Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Trong phòng rốt cuộc cũng im lặng trở lại
Trên nhuyễn tháp, Thiên Tình nhắm chặt 2 mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn thân đầy mồ hôi, cảm giác đau đớn xé rách giữa hai chân như tra tấn nàng, thân thể giống như vỡ vụn ra thành từng mảnh
Âu Dương Thanh Minh ngay cả y bào còn chưa thoát, chỉ hơi hỗn độn mà thôi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thống thổ của Thiên Tình, trong đôi hắc mâu [mắt đen] hiện lên tia phức tạp. Nàng rát yếu ớt, giống như 1 đóa hoa bị vùi dập
Nước mắt trên mặt nàng chưa khô, nét mặt xanh xao, môi anh đào sưng đỏ, toàn thân đều lưu lại dấu vết. Dấu hôn, dấu nắm, dấu cắn, tất cả đều khảm trên da thịt tuyết trắng của nàng, nói lên hắn có bao nhiêu kịch liệt
Nhìn ấn ký do chính mình lưu lại, hắn nhẹ nhàng cong môi, có 1 loại cảm giác thỏa mãn chảy qua nơi đáy lòng. Đây là nữ nhân của hắn, cho dù nàng có bao nhiêu quật cường, cũng đều phải thần phục dưới chân hắn. Ngay cả khi nàng chạy trốn, hắn cũng sẽ đem nàng bắt trở về, hoàn hoàn không biết chính mình đã quên đi Duẫn Lâm, ngược lại còn có cảm giác đắc chí mà khoái hoạt
“Thiên Tình!” Hắn cười tà mị, nhưng trong thanh âm trầm thấp ẩn chứa chút ôn nhu “Bổn vương vẫn tìm được ngươi, ngươi trốn không thoát đâu!”
Nghe tiếng hắn, thân mình nàng theo bản năng run lên. Chầm chậm mở mắt ra, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn lên không trung, giống như bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại thể xác, thần sắc thê lương
Hắn giống như có 1 tia không đành lòng, liền lấy chăn phủ lên cơ thể xích lỏa của nàng
Thiên Tình nghẹn giọng nói “Thân thể của ta, ngươi còn không vừa lòng sao?”
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên đôi mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng của nàng. Ánh mắt nàng trong suốt sạch sẽ, làm cho hắn tự thấy xấu hổ, giờ khắc này, hắn thật sự không tin nổi người đuổi giết Duẫn Lâm là nàng, hắn không tin nàng lại tàn nhẫn như vậy “Ngươi nói cái gì?”
” Nếu ngươi đã muốn đủ rồi, thì thả ta đi đi!” Thanh âm Thiên Tình u ám bi lương, mờ mịt giống như màn đêm, ánh mắt cũng trống rỗng vô cùng “Hoặc là ngươi giết ta đi!”
Ánh mắt hắn trầm xuống, hai tay lạnh lùng khoanh trước ngực, đừng cạnh giường, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tàn nhẫn, cả người tản ra hơi thở lẫm liệt
“Thiên Tình, ta nói 1 lần cuối!” Âm lượng hắn không hề đề cao, lại âm trầm đến mức làm cho người sợ hãi “Cho dù ngươi chết, ngươi cũng sẽ không được tự do! Ngươi đã định là nữ nhân của bổn vương, đời này ngươi đừng hòng trốn thoát!”
“Ha ha!” Nàng bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, đột ngột mà quái dị “Vậy sao? Sống là người của ngươi, chết làm quỷ của ngươi, có phải không?”
“Ngươi biết thì tốt!” ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng, đầy hờ hững. Nhưng trong đấy lòng vẫn có chút xúc động, nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, nàng yếu ớt như vậy, hắn thật sự nhẫn tâm bóp chết thai nhi trong bụng nàng sao? Không! Hắn không thể! đó là cốt thịt của hắn a! Chỉ là sự tự tôn làm cho hắn không thể không cường ngạnh, còn khúc mắc chuyện của Duẫn Lâm, làm cho hắn không thể không tàn nhẫn
“Tự tạo nghiệt, không thể sống …. Ha ha!” Nàng cười khẽ, cười đến mức người khác lạnh cả tóc gáy “Tất cả đều do ta tự mình lựa chọn, là ta gây nên. Khổ sở của ta vốn ta chính mình tạo ra. Ngươi muốn thế nào? Phá thai ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không phá thai, trừ phi ta chết!”
” Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám tự vẫn,” Dừng một chút, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn bạo, tàn nhẫn nói “Nếu ngươi dám đi tìm cái chết, ta sẽ phanh thây ngươi! Về chuyện đứa nhỏ không cần đề cập, bổn vương còn chưa quyết định!”
Thân mình gầy yếu của nàng lại run lên, tựa hồ cảm thấy cực kỳ rét lạnh. Trên đời này sao có thể có 1 nam nhân tàn bạo lãnh huyết như thế? Chuyện về đứa nhỏ hắn còn chưa có quyết định, có phải nàng sẽ không trông mong được gì? “Ngươi có ý gì? Đứa nhỏ có thể lưu lại không?”
Nàng cẩn thận hỏi, giọng vô cùng khẩn trương
Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng, nhìn ánh mắt trông mong của nàng, hắn hung tợn nói “Không nên ôm quá nhiều ảo tưởng, bổn vương còn chưa nói có thể lưu lại. Bất quá, ngươi tốt nhất không nên chết! 1 khi ngươi chết, bổn vương cũng không biết sẽ làm ra những chuyện gì!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết!” Ta nàng thấp giọng lên tiếng, giọng phản phất chút u linh, hắn cư nhiên còn muốn giết chết đứa nhỏ của bọn họ “Ta như thế nào có thể chết, ta phải hảo hảo sống, mở to mắt xem ngươi sẽ gặp báo ứng thế nào…”
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo tàn khốc, 1 chút cũng không bị lời nói của nàng làm ảnh hưởng, chỉ ngồi xuống bên giường, bàn tay to phủ lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng “Vì sao phải trốn?”
“Vì sao ngươi đuổi giết ta?” Thiên Tình không trả lời câu hỏi của hắn, lại còn oán hận nói “Ngươi thật tàn nhẫn!”
Chuyện đuổi giết nàng, hắn đã biết, nhưng tuyệt đối không phải hắn phái người làm, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng xem ra to gan như vậy, cư nhiên dám động đến nữ nhân của hắn, đến lúa đó hắn nhất định làm cho kẻ đó sống không bằng chết. Mặc kệ kẻ đó là ai đi nữa. Hắn không giải thích gì, mà chỉ trầm mặt xuống, đôi hắc mâu âm trầm u ám “Ngươi không sợ chết phải không? Cư nhiên dám trốn đi!”
“Sống đã không vui vẻ gì, chết thì có làm sao?” Thiên Tình ngồi ở góc giường, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn hắn
“Hảo! Ngươi không sợ chết, muốn chết, ngươi có muốn đứa nhỏ trong bụng cùng chết theo không?” Hắn vẫn chưa phát hỏa, nhưng ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi
“Là ngươi muốn hủy diệt nó, là ngươi! Không phải ta!” Không thể phủ nhận, trong lòng nàng có chút sợ hãi. Giờ phút này, vẻ mặt âm lãnh của hắn so với khi nổi giận càng khiến kẻ khác sợ hãi hơn. Vì sao phản ứng của hắn lại quái dị như thế?
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng!” Bạc thần của hắn lạnh lùng nhếch lên, mang theo sự lẫm liệt vô tình “Cùng bổn vương trở về!”
“Ngươi nói thẳng đi! Ngươi nghĩ muốn đối xử với ta như thế nào?” Nàng không cần hắn cho nàng cơ hội gì cả, nàng chỉ muốn 1 cơ hội sống cho đứa nhỏ trong bụng! “Không cần tàn nhẫn như vậy! Vương gia! Cầu ngươi!”
Nàng biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, nàng chỉ có thể cùng hắn trở về, không nên chuốc thêm phiền toái cho Sở công tử. Nàng chỉ có thể cúi đầu, cầu xin hắn, cho đứa nhỏ trong bụng nàng 1 cơ hội sống!
Âu Dương Thanh Minh nghiêng người tới gần nàng, cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chỉ khoảng nửa tấc, hơi thở nóng rực phả vào hai gò má nàng “Có thể, ngươi phải đáp ứng bổn vương, làm 1 nữ nhân biết nghe lời, không được ngỗ nghịch với ta, có lẽ ta sẽ đồng ý cho ngươi sinh con!”
“Thật sao?” Thiên Tình nhỏ giọng hỏi
Âu Dương Thanh Minh nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt âm trầm kinh người “Bất quá, trước hết ngươi phải thỏa mãn ta! Thân thể bổn vương thỏa mãn, tâm tình mới thư thái, đương nhiên cũng sẽ thả lỏng cho ngươi 1 chút!”
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Trong phòng rốt cuộc cũng im lặng trở lại
Trên nhuyễn tháp, Thiên Tình nhắm chặt 2 mắt, nước mắt theo khóe mắt chảy ra, toàn thân đầy mồ hôi, cảm giác đau đớn xé rách giữa hai chân như tra tấn nàng, thân thể giống như vỡ vụn ra thành từng mảnh
Âu Dương Thanh Minh ngay cả y bào còn chưa thoát, chỉ hơi hỗn độn mà thôi. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đầy thống thổ của Thiên Tình, trong đôi hắc mâu [mắt đen] hiện lên tia phức tạp. Nàng rát yếu ớt, giống như 1 đóa hoa bị vùi dập
Nước mắt trên mặt nàng chưa khô, nét mặt xanh xao, môi anh đào sưng đỏ, toàn thân đều lưu lại dấu vết. Dấu hôn, dấu nắm, dấu cắn, tất cả đều khảm trên da thịt tuyết trắng của nàng, nói lên hắn có bao nhiêu kịch liệt
Nhìn ấn ký do chính mình lưu lại, hắn nhẹ nhàng cong môi, có 1 loại cảm giác thỏa mãn chảy qua nơi đáy lòng. Đây là nữ nhân của hắn, cho dù nàng có bao nhiêu quật cường, cũng đều phải thần phục dưới chân hắn. Ngay cả khi nàng chạy trốn, hắn cũng sẽ đem nàng bắt trở về, hoàn hoàn không biết chính mình đã quên đi Duẫn Lâm, ngược lại còn có cảm giác đắc chí mà khoái hoạt
“Thiên Tình!” Hắn cười tà mị, nhưng trong thanh âm trầm thấp ẩn chứa chút ôn nhu “Bổn vương vẫn tìm được ngươi, ngươi trốn không thoát đâu!”
Nghe tiếng hắn, thân mình nàng theo bản năng run lên. Chầm chậm mở mắt ra, hai tròng mắt ngây ngốc nhìn lên không trung, giống như bị rút mất linh hồn, chỉ còn lại thể xác, thần sắc thê lương
Hắn giống như có 1 tia không đành lòng, liền lấy chăn phủ lên cơ thể xích lỏa của nàng
Thiên Tình nghẹn giọng nói “Thân thể của ta, ngươi còn không vừa lòng sao?”
Ánh mắt hắn đột nhiên dừng trên đôi mắt trống rỗng đầy tuyệt vọng của nàng. Ánh mắt nàng trong suốt sạch sẽ, làm cho hắn tự thấy xấu hổ, giờ khắc này, hắn thật sự không tin nổi người đuổi giết Duẫn Lâm là nàng, hắn không tin nàng lại tàn nhẫn như vậy “Ngươi nói cái gì?”
” Nếu ngươi đã muốn đủ rồi, thì thả ta đi đi!” Thanh âm Thiên Tình u ám bi lương, mờ mịt giống như màn đêm, ánh mắt cũng trống rỗng vô cùng “Hoặc là ngươi giết ta đi!”
Ánh mắt hắn trầm xuống, hai tay lạnh lùng khoanh trước ngực, đừng cạnh giường, gương mặt tuấn tú hiện lên vẻ tàn nhẫn, cả người tản ra hơi thở lẫm liệt
“Thiên Tình, ta nói 1 lần cuối!” Âm lượng hắn không hề đề cao, lại âm trầm đến mức làm cho người sợ hãi “Cho dù ngươi chết, ngươi cũng sẽ không được tự do! Ngươi đã định là nữ nhân của bổn vương, đời này ngươi đừng hòng trốn thoát!”
“Ha ha!” Nàng bỗng nhiên phát ra tiếng cười nhẹ nhàng, đột ngột mà quái dị “Vậy sao? Sống là người của ngươi, chết làm quỷ của ngươi, có phải không?”
“Ngươi biết thì tốt!” ánh mắt hắn lạnh lùng nhìn nàng, đầy hờ hững. Nhưng trong đấy lòng vẫn có chút xúc động, nàng mang thai đứa nhỏ của hắn, nàng yếu ớt như vậy, hắn thật sự nhẫn tâm bóp chết thai nhi trong bụng nàng sao? Không! Hắn không thể! đó là cốt thịt của hắn a! Chỉ là sự tự tôn làm cho hắn không thể không cường ngạnh, còn khúc mắc chuyện của Duẫn Lâm, làm cho hắn không thể không tàn nhẫn
“Tự tạo nghiệt, không thể sống …. Ha ha!” Nàng cười khẽ, cười đến mức người khác lạnh cả tóc gáy “Tất cả đều do ta tự mình lựa chọn, là ta gây nên. Khổ sở của ta vốn ta chính mình tạo ra. Ngươi muốn thế nào? Phá thai ta phải không? Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không phá thai, trừ phi ta chết!”
” Ta cảnh cáo ngươi, nếu ngươi dám tự vẫn,” Dừng một chút, trong mắt hắn hiện lên vẻ tàn bạo, tàn nhẫn nói “Nếu ngươi dám đi tìm cái chết, ta sẽ phanh thây ngươi! Về chuyện đứa nhỏ không cần đề cập, bổn vương còn chưa quyết định!”
Thân mình gầy yếu của nàng lại run lên, tựa hồ cảm thấy cực kỳ rét lạnh. Trên đời này sao có thể có 1 nam nhân tàn bạo lãnh huyết như thế? Chuyện về đứa nhỏ hắn còn chưa có quyết định, có phải nàng sẽ không trông mong được gì? “Ngươi có ý gì? Đứa nhỏ có thể lưu lại không?”
Nàng cẩn thận hỏi, giọng vô cùng khẩn trương
Âu Dương Thanh Minh nhìn nàng, nhìn ánh mắt trông mong của nàng, hắn hung tợn nói “Không nên ôm quá nhiều ảo tưởng, bổn vương còn chưa nói có thể lưu lại. Bất quá, ngươi tốt nhất không nên chết! 1 khi ngươi chết, bổn vương cũng không biết sẽ làm ra những chuyện gì!”
“Ngươi yên tâm, ta sẽ không chết!” Ta nàng thấp giọng lên tiếng, giọng phản phất chút u linh, hắn cư nhiên còn muốn giết chết đứa nhỏ của bọn họ “Ta như thế nào có thể chết, ta phải hảo hảo sống, mở to mắt xem ngươi sẽ gặp báo ứng thế nào…”
Vẻ mặt hắn lạnh lẽo tàn khốc, 1 chút cũng không bị lời nói của nàng làm ảnh hưởng, chỉ ngồi xuống bên giường, bàn tay to phủ lên gương mặt nhỏ nhắn của nàng “Vì sao phải trốn?”
“Vì sao ngươi đuổi giết ta?” Thiên Tình không trả lời câu hỏi của hắn, lại còn oán hận nói “Ngươi thật tàn nhẫn!”
Chuyện đuổi giết nàng, hắn đã biết, nhưng tuyệt đối không phải hắn phái người làm, hắn nhất định sẽ điều tra rõ ràng xem ra to gan như vậy, cư nhiên dám động đến nữ nhân của hắn, đến lúa đó hắn nhất định làm cho kẻ đó sống không bằng chết. Mặc kệ kẻ đó là ai đi nữa. Hắn không giải thích gì, mà chỉ trầm mặt xuống, đôi hắc mâu âm trầm u ám “Ngươi không sợ chết phải không? Cư nhiên dám trốn đi!”
“Sống đã không vui vẻ gì, chết thì có làm sao?” Thiên Tình ngồi ở góc giường, nhưng vẫn quật cường trừng mắt nhìn hắn
“Hảo! Ngươi không sợ chết, muốn chết, ngươi có muốn đứa nhỏ trong bụng cùng chết theo không?” Hắn vẫn chưa phát hỏa, nhưng ngữ khí cực kỳ lạnh lẽo làm cho người ta sợ hãi
“Là ngươi muốn hủy diệt nó, là ngươi! Không phải ta!” Không thể phủ nhận, trong lòng nàng có chút sợ hãi. Giờ phút này, vẻ mặt âm lãnh của hắn so với khi nổi giận càng khiến kẻ khác sợ hãi hơn. Vì sao phản ứng của hắn lại quái dị như thế?
“Ta cho ngươi cơ hội cuối cùng!” Bạc thần của hắn lạnh lùng nhếch lên, mang theo sự lẫm liệt vô tình “Cùng bổn vương trở về!”
“Ngươi nói thẳng đi! Ngươi nghĩ muốn đối xử với ta như thế nào?” Nàng không cần hắn cho nàng cơ hội gì cả, nàng chỉ muốn 1 cơ hội sống cho đứa nhỏ trong bụng! “Không cần tàn nhẫn như vậy! Vương gia! Cầu ngươi!”
Nàng biết mình không thể tiếp tục trốn tránh, nàng chỉ có thể cùng hắn trở về, không nên chuốc thêm phiền toái cho Sở công tử. Nàng chỉ có thể cúi đầu, cầu xin hắn, cho đứa nhỏ trong bụng nàng 1 cơ hội sống!
Âu Dương Thanh Minh nghiêng người tới gần nàng, cách khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng chỉ khoảng nửa tấc, hơi thở nóng rực phả vào hai gò má nàng “Có thể, ngươi phải đáp ứng bổn vương, làm 1 nữ nhân biết nghe lời, không được ngỗ nghịch với ta, có lẽ ta sẽ đồng ý cho ngươi sinh con!”
“Thật sao?” Thiên Tình nhỏ giọng hỏi
Âu Dương Thanh Minh nhìn chằm chằm nàng, ánh mắt âm trầm kinh người “Bất quá, trước hết ngươi phải thỏa mãn ta! Thân thể bổn vương thỏa mãn, tâm tình mới thư thái, đương nhiên cũng sẽ thả lỏng cho ngươi 1 chút!”
/279
|