Edit: Du Phong Lãnh Huyết Âu Dương Thanh Minh còn chưa kịp nhìn đứa con vừa sinh ra của mình, đột nhiên nghe thấy Liên Nhi kêu lên còn 1 đứa nữa, hắn sợ tới mức sắc mặt lập tức trắng bệch
“Cái gì? Còn 1 đứa nữa?” Âu Dương Thanh Minh giọng cực cao vang lên lấn át giọng nói của Liên Nhi và Khê Khê “Nói cách khác là còn phải đau 1 lần nữa?”
“Song thai?” Lạc Đình Nam ở bên ngoài kêu lên, thanh âm tràn ngập kinh hỉ, hắn gấp gáp sợ không kịp, chạy ra bên ngoài nói cho sư phụ “Sư phụ, là song thai, Thiên Tình sinh ra song thai!”
“Lạc thiếu gia, thật vậy sao? Chúng ta muốn nhìn tiểu thiếu gia!” Tề Phi, Nghiêm Dịch đều vọt đến
“Đứa còn lại vẫn chưa sinh ra, các ngươi cứ từ từ!” Lạc Đình Nam lại đi vào
Mai Sơn đạo nhân và Tần Nhiễn Nhi cũng đi tới “Thật tốt quá, về sau có thể có rất nhiều đứa nhỏ cùng chơi đùa với ta!”
Ngoài cửa phòng tụ tập mấy người, chỉ chờ xem đứa con vừa sinh
“Công chúa lại dùng lực, kiên trì một chút!”
Hơi thở hỗn hển không ngừng truyền đến “Không, không cần, đau quá” cơn đau tê tâm liệt phế làm cho người ta bất giác trừng to hai mắt lên
“Thiên Tình, ta giúp nàng!” Âu Dương Thanh Minh nói nhỏ, đem nội lực của mình truyền vào thân thể nàng. Thiên Tình chỉ cảm thấy cả người thoải mái, lúc này lại 1 trận đau đánh úp lại
Âu Dương Thanh Minh cả kinh nhảy dựng lên, Liên Nhi sợ tới mức thất thanh nói “Vương gia, ngài đừng dùng lực như thế, nữ nhân sinh con đều đau đớn như vậy!”
Cúi đầu nhìn thấy trên giường đầy máu, Âu Dương Thanh Minh cả kinh, sau đó phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ quát “đứa nhỏ này sau khi sinh ra phải đánh 20 đại bản!”
Thiên Tình bị lời hắn nói làm cho suýt nữa là bật cười, nếu không phải là quá đau đớn, nàng thật sự sẽ cười rộ lên
Âu Dương Thanh Minh quyết định về sau sẽ không sinh nữa, 1 lần đã làm cho hắn đại chiến 1 hồi, còn làm cho nàng đau đớn, như thế nào có thể không làm hắn tức giận? Đã không còn khí lực lại đi bận tâm, Âu Dương Thanh Minh tức giận, Thiên Tình thì toàn tâm ứng phó với cơn đau đớn kia
Lúc này đây cũng không còn quá đau đớn, nửa canh giờ sau, tiếng khóc vang lên bên tai, cũng chiếu sang lên cả thế gian của Thiên Tình
Liên Nhi lập tức kinh hỉ nói “Chúc mừng vương là, là 1 tiểu thư xinh đẹp!”
Trong mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên 1 tia vui sướng, đã sớm quên mình vừa nói sẽ đánh đứa nhỏ 20 đại bản, hắn lúc này đã nghĩ xem nữ nhi của hắn và Thiên Tình có bộ dáng như thế nào, có phải cũng có dung mạo giống Thiên Tình hay không “còn không mau ôm lấy cho bổn vương nhìn xem!”
Hỉ nộ vô thường như thế thật sự làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Mà lúc này đứa bé trai đã bắt đầu khóc lên
“tiểu thiếu gia tức giận, ôm tiểu thiếu gia đến trước!” Liên Nhi lập tức ôm tiểu thiếu gia đến bên người Thiên Tình, rồi đem đứa bé gái ôm đến, đặt 2 đứa bên cạnh nhau, hai đứa tuy còn nhăn nheo đỏ hỏn nhưng xem ra khi lớn lên sẽ là đứa nhỏ xinh đẹp
Tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh dừng lại trên người nữ nhi, nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia trắng mịn như bột ngọc, phảng phất nét nhu nộn của Thiên Tình, hai tròng mắt sâu hấp lấy tinh hoa của hắn, lúc hắn nhìn nữ nhi, bé cũng đang nhìn hắn, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Âu Dương Thanh Minh thấy được trong mắt nữ nhi chợt lóe lên tia giảo hoạt, nghĩ rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, lúc này mới nhìn lại, thấy nữ nhi đã nhắm mắt, cái gì cũng không để ý. Hắn tiếp tục quan sát cái mũi khéo léo ửng hồng của bé “Thiên Tình, nữ nhi của chúng ta trông thật giống nàng”!
Nhìn Thiên Tình người đầy mồ hôi, nàng mỏi mệt nhìn hai đứa con, môi không khỏi cong lên, hài tử và nữ nhi của nàng nha, nguyên lại hạnh phúc chỉ đơn giản như thế
Khê Khê và Liên Nhi đã bắt đầu giúp đỡ thu dọn vết máu trong phòng, sau khi cắt nhau thai cho Thiên Tình, hai người mới giúp nàng thay quần áo
Hơi hơi cười, Thiên Tình nhẹ nhàng nhắm mắt “Mệt mỏi quá!” Nói rồi liền ngủ thiếp đi
Âu Dương Thanh Minh phất phất tay với mọi người, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này hắn mới thở ra 1 hơi thật sâu, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Thiên Tình, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng
“Biểu ca, ta muốn nhìn đứa nhỏ, có thể đi vào rồi chứ?” Lạc Đình Nam ở ngoài cửa kêu lên, xem ra đã không còn đợi kịp
“vương gia, chúng ta muốn nhìn thiếu gia và tiểu thư!”
Âu Dương Thanh Minh sợ quấy nhiễu Thiên Tình, liền mở cửa đi ra ngoài “Nhỏ tiếng 1 chút, Liên nhi, các ngươi ôm bọn chúng ra ngoài đi, cẩn thận 1 chút! Đừng làm phiền đến Thiên Tình!”
Lúc này Âu Dương Thanh Minh mới nhìn đến đứa con của mình, cũng mi thanh mắt tú, hắn không nhịn được mà ôm cả hai đứa đi ra ngoài, sau rồi mới quay trở lại nằm xuống bên cạnh Thiên Tình, những gì vừa rồi trải qua còn khủng bố hơn so với ngoài chiến trường. Sinh con cư nhiên lại là 1 chuyện đẫm máu như thế, về sau sẽ không để Thiên Tình chịu khổ nữa, nhưng là hắn không biết, Thiên Tình sau này vẫn còn sinh bảo bảo
Hai bảo bảo bị ôm ra ngoài, mọi người vây quanh lại ở gian phòng cách vách, Mai Sơn đạo nhân là người đầu tiên tiến lên “Đứa nào là con gái? Đứa nào là con trai! Ta nhìn xem nào!”
“Sư phụ, ta nhìn trước, ta là cữu cữu [cậu] của bọn chúng!” Lạc Đình Nam có chút không chịu thua kém
“Nha! Vương gia còn chưa có đặt tên nữa, mua gọi vương gia ra đặt tên đi!” Liên nhi đột nhiên nói
Tề Phi liếc mắt nhìn nàng 1 cái “Chỉ sợ vương gia bây giờ đang toàn lực lo cho công chúa!”
« hai bọn chúng nhìn không giống nhau nga ! » Nghiêm Dịch cũng đang nhéo nhéo hai tiểu oa nhi phấn nộn, thật sự là đáng yêu cực kỳ
Tất cả người người đang vây quanh đứa nhỏ, đột nhiên bầu trời vốn trong xanh lại chớp lên 1 tia sét, sắp mưa rồi sao ?
Thiên Tình từ trong giấc ngủ tình lại, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh ngồi 1 bên ôm đứa bé mới sinh như đang nói gì, nhìn thấy nàng tỉnh lại, vui sướng ôm đứa bé lại cho nàng xem “Thiên Tình, con bé đang động đậy miệng, có phải đang muốn gọi ‘phụ thân’ hay không?”
“Cái gì? Còn 1 đứa nữa?” Âu Dương Thanh Minh giọng cực cao vang lên lấn át giọng nói của Liên Nhi và Khê Khê “Nói cách khác là còn phải đau 1 lần nữa?”
“Song thai?” Lạc Đình Nam ở bên ngoài kêu lên, thanh âm tràn ngập kinh hỉ, hắn gấp gáp sợ không kịp, chạy ra bên ngoài nói cho sư phụ “Sư phụ, là song thai, Thiên Tình sinh ra song thai!”
“Lạc thiếu gia, thật vậy sao? Chúng ta muốn nhìn tiểu thiếu gia!” Tề Phi, Nghiêm Dịch đều vọt đến
“Đứa còn lại vẫn chưa sinh ra, các ngươi cứ từ từ!” Lạc Đình Nam lại đi vào
Mai Sơn đạo nhân và Tần Nhiễn Nhi cũng đi tới “Thật tốt quá, về sau có thể có rất nhiều đứa nhỏ cùng chơi đùa với ta!”
Ngoài cửa phòng tụ tập mấy người, chỉ chờ xem đứa con vừa sinh
“Công chúa lại dùng lực, kiên trì một chút!”
Hơi thở hỗn hển không ngừng truyền đến “Không, không cần, đau quá” cơn đau tê tâm liệt phế làm cho người ta bất giác trừng to hai mắt lên
“Thiên Tình, ta giúp nàng!” Âu Dương Thanh Minh nói nhỏ, đem nội lực của mình truyền vào thân thể nàng. Thiên Tình chỉ cảm thấy cả người thoải mái, lúc này lại 1 trận đau đánh úp lại
Âu Dương Thanh Minh cả kinh nhảy dựng lên, Liên Nhi sợ tới mức thất thanh nói “Vương gia, ngài đừng dùng lực như thế, nữ nhân sinh con đều đau đớn như vậy!”
Cúi đầu nhìn thấy trên giường đầy máu, Âu Dương Thanh Minh cả kinh, sau đó phục hồi lại tinh thần, phẫn nộ quát “đứa nhỏ này sau khi sinh ra phải đánh 20 đại bản!”
Thiên Tình bị lời hắn nói làm cho suýt nữa là bật cười, nếu không phải là quá đau đớn, nàng thật sự sẽ cười rộ lên
Âu Dương Thanh Minh quyết định về sau sẽ không sinh nữa, 1 lần đã làm cho hắn đại chiến 1 hồi, còn làm cho nàng đau đớn, như thế nào có thể không làm hắn tức giận? Đã không còn khí lực lại đi bận tâm, Âu Dương Thanh Minh tức giận, Thiên Tình thì toàn tâm ứng phó với cơn đau đớn kia
Lúc này đây cũng không còn quá đau đớn, nửa canh giờ sau, tiếng khóc vang lên bên tai, cũng chiếu sang lên cả thế gian của Thiên Tình
Liên Nhi lập tức kinh hỉ nói “Chúc mừng vương là, là 1 tiểu thư xinh đẹp!”
Trong mắt Âu Dương Thanh Minh hiện lên 1 tia vui sướng, đã sớm quên mình vừa nói sẽ đánh đứa nhỏ 20 đại bản, hắn lúc này đã nghĩ xem nữ nhi của hắn và Thiên Tình có bộ dáng như thế nào, có phải cũng có dung mạo giống Thiên Tình hay không “còn không mau ôm lấy cho bổn vương nhìn xem!”
Hỉ nộ vô thường như thế thật sự làm cho người ta khó có thể nắm bắt. Mà lúc này đứa bé trai đã bắt đầu khóc lên
“tiểu thiếu gia tức giận, ôm tiểu thiếu gia đến trước!” Liên Nhi lập tức ôm tiểu thiếu gia đến bên người Thiên Tình, rồi đem đứa bé gái ôm đến, đặt 2 đứa bên cạnh nhau, hai đứa tuy còn nhăn nheo đỏ hỏn nhưng xem ra khi lớn lên sẽ là đứa nhỏ xinh đẹp
Tầm mắt của Âu Dương Thanh Minh dừng lại trên người nữ nhi, nhìn thấy thân thể nho nhỏ kia trắng mịn như bột ngọc, phảng phất nét nhu nộn của Thiên Tình, hai tròng mắt sâu hấp lấy tinh hoa của hắn, lúc hắn nhìn nữ nhi, bé cũng đang nhìn hắn, trong khoảnh khắc ánh mắt giao nhau, Âu Dương Thanh Minh thấy được trong mắt nữ nhi chợt lóe lên tia giảo hoạt, nghĩ rằng mình hoa mắt nhìn nhầm, lúc này mới nhìn lại, thấy nữ nhi đã nhắm mắt, cái gì cũng không để ý. Hắn tiếp tục quan sát cái mũi khéo léo ửng hồng của bé “Thiên Tình, nữ nhi của chúng ta trông thật giống nàng”!
Nhìn Thiên Tình người đầy mồ hôi, nàng mỏi mệt nhìn hai đứa con, môi không khỏi cong lên, hài tử và nữ nhi của nàng nha, nguyên lại hạnh phúc chỉ đơn giản như thế
Khê Khê và Liên Nhi đã bắt đầu giúp đỡ thu dọn vết máu trong phòng, sau khi cắt nhau thai cho Thiên Tình, hai người mới giúp nàng thay quần áo
Hơi hơi cười, Thiên Tình nhẹ nhàng nhắm mắt “Mệt mỏi quá!” Nói rồi liền ngủ thiếp đi
Âu Dương Thanh Minh phất phất tay với mọi người, cho đến khi trong phòng chỉ còn lại hai người, lúc này hắn mới thở ra 1 hơi thật sâu, nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Thiên Tình, nhẹ nhàng hôn lên trán nàng
“Biểu ca, ta muốn nhìn đứa nhỏ, có thể đi vào rồi chứ?” Lạc Đình Nam ở ngoài cửa kêu lên, xem ra đã không còn đợi kịp
“vương gia, chúng ta muốn nhìn thiếu gia và tiểu thư!”
Âu Dương Thanh Minh sợ quấy nhiễu Thiên Tình, liền mở cửa đi ra ngoài “Nhỏ tiếng 1 chút, Liên nhi, các ngươi ôm bọn chúng ra ngoài đi, cẩn thận 1 chút! Đừng làm phiền đến Thiên Tình!”
Lúc này Âu Dương Thanh Minh mới nhìn đến đứa con của mình, cũng mi thanh mắt tú, hắn không nhịn được mà ôm cả hai đứa đi ra ngoài, sau rồi mới quay trở lại nằm xuống bên cạnh Thiên Tình, những gì vừa rồi trải qua còn khủng bố hơn so với ngoài chiến trường. Sinh con cư nhiên lại là 1 chuyện đẫm máu như thế, về sau sẽ không để Thiên Tình chịu khổ nữa, nhưng là hắn không biết, Thiên Tình sau này vẫn còn sinh bảo bảo
Hai bảo bảo bị ôm ra ngoài, mọi người vây quanh lại ở gian phòng cách vách, Mai Sơn đạo nhân là người đầu tiên tiến lên “Đứa nào là con gái? Đứa nào là con trai! Ta nhìn xem nào!”
“Sư phụ, ta nhìn trước, ta là cữu cữu [cậu] của bọn chúng!” Lạc Đình Nam có chút không chịu thua kém
“Nha! Vương gia còn chưa có đặt tên nữa, mua gọi vương gia ra đặt tên đi!” Liên nhi đột nhiên nói
Tề Phi liếc mắt nhìn nàng 1 cái “Chỉ sợ vương gia bây giờ đang toàn lực lo cho công chúa!”
« hai bọn chúng nhìn không giống nhau nga ! » Nghiêm Dịch cũng đang nhéo nhéo hai tiểu oa nhi phấn nộn, thật sự là đáng yêu cực kỳ
Tất cả người người đang vây quanh đứa nhỏ, đột nhiên bầu trời vốn trong xanh lại chớp lên 1 tia sét, sắp mưa rồi sao ?
Thiên Tình từ trong giấc ngủ tình lại, nhìn thấy Âu Dương Thanh Minh ngồi 1 bên ôm đứa bé mới sinh như đang nói gì, nhìn thấy nàng tỉnh lại, vui sướng ôm đứa bé lại cho nàng xem “Thiên Tình, con bé đang động đậy miệng, có phải đang muốn gọi ‘phụ thân’ hay không?”
/280
|