Editor + Beta: Tiểu Nguyệt Nguyệt
Bạch Mai Nhân sai người đưa Thiên Tình trở lại Mai Nguyệt điện, thân mình của nàng đã muốn đông cứng, Bạch Mai Nhân lại tự mình xoa bóp giúp nàng làm ấm tay chân: “ Thiên Tình, cố một chút, ngươi nhất định có thể chống đỡ nổi!”
Như là bị lửa đốt, lục phủ ngũ tạng của nàng như cháy sạch, đau không ngừng, khó có thể hô hấp, tay quơ lung tung như muốn bắt lấy cái gì, rốt cục nắm được một bàn tay tiêm tế ấm áp.
Thiên Tình đờ đẫn mở mắt, lông mi dài rung rung, nhìn thấy là Bạch Mai Nhân, nàng suy yếu đến mức không thể nói chuyện, hảo nhiệt, cũng hảo lãnh, như là bị nhốt trong một vùng toàn nước cùng lửa nóng. “ Hề Hề, thỉnh Lạc đại phu đến, nhanh lên!”
Nhìn thấy Thiên Tình tỉnh lại, lo lắng đè nặng trong lòng được rũ xuống, Bạch Mai Nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng còn đang nhu chân giúp Thiên Tình, Thiên Tình một trận cảm động. “ Ách…..Bạch phu nhân, không cần……”
“ Thật tốt quá, ngươi tỉnh. Thiên Tình, cảm thấy thế nào?”
“ A…!” Thiên Tình đờ đẫn nhìn nàng, đột nhiên ngực nóng lên, ói ra một búng máu tươi, “ Khụ khụ…”
Bạch Mai Nhân kinh hoảng cầm khăn tay tiếp được, một ngụm máu đen bắn lên trên khăn, nhìn thật ghê người. Nàng vẫn đang ho khan không ngừng, lại là một ngụm…..
Ngay lúc Lạc Đình Nam đi vào liền nhìn thấy Thiên Tình ho ra máu, cầm lấy hòm thuốc chạy lại, mang theo kinh hoảng mà gầm nhẹ: “ Như thế nào lại trở thành như thế này?”
Bạch Mai Nhân bất đắc dĩ nói: “ Lạc đại phu, Thiên Tình ở trong sân quỳ rất lâu, sau đó hôn mê!”
“ Vương gia kêu nàng ấy quỳ sao?” Thanh âm của Lạc Đình Nam mang theo một cỗ tức giận.
Thiên Tình mơ mơ màng màng, nhưng cũng cảm giác được, nàng lại không có lòng dạ nào bận tâm, chỉ muốn ngủ, tốt nhất là không bao giờ tỉnh lại, cũng không cần tỉnh lại.
“ Ân!” Bạch Mai Nhân gật gật đầu. “ Ngươi mau nhìn xem, nàng có bị thương hay không? Như thế nào lại ho ra máu? Liệu nàng có chết hay không?”
Đôi tay nhỏ bé của Thiên Tình đã muốn sưng đỏ lên, đôi chân cũng là chỗ hồng chỗ ứ thanh, bất chấp nam nữ chi hiềm, Lạc Đình Nam cùng Bạch Mai Nhân cởi y phục của Thiên Tình ra, vết thương trên ngực lại tiếp tục chảy máu. Phỏng chừng là miệng vết thương bị nhiễm bẩn mới làm cho nàng ấy hộc máu.
Yết hầu vẫn là đau như bị hỏa thiêu, Thiên Tình nghiêng đầu qua nhìn thấy bạch Mai Nhân, đôi môi khô cạn thì thào nói: “ Uống nước….”
Bạch Mai Nhân chân tay luống cuống giúp nàng rót nước, đỡ nàng lên giúp nàng uống. Nàng há to mồm uống, bởi vì nóng vội mà vài lần bị sặc nước khiến cho mặt đỏ bừng, nhưng là vừa mới hoãn một hơi lại tiếp tục uống tiếp.
Lạc Đình Nam dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Tình, lẩm bẩm nói: “ Nàng không ăn cơm cũng không uống nước phải không? Một mực quỳ ngoài trời, thời tiết như vậy, Vương gia sao có thể để cho một nữ tử nhu nhược, gầy yếu như vậy ở bên ngoài quỳ!”
Bạch Mai Nhân gật đầu. “ Hai ngày nay nàng ấy giúp Vương gia chuẩn bị hôn lễ, căn bản cũng chưa có nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện tại lại quỳ thật lâu!”
Lạc Đình Nam xử lý tốt miệng vết thương của Thiên Tình, lại giúp nàng bôi thuốc, vẻ mặt lo lắng nói: “ Ta đi tìm Vương gia! Hỏi hắn rốt cục muốn làm cái gì?”
“ Không cần….” Thiên Tình ở trên giường lắc đầu, nói xong, một lần nữa hôn mê.
“ A! Nàng lại ngất đi!” Bạch Mai Nhân hô nhỏ.
“ Nàng là quá mệt, ta sẽ không để cho nàng chết!” Lạc Đình nam thấp giọng nói, như là làm một cái hứa hẹn cho chính mình, mặt hắn cực kỳ kiên định, ánh mắt ôn nhu nhìn Thiên Tình.
Trong đáy mắt của Bạch Mai Nhân hiên lên một mạt ánh sáng nhạt, khi nào thì, Lạc đại phu luôn luôn lãnh đạm như vậy lại nhìn Thiên Tình có chút bất đồng. Đáy lòng không khỏi kinh ngạc, người này độc lai độc vãng, rất ít cứu người, rất chi cao ngạo, như thế nào lại đột nhiên nhìn Thiên Tình lo lắng như vậy? Chẳng những hỗ trợ cứu nàng, còn vì bất bình cho nàng ấy mà lên tiếng, này tực hồ thực làm cho người ta khó lí giải.
Trong lòng nàng có nghi hoặc, lại không thể trực tiếp hỏi, chỉ nói: “ Vậy tốt! Lạc đại phu, Thiên Tình nói đúng, ngươi đi tìm hắn có thể nói cái gì? Ngươi đứng ở lập trường gì mà nói? Có thể lại làm Vương gia mất hứng, đến lúc đó vẫn là công chúa chịu khổ”
“ Vô phương, Vương gia cũng không phải là người có tâm địa độc ác” Lạc Đình Nam động tác mềm nhẹ giúp lau đi vết máu nơi khoé miệng của Thiên Tình, đem hai tay nhúng vào chậu nước, chậm rãi rửa tay, ngữ điệu không nhanh không chậm, “ Hắn muốn ta cứu công chúa, chứng minh hắn vẫn để ý, hắn hiện tại chính là không biết chính mình làm cái gì, bất quá các ngươi đúng, ta sẽ không đi tìm hắn. Chính là, Thiên Tình, ngươi phải hảo hảo dưỡng thương, nếu ngươi thật sự chết, hắn sẽ mất hứng, có lẽ sẽ giết tất cả chúng ta!”
Bạch Mai Nhân sai người đưa Thiên Tình trở lại Mai Nguyệt điện, thân mình của nàng đã muốn đông cứng, Bạch Mai Nhân lại tự mình xoa bóp giúp nàng làm ấm tay chân: “ Thiên Tình, cố một chút, ngươi nhất định có thể chống đỡ nổi!”
Như là bị lửa đốt, lục phủ ngũ tạng của nàng như cháy sạch, đau không ngừng, khó có thể hô hấp, tay quơ lung tung như muốn bắt lấy cái gì, rốt cục nắm được một bàn tay tiêm tế ấm áp.
Thiên Tình đờ đẫn mở mắt, lông mi dài rung rung, nhìn thấy là Bạch Mai Nhân, nàng suy yếu đến mức không thể nói chuyện, hảo nhiệt, cũng hảo lãnh, như là bị nhốt trong một vùng toàn nước cùng lửa nóng. “ Hề Hề, thỉnh Lạc đại phu đến, nhanh lên!”
Nhìn thấy Thiên Tình tỉnh lại, lo lắng đè nặng trong lòng được rũ xuống, Bạch Mai Nhân lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nàng còn đang nhu chân giúp Thiên Tình, Thiên Tình một trận cảm động. “ Ách…..Bạch phu nhân, không cần……”
“ Thật tốt quá, ngươi tỉnh. Thiên Tình, cảm thấy thế nào?”
“ A…!” Thiên Tình đờ đẫn nhìn nàng, đột nhiên ngực nóng lên, ói ra một búng máu tươi, “ Khụ khụ…”
Bạch Mai Nhân kinh hoảng cầm khăn tay tiếp được, một ngụm máu đen bắn lên trên khăn, nhìn thật ghê người. Nàng vẫn đang ho khan không ngừng, lại là một ngụm…..
Ngay lúc Lạc Đình Nam đi vào liền nhìn thấy Thiên Tình ho ra máu, cầm lấy hòm thuốc chạy lại, mang theo kinh hoảng mà gầm nhẹ: “ Như thế nào lại trở thành như thế này?”
Bạch Mai Nhân bất đắc dĩ nói: “ Lạc đại phu, Thiên Tình ở trong sân quỳ rất lâu, sau đó hôn mê!”
“ Vương gia kêu nàng ấy quỳ sao?” Thanh âm của Lạc Đình Nam mang theo một cỗ tức giận.
Thiên Tình mơ mơ màng màng, nhưng cũng cảm giác được, nàng lại không có lòng dạ nào bận tâm, chỉ muốn ngủ, tốt nhất là không bao giờ tỉnh lại, cũng không cần tỉnh lại.
“ Ân!” Bạch Mai Nhân gật gật đầu. “ Ngươi mau nhìn xem, nàng có bị thương hay không? Như thế nào lại ho ra máu? Liệu nàng có chết hay không?”
Đôi tay nhỏ bé của Thiên Tình đã muốn sưng đỏ lên, đôi chân cũng là chỗ hồng chỗ ứ thanh, bất chấp nam nữ chi hiềm, Lạc Đình Nam cùng Bạch Mai Nhân cởi y phục của Thiên Tình ra, vết thương trên ngực lại tiếp tục chảy máu. Phỏng chừng là miệng vết thương bị nhiễm bẩn mới làm cho nàng ấy hộc máu.
Yết hầu vẫn là đau như bị hỏa thiêu, Thiên Tình nghiêng đầu qua nhìn thấy bạch Mai Nhân, đôi môi khô cạn thì thào nói: “ Uống nước….”
Bạch Mai Nhân chân tay luống cuống giúp nàng rót nước, đỡ nàng lên giúp nàng uống. Nàng há to mồm uống, bởi vì nóng vội mà vài lần bị sặc nước khiến cho mặt đỏ bừng, nhưng là vừa mới hoãn một hơi lại tiếp tục uống tiếp.
Lạc Đình Nam dùng ánh mắt phức tạp nhìn Thiên Tình, lẩm bẩm nói: “ Nàng không ăn cơm cũng không uống nước phải không? Một mực quỳ ngoài trời, thời tiết như vậy, Vương gia sao có thể để cho một nữ tử nhu nhược, gầy yếu như vậy ở bên ngoài quỳ!”
Bạch Mai Nhân gật đầu. “ Hai ngày nay nàng ấy giúp Vương gia chuẩn bị hôn lễ, căn bản cũng chưa có nghỉ ngơi đàng hoàng, hiện tại lại quỳ thật lâu!”
Lạc Đình Nam xử lý tốt miệng vết thương của Thiên Tình, lại giúp nàng bôi thuốc, vẻ mặt lo lắng nói: “ Ta đi tìm Vương gia! Hỏi hắn rốt cục muốn làm cái gì?”
“ Không cần….” Thiên Tình ở trên giường lắc đầu, nói xong, một lần nữa hôn mê.
“ A! Nàng lại ngất đi!” Bạch Mai Nhân hô nhỏ.
“ Nàng là quá mệt, ta sẽ không để cho nàng chết!” Lạc Đình nam thấp giọng nói, như là làm một cái hứa hẹn cho chính mình, mặt hắn cực kỳ kiên định, ánh mắt ôn nhu nhìn Thiên Tình.
Trong đáy mắt của Bạch Mai Nhân hiên lên một mạt ánh sáng nhạt, khi nào thì, Lạc đại phu luôn luôn lãnh đạm như vậy lại nhìn Thiên Tình có chút bất đồng. Đáy lòng không khỏi kinh ngạc, người này độc lai độc vãng, rất ít cứu người, rất chi cao ngạo, như thế nào lại đột nhiên nhìn Thiên Tình lo lắng như vậy? Chẳng những hỗ trợ cứu nàng, còn vì bất bình cho nàng ấy mà lên tiếng, này tực hồ thực làm cho người ta khó lí giải.
Trong lòng nàng có nghi hoặc, lại không thể trực tiếp hỏi, chỉ nói: “ Vậy tốt! Lạc đại phu, Thiên Tình nói đúng, ngươi đi tìm hắn có thể nói cái gì? Ngươi đứng ở lập trường gì mà nói? Có thể lại làm Vương gia mất hứng, đến lúc đó vẫn là công chúa chịu khổ”
“ Vô phương, Vương gia cũng không phải là người có tâm địa độc ác” Lạc Đình Nam động tác mềm nhẹ giúp lau đi vết máu nơi khoé miệng của Thiên Tình, đem hai tay nhúng vào chậu nước, chậm rãi rửa tay, ngữ điệu không nhanh không chậm, “ Hắn muốn ta cứu công chúa, chứng minh hắn vẫn để ý, hắn hiện tại chính là không biết chính mình làm cái gì, bất quá các ngươi đúng, ta sẽ không đi tìm hắn. Chính là, Thiên Tình, ngươi phải hảo hảo dưỡng thương, nếu ngươi thật sự chết, hắn sẽ mất hứng, có lẽ sẽ giết tất cả chúng ta!”
/279
|