến cô nhi viện tôi đã đeo nó trên cổ rồi...xin chị đấy trả cho tôi đi – Zina nói nước mắt đầm đìa cầu xin Sasa.
- Zina....Zina....em là Zina ? – Sasa xúc động chạy đến bên ôm lấy Zina trước ánh mắt bàng hoàng của đám nữ sinh.
- CHị ...chị...làm...gì...- chưa nói hết câu Zina đã gục xuống ngất đi cì quá kiệt sức.
Sasa giật mình lôi điện thoại ra gọi cho ai đó :
- Cho ông 5p để đến trường Sun, ngay lập tức, nhanh lên.
-.......................
* * *
Tại bệnh viện :
Zina nặng nề mở đôi mắt ra, xung quanh cô toàn một màu trắng ,giường trắng,chăn trắng,tường trắng,....và bên cạnh là.........Sasa, nhỏ đang ngủ gục bên giường bệnh, nhìn thấy Zina tỉnh giấc, bất giác nhỏ ngồi dậy ôm chầm lấy cô bé :
- Zina....em tỉnh rồi may quá...
- Chị Sasa...tại sao chị lại......
- Đừng nói gì nữa....- Sasa mỉm cười nhìn Zina - Cuối cùng chị cũng tìm được em rồi.
- Em....em không hiểu chị đang nói gì – Zina lắp bắp.
- Zina ngủ đi khi nào khỏe lại chị sẽ nói cho em biết mọi chuyện....sự thật em là ai !
* * *
- Rana ngồi xuống đây anh có chuyện muốn nói – Winny nhìn nó nghiêm túc.
- Chuyện gì ạ - Nó hào hứng.
- Em bỏ cái trò chơi cô giáo đi học lại với anh ngay – Winny
- Ơ đang vui mà – Nó xụ mặt.
- Vui gì mà vui – Anh cốc đầu nó một cái – Em tính làm giáo viên của ông anh này à.
- Hơ có sao đâu ạ -Nó xoa xoa cái đầu vừa bị cốc cười ngây ngô.
- Không nói nhiều,em mà không nghe lời thì đừng nhìn mặt ông anh này nữa – Winny
- huhu...không chịu đâu – Nó mếu máo.
- Vậy có nghe không ?
- Ok...ok đừng nóng mà hehe, nhưng cho em nghịch thêm một tuần nữa nhé....nha.....nha... – Nó lay lay tay anh.
- Được rồi nhớ đấy.
- Vâng ạ...Winny đẹp trai muôn năm – Nó cười híp mắt.
- Rồi đi ngủ đi...muộn rồi – Anh đưa tay ra xoa đầu nó “mỉm cười”
- Winny ngủ ngon – Nói rồi nó kiễng chân tặng anh một nụ hôn “ vào má”
- EM định đi xe đạp sao – Winny nhìn nó chau mày
- Vâng –Rana
- Không được, lên xe – Winny
- Không ! Em đi xe đạp coi như tập thể dục cũng được mà – Nó chu môi giận dỗi.
- Lên xe ngay không nói nhiều – Winny
-Em đang dấu thân phận mà ......chả lẽ anh không biết sao ? – Rana
- Biết – Winny “Chẳng có gì là anh không biết cả,vừa về là anh cho người điều tra về cuộc sống nó ngay”.
- Biết vậy sao còn bắt em lên xe – Nó đưa ánh mắt cún con nhìn anh chớp chớp – Đi mà Winny đẹp trai ......nha....
Nhìn cái ánh mắt đó anh không lỡ ép buộc nó tiếp đành ngậm ngùi gật đầu.
Chiếc BMW dừng lại đậu trước cổng trường Sun. Cánh cửa bật mở từ trên xe bước xuống một chàng trai tuyệt mĩ nói đúng hơn là 1 “mỹ nam”, mái tóc đen hơi xù, đôi mắt xanh ngọc lạnh lẽo,làn da trắng không tì vết,cả người anh tỏa ra một hàn khí đáng sợ.
Trước cổng tất cả nữ sinh đứng dạt sang hai bên trên tay là những băng rôn mang dòng chữ “ Chào mừng Hoàng tử băng giá Winny trở về” – Tin tức thiếu gia “ Gia Minh” của Hoàng gia đã trở về sau gần 1 năm công tác bên nước ngoài đã lan truyền khắp báo mạng từ lúc anh đặt chân xuống sân bay, hội fan nhận được tin thì tấp nập chuẩn bị quà, băng rôn , bởi anh là ai chứ - Là HOÀNG GIA MINH hoàng tử của học viện “ The Sun”,là người đứng đầu của học viện này,là hotboy no1 có lượng fan lớn nhất.
Khuôn mặt không một chút cảm xúc,ánh mắt lạnh lẽo,anh còn chả thèm liếc nhìn bất kì ai, trong mắt anh tất cả mọi thứ như vô hình, người ta chỉ thấy trong đôi mắt đặc biệt đó một tia nhìn băng giá.
Đám fan chỉ dám nhìn anh từ phía sau,không một ai dám tiến lại gần hay bâu lấy “thần tượng” vì chẳng ai muốn “CHẾT” - Đơn giản chỉ vì Winny rất ghét bị người khác chạm vào người.
Đứng trước cổng nhìn theo bóng dáng cao ngạo kia nó chỉ mỉm cười lắc đầu.
Đi thẳng lên phòng hội trưởng trước ánh mắt tiếc nuối của lũ “hám trai” Winny nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.
Yan,Yen và Soo đang ngồi đó,mỗi người một việc,Yan thì sáng sớm đã tống cổ được con đỉa đói “Ji” đi nên bây giờ ung dung nằm nghe nhạc, Yen thì nghịch điện thoại,Hắn thì nằm ngủ ngon lành. Cảnh tượng trước mặt như khá quen thuộc.
Nghe thấy tiếng mở cửa tất cả đều dừng mọi hoạt động hướng ánh mắt về phía đó – Bởi phòng hội viên là nơi không ai dám vào khi chưa được sự cho phép của bọn hắn.
Nhìn thấy Winny tất cả không một chút giật mình hay bỡ ngỡ chỉ mỉm cười – Nụ cười thật sự giành cho những người bạn.
- Chào mừng trở về, Winny - Soo
- Đợt này mày đi hơi lâu đấy – Yan.
- Sao ? đám fan bên ngoài chào mừng “Hoàng tử” ntn ? – Yen nhìn Winny cười lộ cái răng khểnh “cực đẹp”
Winny không nói gì chỉ gật đầu “ mỉm cười” – Người làm cho anh mở miệng ra nói nhiều trên đời này chỉ có một người “ Là nó” và 3ng bạn thân.
Tiếng chuông vào học vang lên,trước cửa 11A một chàng trai đứng đấy như chờ đợi ai đó Nếu không phải vì chờ nó thì anh đã vào lớp nằm ngủ lâu rồi còn lâu mới chịu đứng ngoài làm “ma-la-canh” cho lũ con gái ngắm – Và điều đó làm tất cả mọi người điều ngạc nhiên, người làm ‘Hoàng tử băng giá” phải chờ đợi chắc chắn phải là người rất đặc biệt.
Nó đang dần tiến lại phía Winny với vẻ mặt “bình thản” nhất có thể, mặc dù biết anh đã biết mọi chuyện nhưng nó không thể không run sợ - Winny mà tức giận thì đáng sợ lắm.
- Chào cô giáo – Anh nhìn nó cười gian. ( Vì đứng ở góc khuất nên không ai nhìn thấy )
Ngập ngừng nhìn anh nó nói nhỏ :
- EM...em...là học sinh mới .....mới..hả ? - Rana – Đứng đây để tôi...vào..thông báo với lớp – Nó nói nhanh rồi chuồn luôn.
- Em giỏi lắm “Gia Băng”, về nhà gặp anh nói chuyện – Winny lạnh giọng làm nó “giật mình”
Nó vào lớp chưa kịp nói gì thì Winny cũng bước vào,không còn vẻ mặt thân thiện lúc nãy,anh lạnh lùng bước thẳng xuống bàn cuối cùng nơi một chàng trai có ánh mắt xanh ngọc đang ngồi ...
- Chào – Winny nhếch mép nhìn Windy – Và câu nói lúc vừa làm cả lớp bị “ Chấn động” mạnh
/////
- Winny vừa nói sao ??
- Anh ấy vừa nói chuyện với Windy đấy,trời ơi!!!
- !@#$%^&*()
~ Tại bàn Soo :
- Mày thấy lạ không,thằng Winny vừa nói chuyện với Windy đấy.
- Ừ
- Hình như hai ng đó quen nhau.
- Chắc vậy.
~ Tại bàn ai đó ...
- Cuối cùng anh cũng trở về rồi .........Winny – Một nụ cười hạnh phúc.
////////////
Windy nhìn Winny nhếch môi khinh khỉnh :
- Chào , cậu có thể ngồi đây....... – Nói rồi Windy ghé sát vào tai Winny thì thầm -.....Em Họ......
Hai người ngồi xuống trước ánh mắt ngạc nhiên của tất cả mọi người. Vì sao ư ?? – Vì Winny không bao giờ ngồi cùng người khác,hay tiếp xúc với bất cứ ai.
Giờ học trôi qua trong không khí căng thẳng, bởi cuối lớp, có 2 tảng băng bắc cực “cùng hướng ánh mắt lên bảng “ – Nơi một cô giáo bất trị, ngày thường thì suốt ngày giảng giải rồi nói về đạo lí, những bài học dễ, nó suốt ngày nói đi nói lại làm cả lớp buồn ngủ, còn những bài tập khó thì nó bắt học sinh lên tự giải,ai mà sai thì bị đâp vào”Mông” 1 cái =_= - Cả lớp rất bất mãn vì từ bé đến lớn họ là những thiếu gia, tiểu thư được cưng chiều,chẳng ai dám động vào đến một sợi tóc,vậy mà một giáo viên “tâm thường” lại phạt theo cái kiểu ‘con nít” làm mất cả hình tượng nhưng nào ai có thể cãi lí với nó,ai không chịu nghe là nó lại lôi cái điều kiện ra để giáo huấn.
Nhưng hôm nay thì khác,trên bục giảng lâu lâu nó lại ngó xuống bàn cuối giọng nói thì hết sức “ dịu dàng” làm cả lớp cứ tưởng nó thích “ Winny”.
“reng...reng...” chuông reo,cuối cùng cũng thoát,nó nhanh chân chạy ra khỏi lớp trước khi bị ai đó kéo lại.
- Đi xuống căng-tin chứ ? – Yen cùng Yan,Soo tiến xuống bàn của “Song Win” hào hứng.
- Đi chứ... – Winny quay sang Windy nhếch môi – Anh họ ?
- Anh họ á ? - cả lũ tròn mắt
Cậu không nói gì chỉ gật đầu.
Nhỏ Ji từ đâu chạy đến bám chặt lấy cánh tay Yan – Anh Yan,xuống căng –tin nha .
Quay mặt sang phía Winny nhỏ nhẹ nhàng – Chào bạn, mình là tiểu Phương con gái của Phùng Thiên và là “ Vợ” chưa cưới của Nhật Khải, rất vui được làm quen.
Nhưng đáp lại nhỏ chỉ là sự im lặng,cậu còn chả thèm liếc nhìn nhỏ đến 1s, như đã quen với việc nhỏ Ji suốt ngày bám víu Yan,cả lũ chỉ quay mặt bước đi làm nhỏ tức “ xì khói”
Hôm nay căng – tin rất đông có vẻ như toàn trường đều tập trung tại đây, Vì sao ư ? – Vì lúc này tại một chiếc bàn tròn lớn tập trung đầy đủ ‘ 5 VỊ HOÀNG TỬ “ của học viện Sun.
Từ cửa bước vào 3 cô gái đang tiến lại phía bàn “trung tâm” trước ánh mắt “ không có gì đáng ngạc nhiên” của lũ học viên.
- Bọn tôi ngồi đây được chứ ? – Mini lên tiếng.
- Này hôm nay uống nhầm thuốc à – Yen cười nham nhở - Tự nhiên lại “xin” được ngồi đây ? Mọi ngày có thấy nói gì đâu mà bà vẫn ngồi đấy thôi.
- Xì tại ta thấy không khí căng thẳng lên nói vài từ cho vui thôi mà – Mini liếc xéo
Khi cả lũ đã yên vị với đống đồ ăn, thì một lũ con gái từ đâu kéo tới con đầu đàn mặt chát đầy “phân són” ý lộn “ son phấn” tiến đến gần Winny, trên tay là một hộp quà được gói gém khá cẩn thận, giọng nói ngọt ngào :
- Anh Winny, anh đã trở về........... em đợi anh mãi
Winny không nói gì...im lặng.
Nhỏ vẫn không bỏ cuộc nói tiếp – Winny, thực ra em rất yêu anh.....làm....làm bạn trai em nhé !
Winny vẫn ngồi đấy hai tay khoanh trước ngực đôi mắt vô hồn nhìn ra hướng cửa sổ,tất cả mọi thứ xung quanh anh như “ KHÔNG TỒN TẠI”
Thấy thái độ đó nhỏ không có chút biểu hiện gì là “ bực mình hay xấu hổ” có vẻ như đây là điều ai cũng đoán trước được.
Sasa nãy giờ im lặng quan sát mới lên tiếng :
- Huyền Ly cô có biết là mình đang làm hỏng bữa ăn của tôi cũng như mọi người ở đây không ?
Nhỏ quay sang nhìn Sasa với ánh mắt “ tức giận” nhưng làm sao được,mặc dù rất ghét Sasa nhưng nhỏ cũng là đàn em dưới quyền của Sasa nên đành chịu.
Giọng nói chanh chua vang lên – Xin lỗi Kim San tôi không có ý làm hỏng bữa ăn của mọi người.
- Vậy thì cút đi – Sasa lạnh giọng.
Nhỏ đành ngậm ngùi bước đi và không quên trao cho Sasa ánh mắt “ thù hằn”.
------o0o-------
Kết thúc một ngày học mệt mỏi, Sasa lê những bước chân mệt nhọc trên sân trường giờ này mọi người đã về hết rồi chẳng còn lại ai, hôm nay cô không đi xe vì tự nhiên muốn đi bộ, mặc dù mệt mỏi nhưng tâm trạng lại cực kì vui vẻ. Vì ngày hôm nay “Người đó đã trở về” – Người mà cô thầm thương suốt mấy năm qua.
Đang mê man trong dòng hồi tưởng thì.........
“ AAAAAAAAAA” tiếng kêu thất thanh vang lên, tiếng kêu được phát ra từ sau trường,không phải là người tò mò nhưng cô vẫn quay người bước theo tiếng la.
Dừng chân lại,trước mặt là một cảnh tượng với cô là “ hết sức bình thường” – Một cô gái có mái tóc hạt dẻ dài ngang hông , đôi mắt đen láy to tròn, nước da trắng ngần đang bị đánh bởi một đám nữ sinh và người cầm đầu không ai khác chính là – Huyền Ly .
Cô gái nhỏ nằm trên nền đất người dính đầy máu, có vẻ như bị đánh khá “nặng”, tóc tai bù xù, chân tay xước sát. Lũ con gái thấy vậy vẫn không tha vừa đánh miệng vừa chửi :
- Con nhỏ đáng chết,lần trước có Anh Windy giúp còn bây giờ chẳng còn ai đâu.
- Các người thật quá đáng – Zina giọng thều thào.
- haha,bây giờ mới biết sao ai bảo mày dám quyến rũ Windy
- Tôi không biết,tôi chỉ gặp anh ta có một lần đó – Zina
- Còn dám trối – Nói rồi con nhỏ đưa tay tát vào gương mặt xinh đẹp đó một cái tát giáng trời.
Nếu là thường ngày thì cô sẽ mặc kệ lũ đó không quan tâm nhưng không hiểu sao nhìn thấy nhỏ Huyền Ly cô lại thấy khó chịu và bực bội và rồi không chịu được Sasa nói lớn :
- Dừng lại ngay !
Lũ con gái nghe thấy giọng nói quen thuộc thì dừng hết mọi hoạt động hướng ánh mắt về phía Sasa.
- Chị hai – đám nữ sinh nói rồi cúi mặt xuống chào Sasa ( chị hai của trường Sun mà lị _= )
- Mấy người đang làm gì vậy - Sasa
- Dạ....tại nhỏ này không biết điều nên tụi em dạy bảo chút thôi ạ - Một nhỏ giọng rụt rè lên tiếng.
- Chà ! Chị hai cũng định tham gia cùng tụi này chứ - Nhỏ Huyền Ly lên tiếng giọng có chút bỡn cợt.
- Tôi không rảnh – Sasa.
- Vậy chị đứng đó coi tụi em xử được rồi – Huyền Ly cười đểu.
Nói rồi nhỏ Ly ra hiệu cho lũ con gái tiếp tục.
Đang đánh thì “ teng...reng..” một vật bằng kim loại rơi ra tạo nên một tiếng động nhỏ.
Zina sờ lại cổ mình, sợi dây truyền duy nhất và rất quan trọng của cô đã không còn, mê man lê thân mình với lấy sợi dây nhưng.....
- Chà sợi dây cũng đẹp gớm nhỉ - Nhỏ Huyền Ly cầm lên rồi nói giọng bỡn cợt – Sợi dây này đem cho con kiki nhà tao đeo cũng hợp đấy.
- Chị...chị...trả lại cho tôi ngay – Zina như người không còn ý thức vồ đến giật lấy sợi dây,nhưng nào có được,một con người đã kiệt sức sao có thể chống lại một kẻ khỏe mạnh ch,vì vậy cô bé bị ngã nhào ra.
Sasa đang định quay lưng đi thì nhìn thây sợi dây trên tay nhỏ Ly, đó là một sợi dây rất đẹp bằng bạc có khác một dòng chữ “ SaZi và bên cạnh là một nốt nhạc “ Giật mình xờ lên cổ mình – Một sợi dây y như thế nhưng nó vẫn còn đây vậy còn sợi dây kia ?? Cô bàng hoàng “ giật mình”
///////
13 năm về trước ......
Tại công viên
- Chị Sasa ơi, trốn đi chơi như thế này có sợ bị la không ?
- Đừng lo Zina chúng ta chỉ đi một chút rồi về ngay mà.
Hai cô bé chơi đùa rất vui vẻ và đột nhiên.......
- Zina đứng yên đây để chị qua đường mua kem nhé.
- Vâng ạ.
Một lúc sau .......
- Zina ơi kem nè ....Zina em đâu rồi...Zina......
Cô bé 4t chạy khắp mọi nơi để tìm kiếm đứa em nhỏ nhưng 6h tối cô vẫn chẳng thấy em đâu đã 5 tiếng trôi qua rồi,cô rất sợ....
Về đến nhà báo cho bama, huy động toàn bộ người làm đi tìm kiếm nhưng 1 ngày qua vẫn không có kết quả, đăng tin trên báo, tivi,đài..... nhưng nhiều ngày qua vẫn không một chút tin tức.
Zina đã biến mất như một cơn gió làm không khí trong gia đình ngày ngày ảm đạm, Sasa bị trầm cảm tự nhốt mình suốt một năm.
.....................................
////////////
~ Trở về hiện tại ~
Sasa lao lại giật sợi giây truyền trên tay Huyền Ly quay sang Zina đang nằm thóp trên nền đất miệng lắp bắp :
- Sợi dây này là....của...cô sao ?
- Vâng...chị Sasa xin chị đấy..làm....ơn...ơn trả nó lại cho tôi rồi mấy người làm gì cũng được – Zina nấc lên từng tiếng.
- Con nhỏ chết tiệt mày dám ra lệnh cho chị hai à – Con nhỏ đứng gần đó lấy chân đạp thẳng vào bụng Zina làm con bé đau điếng.
- Cô lấy nó ở đâu ? - Sasa nói giọng như nghẹn đi.
- Tôi không biết...từ khi ....được đưa đến cô nhi viện tôi đã đeo nó trên cổ rồi...xin chị đấy trả cho tôi đi – Zina nói nước mắt đầm đìa cầu xin Sasa.
- Zina....Zina....em là Zina ? – Sasa xúc động chạy đến bên ôm lấy Zina trước ánh mắt bàng hoàng của đám nữ sinh.
- CHị ...chị...làm...gì...- chưa nói hết câu Zina đã gục xuống ngất đi cì quá kiệt sức.
Sasa giật mình lôi điện thoại ra gọi cho ai đó :
- Cho ông 5p để đến trường Sun, ngay lập tức, nhanh lên.
-.......................
* * *
Tại bệnh viện :
Zina nặng nề mở đôi mắt ra, xung quanh cô toàn một màu trắng ,giường trắng,chăn trắng,tường trắng,....và bên cạnh là.........Sasa, nhỏ đang ngủ gục bên giường bệnh, nhìn thấy Zina tỉnh giấc, bất giác nhỏ ngồi dậy ôm chầm lấy cô bé :
- Zina....em tỉnh rồi may quá...
- Chị Sasa...tại sao chị lại......
- Đừng nói gì nữa....- Sasa mỉm cười nhìn Zina - Cuối cùng chị cũng tìm được em rồi.
- Em....em không hiểu chị đang nói gì – Zina lắp bắp.
- Zina ngủ đi khi nào khỏe lại chị sẽ nói cho em biết mọi chuyện....sự thật em là ai !
* * *
- Rana ngồi xuống đây anh có chuyện muốn nói – Winny nhìn nó nghiêm túc.
- Chuyện gì ạ - Nó hào hứng.
- Em bỏ cái trò chơi cô giáo đi học lại với anh ngay – Winny
- Ơ đang vui mà – Nó xụ mặt.
- Vui gì mà vui – Anh cốc đầu nó một cái – Em tính làm giáo viên của ông anh này à.
- Hơ có sao đâu ạ -Nó xoa xoa cái đầu vừa bị cốc cười ngây ngô.
- Không nói nhiều,em mà không nghe lời thì đừng nhìn mặt ông anh này nữa – Winny
- huhu...không chịu đâu – Nó mếu máo.
- Vậy có nghe không ?
- Ok...ok đừng nóng mà hehe, nhưng cho em nghịch thêm một tuần nữa nhé....nha.....nha... – Nó lay lay tay anh.
- Được rồi nhớ đấy.
- Vâng ạ...Winny đẹp trai muôn năm – Nó cười híp mắt.
- Rồi đi ngủ đi...muộn rồi – Anh đưa tay ra xoa đầu nó “mỉm cười”
- Winny ngủ ngon – Nói rồi nó kiễng chân tặng anh một nụ hôn “ vào má”
/23
|