Chớp mắt một cái, chỉ như vừa tỉnh dậy sau một cơn say, lại nhận ra thời gian đã trôi qua nhiều đến nhường nào rồi. Còn yêu nhưng lại chia tay cứ như một giấc mộng dài mà đầy trống trải. Nhớ lại những thứ đã qua, mới biết hóa ra em sai thật rồi. Nhiều lúc muốn bỏ qua tất cả, chạy đến bên anh, ùa vào lồng ngực thật ấm áp ấy, và nói em sai rồi.
Thế nhưng cái tôi của chính mình lại quá lớn, chỉ nghĩ vậy, rồi lau những giọt lệ từ nơi khóe mắt đi mà thôi. Em xin lỗi.
Hơn ba tháng trôi qua, sim điện thoại thay đổi, facebook cũng chẳng dám online. Chỉ vì sợ, sợ nhìn thấy hộp thư trống hoác không một tin nhắn nào, sợ nhìn thấy nhật kí không báo dù chỉ là một cuộc gọi nhỡ. Sợ thấy anh mỉm cười bên cô bạn cùng lớp. Sợ em là người muốn buông tay nhưng anh lại là người quên em trước...
...
Chuông cửa reo.
Trước nhà là một cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi, tay cầm que kẹo bông to hơn cả mặt, hớn hở liếm mút vị ngọt của nó. Thấy có người bước ra, cậu nhóc nhanh tay đưa món đồ giấu phía sau lưng lên, nũng nịu nói:
-Có anh kia nhờ em đưa cho chị cái nón. Anh đó bảo chị ra sân bóng một tí, ba mươi giây thôi cũng được nữa.
Nói rồi nhét nón vào tay người đối diện rồi chạy biến.
Là anh sao? Có phải anh không? Nếu đúng thì anh đang làm gì vậy?
Có chút nghi ngờ, nhưng hơn cả là sự mong đợi. Đội chiếc nón lên, quyết định đến đó thử xem sao.
À mà hôm nay trời nắng thật!
Đến sân bóng. Đúng là anh thật. Dáng người cao lớn nhưng hiện lên vẻ cô đơn không giấu được. Thật vui sướng khi biết đó là anh, song lại cảm thấy có lỗi. Với anh, với cả chính bản thân mình.
-Anh... Có chuyện gì sao?
Anh chỉ cười nhẹ, rồi đưa em li trà sữa đang cầm trên tay. Nét mặt rõ buồn bã, giọng nói lại càng làm tim em đau nhói. Đau không phải vì lời anh nói, mà vì lí do anh nói nó ra.
-Em từng nói em có thể quên đi một người trong vòng một trăm ngày. Cũng có thể xóa sạch kỉ niệm với người đó bằng một trăm ngày không có liên lạc. Hôm nay là ngày thứ chín mươi chín em rời xa. Anh không muốn em quên đi anh và bất kì một kỉ niệm nào cả.
-Anh xin lỗi vì ngày đó. Vì tất cả.
-Tha lỗi cho anh được không? Từ nay về sau, anh sẽ không làm em buồn giận vì bất cứ điều gì nữa. Chỉ cần là em muốn, anh lập tức sẽ nghe theo. Chỉ cần là em nói, tất cả mọi thứ đều là đúng. Chỉ cần là em không thích, anh tuyệt đối sẽ không liên quan vào... Anh yêu em.
Em im lặng không nói, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cúi đầu thật thấp, để nước mắt từ từ rơi xuống hai bên má. Không biết làm cách nào để nói mấy tiếng xin lỗi từ tận sâu trong tim.
-Em chưa tha thứ cũng không sao. Anh chỉ cần gặp em bấy nhiêu đó thôi, đủ để em đừng quên anh được. Anh đưa em về, đứng đây dễ say nắng lắm.
Em vẫn đứng yên đó. Anh cũng vậy, không nói thêm một lời nào nữa.
Chợt, cơ thể đang run run vì xúc động tiến lại gần, ôm chặt lấy anh, ngửi trọn mùi hương quen thuộc như vẫn thầm tưởng tượng. Giọng nghẹn ngào nói ra những điều mà bao lâu nay vẫn giữ kín:
-Em xin lỗi, em yêu anh.
Sáu chữ, lại đem ta về với nhau...
...
Chuyện của tối đó, online tài khoản facebook trở lại, rất nhiều tin nhắn được gửi đến, nhiều nhất vẫn là của ai kia. Chẳng thể nào nhớ hết được, trừ tin nhắn cuối cùng, như khắc sâu vào trong tim.
Anh chỉ sợ mất em. Nói xin lỗi nhiều thật ra cũng vô dụng lắm, anh chỉ mong em hiểu là anh yêu em nhiều. Chỉ cần em đọc được tin nhắn này thì anh đã cảm thấy đủ. Tha thứ cũng cần thời gian dài mà, anh hiểu chứ, anh đợi được. Chỉ mong em đừng nói những lời đau lòng như lúc đó nữa. Đừng buông tay, nếu mệt mỏi hãy nói cho anh này, anh sẵn sàng nghe tất cả, lại có sẵn tay cho em nắm, bờ vai để em dựa vào. Mối quan hệ này em không giữ được thì anh sẽ thay em nắm thật chặt lấy. Chẳng có gì cả, mệt rồi thì về bên anh em nhé!
Giữa lúc đang cảm động, tin nhắn nữa lại đến. Lần này em chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa đây?
Em yêu. Lúc nãy anh hứa nhiều vậy chủ yếu là cho em cảm động mà tha thứ. Anh chắc chắn sẽ làm được hết. Nhưng mà em cũng đừng đòi hỏi anh những việc không thể thực hiện như nhịn ăn nhịn uống nhịn đi toilet... À, còn cả việc làm dành cho vợ chồng í, đợi em cưới anh đã rồi hãy yêu cầu em nhé! Yêu em
Thế nhưng cái tôi của chính mình lại quá lớn, chỉ nghĩ vậy, rồi lau những giọt lệ từ nơi khóe mắt đi mà thôi. Em xin lỗi.
Hơn ba tháng trôi qua, sim điện thoại thay đổi, facebook cũng chẳng dám online. Chỉ vì sợ, sợ nhìn thấy hộp thư trống hoác không một tin nhắn nào, sợ nhìn thấy nhật kí không báo dù chỉ là một cuộc gọi nhỡ. Sợ thấy anh mỉm cười bên cô bạn cùng lớp. Sợ em là người muốn buông tay nhưng anh lại là người quên em trước...
...
Chuông cửa reo.
Trước nhà là một cậu nhóc khoảng năm sáu tuổi, tay cầm que kẹo bông to hơn cả mặt, hớn hở liếm mút vị ngọt của nó. Thấy có người bước ra, cậu nhóc nhanh tay đưa món đồ giấu phía sau lưng lên, nũng nịu nói:
-Có anh kia nhờ em đưa cho chị cái nón. Anh đó bảo chị ra sân bóng một tí, ba mươi giây thôi cũng được nữa.
Nói rồi nhét nón vào tay người đối diện rồi chạy biến.
Là anh sao? Có phải anh không? Nếu đúng thì anh đang làm gì vậy?
Có chút nghi ngờ, nhưng hơn cả là sự mong đợi. Đội chiếc nón lên, quyết định đến đó thử xem sao.
À mà hôm nay trời nắng thật!
Đến sân bóng. Đúng là anh thật. Dáng người cao lớn nhưng hiện lên vẻ cô đơn không giấu được. Thật vui sướng khi biết đó là anh, song lại cảm thấy có lỗi. Với anh, với cả chính bản thân mình.
-Anh... Có chuyện gì sao?
Anh chỉ cười nhẹ, rồi đưa em li trà sữa đang cầm trên tay. Nét mặt rõ buồn bã, giọng nói lại càng làm tim em đau nhói. Đau không phải vì lời anh nói, mà vì lí do anh nói nó ra.
-Em từng nói em có thể quên đi một người trong vòng một trăm ngày. Cũng có thể xóa sạch kỉ niệm với người đó bằng một trăm ngày không có liên lạc. Hôm nay là ngày thứ chín mươi chín em rời xa. Anh không muốn em quên đi anh và bất kì một kỉ niệm nào cả.
-Anh xin lỗi vì ngày đó. Vì tất cả.
-Tha lỗi cho anh được không? Từ nay về sau, anh sẽ không làm em buồn giận vì bất cứ điều gì nữa. Chỉ cần là em muốn, anh lập tức sẽ nghe theo. Chỉ cần là em nói, tất cả mọi thứ đều là đúng. Chỉ cần là em không thích, anh tuyệt đối sẽ không liên quan vào... Anh yêu em.
Em im lặng không nói, chẳng dám nhìn thẳng vào mắt anh. Cúi đầu thật thấp, để nước mắt từ từ rơi xuống hai bên má. Không biết làm cách nào để nói mấy tiếng xin lỗi từ tận sâu trong tim.
-Em chưa tha thứ cũng không sao. Anh chỉ cần gặp em bấy nhiêu đó thôi, đủ để em đừng quên anh được. Anh đưa em về, đứng đây dễ say nắng lắm.
Em vẫn đứng yên đó. Anh cũng vậy, không nói thêm một lời nào nữa.
Chợt, cơ thể đang run run vì xúc động tiến lại gần, ôm chặt lấy anh, ngửi trọn mùi hương quen thuộc như vẫn thầm tưởng tượng. Giọng nghẹn ngào nói ra những điều mà bao lâu nay vẫn giữ kín:
-Em xin lỗi, em yêu anh.
Sáu chữ, lại đem ta về với nhau...
...
Chuyện của tối đó, online tài khoản facebook trở lại, rất nhiều tin nhắn được gửi đến, nhiều nhất vẫn là của ai kia. Chẳng thể nào nhớ hết được, trừ tin nhắn cuối cùng, như khắc sâu vào trong tim.
Anh chỉ sợ mất em. Nói xin lỗi nhiều thật ra cũng vô dụng lắm, anh chỉ mong em hiểu là anh yêu em nhiều. Chỉ cần em đọc được tin nhắn này thì anh đã cảm thấy đủ. Tha thứ cũng cần thời gian dài mà, anh hiểu chứ, anh đợi được. Chỉ mong em đừng nói những lời đau lòng như lúc đó nữa. Đừng buông tay, nếu mệt mỏi hãy nói cho anh này, anh sẵn sàng nghe tất cả, lại có sẵn tay cho em nắm, bờ vai để em dựa vào. Mối quan hệ này em không giữ được thì anh sẽ thay em nắm thật chặt lấy. Chẳng có gì cả, mệt rồi thì về bên anh em nhé!
Giữa lúc đang cảm động, tin nhắn nữa lại đến. Lần này em chẳng biết nên khóc hay nên cười nữa đây?
Em yêu. Lúc nãy anh hứa nhiều vậy chủ yếu là cho em cảm động mà tha thứ. Anh chắc chắn sẽ làm được hết. Nhưng mà em cũng đừng đòi hỏi anh những việc không thể thực hiện như nhịn ăn nhịn uống nhịn đi toilet... À, còn cả việc làm dành cho vợ chồng í, đợi em cưới anh đã rồi hãy yêu cầu em nhé! Yêu em
/7
|