Thiên Tình chưa thấy qua trận thế như thế này bao giờ lập tức sợ ngây người. Nhìn đến Liên Nhi bị đánh bay qua cửa, ngã trên mặt đất như một mảnh lá rụng, hừ một tiếng rồi không có động tĩnh, bất động một lát, đột nhiên vang lên đến tiếng kêu thảm thiết đến thê lương. “ A…Liên Nhi…”
Âu Dương Thanh Minh hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của nàng, kéo nàng một đường tới bên giường, thật mạnh đẩy xuống. Thiên Tình hô nhỏ một tiếng, bật dậy, liền nhảy xuống giường.
Nàng nghĩ muốn xem thương thế của Liên Nhi, lại bị Âu Dương Thanh Minh một phen nắm lại. Hắn bỗng nhiên một tay dùng sức đem Thiên Tình ném đến trên giường như một con búp bê. Hắn cũng theo đó cúi người xuống, ngăn chặn sự giãy dụa của Thiên Tình.
“ Ngươi điên rồi, Liên Nhi sẽ chết a!” Sắc mặt Thiên Tình trắng bệch, lấy hết sức rống lên, bất chấp sự sợ hãi, dùng sức đẩy hai cánh tay tráng kiện của hắn ra, “ Ngươi điên rồi, buông ta ra, không cần chạm vào ta, để ta đến xem Liên Nhi”
“ Ngươi còn lộn xộn nữa, có tin hay không ta giết nàng ngay tức khắc!” Âu Dương Thanh Minh cười âm lãnh, con ngươi đen láy tối sầm lại, “ Giết ngươi ta còn băn khoăn, nhưng một cái cung nữ tử, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không thể làm gì ta đi?”
Thiên Tình nghe vậy cả người có chút cứng ngắc, sắc mặt cũng vì câu nói ấy mà trở nên trắng bệch. Khuôn mặt tuấn mỹ, tràn đầy thị huyết của hắn nằm ngay trước mặt nàng, hắn nằm ngay trên người nàng, thở ra khí nóng ngay trên mặt mình, Thiên Tình kích động, trừng mắt nhìn hắn, biết hắn là nói thật, hắn đang uy hiếp chính mình. “ Ngươi rốt cục muốn như thế nào?”
“ Ta muốn chơi đùa ngươi!” Hắn nói ra mục đích lần này của chính mình. “ Hoàng Thượng đưa tới vưu vật bổn vương không đùa một tý chẳng phải là phụ thánh ý hay sao?”
“ Không!” Nghĩ đến đên qua chịu thê thảm, thiên Tình nhịn không được phát run. “ Âu Dương Thanh Minh, cho ta đi qua kiểm tra Liên Nhi một chút, cầu ngươi”
“ Ách! Thiên Tình công chúa luôn luôn cao ngạo cũng có lúc cầu xin người khác hay sao?” Đáy mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên một mạt ánh sáng nhạt, nàng không phải là người tàn nhẫn hay sao? Vì sao lại vì một cái cung nữ mà chịu hạ thấp mình”. “ Ngươi cầu ta?”
Thiên Tình giật mình sửng sốt, ý thức được chính mình đang hạ mình trong lời nói, tầm mắt thấy được sự thích thú trong đáy mắt của hắn, rốt cục vẫn gật đầu. “ Vương gia, Thiên Tình cầu ngươi!”
“ A! Vậy không được, công chúa không để ý đến mặt mũi của chính mình, lại vì một cái tiểu cung nữ cầu bổn vương, này ngàn vạn lần không được nha, bổn vương không nhận được a! Ha ha…” Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự khinh thường.
Thiên Tình trong lòng run lên, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn. Ánh mắt không có nửa điểm khuất phục, trong veo, tuyệt diễm, thoát tục. Nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “ Vương gia, cho ta đi qua nhìn Liên Nhi đi, nàng sẽ chết mất!”
Ánh mắt của nàng giờ này nói không nên lời hấp dẫn. Khoảng cách của hai người quá gần làm Âu Dương Thanh Minh bỗng thất thần trong sự xinh đẹp của nàng, hàng lông mày nhanh chóng giãn ra. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cao giọng quát: “ Người tới!”
Thiên Tình bị hắn dọa phát sợ, “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Đem Liên Nhi ra ngoài, đánh đến chết!”
“ Không cần!” Nàng vội vàng cầm lấy tay áo của hắn, trong mắt hiện lên tia bối rối. “ Ngươi muốn ta làm gì cũng được, cầu ngươi đừng tồn thương đến Liên Nhi, cầu ngươi!”
Giờ khắc này, trong mắt của nàng tràn đầy sự bối rối cùng cầu xin. Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, đôi môi bạc phát ra âm thanh tựa dao cắt: “ Tốt lắm, tự mình hầu hạ ta!”
“ Cái gì?” Thiên Tình hô nhỏ.
Âu Dương Thanh Minh nhìn thẳng vào mắt nàng. Thấy được vết sẹo trên lông mày của nàng mà bị hắn quăng ra bên ngoài tạo ra, trong lòng hắn hơi hơi chấn động. Sự quật cường của nàng hôm qua làm cho trong lòng của hắn thật sự bị chấn động, hôm nay cũng như thế. Nhưng, thì tính sao, hắn chính là phải tra tấn nàng, lập tức gằn từng tiếng nói: “ Ta nói ngươi phải tự tay hầu hạ ta!”
Âu Dương Thanh Minh hoàn toàn không để ý đến sự phẫn nộ của nàng, kéo nàng một đường tới bên giường, thật mạnh đẩy xuống. Thiên Tình hô nhỏ một tiếng, bật dậy, liền nhảy xuống giường.
Nàng nghĩ muốn xem thương thế của Liên Nhi, lại bị Âu Dương Thanh Minh một phen nắm lại. Hắn bỗng nhiên một tay dùng sức đem Thiên Tình ném đến trên giường như một con búp bê. Hắn cũng theo đó cúi người xuống, ngăn chặn sự giãy dụa của Thiên Tình.
“ Ngươi điên rồi, Liên Nhi sẽ chết a!” Sắc mặt Thiên Tình trắng bệch, lấy hết sức rống lên, bất chấp sự sợ hãi, dùng sức đẩy hai cánh tay tráng kiện của hắn ra, “ Ngươi điên rồi, buông ta ra, không cần chạm vào ta, để ta đến xem Liên Nhi”
“ Ngươi còn lộn xộn nữa, có tin hay không ta giết nàng ngay tức khắc!” Âu Dương Thanh Minh cười âm lãnh, con ngươi đen láy tối sầm lại, “ Giết ngươi ta còn băn khoăn, nhưng một cái cung nữ tử, Hoàng Thượng tất nhiên sẽ không thể làm gì ta đi?”
Thiên Tình nghe vậy cả người có chút cứng ngắc, sắc mặt cũng vì câu nói ấy mà trở nên trắng bệch. Khuôn mặt tuấn mỹ, tràn đầy thị huyết của hắn nằm ngay trước mặt nàng, hắn nằm ngay trên người nàng, thở ra khí nóng ngay trên mặt mình, Thiên Tình kích động, trừng mắt nhìn hắn, biết hắn là nói thật, hắn đang uy hiếp chính mình. “ Ngươi rốt cục muốn như thế nào?”
“ Ta muốn chơi đùa ngươi!” Hắn nói ra mục đích lần này của chính mình. “ Hoàng Thượng đưa tới vưu vật bổn vương không đùa một tý chẳng phải là phụ thánh ý hay sao?”
“ Không!” Nghĩ đến đên qua chịu thê thảm, thiên Tình nhịn không được phát run. “ Âu Dương Thanh Minh, cho ta đi qua kiểm tra Liên Nhi một chút, cầu ngươi”
“ Ách! Thiên Tình công chúa luôn luôn cao ngạo cũng có lúc cầu xin người khác hay sao?” Đáy mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên một mạt ánh sáng nhạt, nàng không phải là người tàn nhẫn hay sao? Vì sao lại vì một cái cung nữ mà chịu hạ thấp mình”. “ Ngươi cầu ta?”
Thiên Tình giật mình sửng sốt, ý thức được chính mình đang hạ mình trong lời nói, tầm mắt thấy được sự thích thú trong đáy mắt của hắn, rốt cục vẫn gật đầu. “ Vương gia, Thiên Tình cầu ngươi!”
“ A! Vậy không được, công chúa không để ý đến mặt mũi của chính mình, lại vì một cái tiểu cung nữ cầu bổn vương, này ngàn vạn lần không được nha, bổn vương không nhận được a! Ha ha…” Trong giọng nói của hắn tràn đầy sự khinh thường.
Thiên Tình trong lòng run lên, giương đôi mắt xinh đẹp nhìn hắn. Ánh mắt không có nửa điểm khuất phục, trong veo, tuyệt diễm, thoát tục. Nhưng ngoài miệng nàng lại nói: “ Vương gia, cho ta đi qua nhìn Liên Nhi đi, nàng sẽ chết mất!”
Ánh mắt của nàng giờ này nói không nên lời hấp dẫn. Khoảng cách của hai người quá gần làm Âu Dương Thanh Minh bỗng thất thần trong sự xinh đẹp của nàng, hàng lông mày nhanh chóng giãn ra. Hắn nhìn chằm chằm vào mắt nàng, cao giọng quát: “ Người tới!”
Thiên Tình bị hắn dọa phát sợ, “ Ngươi muốn làm gì?”
“ Đem Liên Nhi ra ngoài, đánh đến chết!”
“ Không cần!” Nàng vội vàng cầm lấy tay áo của hắn, trong mắt hiện lên tia bối rối. “ Ngươi muốn ta làm gì cũng được, cầu ngươi đừng tồn thương đến Liên Nhi, cầu ngươi!”
Giờ khắc này, trong mắt của nàng tràn đầy sự bối rối cùng cầu xin. Âu Dương Thanh Minh nhíu mi, đôi môi bạc phát ra âm thanh tựa dao cắt: “ Tốt lắm, tự mình hầu hạ ta!”
“ Cái gì?” Thiên Tình hô nhỏ.
Âu Dương Thanh Minh nhìn thẳng vào mắt nàng. Thấy được vết sẹo trên lông mày của nàng mà bị hắn quăng ra bên ngoài tạo ra, trong lòng hắn hơi hơi chấn động. Sự quật cường của nàng hôm qua làm cho trong lòng của hắn thật sự bị chấn động, hôm nay cũng như thế. Nhưng, thì tính sao, hắn chính là phải tra tấn nàng, lập tức gằn từng tiếng nói: “ Ta nói ngươi phải tự tay hầu hạ ta!”
/279
|