Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Vào đêm, Thiên Tình không ngủ được, tiểu Đường ở ngoại thất ngủ rất say sưa, tiếng ngáy đầy trời, Thiên Tình lấy chăn đắp cho nàng, đi ra ngoài, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng chợt đau đớn, trong ngực trận trận chua xót.
Thiên Tình 1 thân y phục màu trắng đứng dưới táng cây mai, 1 đầu tóc đen nhánh không trang sức, mềm mại xỏa ở bên hông, mái tóc như bao phủ cả thân hình nhỏ xinh của nàng, trên y phục còn lấm tấm mấy giọt nước. Nàng tắm rửa rồi tìm thấy quần áo ngày xưa của nàng, mặc vào trên người
Chỉ thấy nàng mi dày mà cong, mắt giống như dòng suối xanh, môi anh đào khẽ cong, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh gầy trắng nõn, nàng lẳng lặng đứng đó, cảm thụ hơi thở của đêm. Âu Dương Thanh Minh sau khi xử lý xong chuyện của Duẫn Lâm thì toàn thân vô lực, bất tri bất giác đi đến chỗ của Thiên tình
Nhìn thấy thân ảnh tóc dài bay trong gió, trong lòng không khỏi đau đớn “Thiên Tình?”
Hắn đột nhiên phi thân lại đây, ôm nàng vào trong ngực. Thiên Tình theo phản xạ giãy dụa, cằm bị nâng lên, nàng còn chưa kịp phản ứng, 1 đôi môi ấm áp khóa trụ môi anh đào của nàng
Thiên Tình nhất thời sửng sốt, đầu óc trống rỗng. Hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, Âu Dương Thanh Minh mãnh liệt hôn, mang theo nỗi khổ tương tư, mang theo hoài niệm cùng đau lòng, đầu lưỡi không chút kiêng kị xâm nhập vào khoang miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương đang tránh né của nàng
Bị kinh hách, Thiên Tình vẫn duy trì trạng thái ngây ngốc, nàng bất lực, vô phương, mặc cho hắn quấn lấy đầu lưỡi của mình. Tiếp theo, nàng cảm giác từng trận mật ngọt tiến vào trong yết hầu, chậm rãi chảy xuống, cuối cùng thấm nhập vào chỗ sâu nhất trong tâm, làm cho nàng cảm nhận được khoái cảm và rung động trước đây chưa từng có, làm cho nàng không thể khống chế
Nụ hôn không ngừng sâu hơn, không khí xung quanh càng ngày càng ái muội. Thiên Tình bị hôn 7 huân 8 tố [ý là vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt], cảm thấy trước ngực 1 luồng khí lạnh, là hắn… hắn thế nhưng… thân thủ tiến vào trong áo nàng…. Lý trí nhanh chóng trở lại, nàng không chút suy nghĩ đẩy hắn ra, thuận thế kéo lại vạt áo sớm đã bị vén lên
” A!” Thiên Tình cuối cùng cũng phản ứng lại, thét to “Âu Dương vương gia, ngài uống rượu sao? Ngài khinh bạc tiểu nữ như vậy, bảo tiểu nữ như thế nào đối mặt với hậu thế!”
Mất mát nồng đậm chợt lóe qua mắt Âu Dương Thanh Minh, hắn trầm mặc, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm nàng. Không phải Thiên Tình, vì sao hắn luôn tìm thấy bóng dáng của Thiên Tình trên người nàng. Nắm chặt tay bên người, lẩm bẩm nói “Thực xin lỗi, ta cứ tưởng là nội nhân, là ta nhìn lầm! Thực xin lỗi!”
Thiên Tình sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, nhìn quanh 4 phía, cuối cùng mới nhát gừng nói “Thỉnh vươn gia đi đi!”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà tiến thẳng vào trong điện, đóng cửa “binh” 1 tiếng, trái tim Thiên Tình còn đang đập bang bang trong ngực
Thấy nàng chạy đi như tránh rắn độc, hắn đột nhiên có 1 loại cảm giác tội lỗi, ngoài Thiên Tình, hắn không hôn bất luận kẻ nào, chỉ là, nữ tử này, môi nàng nhu mĩ như vậy, nhớ lại cảm giác tốt đẹp khi hôn nàng, nhớ tới tình cảnh khi cùng dây dưa nhiệt hỏa với Thiên Tình, hạ thân không khỏi căng cứng, chỉ là…. Nàng không phải Thiên Tình, chỉ là giống mà thôi. Trong lòng Âu Dương Thanh Minh tự nói với mình
Trong lòng một trận bi lương, ngày ấy tuyết rơi, nàng cũng ở ngoài cửa thưởng tuyết! Mà giai nhân sớm đã không còn, để lại hắn 1 mình tịch tịch không chỗ nương náu
Âu Dương Thanh Minh cũng không cử động, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa điện đóng chặt, 1 lát sau mới xoay người trở về, ngày mai hắn phải phải gặp hoàng thượng, vẫn nên trở về ngủ 1 giấc
Hít 1 hơi thật sâu, Thiên Tình chạy nhanh lên giường, thật đáng sợ, hắn cư nhiên hôn nàng. Ngón tay chậm rãi phủ lên môi cánh hoa, nơi này tựa hồ còn lưu lại dư ôn [hơi ấm còn lại] của hắn, nụ hôn của hắn nóng bỏng như vậy, sỗ sàng như vậy, cuồng dã như vậy, hung mãnh như vậy, thống khổ như vậy, giống như 1 ngọn lửa cơ hồ đốt cháy chính mình
Là hắn kỹ thuật quá cao siêu sao? Làm mình sinh ngây ngốc, còn có, lúc hôn mình, hắn có tâm tình gì? Không kiềm chế được tình cảm? Nàng cảm giác được hắn đang kiềm nén 1 loại tư niệm đau đớn
Ngón tay trắng nõn rời khỏi môi, chậm rãi buông xuống, lại không thể khống chế mà đặt lên trước ngực. Nhất thời, nàng lại lâm vào thất thần. Trong lòng 1 trận đau đớn, nàng vẫn không thể thoát khỏi dây dưa với hắn, tình yêu chính là như thế sao? Quấn tới quấn lui, loạn thành 1 đoàn?
Nàng không thể lại cùng dây dưa với Âu Dương Thanh Minh, thân thể này đã bị Sở Nghi Hiên chiếm đoạt rồi, mặc dù khi nàng tỉnh dậy thì mọi thứ đã kết thúc, nhưng chung quy nàng vẫn cảm nhận được đau đớn khi mất đi lần đầu tiên, tuy nhiên lúc ấy thứ nàng cảm thụ không phải là chính mình
Hôm sau.
Vương phủ ngay cả đêm hậu táng Duẫn Lâm, bao trùm khắp phủ là 1 bầu không khí quỷ dị, Âu Dương Thanh Minh đã đến hoàng cung gặp hoàng thượng
Thiên Tình và tiểu Đường đang ngồi trong điện, Bạch Mai Nhi đi tới, nhìn Thiên Tình cười cười “Cô nương, vương gia đã dặn dò phải chiếu cố cô nương, ngài ấy đến hoàng cung gặp thánh thượng rồi, các ngươi có cần gì thì cứ việc nói với ta, ta sẽ sai người đưa tới!”
Thiên Tình gật gật đầu, trong mắt hiện lên một mạt phức tạp, Bạch Mai Nhi vẫn nhiệt tình như trước “Cảm ơn phu nhân!”
Bạch Mai Nhi cười cười “Ta tên là Bạch Mai Nhi! Còn cô nương?”
“Mạc Y Tình!” Thiên Tình nói ra cái tên của thân thể này
“Mạc Y Tình?” Bạch Mai Nhi nhíu mi, nhất thời lâm vào trầm tư, nhịn không được thì thào “Nếu con người thật sự không có tình thì tốt rồi!”
Thiên Tình cũng không trả lời, chỉ chuyển đề tài, hỏi “Xin hỏi phu nhân, trong phủ có đại phu không?”
Bạch Mai Nhi cười cười “Trong vương phủ mà không có đại phu thì chẳng phải đã bị mọi người cười nhạo? Cô nương yên tâm, có đại phu, chỉ là, cô nương thỉnh đại phu làm gì?”
“Vết thương của ta vẫn chưa khỏi, muốn mời đại phu đến nhìn xem, làm phiền phu nhân phân phó 1 tiếng!”
” Ách! Nguyên lai như vậy a! Bất quá tốt đại phu tốt nhất hôm nay không có trong phủ!” Bạch Mai Nhi cười nói “Ngươi chờ 1 chút được không? Lạc Đình Nam là đại phu tốt nhất ở đây, hắn chính là diệu thủ, chờ hắn trở về, ta sẽ gọi hắn đến xem bệnh cho cô nương!”
“Đại phu Lạc Đình Nam?” thân mình Thiên Tình run lên, trong lòng có chút khẩn trương, nói như vậy Lạc Đình Nam không có việc gì? Không có việc gì thì tốt! Sắc mặt không khỏi trở nên vui mừng, nhưng cũng không dám dễ dàng để lộ tâm sự của chính mình “Vậy đa tạ phu nhân!”
Bạch Mai Nhi lắc đầu, đầy khách khí “Cô nương đừng khách sáo như vậy! vương gia nói cô nương là ân nhân cứu mạng của ngài, bảo bọn ta phải hầu hạ tốt!”
Thật ra hắn cũng rất chu đáo, nhớ tới nụ hôn đêm qua, sắc mặt Thiên Tình đỏ lên, lập tức ngừng suy nghĩ, nói với nàng “Vương gia mới là khách khí, tiểu nữ thật ra chỉ gây thêm phiền toái cho các vị. Phu nhân, phiền ngài sau khi đại phu trở về, kêu hắn đến giúp ta xem vết thương!”
Vào đêm, Thiên Tình không ngủ được, tiểu Đường ở ngoại thất ngủ rất say sưa, tiếng ngáy đầy trời, Thiên Tình lấy chăn đắp cho nàng, đi ra ngoài, nhớ lại chuyện cũ, trong lòng chợt đau đớn, trong ngực trận trận chua xót.
Thiên Tình 1 thân y phục màu trắng đứng dưới táng cây mai, 1 đầu tóc đen nhánh không trang sức, mềm mại xỏa ở bên hông, mái tóc như bao phủ cả thân hình nhỏ xinh của nàng, trên y phục còn lấm tấm mấy giọt nước. Nàng tắm rửa rồi tìm thấy quần áo ngày xưa của nàng, mặc vào trên người
Chỉ thấy nàng mi dày mà cong, mắt giống như dòng suối xanh, môi anh đào khẽ cong, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh gầy trắng nõn, nàng lẳng lặng đứng đó, cảm thụ hơi thở của đêm. Âu Dương Thanh Minh sau khi xử lý xong chuyện của Duẫn Lâm thì toàn thân vô lực, bất tri bất giác đi đến chỗ của Thiên tình
Nhìn thấy thân ảnh tóc dài bay trong gió, trong lòng không khỏi đau đớn “Thiên Tình?”
Hắn đột nhiên phi thân lại đây, ôm nàng vào trong ngực. Thiên Tình theo phản xạ giãy dụa, cằm bị nâng lên, nàng còn chưa kịp phản ứng, 1 đôi môi ấm áp khóa trụ môi anh đào của nàng
Thiên Tình nhất thời sửng sốt, đầu óc trống rỗng. Hơi thở quen thuộc vây quanh nàng, Âu Dương Thanh Minh mãnh liệt hôn, mang theo nỗi khổ tương tư, mang theo hoài niệm cùng đau lòng, đầu lưỡi không chút kiêng kị xâm nhập vào khoang miệng nàng, tìm kiếm chiếc lưỡi đinh hương đang tránh né của nàng
Bị kinh hách, Thiên Tình vẫn duy trì trạng thái ngây ngốc, nàng bất lực, vô phương, mặc cho hắn quấn lấy đầu lưỡi của mình. Tiếp theo, nàng cảm giác từng trận mật ngọt tiến vào trong yết hầu, chậm rãi chảy xuống, cuối cùng thấm nhập vào chỗ sâu nhất trong tâm, làm cho nàng cảm nhận được khoái cảm và rung động trước đây chưa từng có, làm cho nàng không thể khống chế
Nụ hôn không ngừng sâu hơn, không khí xung quanh càng ngày càng ái muội. Thiên Tình bị hôn 7 huân 8 tố [ý là vừa nhẹ nhàng vừa mãnh liệt], cảm thấy trước ngực 1 luồng khí lạnh, là hắn… hắn thế nhưng… thân thủ tiến vào trong áo nàng…. Lý trí nhanh chóng trở lại, nàng không chút suy nghĩ đẩy hắn ra, thuận thế kéo lại vạt áo sớm đã bị vén lên
” A!” Thiên Tình cuối cùng cũng phản ứng lại, thét to “Âu Dương vương gia, ngài uống rượu sao? Ngài khinh bạc tiểu nữ như vậy, bảo tiểu nữ như thế nào đối mặt với hậu thế!”
Mất mát nồng đậm chợt lóe qua mắt Âu Dương Thanh Minh, hắn trầm mặc, ánh mắt cực nóng nhìn chằm chằm nàng. Không phải Thiên Tình, vì sao hắn luôn tìm thấy bóng dáng của Thiên Tình trên người nàng. Nắm chặt tay bên người, lẩm bẩm nói “Thực xin lỗi, ta cứ tưởng là nội nhân, là ta nhìn lầm! Thực xin lỗi!”
Thiên Tình sửa sang lại quần áo có chút hỗn độn, nhìn quanh 4 phía, cuối cùng mới nhát gừng nói “Thỉnh vươn gia đi đi!”
Nói xong, nàng cũng không quay đầu lại mà tiến thẳng vào trong điện, đóng cửa “binh” 1 tiếng, trái tim Thiên Tình còn đang đập bang bang trong ngực
Thấy nàng chạy đi như tránh rắn độc, hắn đột nhiên có 1 loại cảm giác tội lỗi, ngoài Thiên Tình, hắn không hôn bất luận kẻ nào, chỉ là, nữ tử này, môi nàng nhu mĩ như vậy, nhớ lại cảm giác tốt đẹp khi hôn nàng, nhớ tới tình cảnh khi cùng dây dưa nhiệt hỏa với Thiên Tình, hạ thân không khỏi căng cứng, chỉ là…. Nàng không phải Thiên Tình, chỉ là giống mà thôi. Trong lòng Âu Dương Thanh Minh tự nói với mình
Trong lòng một trận bi lương, ngày ấy tuyết rơi, nàng cũng ở ngoài cửa thưởng tuyết! Mà giai nhân sớm đã không còn, để lại hắn 1 mình tịch tịch không chỗ nương náu
Âu Dương Thanh Minh cũng không cử động, gắt gao nhìn chằm chằm cánh cửa điện đóng chặt, 1 lát sau mới xoay người trở về, ngày mai hắn phải phải gặp hoàng thượng, vẫn nên trở về ngủ 1 giấc
Hít 1 hơi thật sâu, Thiên Tình chạy nhanh lên giường, thật đáng sợ, hắn cư nhiên hôn nàng. Ngón tay chậm rãi phủ lên môi cánh hoa, nơi này tựa hồ còn lưu lại dư ôn [hơi ấm còn lại] của hắn, nụ hôn của hắn nóng bỏng như vậy, sỗ sàng như vậy, cuồng dã như vậy, hung mãnh như vậy, thống khổ như vậy, giống như 1 ngọn lửa cơ hồ đốt cháy chính mình
Là hắn kỹ thuật quá cao siêu sao? Làm mình sinh ngây ngốc, còn có, lúc hôn mình, hắn có tâm tình gì? Không kiềm chế được tình cảm? Nàng cảm giác được hắn đang kiềm nén 1 loại tư niệm đau đớn
Ngón tay trắng nõn rời khỏi môi, chậm rãi buông xuống, lại không thể khống chế mà đặt lên trước ngực. Nhất thời, nàng lại lâm vào thất thần. Trong lòng 1 trận đau đớn, nàng vẫn không thể thoát khỏi dây dưa với hắn, tình yêu chính là như thế sao? Quấn tới quấn lui, loạn thành 1 đoàn?
Nàng không thể lại cùng dây dưa với Âu Dương Thanh Minh, thân thể này đã bị Sở Nghi Hiên chiếm đoạt rồi, mặc dù khi nàng tỉnh dậy thì mọi thứ đã kết thúc, nhưng chung quy nàng vẫn cảm nhận được đau đớn khi mất đi lần đầu tiên, tuy nhiên lúc ấy thứ nàng cảm thụ không phải là chính mình
Hôm sau.
Vương phủ ngay cả đêm hậu táng Duẫn Lâm, bao trùm khắp phủ là 1 bầu không khí quỷ dị, Âu Dương Thanh Minh đã đến hoàng cung gặp hoàng thượng
Thiên Tình và tiểu Đường đang ngồi trong điện, Bạch Mai Nhi đi tới, nhìn Thiên Tình cười cười “Cô nương, vương gia đã dặn dò phải chiếu cố cô nương, ngài ấy đến hoàng cung gặp thánh thượng rồi, các ngươi có cần gì thì cứ việc nói với ta, ta sẽ sai người đưa tới!”
Thiên Tình gật gật đầu, trong mắt hiện lên một mạt phức tạp, Bạch Mai Nhi vẫn nhiệt tình như trước “Cảm ơn phu nhân!”
Bạch Mai Nhi cười cười “Ta tên là Bạch Mai Nhi! Còn cô nương?”
“Mạc Y Tình!” Thiên Tình nói ra cái tên của thân thể này
“Mạc Y Tình?” Bạch Mai Nhi nhíu mi, nhất thời lâm vào trầm tư, nhịn không được thì thào “Nếu con người thật sự không có tình thì tốt rồi!”
Thiên Tình cũng không trả lời, chỉ chuyển đề tài, hỏi “Xin hỏi phu nhân, trong phủ có đại phu không?”
Bạch Mai Nhi cười cười “Trong vương phủ mà không có đại phu thì chẳng phải đã bị mọi người cười nhạo? Cô nương yên tâm, có đại phu, chỉ là, cô nương thỉnh đại phu làm gì?”
“Vết thương của ta vẫn chưa khỏi, muốn mời đại phu đến nhìn xem, làm phiền phu nhân phân phó 1 tiếng!”
” Ách! Nguyên lai như vậy a! Bất quá tốt đại phu tốt nhất hôm nay không có trong phủ!” Bạch Mai Nhi cười nói “Ngươi chờ 1 chút được không? Lạc Đình Nam là đại phu tốt nhất ở đây, hắn chính là diệu thủ, chờ hắn trở về, ta sẽ gọi hắn đến xem bệnh cho cô nương!”
“Đại phu Lạc Đình Nam?” thân mình Thiên Tình run lên, trong lòng có chút khẩn trương, nói như vậy Lạc Đình Nam không có việc gì? Không có việc gì thì tốt! Sắc mặt không khỏi trở nên vui mừng, nhưng cũng không dám dễ dàng để lộ tâm sự của chính mình “Vậy đa tạ phu nhân!”
Bạch Mai Nhi lắc đầu, đầy khách khí “Cô nương đừng khách sáo như vậy! vương gia nói cô nương là ân nhân cứu mạng của ngài, bảo bọn ta phải hầu hạ tốt!”
Thật ra hắn cũng rất chu đáo, nhớ tới nụ hôn đêm qua, sắc mặt Thiên Tình đỏ lên, lập tức ngừng suy nghĩ, nói với nàng “Vương gia mới là khách khí, tiểu nữ thật ra chỉ gây thêm phiền toái cho các vị. Phu nhân, phiền ngài sau khi đại phu trở về, kêu hắn đến giúp ta xem vết thương!”
/279
|