Cả người Thiên Tình run lên, hóa đá tại chỗ. Đình Nam như thế nào dám công nhiên đối đầu với Âu Dương Thanh Minh, chẳng lẽ hắn không biết những lời này sẽ chọc giận Âu Dương Thanh Minh dao? Nàng lo lắng quan sát nét mặt của Âu Dương Thanh Minh, không ngờ hắn chỉ suy sụp ngồi xuống, vẻ mặt bi thương “Đúng vậy, ta mới chính là kẻ sát nhân! Hắn nói đúng! Đều là lỗi của ta, nhưng ta không muốn nàng chết a!”
“Vương gia! Ngài cũng không cố ý, ai cũng biết trong đó có nguyên nhân, ngài cũng đừng tự trách như vậy!” Bạch Mai Nhi tiến lên, xoa bóp bả vai cho Âu Dương Thanh Minh, giúp hắn thư giãn, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Thiên Tình “Cho dù công chúa bây giờ còn sống, ta nghĩ nàng cũng sẽ tha thứ cho vương gia, dù sao lúc trước mọi sự cũng xuất phát từ hoàng thượng, vương gia cũng chỉ là bất đắc dĩ!”
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Mạc cô nương, mời ngồi! Là bổn vương đã phá hỏng bữa cơm này, thật có lỗi!”
“Ngươi không có việc gì chứ?” Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, Bạch phu nhân đang nói cái gì? Nàng lo lắng nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên thất hồn lạc phách, không khỏi lên tiếng hỏi “Vương gia, chuyện quá khứ đừng nên suy nghĩ nữa, giống như Bạch phu nhân nói, không nên tự trách. Lạc đại phu nhất định đã hiểu lầm điều gì đó, ta đi gọi hắn cùng nhau ăn hiểu lầm gì thì giải quyết!”
Nói xong, Thiên Tình đi ra ngoài, Âu Dương Thanh Minh nhíu mi
” Vương gia, Mạc cô nương nói rất đúng a, mọi người cùng nhau ăn cơm, hết thảy đều là quá khứ rồi!” Bạch Mai Nhi tiếp tục vuốt ve bả vai hắn, cảm xúc của Âu Dương Thanh Minh cũng dịu xuống, nhưng không nói gì
Lạc Đình Nam đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng gọi của Thiên Tình, xoay người lại “Sao nàng lại ra đây?”
Thiên Tình nhìn 4 phía, thấp giọng nói “Ngươi không cần phải chống đối hắn, chúng ta cùng trở lại ăn cơm đi!”
“Ta không đi! Ta không cùng nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng đó dùng bữa, ta không quen nhìn thấy loại này!” Lạc Đình Nam kiêu ngạo nói “Có nữa, hắn luôn giận dỗi người khác, ta thực sinh khí [nổi giận]”
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng đồ ăn trên bàn có độc sao? Có lẽ ta rất nhanh sẽ bị độc chết!” Thiên Tình nhìn thấy khuôn mặt tức giận bột phát của hắn, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo “Như vậy ngươi không phải là bằng hữu tốt của ta rồi?”
Lạc Đình Nam nhìn Thiên tình, nhìn thấy đôi môi Thiên Tình khẽ cong lên, nhan sách tuyệt thế phương hoa lại càng thêm xinh đẹp kinh người, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước “Được rồi! vì nàng, ta đi!”
Nụ cười giống như 1 đóa u lan tuyệt sắc nở rộ trên khóe miệng, Thiên Tình cười nói với hắn “Đúng rồi, ta cũng không tin người là người keo kiệt thù dai như vậy! Ta phát hiện hắn rất kỳ quái, tựa hồ như rất mất mát, chúng ta cũng đừng khiêu khích hắn nữa! Ta không muốn chơi trò chơi trẻ cơn đó nữa, vì ta đã trưởng thành rồi!”
Nghe giọng nói vân đạm phong khinh của nàng, sắc mặt Lạc Đình Nam trở nên rối rắm, ánh mắt trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn Thiên Tình, ngữ khí mềm nhẹ có thể hóa ra nước “Hắn thật ngây thơ! Thiên Tình, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ nàng, làm cho hắn không có cơ hội tổn thương nàng nữa!”
“Không cần phải như thế!” Thiên Tình cả kinh, cảm thấy trong mắt Lạc Đình Nam 1 mảng thâm tình, lập tức cười khẽ mở miệng “Ta không có việc gì, ta vẫn có thể tự bảo vệ bản thân được mà, cứ như vậy ngươi sẽ thành ông già mất! đi thôi! Đi ăn cơm!”
Lạc Đình Nam vừa xoay người, nhìn thấy phía sau, Hề Hề dẫn theo mấy nha hoàn đưa tới rất nhiều món ăn, điểm tâm, hoa quả.
Hai người lúc này mới cười nói đi vào trong phòng, Âu Dương Thanh Minh thấy bọn họ như thế, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ cất giọng lạnh lùng nói “Nếu đã trở lại thì ngồi xuống cùng nhau dùng bữa đi!”
Bốn người ngồi ở 1 góc bàn, Lạc Đình Nam cũng không nhìn Âu Dương Thanh Minh, chỉ mỉm cười gấp thức ăn cho Thiên Tình “Đến, nếm thử chút đi!”
“Đa tạ!” Thiên Tình cắn 1 ngụm, quả nhiên rất ngon “Ăn ngon lắm!”
Thật hoài niệm loại tư vị này, đáng tiếc nàng đã không còn là Thiên Tình, nhớ lúc mình cùng hoàng huyng dùng cơm, nhìn nhau cười, giờ phút này tâm tình nàng trăm ngàn phức tạp, niềm vui qua đi, trong lòng 1 trận bi lương [bi ai + thê lương]
Mà ánh mắt Âu Dương Thanh Minh dừng lại ở trên gương mặt nhu nhược yếu ớt đi, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra tia ôn nhu hiếm hoi. Thức ăn đã được mang lên, bày biện thật đẹp mắt. Sự xuất hiện của mấy người nô tỳ đã làm lửa giận của Âu Dương Thanh Minh trong nháy mắt lại bùng lên
Hắn đừng lên, gắp 1 khổi điểm tâm đặt vào trong chén Thiên Tình “Mạc cô nương, ăn đi! Đây là điểm tâm vương phủ đặc chế, hương vị không tồi! Ngươi nếm thử 1 chút đi!”
“Ách!” Thiên Tình thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa mắc nghẹn “Vương gia, ta tự mình có thể!”
Bạch Mai Nhi xoay chuyển ánh mắt, lập tức cười nói “Đúng vậy, Mạc cô nương, ném thử điểm tâm của vương phủ chúng ta, món này cũng không kém gì món bánh ngọt đâu!”
Nghiễm nhiên, Bạch Mai Nhi đang chứng tỏ thân phận nữ chủ nhân, Thiên Tình cười cười, mình và Duẫn Lâm đều đã chết, Y Lam xuất thân thanh lâu đương nhiên sẽ không được lên ngôi vương phi, như vậy, người tiếp theo được sủng ái nhất chính là Bạch Mai Nhi
Thiên Tình cũng không vội ăn, ánh mắt chuyển sang hướng Lạc Đình Nam, dùng ánh mắt hỏi xem trong thức ăn có độc hay không. Lạc Đình Nam nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nhìn Thiên Tình nói “Mạc cô nương, thức ăn trong lễ thân vương phủ so với trong hoàng cung cũng không khác biệt lắm, lời phu nhân nói rất đúng!”
” Ách?!” Thiên tình cười cười, yên tâm gắp lấy thức ăn.” Cám ơn Vương gia, phu nhân! Mời mọi người ăn!”
Ánh mắt của Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh chạm nhau, ánh mắt luôn lạnh lùng của hắn khi nhìn nàng mỉm cười, bất giác cảm thấy cả người mềm nhũn
Thấy Thiên Tình ăn vui vẻ, trên mặt Âu Dương Thanh Minh cũng nỡ nụ cười, Lạc Đình Nam rốt cuộc cũng biết được nguyên lai hắn muốn đối địch với mình. Kẻ điên này
Thấy thiên tình ăn đích vui vẻ, Âu Dương Thanh Minh trên mặt lộ ra đắc ý đích tươi cười, Lạc Đình Nam rốt cục lĩnh hội, nguyên lai là cùng chính mình đối đầu! Này kẻ điên!
” Ân! Thật không tồi!” Buông chén xuống, Thiên Tình nở nụ cười nhợt nhạt với mọi người
Tựa hồ có gì đánh mạnh vào tâm, 1 cảm giác khó hiểu dâng lên, Âu Dương Thanh Minh cảm thấy rất quen thuộc, giống như Thiên Tình đang ở bên cạnh, 1 mực làm đau lòng hắn. Đừng lên, lại gắp vài khối thức ăn đặt vào trong chén Thiên Tình, Thiên Tình kinh ngạc nhìn hắn “Vương gia, ta tự mình có thể!”
“Vương gia! Ngài cũng không cố ý, ai cũng biết trong đó có nguyên nhân, ngài cũng đừng tự trách như vậy!” Bạch Mai Nhi tiến lên, xoa bóp bả vai cho Âu Dương Thanh Minh, giúp hắn thư giãn, tầm mắt lại chuyển tới trên mặt Thiên Tình “Cho dù công chúa bây giờ còn sống, ta nghĩ nàng cũng sẽ tha thứ cho vương gia, dù sao lúc trước mọi sự cũng xuất phát từ hoàng thượng, vương gia cũng chỉ là bất đắc dĩ!”
Âu Dương Thanh Minh lắc đầu “Mạc cô nương, mời ngồi! Là bổn vương đã phá hỏng bữa cơm này, thật có lỗi!”
“Ngươi không có việc gì chứ?” Trong lòng Thiên Tình căng thẳng, Bạch phu nhân đang nói cái gì? Nàng lo lắng nhìn hắn, thấy hắn đột nhiên thất hồn lạc phách, không khỏi lên tiếng hỏi “Vương gia, chuyện quá khứ đừng nên suy nghĩ nữa, giống như Bạch phu nhân nói, không nên tự trách. Lạc đại phu nhất định đã hiểu lầm điều gì đó, ta đi gọi hắn cùng nhau ăn hiểu lầm gì thì giải quyết!”
Nói xong, Thiên Tình đi ra ngoài, Âu Dương Thanh Minh nhíu mi
” Vương gia, Mạc cô nương nói rất đúng a, mọi người cùng nhau ăn cơm, hết thảy đều là quá khứ rồi!” Bạch Mai Nhi tiếp tục vuốt ve bả vai hắn, cảm xúc của Âu Dương Thanh Minh cũng dịu xuống, nhưng không nói gì
Lạc Đình Nam đi tới cửa, chợt nghe thấy tiếng gọi của Thiên Tình, xoay người lại “Sao nàng lại ra đây?”
Thiên Tình nhìn 4 phía, thấp giọng nói “Ngươi không cần phải chống đối hắn, chúng ta cùng trở lại ăn cơm đi!”
“Ta không đi! Ta không cùng nam nhân kiêu ngạo cuồng vọng đó dùng bữa, ta không quen nhìn thấy loại này!” Lạc Đình Nam kiêu ngạo nói “Có nữa, hắn luôn giận dỗi người khác, ta thực sinh khí [nổi giận]”
“Chẳng lẽ ngươi không lo lắng đồ ăn trên bàn có độc sao? Có lẽ ta rất nhanh sẽ bị độc chết!” Thiên Tình nhìn thấy khuôn mặt tức giận bột phát của hắn, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo “Như vậy ngươi không phải là bằng hữu tốt của ta rồi?”
Lạc Đình Nam nhìn Thiên tình, nhìn thấy đôi môi Thiên Tình khẽ cong lên, nhan sách tuyệt thế phương hoa lại càng thêm xinh đẹp kinh người, thậm chí còn đẹp hơn lúc trước “Được rồi! vì nàng, ta đi!”
Nụ cười giống như 1 đóa u lan tuyệt sắc nở rộ trên khóe miệng, Thiên Tình cười nói với hắn “Đúng rồi, ta cũng không tin người là người keo kiệt thù dai như vậy! Ta phát hiện hắn rất kỳ quái, tựa hồ như rất mất mát, chúng ta cũng đừng khiêu khích hắn nữa! Ta không muốn chơi trò chơi trẻ cơn đó nữa, vì ta đã trưởng thành rồi!”
Nghe giọng nói vân đạm phong khinh của nàng, sắc mặt Lạc Đình Nam trở nên rối rắm, ánh mắt trịnh trọng mà nghiêm túc nhìn Thiên Tình, ngữ khí mềm nhẹ có thể hóa ra nước “Hắn thật ngây thơ! Thiên Tình, nàng yên tâm, ta nhất định sẽ hảo hảo bảo vệ nàng, làm cho hắn không có cơ hội tổn thương nàng nữa!”
“Không cần phải như thế!” Thiên Tình cả kinh, cảm thấy trong mắt Lạc Đình Nam 1 mảng thâm tình, lập tức cười khẽ mở miệng “Ta không có việc gì, ta vẫn có thể tự bảo vệ bản thân được mà, cứ như vậy ngươi sẽ thành ông già mất! đi thôi! Đi ăn cơm!”
Lạc Đình Nam vừa xoay người, nhìn thấy phía sau, Hề Hề dẫn theo mấy nha hoàn đưa tới rất nhiều món ăn, điểm tâm, hoa quả.
Hai người lúc này mới cười nói đi vào trong phòng, Âu Dương Thanh Minh thấy bọn họ như thế, trong lòng càng thêm phẫn nộ, nhưng trên mặt lại không biểu hiện ra, chỉ cất giọng lạnh lùng nói “Nếu đã trở lại thì ngồi xuống cùng nhau dùng bữa đi!”
Bốn người ngồi ở 1 góc bàn, Lạc Đình Nam cũng không nhìn Âu Dương Thanh Minh, chỉ mỉm cười gấp thức ăn cho Thiên Tình “Đến, nếm thử chút đi!”
“Đa tạ!” Thiên Tình cắn 1 ngụm, quả nhiên rất ngon “Ăn ngon lắm!”
Thật hoài niệm loại tư vị này, đáng tiếc nàng đã không còn là Thiên Tình, nhớ lúc mình cùng hoàng huyng dùng cơm, nhìn nhau cười, giờ phút này tâm tình nàng trăm ngàn phức tạp, niềm vui qua đi, trong lòng 1 trận bi lương [bi ai + thê lương]
Mà ánh mắt Âu Dương Thanh Minh dừng lại ở trên gương mặt nhu nhược yếu ớt đi, trên gương mặt lạnh lùng lộ ra tia ôn nhu hiếm hoi. Thức ăn đã được mang lên, bày biện thật đẹp mắt. Sự xuất hiện của mấy người nô tỳ đã làm lửa giận của Âu Dương Thanh Minh trong nháy mắt lại bùng lên
Hắn đừng lên, gắp 1 khổi điểm tâm đặt vào trong chén Thiên Tình “Mạc cô nương, ăn đi! Đây là điểm tâm vương phủ đặc chế, hương vị không tồi! Ngươi nếm thử 1 chút đi!”
“Ách!” Thiên Tình thụ sủng nhược kinh, thiếu chút nữa mắc nghẹn “Vương gia, ta tự mình có thể!”
Bạch Mai Nhi xoay chuyển ánh mắt, lập tức cười nói “Đúng vậy, Mạc cô nương, ném thử điểm tâm của vương phủ chúng ta, món này cũng không kém gì món bánh ngọt đâu!”
Nghiễm nhiên, Bạch Mai Nhi đang chứng tỏ thân phận nữ chủ nhân, Thiên Tình cười cười, mình và Duẫn Lâm đều đã chết, Y Lam xuất thân thanh lâu đương nhiên sẽ không được lên ngôi vương phi, như vậy, người tiếp theo được sủng ái nhất chính là Bạch Mai Nhi
Thiên Tình cũng không vội ăn, ánh mắt chuyển sang hướng Lạc Đình Nam, dùng ánh mắt hỏi xem trong thức ăn có độc hay không. Lạc Đình Nam nhìn lướt qua thức ăn trên bàn, nhìn Thiên Tình nói “Mạc cô nương, thức ăn trong lễ thân vương phủ so với trong hoàng cung cũng không khác biệt lắm, lời phu nhân nói rất đúng!”
” Ách?!” Thiên tình cười cười, yên tâm gắp lấy thức ăn.” Cám ơn Vương gia, phu nhân! Mời mọi người ăn!”
Ánh mắt của Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh chạm nhau, ánh mắt luôn lạnh lùng của hắn khi nhìn nàng mỉm cười, bất giác cảm thấy cả người mềm nhũn
Thấy Thiên Tình ăn vui vẻ, trên mặt Âu Dương Thanh Minh cũng nỡ nụ cười, Lạc Đình Nam rốt cuộc cũng biết được nguyên lai hắn muốn đối địch với mình. Kẻ điên này
Thấy thiên tình ăn đích vui vẻ, Âu Dương Thanh Minh trên mặt lộ ra đắc ý đích tươi cười, Lạc Đình Nam rốt cục lĩnh hội, nguyên lai là cùng chính mình đối đầu! Này kẻ điên!
” Ân! Thật không tồi!” Buông chén xuống, Thiên Tình nở nụ cười nhợt nhạt với mọi người
Tựa hồ có gì đánh mạnh vào tâm, 1 cảm giác khó hiểu dâng lên, Âu Dương Thanh Minh cảm thấy rất quen thuộc, giống như Thiên Tình đang ở bên cạnh, 1 mực làm đau lòng hắn. Đừng lên, lại gắp vài khối thức ăn đặt vào trong chén Thiên Tình, Thiên Tình kinh ngạc nhìn hắn “Vương gia, ta tự mình có thể!”
/279
|