Cánh cửa nhà kho một lần nữa bật mở, Sini chập chờn tỉnh dậy bởi âm thanh chói tai vang vọng trong căn phòng tối. Vì nằm ép tai xuống nền đất nên cô có thể nghe rõ âm thanh “ cồm...cộp” được phát ra từ một đôi giầy cao gót “ Hả? Có con gái sao? Vui thật...”
“ào...ào...” trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, bất chợt một gì đó đổ ầm xuống người cô, khiến Sini giật mình. Nhưng nhờ đó cô bé tình tảo hẳn. Định hình lại cô có thể biết... thứ đó là...nước, đúng rồi là nước !
-" Tình rồi hả ?" - Một giọng nói con gái khá trong vang lên.
"Giọng nói này ?? Quen quá ? Là ai?? Ai vậy ? Trời ơi đau đầu quá, có lẽ do xô nước đá vừa rồi..." - Sini hấp hối mãi nhưng chẳng thể nói nên lời, cô cảm giác khắp người đang dần tê cứng lại.
- Cô tính làm gì tiếp đây - Giọng tên lúc vừa vang lên.
- Chơi một trò chơi nhỏ - Người con gái cười nhẹ - nhưng nụ cười chứa đầy hàm ý.
Sini nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể cử động...
- đem vào đây đi - Người con gái nói gì đó mà Sini nghe không rõ lắm.
Một lúc sau cánh cửa lại bật mở, lần này không phải một người mà là khá đông bởi Sini có thể cảm nhận được những bước chân khá mạnh.
- Gì thế này ? - Tên bắt cóc nhỉn chằm chằm vào người con gái rồi nhìn sang chiếc thùng dài lớn vừa được khiêng vào, thắc mắc.
- đã nói rồi....chơi một trò chơi- ...
- Bỏ cô ta vào - Người con gái nói lớn.
Chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra bỗng người Sini được cao nâng lên, rồi "bụp" - Mấy tên lúc vừa thô bạo ném Sini xuống...
"AAAA , lạnh quá" - Cô bé chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra thì bỗng chết điếng vì lạnh, toàn thân như gần đóng băng, khắp người đau buốt, cô có thể cảm nhận được những viến đá lạnh rắn chắc đang bốc hơi ở phía dưới, và một ít nước đã tan có lẽ do vận chuyển đường xa tới...
- " Game start ! " - Người con gái búng nhẹ tay ...mỉm cười, cô ta bước nhẹ đến bên chiếc thùng lớn, nơi Sini đang thoi thóp vì lạnh...
Sini có thể cảm nhận được các đầu ngón tay, chân đang dần tê cứng lại...sức nhỏ dần cạn kiệt, hơi thở nặng nhọc, yếu ớt... Trước khi kịp ngất đi cô bé còn nghe văng vẳng bên tai giọng nói quen thuộc...
- " Ướp người trong nước đá ...trò chơi này tôi phải nghĩ mãi mới ra đó, nên cô cứ tận hưởng đi ...với sức của cô trong vòng 20-30p nữa mà không ra khỏi cho đến khi đá tan thì cũng chết cóng rồi !! hahhaa...mà nói cho cô nghe nhé ! chỗ nãy cách thành phố cả vài tiếng mới đến được nơi chờ cho đến khi đám người kia tìm được ra cô thì cũng phải mất vài ngày cũng nên ....hahaahaa.....hahaa..." - Giọng nói ngày càng nhỏ rồi Sini ngất lịm đi .....
10p trôi qua...căn phòng tối đen như mực không còn bóng người , chỉ còn lại Chiếc thùng lớn chứa đựng một thiên thần nhỏ đang nằm đấy....bất động...
* * *
..Ánh sáng lóe lên, một không gian bao la mở ra....ánh hào quang lấp lành phản chiếu trên người Sini, cô mặc một chiếc váy trắng toát, cảnh vật xung quanh cô khác...khác quá !! nhưng thật đẹp, cô đã nhìn thấy ở phía xa một con đường dài ngoẵng sâu thẳm tưởng chừng như không điểm dừng,... đưa mắt nhìn xuống, dưới chân cô là vạch kẻ đỏ, chia rõ hai ranh giới... ?? " chẳng lẽ đây là thiên đường ?". Sini chần trừ tính bước qua đó nhưng...tay cô bị thứ gì đó níu lại, ấm ...ấm lắm, cô bé xoay đầu lại nhìn vật vừa giữ lấy tay mình,...Gì thế này ?? Một tên con trai cao ráo, khuôn mặt hoàn mĩ,...hắn mặc trên người một bộ vest đen, ánh mắt nhìn cô long lanh như níu kéo...Đó....chẳng phải là cái tên đáng ghét mà Sini thấy chướng mắt nhất sao ?
- Dương Nhật Khải ? cậu làm cái quái gì vậy ? Bỏ ra !!!
Hắn ta im lặng nhìn Sini ....Ánh mắt như tuyệt vọng...
- Này có bị sao không vậy !!! Điên à...thả tôi ra...
1p....2p....3p...5p...vẫn không chút động tĩnh, hắn ta cứ như vậy, nắm lấy bàn tay của Sini không buông....
- Tôi phải đi rồi !! bỏ ra đi...!
- Cậu định bỏ tôi lại một mình...sao ? - Mũi chân chỉ còn cách vạch kẻ 0,01mm nữa thì chất giọng bi thương, âm vực nhẹ như không của hắn vang lên khiến Sini khựng lại...
Cô cứ nhìn hắn mãi,...nhìn mãi cho đến khi đánh thức lại lí chí mình cô nhắm mắt lại...nhẹ nhàng...
- Muộn rồi...tôi phải đi thôi...! - Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra khỏi hắn, quay mặt toan bước đi nhưng...
- Sini......Sini....
- Nguyễn Nhật Hà Vi....
-...............Sini.............
...Lại một lẫn nữa Sini dừng lại, cô quay mặt ngoảnh lại phía sau - Nơi phát ra những tiếng nói quen thuộc.... Là họ...Những người cô coi là bạn...Có Mini...Cô bé đang khóc...khuôn mặt thiên sứ đầm đìa nước mắt...Có cả Sasa....Yen...Soo....2Win...và cả Nó - Rana nữa.... tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hy vọng....Họ hy vọng điều gì .....hy vọng cô sẽ không bước tiếp hay...?
Trong lúc còn đang mơ màng bỗng " Rầm...rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
* * *
" Rầm..rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
- Sini...Sini... - Cánh cửa nhà kho bật tung, nhường chỗ cho ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng tối.
Từ ngoài chạy vào... những khuôn mặt lo lắng...hốt hoảng...
- Tìm cô ta nhanh lên - Soo
- SIni....- Sasa giật mình khi thấy trong chiếc thùng lớn .... Sini đang nằm đó...khuôn mặt trắng bệnh..đôi môi nhỏ tím tái...chân tay tê cứng...Nhìn cô chẳng khác nào một xác chết.
- Không......- Tất cả mọi người sững lại vì cảnh vật trước mặt.
Nhưng không để lâu, 1s Yan lao tới , 1 hi vọng nhỏ nhoi trong cậu lúc này...
- Nhanh lên lên không còn nhiều thời gian đâu.. cô ấy vẫn thở ...mặc dù hơi thở rất yếu nhưng... vẫn thở...vẫn thở - Cậu bé vừa hốt hoàng vừa vui mừng la lớn bế thốc Sini lạnh toát dậy, chạy khỏi nhà kho ẩm ướt....
“ào...ào...” trong lúc còn đang suy nghĩ miên man, bất chợt một gì đó đổ ầm xuống người cô, khiến Sini giật mình. Nhưng nhờ đó cô bé tình tảo hẳn. Định hình lại cô có thể biết... thứ đó là...nước, đúng rồi là nước !
-" Tình rồi hả ?" - Một giọng nói con gái khá trong vang lên.
"Giọng nói này ?? Quen quá ? Là ai?? Ai vậy ? Trời ơi đau đầu quá, có lẽ do xô nước đá vừa rồi..." - Sini hấp hối mãi nhưng chẳng thể nói nên lời, cô cảm giác khắp người đang dần tê cứng lại.
- Cô tính làm gì tiếp đây - Giọng tên lúc vừa vang lên.
- Chơi một trò chơi nhỏ - Người con gái cười nhẹ - nhưng nụ cười chứa đầy hàm ý.
Sini nửa tỉnh nửa mê, chẳng thể cử động...
- đem vào đây đi - Người con gái nói gì đó mà Sini nghe không rõ lắm.
Một lúc sau cánh cửa lại bật mở, lần này không phải một người mà là khá đông bởi Sini có thể cảm nhận được những bước chân khá mạnh.
- Gì thế này ? - Tên bắt cóc nhỉn chằm chằm vào người con gái rồi nhìn sang chiếc thùng dài lớn vừa được khiêng vào, thắc mắc.
- đã nói rồi....chơi một trò chơi- ...
- Bỏ cô ta vào - Người con gái nói lớn.
Chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra bỗng người Sini được cao nâng lên, rồi "bụp" - Mấy tên lúc vừa thô bạo ném Sini xuống...
"AAAA , lạnh quá" - Cô bé chưa định hình được chuyện gì đang sảy ra thì bỗng chết điếng vì lạnh, toàn thân như gần đóng băng, khắp người đau buốt, cô có thể cảm nhận được những viến đá lạnh rắn chắc đang bốc hơi ở phía dưới, và một ít nước đã tan có lẽ do vận chuyển đường xa tới...
- " Game start ! " - Người con gái búng nhẹ tay ...mỉm cười, cô ta bước nhẹ đến bên chiếc thùng lớn, nơi Sini đang thoi thóp vì lạnh...
Sini có thể cảm nhận được các đầu ngón tay, chân đang dần tê cứng lại...sức nhỏ dần cạn kiệt, hơi thở nặng nhọc, yếu ớt... Trước khi kịp ngất đi cô bé còn nghe văng vẳng bên tai giọng nói quen thuộc...
- " Ướp người trong nước đá ...trò chơi này tôi phải nghĩ mãi mới ra đó, nên cô cứ tận hưởng đi ...với sức của cô trong vòng 20-30p nữa mà không ra khỏi cho đến khi đá tan thì cũng chết cóng rồi !! hahhaa...mà nói cho cô nghe nhé ! chỗ nãy cách thành phố cả vài tiếng mới đến được nơi chờ cho đến khi đám người kia tìm được ra cô thì cũng phải mất vài ngày cũng nên ....hahaahaa.....hahaa..." - Giọng nói ngày càng nhỏ rồi Sini ngất lịm đi .....
10p trôi qua...căn phòng tối đen như mực không còn bóng người , chỉ còn lại Chiếc thùng lớn chứa đựng một thiên thần nhỏ đang nằm đấy....bất động...
* * *
..Ánh sáng lóe lên, một không gian bao la mở ra....ánh hào quang lấp lành phản chiếu trên người Sini, cô mặc một chiếc váy trắng toát, cảnh vật xung quanh cô khác...khác quá !! nhưng thật đẹp, cô đã nhìn thấy ở phía xa một con đường dài ngoẵng sâu thẳm tưởng chừng như không điểm dừng,... đưa mắt nhìn xuống, dưới chân cô là vạch kẻ đỏ, chia rõ hai ranh giới... ?? " chẳng lẽ đây là thiên đường ?". Sini chần trừ tính bước qua đó nhưng...tay cô bị thứ gì đó níu lại, ấm ...ấm lắm, cô bé xoay đầu lại nhìn vật vừa giữ lấy tay mình,...Gì thế này ?? Một tên con trai cao ráo, khuôn mặt hoàn mĩ,...hắn mặc trên người một bộ vest đen, ánh mắt nhìn cô long lanh như níu kéo...Đó....chẳng phải là cái tên đáng ghét mà Sini thấy chướng mắt nhất sao ?
- Dương Nhật Khải ? cậu làm cái quái gì vậy ? Bỏ ra !!!
Hắn ta im lặng nhìn Sini ....Ánh mắt như tuyệt vọng...
- Này có bị sao không vậy !!! Điên à...thả tôi ra...
1p....2p....3p...5p...vẫn không chút động tĩnh, hắn ta cứ như vậy, nắm lấy bàn tay của Sini không buông....
- Tôi phải đi rồi !! bỏ ra đi...!
- Cậu định bỏ tôi lại một mình...sao ? - Mũi chân chỉ còn cách vạch kẻ 0,01mm nữa thì chất giọng bi thương, âm vực nhẹ như không của hắn vang lên khiến Sini khựng lại...
Cô cứ nhìn hắn mãi,...nhìn mãi cho đến khi đánh thức lại lí chí mình cô nhắm mắt lại...nhẹ nhàng...
- Muộn rồi...tôi phải đi thôi...! - Cô nhẹ nhàng gỡ bàn tay ra khỏi hắn, quay mặt toan bước đi nhưng...
- Sini......Sini....
- Nguyễn Nhật Hà Vi....
-...............Sini.............
...Lại một lẫn nữa Sini dừng lại, cô quay mặt ngoảnh lại phía sau - Nơi phát ra những tiếng nói quen thuộc.... Là họ...Những người cô coi là bạn...Có Mini...Cô bé đang khóc...khuôn mặt thiên sứ đầm đìa nước mắt...Có cả Sasa....Yen...Soo....2Win...và cả Nó - Rana nữa.... tất cả mọi người đều nhìn cô với ánh mắt hy vọng....Họ hy vọng điều gì .....hy vọng cô sẽ không bước tiếp hay...?
Trong lúc còn đang mơ màng bỗng " Rầm...rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
* * *
" Rầm..rầm..." - Ánh sáng vụt tắt, bóng tối bao trùm không gian....Trong lúc hấp hối đó cô còn kịp nghe rõ câu nói nhỏ nhưng đầy sự tuyệt vọng - " Chẳng lẽ...một mình tôi không đủ để kéo em trở lại....trở lại...trở lại....."
- Sini...Sini... - Cánh cửa nhà kho bật tung, nhường chỗ cho ánh sáng chiếu rọi vào căn phòng tối.
Từ ngoài chạy vào... những khuôn mặt lo lắng...hốt hoảng...
- Tìm cô ta nhanh lên - Soo
- SIni....- Sasa giật mình khi thấy trong chiếc thùng lớn .... Sini đang nằm đó...khuôn mặt trắng bệnh..đôi môi nhỏ tím tái...chân tay tê cứng...Nhìn cô chẳng khác nào một xác chết.
- Không......- Tất cả mọi người sững lại vì cảnh vật trước mặt.
Nhưng không để lâu, 1s Yan lao tới , 1 hi vọng nhỏ nhoi trong cậu lúc này...
- Nhanh lên lên không còn nhiều thời gian đâu.. cô ấy vẫn thở ...mặc dù hơi thở rất yếu nhưng... vẫn thở...vẫn thở - Cậu bé vừa hốt hoàng vừa vui mừng la lớn bế thốc Sini lạnh toát dậy, chạy khỏi nhà kho ẩm ướt....
/23
|