“Đều tại ta, đều tại ta, là ta có lỗi với hoàng huynh, là ta có lỗi với hắn!” Nàng không thể không tự trách mình, nàng không thể bỏ qua nỗi đau này « Là ta hại chết hoàng huynh, hắn còn trẻ tuổi như vậy, đều là lỗi của ta, đều là lỗi của ta ! »
“Thiên Tình , không cần như vậy, đều đã là quá khứ rồi, ta và muội sẽ cùng nhớ về hắn, ta nói với muội chuyện này là muốn nói tình yếu là thứ không thể cưỡng cầu, muội không thể mang lại tình yêu cho hoàng thượng, ta biết rất rõ, cho nên ta cũng không có ý trách muội!” Tả Tâm lam lại giải thích, duỗi tay ra giúp nàng lau nước mắt « Đừng khóc nữa, muội xem, ta cũng đau có khóc, chúng ta phải nên kiên cường, có đúng không ? »
“Hoàng tẩu!”
“Nha đầu ngốc, hắn yêu thương muội, ta cũng sẽ yêu thương muội, kiếp trước hắn nhất định thiếu nợ muội mà ta kiếp trước nhất định cũng thiếu nợ hắn, cho nên mới dây dưa không ngớt như vậy!” Tả Tâm Lam trêu ghẹo nói « Được rồi, đừng khóc nữa, nếu vương gia nhìn thấy muội và ta ở đây khóc lóc thì còn tưởng rằng ta làm gì muội đó ! »
« Hoàng tẩu ! » Thiên Tình nhìn thấy nước mắt đè nén trong mắt nàng, kích động tiến lên ôm nàng « Hoàng tẩu, cảm ơn tẩu đã yêu hoàng huynh, kiếp sau hắn nhất định sẽ yêu tỷ ! »
« Nha đầu ngốc, sao muội biết ta chờ đến kiếp sau hắn sẽ yêu ta ? » Tả Tâm Lam cố ý nói rất nhẹ nhàng
Thiên Tình ôm chặt nàng “Hoàng tẩu, có lẽ hoàng huynh cũng giống ta, có lẽ hoàng huynh đã trọng sinh chứ không chết hẳn, nếu hắn cũng trọng sinh thì tốt biết bao!”
“Loại chuyện không tưởng này phát sinh 1 lần là nhiều lắm rồi, hoàng tẩu cũng không chịu nổi cam giác có quỷ ở bên người ! »
Sống mũi Thiên Tình cay cay, nước mắt rơi xuống cản trở tầm nhìn của nàng nên không nhìn thấy 1 giọt nước mắt của Tả Tâm Lam cũng rơi xuống, nàng vẫn chưa bao giờ rơi lệ, nhưng vì quá nhớ Tiếu Vân Thiên nên nàng mới có thể rơi nước mắt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bị ai nhìn thấy
« Thiên Tình, hoàng hậu, các người làm sao vậy ? » Âu Dương Thanh Minh thấy hai người vẫn chưa trở về, nhịn không được mà đi tìm, không ngờ lại nhìn thấy hai người giống như đang ôm nhau khóc
“Nhìn đi, bảo muội vào thì không vào, giờ thì tốt rồi, vương gia tự mình đến đòi người!” Tả Tâm Lam cười nói « Vương gia, ta vừa cùng Thiên Tình nói đến di ngôn của hoàng thương , ngươi có muốn nghe hay không ? »
“Cái gì?” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi
Tả Tâm Lam đem Thiên Tình giao đến trong tay hắn, Âu Dương Thanh Minh thuận thế ôm nàng vào lòng « Phải không ? vậy bổn vương cũng nghe 1 chút ! »
“Hoàng tẩu!” Thiên Tình sửng sốt
Tả Tâm Lam lại cười “vương gia, hoàng thượng kỳ thật đã sớm biết thân thể của ngươi, hắn nói ngươi rất thích hợp làm hoàng đế nhưng hắn không muốn đem giang sơn giao cho ngươi, kêu ta bảo vệ thái tử đăng cơ, hết thảy đều bởi vì hắn lo lắng cho Thiên Tình, sau khi đang cơ, ngươi sẽ có tam cung lục viện, hắn lo rằng bảo bối muội muội của hắn sẽ bị hãm hại nên mới không có ngươi đăng cơ ! »
“Phải không?” Âu Dương Thanh Minh kinh ngạc nhìn thấy nàng mím môi “Nguyên lai hắn đã sớm biết việc này, vậy tại sao bây giờ hoàng hậu lại muốn bổn vương đăng cơ?”
Tả Tâm Lam sửng sốt “Vương gia, hiện tại chỉ có ngươi là ngươi Tiếu gia, thái tử bị Bạch Mai Nhi khống chế, ta không tìm thấy hắn, ta nghĩ thái tử còn nhỏ, Bạch Mai Nhi đã không giết hắn cho nên cũng không quá lo lắng. Nếu vương gia không muốn làm hoàng đế thì giao cho lão vương gia và thái tử là được. Sau khi sự thành, Tả Tâm Lam sẽ rời khỏi kinh thành, từ nay về sau lưu lạc giang hồ, tự do tự tại qua ngày, không giao thiệp với triều đình. Vương gia cứ yên tâm, Tâm Lam chỉ vì hoàng thượng chứ không vì chính mình ! »
Thật ra Âu Dương Thanh Minh cũng không ngờ lại như vậy, hắn bắt đầu có chút hoài nghi nàng tuy nàng cứu mạng mình nhưng hắn vẫn không dám tin tưởng nàng hoàn toàn. Cho đến nay hắn vẫn không quá tin tưởng nàng. Cánh tay ôm lấy Thiên Tình siết lại « Hoàng hậu, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không làm hoàng đế, cũng sẽ không có nữ nhân khác, đời này, ta chỉ mong cùng Thiên Tình ‘1 đời 1 đôi’, chỉ thế mà thôi ! »
Nghe thấy lời hắn hắn, sống mũi Thiên Tình cay cay « Vương gia ! »
“Được rồi, ta mang nàng về, chờ khi ta cuất môn rồi các nàng hãy tán gẫu!” Âu Dương Thanh Minh mỉm cười với Tả Tâm Lam, nắm tay Thiên Tình kéo vào phòng
Sau khi đóng cửa, Âu Dương Thanh Minh 1 phen ôm lấy nàng, vội vàng áp môi lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dây dưa với cái lưỡi đinh hương
Giống như 1 nụ hôn hứa hẹn, Thiên Tình khó khăn hít thở. Thật lâu sau, hắn buông nàng ra, thâm tình vô hạn nhìn nàng. Đôi mắt đen sâu mang theo sủng nịch chết người, đôi môi mang theo nụ cười hạnh phúc
Trái tim Thiên Tình đập mạnh “Vương gia!”
“Thiên Tình, cả đời này ta chỉ cần 1 mình nàng, có được không?” Hắn thấp giọng hỏi
Hai má Thiên Tình ửng hồng “Vương gia, thật vậy sao?”
Nàng có chút không dám tin tưởng, hắn đang hứa hẹn với nàng sao ? Cả đời này nàng có thể ‘1 đời 1 đôi’ sao ? Hắn nhìn nàng 1 cái, ánh mắt bỗng dưng u ám, thâm trầm, chợt nói « Đương nhiên, nhớ kỹ, đời này ta chỉ có 1 nữ nhân là nàng ! »
Thiên Tình nghe vậy, cảm giác tất cả đều như 1 giác mộng, quá nhiều hạnh phúc làm cho nàng thiếu chút nữa rơi lệ
Nhìn thấy nàng ngây ngẩn, tưởng rằng nàng nghĩ đến nam nhân khác, hắn đột nhiên phẫn nộ mãnh liệt hôn nàng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng kiếm. Hắn dùng sức điên cuồng trong tung hoàng trong miệng nàng, đầu lưỡi quấn quanh giống như muốn đoạt đi hết thảy của nàng, hận không thể 1 ngụm nuốt nàng vào trong bụng. Nàng cảm thấy tim giống như ngừng đập, 1 trận khó thở truyền đến « Vương gia ! »
« Không được nghĩ lung tung, nói nàng nhớ ta ! » Hắn thấp giọng kêu lên
Thiên Tình lại nhu mị cười “Được rồi, ta nhớ chàng!”
“Vậy mới đúng!” Âu Dương Thanh Minh nhéo mũi nàng “vừa rồi các nàng đang nói chuyện gì?”
“Nói đến hoàng huynh!” Thiên Tình có chút thương tâm “Nếu không phải tại ta, hoàng huynh có lẽ sẽ không chết sớm như vậy!”
“Nha đầu ngốc, sinh tử đều có số, không cần tự trách!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào trước ngực mình « Nha đầu, đừng suy nghĩ lung tung, hắn chỉ muốn cho nàng hạnh phúc, nếu nàng không được hạnh phúc, hắn mới không yên tâm ! »
“ta biết, nhưng ta vẫn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh hắn hộc máu ! » Thiên Tình nghĩ ra 1 chủ ý, không khỏi hỏi « Vương gia, nếu chúng ta thắng trận này, có thể đem tro cốt di thể lúc trước của ta mai táng ở lăng tẩm của hoàng huynh không ? »
“Thiên Tình , không cần như vậy, đều đã là quá khứ rồi, ta và muội sẽ cùng nhớ về hắn, ta nói với muội chuyện này là muốn nói tình yếu là thứ không thể cưỡng cầu, muội không thể mang lại tình yêu cho hoàng thượng, ta biết rất rõ, cho nên ta cũng không có ý trách muội!” Tả Tâm lam lại giải thích, duỗi tay ra giúp nàng lau nước mắt « Đừng khóc nữa, muội xem, ta cũng đau có khóc, chúng ta phải nên kiên cường, có đúng không ? »
“Hoàng tẩu!”
“Nha đầu ngốc, hắn yêu thương muội, ta cũng sẽ yêu thương muội, kiếp trước hắn nhất định thiếu nợ muội mà ta kiếp trước nhất định cũng thiếu nợ hắn, cho nên mới dây dưa không ngớt như vậy!” Tả Tâm Lam trêu ghẹo nói « Được rồi, đừng khóc nữa, nếu vương gia nhìn thấy muội và ta ở đây khóc lóc thì còn tưởng rằng ta làm gì muội đó ! »
« Hoàng tẩu ! » Thiên Tình nhìn thấy nước mắt đè nén trong mắt nàng, kích động tiến lên ôm nàng « Hoàng tẩu, cảm ơn tẩu đã yêu hoàng huynh, kiếp sau hắn nhất định sẽ yêu tỷ ! »
« Nha đầu ngốc, sao muội biết ta chờ đến kiếp sau hắn sẽ yêu ta ? » Tả Tâm Lam cố ý nói rất nhẹ nhàng
Thiên Tình ôm chặt nàng “Hoàng tẩu, có lẽ hoàng huynh cũng giống ta, có lẽ hoàng huynh đã trọng sinh chứ không chết hẳn, nếu hắn cũng trọng sinh thì tốt biết bao!”
“Loại chuyện không tưởng này phát sinh 1 lần là nhiều lắm rồi, hoàng tẩu cũng không chịu nổi cam giác có quỷ ở bên người ! »
Sống mũi Thiên Tình cay cay, nước mắt rơi xuống cản trở tầm nhìn của nàng nên không nhìn thấy 1 giọt nước mắt của Tả Tâm Lam cũng rơi xuống, nàng vẫn chưa bao giờ rơi lệ, nhưng vì quá nhớ Tiếu Vân Thiên nên nàng mới có thể rơi nước mắt, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa bị ai nhìn thấy
« Thiên Tình, hoàng hậu, các người làm sao vậy ? » Âu Dương Thanh Minh thấy hai người vẫn chưa trở về, nhịn không được mà đi tìm, không ngờ lại nhìn thấy hai người giống như đang ôm nhau khóc
“Nhìn đi, bảo muội vào thì không vào, giờ thì tốt rồi, vương gia tự mình đến đòi người!” Tả Tâm Lam cười nói « Vương gia, ta vừa cùng Thiên Tình nói đến di ngôn của hoàng thương , ngươi có muốn nghe hay không ? »
“Cái gì?” Âu Dương Thanh Minh nhíu mi
Tả Tâm Lam đem Thiên Tình giao đến trong tay hắn, Âu Dương Thanh Minh thuận thế ôm nàng vào lòng « Phải không ? vậy bổn vương cũng nghe 1 chút ! »
“Hoàng tẩu!” Thiên Tình sửng sốt
Tả Tâm Lam lại cười “vương gia, hoàng thượng kỳ thật đã sớm biết thân thể của ngươi, hắn nói ngươi rất thích hợp làm hoàng đế nhưng hắn không muốn đem giang sơn giao cho ngươi, kêu ta bảo vệ thái tử đăng cơ, hết thảy đều bởi vì hắn lo lắng cho Thiên Tình, sau khi đang cơ, ngươi sẽ có tam cung lục viện, hắn lo rằng bảo bối muội muội của hắn sẽ bị hãm hại nên mới không có ngươi đăng cơ ! »
“Phải không?” Âu Dương Thanh Minh kinh ngạc nhìn thấy nàng mím môi “Nguyên lai hắn đã sớm biết việc này, vậy tại sao bây giờ hoàng hậu lại muốn bổn vương đăng cơ?”
Tả Tâm Lam sửng sốt “Vương gia, hiện tại chỉ có ngươi là ngươi Tiếu gia, thái tử bị Bạch Mai Nhi khống chế, ta không tìm thấy hắn, ta nghĩ thái tử còn nhỏ, Bạch Mai Nhi đã không giết hắn cho nên cũng không quá lo lắng. Nếu vương gia không muốn làm hoàng đế thì giao cho lão vương gia và thái tử là được. Sau khi sự thành, Tả Tâm Lam sẽ rời khỏi kinh thành, từ nay về sau lưu lạc giang hồ, tự do tự tại qua ngày, không giao thiệp với triều đình. Vương gia cứ yên tâm, Tâm Lam chỉ vì hoàng thượng chứ không vì chính mình ! »
Thật ra Âu Dương Thanh Minh cũng không ngờ lại như vậy, hắn bắt đầu có chút hoài nghi nàng tuy nàng cứu mạng mình nhưng hắn vẫn không dám tin tưởng nàng hoàn toàn. Cho đến nay hắn vẫn không quá tin tưởng nàng. Cánh tay ôm lấy Thiên Tình siết lại « Hoàng hậu, ngươi yên tâm, bổn vương sẽ không làm hoàng đế, cũng sẽ không có nữ nhân khác, đời này, ta chỉ mong cùng Thiên Tình ‘1 đời 1 đôi’, chỉ thế mà thôi ! »
Nghe thấy lời hắn hắn, sống mũi Thiên Tình cay cay « Vương gia ! »
“Được rồi, ta mang nàng về, chờ khi ta cuất môn rồi các nàng hãy tán gẫu!” Âu Dương Thanh Minh mỉm cười với Tả Tâm Lam, nắm tay Thiên Tình kéo vào phòng
Sau khi đóng cửa, Âu Dương Thanh Minh 1 phen ôm lấy nàng, vội vàng áp môi lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, dây dưa với cái lưỡi đinh hương
Giống như 1 nụ hôn hứa hẹn, Thiên Tình khó khăn hít thở. Thật lâu sau, hắn buông nàng ra, thâm tình vô hạn nhìn nàng. Đôi mắt đen sâu mang theo sủng nịch chết người, đôi môi mang theo nụ cười hạnh phúc
Trái tim Thiên Tình đập mạnh “Vương gia!”
“Thiên Tình, cả đời này ta chỉ cần 1 mình nàng, có được không?” Hắn thấp giọng hỏi
Hai má Thiên Tình ửng hồng “Vương gia, thật vậy sao?”
Nàng có chút không dám tin tưởng, hắn đang hứa hẹn với nàng sao ? Cả đời này nàng có thể ‘1 đời 1 đôi’ sao ? Hắn nhìn nàng 1 cái, ánh mắt bỗng dưng u ám, thâm trầm, chợt nói « Đương nhiên, nhớ kỹ, đời này ta chỉ có 1 nữ nhân là nàng ! »
Thiên Tình nghe vậy, cảm giác tất cả đều như 1 giác mộng, quá nhiều hạnh phúc làm cho nàng thiếu chút nữa rơi lệ
Nhìn thấy nàng ngây ngẩn, tưởng rằng nàng nghĩ đến nam nhân khác, hắn đột nhiên phẫn nộ mãnh liệt hôn nàng, đầu lưỡi mềm mại nhẹ nhàng kiếm. Hắn dùng sức điên cuồng trong tung hoàng trong miệng nàng, đầu lưỡi quấn quanh giống như muốn đoạt đi hết thảy của nàng, hận không thể 1 ngụm nuốt nàng vào trong bụng. Nàng cảm thấy tim giống như ngừng đập, 1 trận khó thở truyền đến « Vương gia ! »
« Không được nghĩ lung tung, nói nàng nhớ ta ! » Hắn thấp giọng kêu lên
Thiên Tình lại nhu mị cười “Được rồi, ta nhớ chàng!”
“Vậy mới đúng!” Âu Dương Thanh Minh nhéo mũi nàng “vừa rồi các nàng đang nói chuyện gì?”
“Nói đến hoàng huynh!” Thiên Tình có chút thương tâm “Nếu không phải tại ta, hoàng huynh có lẽ sẽ không chết sớm như vậy!”
“Nha đầu ngốc, sinh tử đều có số, không cần tự trách!” Âu Dương Thanh Minh ôm nàng, để cho khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng tựa vào trước ngực mình « Nha đầu, đừng suy nghĩ lung tung, hắn chỉ muốn cho nàng hạnh phúc, nếu nàng không được hạnh phúc, hắn mới không yên tâm ! »
“ta biết, nhưng ta vẫn không nhịn được mà nghĩ đến cảnh hắn hộc máu ! » Thiên Tình nghĩ ra 1 chủ ý, không khỏi hỏi « Vương gia, nếu chúng ta thắng trận này, có thể đem tro cốt di thể lúc trước của ta mai táng ở lăng tẩm của hoàng huynh không ? »
/279
|