“Tiền bối, công tử sẽ không thương tổn chúng ta đâu, hắn chỉ đến thăm ta thôi, tiền bối, để cho bọn họ đi đi!” Thiên Tình có chút khẩn trương, nhìn Mai Sơn đạo nhân đi ra từ trong bóng tối, mà Tả Tâm Lam và Tần Nhiễm Nhi cũng đi theo cùng!
Sở Nghi Hiên vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ, hắn không hề kích động, đôi mắt vẫn là 1 mảnh thâm thúy, trong bóng tối lóe lên, 1 mực dừng ở trên người Thiên Tình
Khi nhìn thấy Sở Nghi Hiên, Tần Nhiễm Nhi sửng sốt, lập tức nhìn Thiên Tình nói nhỏ “Tỷ tỷ, Sở công tử đối với tỷ thật thâm tình, đuổi tận đến nơi này!”
Những người nội lực rất tốt mới nghe thấy được, Mai Sơn đạo nhân lúc này mới hiểu được nguyên lai hắn là người thích Thiên Tình, tuy không có hảo cảm gì nhưng vẫn gật gật đầu “Nếu đã là bằng hữu của Thiên Tình, vậy lão đạo cũng không có gì để nói, chỉ là mong các ngươi mau rời đi, nơi này của lão đạo không có gì để chiêu đãi nhị vị!”
Mai Sơn đạo nhân không làm khó Sở Nghi Hiên và sư phụ của hắn nhưng đã khẩn trương, nơi này đã không còn là bí mật, có lẽ bọn họ nên đổi sang nơi khác, trực giác hắn cảm thấy có nguy hiểm sắp xảy ra
Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình thật sâu “Thảo nhi, bảo trọng!”
“Công tử cũng bảo trọng” Thiên Tình không được tự nhiên nói ra, sau đó nhìn thân ảnh Sở Nghi Hiên rất nhanh đã biến mất trong màn đêm. Nàng rất rõ trong lòng hắn vẫn chưa từ bỏ nhưng nàng cũng vô năng, có lẽ nàng thật sự rất ích kỷ. Chầm chậm thở dài.
“Thiên Tình, hắn là Sở Nghi Hiên?” Tả Tâm Lam hỏi
Gật gật đầu “hoàng tẩu, hắn là Sở công tử!” Thiên Tình nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không chú ý trên mặt Tả Tâm Lam hiện lên thần sắc phức tạp
“Tỷ tỷ, Sở công tử thật làm cho người ta cảm động, đáng tiếc, các ngươi hữu duyên vô phận!” Tần Nhiễm Nhi nhìn nàng, có chút đồng tình
Thiên Tình lắc đầu xưa đi dòng suy nghĩ miên man. Nàng không thể nghĩ đến Sở công tử, hắn đến làm cho lòng nàng thật phiền loạn, thật áy náy, nàng không thể lại bị Sở Nghi Hiên quấy nhiễu tâm tư của mình, ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nàng là nữ nhân của vương gia, đời này nàng muốn ở bên vương gia
Tả Tâm Lam bất động thanh sắc đánh giá nàng, sau đó nói “Ta đi xem xem rốt cuộc là làm sao, xem bọn họ có thật sự rời khỏi cốc không!”
“Cũng tốt, Tâm Lam, ngươi cẩn thận 1 chut!” Mai Sơn đạo nhân vốn có chút lo lắng, hắn cũng muốn đi nhưng hắn còn phải ở lại bảo vệ Thiên Tình và Nhiễm Nhi
Rất nhanh, Tả Tâm Lam đã đuổi kịp Sở Nghi Hiên, bóng đêm yên lặng bao phủ sơn cốc u tĩnh, Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, xoay người nhìn Tả Tâm Lam, ánh mắt tối đen sáng ngời, hắn thản nhiên cong môi nói “Tả hoàng hậu, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng!”
Tả Tâm Lam nao nao “Sở Nghi Hiên, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ bản cung!”
“Đương nhiên, Tả hoàng hậu không biết thần không biết quỷ ngoại trừ Tiếu Vân Thiên, điều này làm cho ta rất bội phục!” Sở Nghi Hiên lạnh lùng nói “Chỉ là ta không rõ ngươi vì sao không giết Âu Dương Thanh Minh mà lại ở trong này sống an dật qua ngày? Chẳng lẻ Tả hoàng hậu chính là ái mộ Âu Dương Thanh Minh?”
“Vì sao phải giết vương gia? Buồn cười, nếu bản cung thích Âu Dương Thanh Minh thì Thiên Tình còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?” Tả Tâm Lam hỏi lại
Sở Nghi Hiên lại nói “Tả hoàng hậu, không bằng chúng ta làm 1 giao dịch, thế nào?”
“Giao dịch?” Tả Tâm Lam sửng sốt nói “Bản cung chưa bao giờ làm giao dịch với kẻ địch!”
“Trẫm giúp ngươi lên làm nữ hoàng, thế nào?” Trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng của Sở Nghi Hiên chợt lóe lên tia trào phúng nhưng rất nhanh liền biến mất
“Ngươi cảm thấy bản cung muốn làm nữ hoàng?” Tả Tâm Lam nheo mắt, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Khóe miệng Sở Nghi Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc “Ngay cả đối thủ của ngươi cũng không nhận ra? Vẫn là nói ngươi cố ý giả ngốc? Phẫn trư ăn thịt hổ? [Phẫn: giả trang; trư: heo] Được, trẫm sẽ làm cho ngươi lộ nguyên hình, chẳng lẽ lá thư này không phải là bút tích của hoàng hậu sao?”
“Thư gì?” đôi mắt Tả Tâm Lam xao động
“Tin Thiên Tình công chúa tá thi hoàn hồn không phải do Tả hoàng hậu tiết lộ sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm và Sở công tử ngươi biết không phải là cùng 1 người?”
“ha ha, Nguyệt hoàng đế là ai, bản cung không biết!” Nàng thản nhiên cười
Sở Nghi Hiên khinh miệt cười “Nếu Tả hoàng hậu không muốn hợp tác với trẫm thì quên đi!”
“Sở Nghi Hiên, nói như vậy, ngươi muốn trừ khử Âu Dương Thanh Minh?” Nàng cho tới bây giờ không làm chuyện mình không nắm chắc. Giết chết Âu Dương Thanh Minh thì truyền quốc ngọc tỷ phải làm sao bây giờ? Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng truyền quốc ngọc tỷ cư nhiên ở trong tay Âu Dương Thanh Minh, mà đây cư nhiên là do tiên hoàng giao cho hắn, nàng cũng mới biết được việc này, nguyên lai Tiếu Vân Thiên cũng không biết chuyện của truyền quốc ngọc tỷ, trong mắt nàng hiện lên 1 mạt phức tạp
“Trừ khử hắn thì có gì không thể sao?” Sở Nghi Hiên hỏi
Tả Tâm Lam cười khinh miệt “Sở Nghi Hiên, ngươi cảm thấy ngươi có thể trừ khử hắn sao? Nói thật, Âu Dương Thanh Minh bây giờ đã không còn là hắn lúc trước, chỉ sợ bây giờ không ai có thể trừ khử hắn!”
“Phải không?” Sở Nghi Hiên mỉm cười “Có lẽ trẫm có thể làm được nhưng trẫm chỉ có 1 yêu cầu!”
“Nói đi!”
“Trẫm muốn có Thiên Tình” Sở Nghi Hiên kiên định nói
Trong lòng Tả Tâm Lam trào phúng nghĩ, xem ra hắn thật sự si tâm với Thiên Tình “Được, ngươi muốn Thiên Tình cũng được, bản cung cũng hi vọng nàng ta được hạnh phúc!”
Sở Nghi Hiên nhìn nữ nhân trước mắt, không ngờ nàng ta cư nhiên có sát khí lớn như thế! Tuy nàng ta đã che giấu sự công kích nhưng vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng trong đáy mắt vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn
Khóe miệng Sở Nghi Hiên và hai vị sư phụ lộ ra ý cười thâm sâu, Sở Nghi Hiên lại nói “Tả Hoàng hậu tựa hồ rất xem nhẹ chuyện này, trẫm chỉ nói 1 lần, giúp ngươi làm nữ hoàng, trẫm muốn có Thiên Tình!”
“Cụ thể ngươi muốn làm thế nào?” Tả Tâm Lam hỏi
“Phát binh, trẫm ở biên quan phát binh, quân đội đại Sở các ngươi sẽ bị điều đến biên quan mà nếu ta đoán không sai thì Âu Dương Thanh Minh căn bản không muốn làm hoàng đế, lúc đó ngươi giết Bạch Mai Nhi và Nam Cung Tuấn rồi lên ngôi hoàng đế, thế nào?”
“Sở Nghi Hiên, sợ rằng tính toán của ngươi đã sai lầm rồi” Tả Tâm Lam hừ nhẹ 1 tiếng “Bản cung không muốn làm nữ hoàng, nhưng nếu ngươi muốn Thiên Tình thì chỉ cần làm cho Âu Dương Thanh Minh lên ngôi hoàng đế là được!”
Sở Nghi Hiên vẫn không nhúc nhích nhìn bọn họ, hắn không hề kích động, đôi mắt vẫn là 1 mảnh thâm thúy, trong bóng tối lóe lên, 1 mực dừng ở trên người Thiên Tình
Khi nhìn thấy Sở Nghi Hiên, Tần Nhiễm Nhi sửng sốt, lập tức nhìn Thiên Tình nói nhỏ “Tỷ tỷ, Sở công tử đối với tỷ thật thâm tình, đuổi tận đến nơi này!”
Những người nội lực rất tốt mới nghe thấy được, Mai Sơn đạo nhân lúc này mới hiểu được nguyên lai hắn là người thích Thiên Tình, tuy không có hảo cảm gì nhưng vẫn gật gật đầu “Nếu đã là bằng hữu của Thiên Tình, vậy lão đạo cũng không có gì để nói, chỉ là mong các ngươi mau rời đi, nơi này của lão đạo không có gì để chiêu đãi nhị vị!”
Mai Sơn đạo nhân không làm khó Sở Nghi Hiên và sư phụ của hắn nhưng đã khẩn trương, nơi này đã không còn là bí mật, có lẽ bọn họ nên đổi sang nơi khác, trực giác hắn cảm thấy có nguy hiểm sắp xảy ra
Sở Nghi Hiên nhìn Thiên Tình thật sâu “Thảo nhi, bảo trọng!”
“Công tử cũng bảo trọng” Thiên Tình không được tự nhiên nói ra, sau đó nhìn thân ảnh Sở Nghi Hiên rất nhanh đã biến mất trong màn đêm. Nàng rất rõ trong lòng hắn vẫn chưa từ bỏ nhưng nàng cũng vô năng, có lẽ nàng thật sự rất ích kỷ. Chầm chậm thở dài.
“Thiên Tình, hắn là Sở Nghi Hiên?” Tả Tâm Lam hỏi
Gật gật đầu “hoàng tẩu, hắn là Sở công tử!” Thiên Tình nhẹ nhàng nói, hoàn toàn không chú ý trên mặt Tả Tâm Lam hiện lên thần sắc phức tạp
“Tỷ tỷ, Sở công tử thật làm cho người ta cảm động, đáng tiếc, các ngươi hữu duyên vô phận!” Tần Nhiễm Nhi nhìn nàng, có chút đồng tình
Thiên Tình lắc đầu xưa đi dòng suy nghĩ miên man. Nàng không thể nghĩ đến Sở công tử, hắn đến làm cho lòng nàng thật phiền loạn, thật áy náy, nàng không thể lại bị Sở Nghi Hiên quấy nhiễu tâm tư của mình, ảnh hưởng đến tâm tình của mình, nàng là nữ nhân của vương gia, đời này nàng muốn ở bên vương gia
Tả Tâm Lam bất động thanh sắc đánh giá nàng, sau đó nói “Ta đi xem xem rốt cuộc là làm sao, xem bọn họ có thật sự rời khỏi cốc không!”
“Cũng tốt, Tâm Lam, ngươi cẩn thận 1 chut!” Mai Sơn đạo nhân vốn có chút lo lắng, hắn cũng muốn đi nhưng hắn còn phải ở lại bảo vệ Thiên Tình và Nhiễm Nhi
Rất nhanh, Tả Tâm Lam đã đuổi kịp Sở Nghi Hiên, bóng đêm yên lặng bao phủ sơn cốc u tĩnh, Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, xoay người nhìn Tả Tâm Lam, ánh mắt tối đen sáng ngời, hắn thản nhiên cong môi nói “Tả hoàng hậu, đã lâu không gặp, biệt lai vô dạng!”
Tả Tâm Lam nao nao “Sở Nghi Hiên, đã lâu không gặp, không ngờ ngươi vẫn còn nhớ rõ bản cung!”
“Đương nhiên, Tả hoàng hậu không biết thần không biết quỷ ngoại trừ Tiếu Vân Thiên, điều này làm cho ta rất bội phục!” Sở Nghi Hiên lạnh lùng nói “Chỉ là ta không rõ ngươi vì sao không giết Âu Dương Thanh Minh mà lại ở trong này sống an dật qua ngày? Chẳng lẻ Tả hoàng hậu chính là ái mộ Âu Dương Thanh Minh?”
“Vì sao phải giết vương gia? Buồn cười, nếu bản cung thích Âu Dương Thanh Minh thì Thiên Tình còn có thể sống đến ngày hôm nay sao?” Tả Tâm Lam hỏi lại
Sở Nghi Hiên lại nói “Tả hoàng hậu, không bằng chúng ta làm 1 giao dịch, thế nào?”
“Giao dịch?” Tả Tâm Lam sửng sốt nói “Bản cung chưa bao giờ làm giao dịch với kẻ địch!”
“Trẫm giúp ngươi lên làm nữ hoàng, thế nào?” Trong bóng đêm, khuôn mặt tuấn tú không gợn sóng của Sở Nghi Hiên chợt lóe lên tia trào phúng nhưng rất nhanh liền biến mất
“Ngươi cảm thấy bản cung muốn làm nữ hoàng?” Tả Tâm Lam nheo mắt, bộ dáng tựa tiếu phi tiếu
“Chẳng lẽ không đúng sao?” Khóe miệng Sở Nghi Hiên xuất hiện nụ cười châm chọc “Ngay cả đối thủ của ngươi cũng không nhận ra? Vẫn là nói ngươi cố ý giả ngốc? Phẫn trư ăn thịt hổ? [Phẫn: giả trang; trư: heo] Được, trẫm sẽ làm cho ngươi lộ nguyên hình, chẳng lẽ lá thư này không phải là bút tích của hoàng hậu sao?”
“Thư gì?” đôi mắt Tả Tâm Lam xao động
“Tin Thiên Tình công chúa tá thi hoàn hồn không phải do Tả hoàng hậu tiết lộ sao? Chẳng lẽ ngươi nghĩ trẫm và Sở công tử ngươi biết không phải là cùng 1 người?”
“ha ha, Nguyệt hoàng đế là ai, bản cung không biết!” Nàng thản nhiên cười
Sở Nghi Hiên khinh miệt cười “Nếu Tả hoàng hậu không muốn hợp tác với trẫm thì quên đi!”
“Sở Nghi Hiên, nói như vậy, ngươi muốn trừ khử Âu Dương Thanh Minh?” Nàng cho tới bây giờ không làm chuyện mình không nắm chắc. Giết chết Âu Dương Thanh Minh thì truyền quốc ngọc tỷ phải làm sao bây giờ? Nàng nằm mơ cũng không ngờ rằng truyền quốc ngọc tỷ cư nhiên ở trong tay Âu Dương Thanh Minh, mà đây cư nhiên là do tiên hoàng giao cho hắn, nàng cũng mới biết được việc này, nguyên lai Tiếu Vân Thiên cũng không biết chuyện của truyền quốc ngọc tỷ, trong mắt nàng hiện lên 1 mạt phức tạp
“Trừ khử hắn thì có gì không thể sao?” Sở Nghi Hiên hỏi
Tả Tâm Lam cười khinh miệt “Sở Nghi Hiên, ngươi cảm thấy ngươi có thể trừ khử hắn sao? Nói thật, Âu Dương Thanh Minh bây giờ đã không còn là hắn lúc trước, chỉ sợ bây giờ không ai có thể trừ khử hắn!”
“Phải không?” Sở Nghi Hiên mỉm cười “Có lẽ trẫm có thể làm được nhưng trẫm chỉ có 1 yêu cầu!”
“Nói đi!”
“Trẫm muốn có Thiên Tình” Sở Nghi Hiên kiên định nói
Trong lòng Tả Tâm Lam trào phúng nghĩ, xem ra hắn thật sự si tâm với Thiên Tình “Được, ngươi muốn Thiên Tình cũng được, bản cung cũng hi vọng nàng ta được hạnh phúc!”
Sở Nghi Hiên nhìn nữ nhân trước mắt, không ngờ nàng ta cư nhiên có sát khí lớn như thế! Tuy nàng ta đã che giấu sự công kích nhưng vẻ tàn nhẫn và lạnh lùng trong đáy mắt vẫn không thoát khỏi ánh mắt của hắn
Khóe miệng Sở Nghi Hiên và hai vị sư phụ lộ ra ý cười thâm sâu, Sở Nghi Hiên lại nói “Tả Hoàng hậu tựa hồ rất xem nhẹ chuyện này, trẫm chỉ nói 1 lần, giúp ngươi làm nữ hoàng, trẫm muốn có Thiên Tình!”
“Cụ thể ngươi muốn làm thế nào?” Tả Tâm Lam hỏi
“Phát binh, trẫm ở biên quan phát binh, quân đội đại Sở các ngươi sẽ bị điều đến biên quan mà nếu ta đoán không sai thì Âu Dương Thanh Minh căn bản không muốn làm hoàng đế, lúc đó ngươi giết Bạch Mai Nhi và Nam Cung Tuấn rồi lên ngôi hoàng đế, thế nào?”
“Sở Nghi Hiên, sợ rằng tính toán của ngươi đã sai lầm rồi” Tả Tâm Lam hừ nhẹ 1 tiếng “Bản cung không muốn làm nữ hoàng, nhưng nếu ngươi muốn Thiên Tình thì chỉ cần làm cho Âu Dương Thanh Minh lên ngôi hoàng đế là được!”
/279
|