Nghe thấy tiếng nói vân đạm phong khinh của hắn, sắc mặt Thiên Tình trở nên ngưng trọng và rối rắm, ánh mắt trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn về phía Sở Nghi Hiên, trong ngữ khí mềm nhẹ lộ ra tia kiên định “Công tử, về sau chúng ta có thể không đả thương người khác nữa được không?”
“Được! Đều nghe theo nàng!” Sở Nghi Hiên cả kinh, cảm giác Thiên Tình đã thật sự hết tức giận, lập tức mở miệng cười khẽ “Có cần ta tự mình đi giải thích với nữ nhân kia hay không?”
Thiên Tình lắc lắc đầu “Chỉ cần công tử đừng tùy ý đả thương người khác nữa là được! Ta biết công tử cảnh giác rất cao, ngày xưa hoàng huynh của ta cũng như thế, nửa đêm ngủ nếu có người lại gần, bình thường người đó đềubị thương, công tử, ta chỉ hi vọng ngươi có thể trở thành 1 quân vương đáng kính trọng,chứ không muốn ngươi trở thành 1 ma quân làm người ta kinh hãi, đây là suy nghĩ chân thành của Thảo nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu!”
“Được, ta biết sai rồi!” Sở Nghi Hiên chu miệng « Vậy nàng cùng trẫm trở về đi ? »
Thiên Tình suy nghĩ, rốt cuộc vẫn gật đầu « Được ! Ta trở về với ngươi ! Nhưng mang Nhiễm Nhi theo, ngươi đã biết nàng ấy không có võ công, cho nên xin công tử đừng làm tổn thương nàng ấy nữa, ta sẽ dạy bảo quy củ cho nàng ấy
«Được ! » Sở Nghi Hiên lại gật đầu, người phạm sai lầm, chỉ có thể ngoan ngoãn
Vì thế, Thiên Tình theo Sở Nghi Hiên trở về hoàng cung, sau đó Nghiêm Dịch cáo biệt Thiên Tình, đi tìm Lạc Đình Nam. Nhiễm Nhi cũng theo Thiên Tình tiến cung
Ban đêm tĩnh mịch, không trung ảm đậm, dưới ánh trăng, 1 thân hình đơn độc múa kiếm, tựa hồ đã cùng bóng tối tịch liêu này dung hợp với nhau. Kiếm quang lòe lòe, như tinh tử dưới nước, bóng cây lay động, lay động dưới hàn tinh tứ phía
Kiếm phong của hắn khi thì như nước chảy phủ vân, khi thì như tam đào mãnh liệt, mái tóc đêm cũng phiêu diêu trong gió, dưới ánh trăng tạo thành 1 bức tranh thủy mặc duy mĩ mà ảm đạm, thê lương toát ra từ nơi sâ thẳm, làm cho người ta muốn rơi lệ
Thân ảnh đang vũ động [múa] đột nhiên khựng lại, hắc mâu [mắt đen] đột nhiên nổi lên 1 tia lạnh lùng. Hắn sải chân đạp vài bước trong không trung, tay trái vươn ra, tay phải cầm kiếm nhảy lên. Trong chốc lát, trên trời xuất hiện vô số bóng kiếm, huyến lệ [rực rỡ] đoạt mắt, lá phong cuồn cuộn bay đầy mặt đất, bổ về phía cây cổ thụ phía trước
Cây cổ thụ bất ngờ bị chẻ làm hai, vốn sừng sững cao thằng, trong nháy mắt tự nhiên đổ xuống mặt đất, vô số những chiếc lá phong vạch lên những tia lạnh lùng trong không khí
Từ trong bóng tối bước ra 1 người, 1 thân ảnh gầy guộc, đứng nhìn ở 1 bên, muốn nói nhưng lại thôi
Nam tử đứng đó trong vô số phiến lá đang bay múa, chậm rãi nhắm mắt cảm thụ cảm giác những chiếc lá xẹt qua bên mặt, trên khuôn mặt là 1 chiếc mặt nạ bạc, không nhìn thấy dung mạo, nhưng sự lãnh ngạnh [lãnh đạm + ương ngạnh] toát ra từ chiếc mặt nạ kia, thân ảnh tựa hồ lộ ra 1 tia mỏi mệt. Vài sợi tóc rủ xuống khóe mắt hắn, theo gió hơi lay động, từng giọt mồ hôi trọng suốt lăn xuống hai má hắn, tích tách rơi trên thân kiếm
” Vương gia! Nghỉ ngơi chút đi!” Tả Tâm Lam tiến lên khuyên can.
Người múa kiếm thật sự là Âu Dương Thanh Minh, hắn đang đeo mặt nạ, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn Tả Tâm Lam 1 cái, gật đầu “Không sao, ta luyện thêm 1 lát!”
” Vương gia!”
Hai mắt Âu Dương Thanh Minh âm trầm, tối đen “Hoàng hậu, ngươi đi đi, không cần quản ta! Còn 1 ngày nữa là ta có thể luyện đến tâm pháp tầng thứ 7. Nhưng sau đó, không biết còn cần bao lâu!”
Một tháng này, hắn liều mạng luyện võ, ngày ngày đêm đêm khổ luyện cưởng tu, cho dù tay chân đều rã rời, thân thể mỏi mệt không chịu nổi cũng không từ bỏ. Nhưng là, vì cái gì? Sau khi đến tầng thứ 6, ngay cả nội lực cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chẳng những không thể cao thêm, ngược lại còn tích tụ trong người, giống như bị 1 áp lực vô hình chế trụ, thi triển không ra
“tuyệt linh kiếm pháp ngươi đã luyện lâu lắm rồi, nếu mệt mỏi thì cũng không thể luyện tốt!”
Âu Dương Thanh Minh nắm chặt chuôi kiếm, không khỏi có chút căng thẳng, trong lòng nổi lên bi lương “Nhưng là, nếu không luyện cho tốt, như thế nào có thể giải cứu thuộc hạ của ta!”
Hiện tại hắn cùng Mai Sơn đạo nhân và Tả Tâm Lam tránh ở 1 sơn cốc, không dám ra ngoài, đã 1 tháng trôi qua, Thiên Tình sinh tử không rõ, sinh tử của thuộc hạ mình cũng không rõ, trong lòng hắn như có lửa thiêu đốt, lại biết chính mình võ công thật sự quá kém, chỉ có thể khổ tâm luyện tập.
Tả Tâm Lam bất lực, không thể không nói ra môn thần công vừa rồi mới cùng Mai Sơn đạo nhân đàm đạo “Vương gia! Có một môn công phu, có thể tốc thành, nhưng là ta lo lắng ngươi……”
“Công phu gì?” Âu Dương Thanh Minh bỗng dưng quay đầu lại
Tả Tâm Lam nói “1 môn công phu đến từ Tây Vực, có thể tốc hành trong thời gian ngắn, chỉ là, không biết ngươi có dũng khí để luyện tập hay không?”
” Ngươi nói!” Âu Dương Thanh Minh vội vàng nói “Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn có gì mà bổn vương không dám làm!”
” Hàng ma thần công!” Tả Tâm Lam nói ra “Nhưng vương gia, luyện công này, ngươi sẽ quên đi người mình yêu thương! Ngươi có thể chấp nhận hậu quả như vậy không?”
“Quên đi người mình yêu?” Âu Dương Thanh Minh lảo đảo 1 chút, lại lặp lại “Phải quên đi người mình yêu?”
” Đúng vậy!” Mai Sơn đạo nhân cũng đi tới,” Vương gia, công phu này, bần đạo cũng đã suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ có môn võ công này thích hợp với ngươi, những võ công khác đều cần thời gian rất dài, chỉ sợ không thể chờ lâu như vậy!”
Nhưng là phải quên đi Thiên Tình. Trong tâm Âu Dương Thanh Minh run lên, nếu quên đi nàng, cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì? Vất vả lắm mới có được 1 người để mình yêu thương, nhưng lại phải quên đi nữ nhân ấy. Chuyện này rất dày vò
“Luyện công phu kia chỉ cần thời gian nửa tháng, nửa tháng sau, ngươi sẽ trở thành võ lâm cao thủ, chỉ sợ cá võ lâm đều rấ khó phân cao thấp với ngươi. Nhưng từ nay về sau, ngươi sẽ không thể yêu 1 người nào nữa!” Trên mặt Tả Tâm Lam thương cảm sâu kín “Vương gia, nếu cả đời không thể yêu, ngươi có thể chấp nhận sao?”
Âu Dương Thanh Minh cảm thấy mơ hồ, cả đời không thể yêu? “Ta đây chẳng phải sẽ thành ma thú sao?”
” Có thể nói như thế, nhưng cũng có ngoại lệ, đây phải xem ý muốn từ đáy long của ngươi, nếu ngươi 1 lòng hướng thiện thì sẽ không thành ma, nếu trong lòng ngươi có tư tâm, chỉ sợ sẽ rất khó khống chế! Có lẽ, có lẽ nhìn thấy người mình yêu, ngươi sẽ động sát tâm! Ngươi có thể chấp nhận sao? Nhưng thần công này chỉ có thể cho ngươi giết người mình yêu, những người khác đều không có vấn đề!”
“Được! Đều nghe theo nàng!” Sở Nghi Hiên cả kinh, cảm giác Thiên Tình đã thật sự hết tức giận, lập tức mở miệng cười khẽ “Có cần ta tự mình đi giải thích với nữ nhân kia hay không?”
Thiên Tình lắc lắc đầu “Chỉ cần công tử đừng tùy ý đả thương người khác nữa là được! Ta biết công tử cảnh giác rất cao, ngày xưa hoàng huynh của ta cũng như thế, nửa đêm ngủ nếu có người lại gần, bình thường người đó đềubị thương, công tử, ta chỉ hi vọng ngươi có thể trở thành 1 quân vương đáng kính trọng,chứ không muốn ngươi trở thành 1 ma quân làm người ta kinh hãi, đây là suy nghĩ chân thành của Thảo nhi, hi vọng ngươi có thể hiểu!”
“Được, ta biết sai rồi!” Sở Nghi Hiên chu miệng « Vậy nàng cùng trẫm trở về đi ? »
Thiên Tình suy nghĩ, rốt cuộc vẫn gật đầu « Được ! Ta trở về với ngươi ! Nhưng mang Nhiễm Nhi theo, ngươi đã biết nàng ấy không có võ công, cho nên xin công tử đừng làm tổn thương nàng ấy nữa, ta sẽ dạy bảo quy củ cho nàng ấy
«Được ! » Sở Nghi Hiên lại gật đầu, người phạm sai lầm, chỉ có thể ngoan ngoãn
Vì thế, Thiên Tình theo Sở Nghi Hiên trở về hoàng cung, sau đó Nghiêm Dịch cáo biệt Thiên Tình, đi tìm Lạc Đình Nam. Nhiễm Nhi cũng theo Thiên Tình tiến cung
Ban đêm tĩnh mịch, không trung ảm đậm, dưới ánh trăng, 1 thân hình đơn độc múa kiếm, tựa hồ đã cùng bóng tối tịch liêu này dung hợp với nhau. Kiếm quang lòe lòe, như tinh tử dưới nước, bóng cây lay động, lay động dưới hàn tinh tứ phía
Kiếm phong của hắn khi thì như nước chảy phủ vân, khi thì như tam đào mãnh liệt, mái tóc đêm cũng phiêu diêu trong gió, dưới ánh trăng tạo thành 1 bức tranh thủy mặc duy mĩ mà ảm đạm, thê lương toát ra từ nơi sâ thẳm, làm cho người ta muốn rơi lệ
Thân ảnh đang vũ động [múa] đột nhiên khựng lại, hắc mâu [mắt đen] đột nhiên nổi lên 1 tia lạnh lùng. Hắn sải chân đạp vài bước trong không trung, tay trái vươn ra, tay phải cầm kiếm nhảy lên. Trong chốc lát, trên trời xuất hiện vô số bóng kiếm, huyến lệ [rực rỡ] đoạt mắt, lá phong cuồn cuộn bay đầy mặt đất, bổ về phía cây cổ thụ phía trước
Cây cổ thụ bất ngờ bị chẻ làm hai, vốn sừng sững cao thằng, trong nháy mắt tự nhiên đổ xuống mặt đất, vô số những chiếc lá phong vạch lên những tia lạnh lùng trong không khí
Từ trong bóng tối bước ra 1 người, 1 thân ảnh gầy guộc, đứng nhìn ở 1 bên, muốn nói nhưng lại thôi
Nam tử đứng đó trong vô số phiến lá đang bay múa, chậm rãi nhắm mắt cảm thụ cảm giác những chiếc lá xẹt qua bên mặt, trên khuôn mặt là 1 chiếc mặt nạ bạc, không nhìn thấy dung mạo, nhưng sự lãnh ngạnh [lãnh đạm + ương ngạnh] toát ra từ chiếc mặt nạ kia, thân ảnh tựa hồ lộ ra 1 tia mỏi mệt. Vài sợi tóc rủ xuống khóe mắt hắn, theo gió hơi lay động, từng giọt mồ hôi trọng suốt lăn xuống hai má hắn, tích tách rơi trên thân kiếm
” Vương gia! Nghỉ ngơi chút đi!” Tả Tâm Lam tiến lên khuyên can.
Người múa kiếm thật sự là Âu Dương Thanh Minh, hắn đang đeo mặt nạ, đôi mắt thâm sâu liếc nhìn Tả Tâm Lam 1 cái, gật đầu “Không sao, ta luyện thêm 1 lát!”
” Vương gia!”
Hai mắt Âu Dương Thanh Minh âm trầm, tối đen “Hoàng hậu, ngươi đi đi, không cần quản ta! Còn 1 ngày nữa là ta có thể luyện đến tâm pháp tầng thứ 7. Nhưng sau đó, không biết còn cần bao lâu!”
Một tháng này, hắn liều mạng luyện võ, ngày ngày đêm đêm khổ luyện cưởng tu, cho dù tay chân đều rã rời, thân thể mỏi mệt không chịu nổi cũng không từ bỏ. Nhưng là, vì cái gì? Sau khi đến tầng thứ 6, ngay cả nội lực cũng sẽ chịu ảnh hưởng, chẳng những không thể cao thêm, ngược lại còn tích tụ trong người, giống như bị 1 áp lực vô hình chế trụ, thi triển không ra
“tuyệt linh kiếm pháp ngươi đã luyện lâu lắm rồi, nếu mệt mỏi thì cũng không thể luyện tốt!”
Âu Dương Thanh Minh nắm chặt chuôi kiếm, không khỏi có chút căng thẳng, trong lòng nổi lên bi lương “Nhưng là, nếu không luyện cho tốt, như thế nào có thể giải cứu thuộc hạ của ta!”
Hiện tại hắn cùng Mai Sơn đạo nhân và Tả Tâm Lam tránh ở 1 sơn cốc, không dám ra ngoài, đã 1 tháng trôi qua, Thiên Tình sinh tử không rõ, sinh tử của thuộc hạ mình cũng không rõ, trong lòng hắn như có lửa thiêu đốt, lại biết chính mình võ công thật sự quá kém, chỉ có thể khổ tâm luyện tập.
Tả Tâm Lam bất lực, không thể không nói ra môn thần công vừa rồi mới cùng Mai Sơn đạo nhân đàm đạo “Vương gia! Có một môn công phu, có thể tốc thành, nhưng là ta lo lắng ngươi……”
“Công phu gì?” Âu Dương Thanh Minh bỗng dưng quay đầu lại
Tả Tâm Lam nói “1 môn công phu đến từ Tây Vực, có thể tốc hành trong thời gian ngắn, chỉ là, không biết ngươi có dũng khí để luyện tập hay không?”
” Ngươi nói!” Âu Dương Thanh Minh vội vàng nói “Chuyện cho tới bây giờ, đã không còn có gì mà bổn vương không dám làm!”
” Hàng ma thần công!” Tả Tâm Lam nói ra “Nhưng vương gia, luyện công này, ngươi sẽ quên đi người mình yêu thương! Ngươi có thể chấp nhận hậu quả như vậy không?”
“Quên đi người mình yêu?” Âu Dương Thanh Minh lảo đảo 1 chút, lại lặp lại “Phải quên đi người mình yêu?”
” Đúng vậy!” Mai Sơn đạo nhân cũng đi tới,” Vương gia, công phu này, bần đạo cũng đã suy nghĩ rất lâu, nhưng chỉ có môn võ công này thích hợp với ngươi, những võ công khác đều cần thời gian rất dài, chỉ sợ không thể chờ lâu như vậy!”
Nhưng là phải quên đi Thiên Tình. Trong tâm Âu Dương Thanh Minh run lên, nếu quên đi nàng, cuộc đời hắn còn ý nghĩa gì? Vất vả lắm mới có được 1 người để mình yêu thương, nhưng lại phải quên đi nữ nhân ấy. Chuyện này rất dày vò
“Luyện công phu kia chỉ cần thời gian nửa tháng, nửa tháng sau, ngươi sẽ trở thành võ lâm cao thủ, chỉ sợ cá võ lâm đều rấ khó phân cao thấp với ngươi. Nhưng từ nay về sau, ngươi sẽ không thể yêu 1 người nào nữa!” Trên mặt Tả Tâm Lam thương cảm sâu kín “Vương gia, nếu cả đời không thể yêu, ngươi có thể chấp nhận sao?”
Âu Dương Thanh Minh cảm thấy mơ hồ, cả đời không thể yêu? “Ta đây chẳng phải sẽ thành ma thú sao?”
” Có thể nói như thế, nhưng cũng có ngoại lệ, đây phải xem ý muốn từ đáy long của ngươi, nếu ngươi 1 lòng hướng thiện thì sẽ không thành ma, nếu trong lòng ngươi có tư tâm, chỉ sợ sẽ rất khó khống chế! Có lẽ, có lẽ nhìn thấy người mình yêu, ngươi sẽ động sát tâm! Ngươi có thể chấp nhận sao? Nhưng thần công này chỉ có thể cho ngươi giết người mình yêu, những người khác đều không có vấn đề!”
/279
|