” A!” Không có giải dược? Như thế nào có thể? Sở Nghi Hiên cả giận nói:” Nhanh đi gọi tiểu sư phụ đến, nói trẫm mời nàng đến!”
Thị nữ lập tức lĩnh mệnh rời đi
Trong mơ hồ, cảm thấy dưới hạ thể có 1 dòng nhiệt lưu tràn ra, sắc mặt Thiên Tình càng thêm khó coi, càng lúc càng nóng, toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt
Thấy nàng như thế, Sở Nghi Hiên đau lòng thấp giọng nói “Thảo nhi?”
” Ngươi mau đi ra ngoài!” Lời nói thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt, hai tay Thiên Tình chậm rãi nắm chặt lại, cố gắng đè nén, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ phút này lại mơ hồ ửng đỏ lên. Mái tóc hỗn độn bết vào đầu, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng cuồng dã. Sỡ Nghi Hiên gian nan dời tầm mắt của nàng đi, không thể nhìn, càng nhìn, tâm sẽ càng lay động
“Thật nóng! Thật nóng!” Thiên Tình thấp giọng kều, dúi đầu vào gối
“Thảo nhi, giải dược rất nhanh sẽ tới, nàng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ kêu tiểu sư phụ đem giải dược cho nàng!” Sở Nghi Hiên an ủi Thiên Tình, cô độc thở dài, cố gắng đè nén sự quyến luyến trong mắt, trầm thấp mở miệng, duỗi tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng
” Không cần lại đây!” Ngữ có chút bén nhọn, Thiên Tình đẩy mạnh tay của Sở Nghi hiên ra
Sự kháng cự của nàng làm cho trong lòng Sở Nghi Hiên run lên, tay cũng run rẩy 1 chút, đau lòng nhìn nữ nhân xinh đẹp động lòng ở trên giường, khuôn mặt tuấn dật lộ ra thần sắc bi thương, gật gật đầu “Ta không chạm vào nàng! Thảo nhi, kiên trì một chút!”
” Ách……” Thiên Tình đã khó chịu gần chết, ý thức còn sót lại của nàng là muốn hắn rời đi
“Nhanh kêu sư phụ đến!” Sở Nghi Hiên tức giận rít gào, nhìn thấy bộ dáng thống khổ mà kiều mị của Thiên Tình, dục vọng trong người Sở Nghi Hiên gầm rút, vội vàng vọt người ra ngoài, trong nháy mắt khi xoay người đi, liếc mắt ngắm nhìn Thiên Tình đang quay cuồng trên giường, trong mắt hiện lên 1 tia ảm đạm. Trước cửa điện, tiểu sư phụ vẫn không đến, thị nữ trở về nói “Bẩm hoàng thượng, tiểu sư phụ không có ở trong cung, hình như đã ra ngoài!”
” Cái gì?” Sở Nghi Hiên rống to.” Nàng đi nơi nào? Đại sư phụ cùng nhị sư phụ đâu?”
” Đều không có!”
” Đáng chết!” Sở Nghi Hiên rít gào như mãnh thú “Gọi ngự y đến!”
Trong điện, thân thể Thiên Tình như có 1 ngọn lửa thiêu đốt, vặn vẹo thân mình, gắt gao nắm chặt tay, trên khuôn mặt ửng hồng không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt, khuôn mặt đã ướt đẫm và toát ra kiều thái vũ mị, Nàng không thể làm gì được, ông trời ơi, thật thống khổ
“Thảo nhi!” Lo lắng gọi, Sở Nghi Hiên nhanh chóng xốc màn trướng lên, thấy người đang quằn quại trên giường, đau lòng lùi lại
” Ngô……”
” Thảo nhi!” Đau đớn mở miệng, đại thủ vuốt ve lên khuôn mặt vặn vẹo của Thiên Tình “Thảo nhi, tiểu sư phụ không có ở trong cung, ta ra ngoài tìm nàng ấy, nàng chịu đựng 1 chút, được không?”
” Công tử! Ngươi giết ta…… Đi!” Thiên Tình đã sắp không nhịn được, 1 phen cầm lấy tay của Sở Nghi Hiên, cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể như muốn bùng lên, toàn thân đều căng cứng
“Thảo nhi, cố chịu đựng!” Sở nghi Hiên như thế nào có thể thừa nước đục thả câu?
” Cầu ngươi……” Thiên Tình kiên cường cười, bàn tay kia giống như linh đan diệu dược, mang đến 1 cảm giác thanh lương, tựa hồ có thể hóa giải sức nóng của thân mình, làm cho nàng nhịn không được mà ma xát với cánh tay của hắn, cảm thụ xúc cảm thoải mái kia
Sở Nghi Hiên đau lòng vuốt ve khuôn mặt thống khổ của Thiên Tình, ôm chặt thân mình của nàng “kiên trì 1 chút, ta đi tìm thuốc giải!!”
” Công tử, ta……” Nhìn thấy Sở Nghi Hiên sắp rời khỏi, Thiên Tình tâm tư phức tạp dây dưa, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi sau khi giãy dụa, Thiên Tình bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, mở miệng thì thào “Đừng đi…”
Sở Nghi Hiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía bàn tay của Thiên Tình đang gắt gao nắm lấy tay mình, nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót, hắn không thể đối với nàng như vậy, không thể
” Ta đi tìm tiểu sư phụ.” Đau đớn lau đi mồ hôi trên mặt nàng “Chờ một chút.”
” Đừng đi……” vừa lên tiếng, Sở Nghi Hiên đã ra đến cửa điện
Thiên Tình cảm động đến nước mắt đầy mặt, lòng nàng cũng run lên theo, nàng thiếu hắn quá nhiều. Tâm có chút áy náy, có chút khó chịu. Hắn thật sự là người tốt
Không nghe thấy bất cứ thanh âm gì, lại thấy hoàng đế đồ nhi của mình ra khỏi cửa điện, hắn lại còn gọi người đi tìm mình, đồ nhi ngốc này, hắn thật sự ngốc a. Tiểu sư phụ ở trên nóc nhà của đại điện than vãn, thị nữ kinh ngạc, vội vàng hành lễ. nàng đi vào, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì thống khổ của Thiên Tình
” Thiên Tình công chúa, ‘kiếp này duy nhất’ thật sự không có giải dược, đồ nhi của ta không chịu làm giải dược, như vậy có gì tốt? Có gì lại trách ta!” Tiểu sư phụ ngồi xướng truyền cho Thiên Tình 1 ít nội lực, ổn định mị dược phát tác
Không lâu sau, Thiên Tình cảm thấy thanh tỉnh 1 chút “Ngươi giết ta đi!”
Lời nói muốn chết làm cho trong lòng tiểu sư phụ cả kinh “Ngươi thà chết cũng không cho đồ nhi của ta giải độc?”
“Ta là nữ nhân, sao có thể cùng hai nam nhân dây dưa không rõ?” Thiên Tình nằm trên giường, hỗn hển, toàn thân đều là mồ hôi, thân thể nàng vốn yếu ớt, bây giờ trúng phải loại dược này, lại khó có thể kháng thuốc
“Nhưng ngươi và đồ nhi của ta đã là vợ chồng thật sự, từ lúc ở Dương Châu, các ngươi đã ở cùng nhau, ngươi còn cố chấp cái gì?” Tiểu sư phụ nhíu mày hỏi “Chẳng lẽ là Hoàng Thượng không xứng với ngươi?”
” Không phải!” Thiên Tình kinh ngạc, vừa định nói chuyện, sóng nhiệt trong thân thể lại ập đến “Ách, ngươi mau giết ta đi!”
” Giết ngươi rất đơn giản, nhưng đồ nhi của ta cũng sẽ chết theo, cái này rất phiền toái, không có giải dược, ta cũng không thể giết ngươi nếu ngươi không muốn hoàng đế đồ nhi của ta giải độc thì chỉ có thể đi tìm 1 nam nhân khác!” Tiểu sư phụ lắc lắc đầu, trong mắt lưu chuyển, nhìn thẳng Thiên Tình “Ngươi tự mình quyết định đi!”
” Ta thà chết cũng không có thể để cho người khác giải độc!” Thiên Tình cắn răng.
” Thiên Tình công chúa, ta nói thật với ngươi, bây giờ người duy nhất có thể giải độc chỉ có đồ nhi của ta, nếu ngươi để cho hắn giải, ta cũng cho hắn uống thuốc, cho các ngươi giải trừ lẫn nhân, tránh để các ngươi làm cho bọn ta thêm phiền lòng!"
Thị nữ lập tức lĩnh mệnh rời đi
Trong mơ hồ, cảm thấy dưới hạ thể có 1 dòng nhiệt lưu tràn ra, sắc mặt Thiên Tình càng thêm khó coi, càng lúc càng nóng, toàn thân giống như bị lửa thiêu đốt
Thấy nàng như thế, Sở Nghi Hiên đau lòng thấp giọng nói “Thảo nhi?”
” Ngươi mau đi ra ngoài!” Lời nói thoát ra từ hai hàm răng cắn chặt, hai tay Thiên Tình chậm rãi nắm chặt lại, cố gắng đè nén, khuôn mặt vốn đã tái nhợt giờ phút này lại mơ hồ ửng đỏ lên. Mái tóc hỗn độn bết vào đầu, bộ dáng thoạt nhìn vô cùng cuồng dã. Sỡ Nghi Hiên gian nan dời tầm mắt của nàng đi, không thể nhìn, càng nhìn, tâm sẽ càng lay động
“Thật nóng! Thật nóng!” Thiên Tình thấp giọng kều, dúi đầu vào gối
“Thảo nhi, giải dược rất nhanh sẽ tới, nàng đừng lo lắng, ta nhất định sẽ kêu tiểu sư phụ đem giải dược cho nàng!” Sở Nghi Hiên an ủi Thiên Tình, cô độc thở dài, cố gắng đè nén sự quyến luyến trong mắt, trầm thấp mở miệng, duỗi tay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng
” Không cần lại đây!” Ngữ có chút bén nhọn, Thiên Tình đẩy mạnh tay của Sở Nghi hiên ra
Sự kháng cự của nàng làm cho trong lòng Sở Nghi Hiên run lên, tay cũng run rẩy 1 chút, đau lòng nhìn nữ nhân xinh đẹp động lòng ở trên giường, khuôn mặt tuấn dật lộ ra thần sắc bi thương, gật gật đầu “Ta không chạm vào nàng! Thảo nhi, kiên trì một chút!”
” Ách……” Thiên Tình đã khó chịu gần chết, ý thức còn sót lại của nàng là muốn hắn rời đi
“Nhanh kêu sư phụ đến!” Sở Nghi Hiên tức giận rít gào, nhìn thấy bộ dáng thống khổ mà kiều mị của Thiên Tình, dục vọng trong người Sở Nghi Hiên gầm rút, vội vàng vọt người ra ngoài, trong nháy mắt khi xoay người đi, liếc mắt ngắm nhìn Thiên Tình đang quay cuồng trên giường, trong mắt hiện lên 1 tia ảm đạm. Trước cửa điện, tiểu sư phụ vẫn không đến, thị nữ trở về nói “Bẩm hoàng thượng, tiểu sư phụ không có ở trong cung, hình như đã ra ngoài!”
” Cái gì?” Sở Nghi Hiên rống to.” Nàng đi nơi nào? Đại sư phụ cùng nhị sư phụ đâu?”
” Đều không có!”
” Đáng chết!” Sở Nghi Hiên rít gào như mãnh thú “Gọi ngự y đến!”
Trong điện, thân thể Thiên Tình như có 1 ngọn lửa thiêu đốt, vặn vẹo thân mình, gắt gao nắm chặt tay, trên khuôn mặt ửng hồng không ngừng chảy xuống những giọt nước mắt, khuôn mặt đã ướt đẫm và toát ra kiều thái vũ mị, Nàng không thể làm gì được, ông trời ơi, thật thống khổ
“Thảo nhi!” Lo lắng gọi, Sở Nghi Hiên nhanh chóng xốc màn trướng lên, thấy người đang quằn quại trên giường, đau lòng lùi lại
” Ngô……”
” Thảo nhi!” Đau đớn mở miệng, đại thủ vuốt ve lên khuôn mặt vặn vẹo của Thiên Tình “Thảo nhi, tiểu sư phụ không có ở trong cung, ta ra ngoài tìm nàng ấy, nàng chịu đựng 1 chút, được không?”
” Công tử! Ngươi giết ta…… Đi!” Thiên Tình đã sắp không nhịn được, 1 phen cầm lấy tay của Sở Nghi Hiên, cảm thấy ngọn lửa trong cơ thể như muốn bùng lên, toàn thân đều căng cứng
“Thảo nhi, cố chịu đựng!” Sở nghi Hiên như thế nào có thể thừa nước đục thả câu?
” Cầu ngươi……” Thiên Tình kiên cường cười, bàn tay kia giống như linh đan diệu dược, mang đến 1 cảm giác thanh lương, tựa hồ có thể hóa giải sức nóng của thân mình, làm cho nàng nhịn không được mà ma xát với cánh tay của hắn, cảm thụ xúc cảm thoải mái kia
Sở Nghi Hiên đau lòng vuốt ve khuôn mặt thống khổ của Thiên Tình, ôm chặt thân mình của nàng “kiên trì 1 chút, ta đi tìm thuốc giải!!”
” Công tử, ta……” Nhìn thấy Sở Nghi Hiên sắp rời khỏi, Thiên Tình tâm tư phức tạp dây dưa, khuôn mặt tràn đầy mồ hôi sau khi giãy dụa, Thiên Tình bỗng nhiên bắt lấy tay hắn, mở miệng thì thào “Đừng đi…”
Sở Nghi Hiên ngẩn ra, quay đầu lại nhìn về phía bàn tay của Thiên Tình đang gắt gao nắm lấy tay mình, nở nụ cười nhưng trong lòng vẫn có chút chua xót, hắn không thể đối với nàng như vậy, không thể
” Ta đi tìm tiểu sư phụ.” Đau đớn lau đi mồ hôi trên mặt nàng “Chờ một chút.”
” Đừng đi……” vừa lên tiếng, Sở Nghi Hiên đã ra đến cửa điện
Thiên Tình cảm động đến nước mắt đầy mặt, lòng nàng cũng run lên theo, nàng thiếu hắn quá nhiều. Tâm có chút áy náy, có chút khó chịu. Hắn thật sự là người tốt
Không nghe thấy bất cứ thanh âm gì, lại thấy hoàng đế đồ nhi của mình ra khỏi cửa điện, hắn lại còn gọi người đi tìm mình, đồ nhi ngốc này, hắn thật sự ngốc a. Tiểu sư phụ ở trên nóc nhà của đại điện than vãn, thị nữ kinh ngạc, vội vàng hành lễ. nàng đi vào, nhìn thấy khuôn mặt vặn vẹo vì thống khổ của Thiên Tình
” Thiên Tình công chúa, ‘kiếp này duy nhất’ thật sự không có giải dược, đồ nhi của ta không chịu làm giải dược, như vậy có gì tốt? Có gì lại trách ta!” Tiểu sư phụ ngồi xướng truyền cho Thiên Tình 1 ít nội lực, ổn định mị dược phát tác
Không lâu sau, Thiên Tình cảm thấy thanh tỉnh 1 chút “Ngươi giết ta đi!”
Lời nói muốn chết làm cho trong lòng tiểu sư phụ cả kinh “Ngươi thà chết cũng không cho đồ nhi của ta giải độc?”
“Ta là nữ nhân, sao có thể cùng hai nam nhân dây dưa không rõ?” Thiên Tình nằm trên giường, hỗn hển, toàn thân đều là mồ hôi, thân thể nàng vốn yếu ớt, bây giờ trúng phải loại dược này, lại khó có thể kháng thuốc
“Nhưng ngươi và đồ nhi của ta đã là vợ chồng thật sự, từ lúc ở Dương Châu, các ngươi đã ở cùng nhau, ngươi còn cố chấp cái gì?” Tiểu sư phụ nhíu mày hỏi “Chẳng lẽ là Hoàng Thượng không xứng với ngươi?”
” Không phải!” Thiên Tình kinh ngạc, vừa định nói chuyện, sóng nhiệt trong thân thể lại ập đến “Ách, ngươi mau giết ta đi!”
” Giết ngươi rất đơn giản, nhưng đồ nhi của ta cũng sẽ chết theo, cái này rất phiền toái, không có giải dược, ta cũng không thể giết ngươi nếu ngươi không muốn hoàng đế đồ nhi của ta giải độc thì chỉ có thể đi tìm 1 nam nhân khác!” Tiểu sư phụ lắc lắc đầu, trong mắt lưu chuyển, nhìn thẳng Thiên Tình “Ngươi tự mình quyết định đi!”
” Ta thà chết cũng không có thể để cho người khác giải độc!” Thiên Tình cắn răng.
” Thiên Tình công chúa, ta nói thật với ngươi, bây giờ người duy nhất có thể giải độc chỉ có đồ nhi của ta, nếu ngươi để cho hắn giải, ta cũng cho hắn uống thuốc, cho các ngươi giải trừ lẫn nhân, tránh để các ngươi làm cho bọn ta thêm phiền lòng!"
/279
|