Nàng còn muốn sinh? Hắn tuyệt đối không cần sinh ra mấy tiểu quỷ nữa, không cần quầy nhiễu cuộc sống tốt đẹp của hắn và Thiên Tình, hơn nữa nếu nàng mang thai, hắn sẽ phải cấm dục rất lâu, nhớ tới liền đau đầu, vẫn là quên đi “Không cần! Không muốn, không muốn! Tuyệt đối không cần!”
Nhìn thấy hắn phản ứng mãnh liệt như thế, Thiên Tình chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài 1 tiếng, 1 đêm này bọn họ triền miên không ngớt
Nàng cũng nghĩ dù sao lần sau nàng cũng phải quần quít lấy Đình Nam ca ca, bảo hắn đổi thuốc tránh thai thành thuốc bổ, nàng nhất định phải sinh bảo bảo, vì Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi cũng đã sinh 1 đứa con, nàng nhìn thấy các bảo bào cùng chơi với nhau, quyết định phải đem sơn cốc này biến thành 1 nơi đầy trẻ con, mỗi ngày đều vui vẻ cười đùa
“Nha đầu, không được sinh nữa!” Ôm chặt lấy Thiên Tình, trong tiếng nói của Âu Dương Thanh Minh mang theo bất mãn
“Được, không sinh!” Thiên Tình cười
Ngón tay quyến luyến vuốt ve hai má đỏ ửng, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh trở nên sâu thẳm, tới bây giờ mà nàng vẫn thẹn thùng như trước, điều này làm cho Âu Dương Thanh Minh thực thỏa mãn, hắn thích nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng của nàng
“Vương gia, không phải chàng cũng thích trẻ con sao? Chàng thích Giải Ngữ và Tử Mặc như vậy mà!” Thiên Tình vẫn chưa chết tâm, còn muốn thuyết phục hắn
“Là thích, bất quá tiểu nha đầu Giải Ngữ kia là phản đồ, bổn vương rất tức giận, tức tức giận, nó cư nhiên đi thích Sở Nghi Hiên, nàng nói xem, người làm cha như ta biết giấu mặt vào đâu?” Âu Dương Thanh Minh nhớ tới đây liền tức giận nghiến răng nói “Không sinh, không sinh!”
“Vương gia, Giải Ngữ thích công tử, chàng nên cao hứng mới phải?”
Trừ những lúc cao hứng buổi tối, ban ngày ta muốn ôm 1 cái mà tiểu nha đầu kia toàn cự tuyệt, tức chết ta!” Nói xong, lại xoay người lại “Không nói nữa, chúng ta tiếp tục!”
“vương gia!”
“Tiếp tục!” Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nhiều phần tà ác, hắn cười rất vui vẻ, đêm nay cuối cùng có thể tận hứng rồi, nàng là nữ nhân của hắn, mà người hắn yêu cả đời này, có được nàng, hắn cảm thấy vạn phần thỏa mãn
Hôm sau.
Thiên Tình bị Âu Dương Thanh Minh giày vò, ngủ thẳng đến lúc mặt trời đã lên cao ba sào mà vẫn còn thấy mệt mỏi không chịu nổi
“Nương!” Âu Dương Tử Mặc đột nhiên kêu lên
“Tử Mặc, không cần vào, con phải ngoan ngoãn, nếu không phụ thân con sẽ đánh con, chúng ta đi tìm muội muội chơi nào!” Liên Nhi rống lên, mệt nhọc bước lại gần Âu Dương Tử Mặc, ôm hắn rời khỏi cửa phòng Thiên Tình
Âu Dương Tử Mặc đã hơn 1 tuổi, quả thực là phiên bản thu nhỏ của Âu Dương Thanh Minh. Tiểu quỷ này không thích khóc nhưng mỗi lần nhìn thấy muội muội khóc, hắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng khóc theo
Liên Nhi ôm hắn đi vào hoa viên, Tần Nhiễm Nhi cũng vừa lúc ôm đứa bé 8 tháng tuổi của mình vào đó
Sở Nghi Hiên nhìn thấy hai người họ, cũng quay đầu “Nha đầu, chúng ta cũng đi xuống!”
“Ca ca ôm!” Giải Ngữ lập tức nũng nịu nói, từ ngữ rất rõ ràng
Sở Nghi Hiên bất lực thở dài 1 tiếng “Nha đầu, phải gọi là phụ thân, không được gọi ca ca!”
“Ca ca ôm” Vẫn là câu nói kia! Nàng mới không cần hắn làm phụ thân, nàng đã có đến 2 phụ thân rồi, ở hiện đại 1 người, cổ đại 1 người, nàng chính là phải gọi hắn ca ca
“Nha đầu, gọi phụ thân 1 tiếng nào, tức chết ta, nào, kêu phụ thân 1 tiếng!” Sở Nghi Hiên cười cười nhưng tiểu nha đầu Giải Ngữ vẫn kiên trì “ca ca, ôm!”
Ách! Sở Nghi Hiên đành phải ôm Giải Ngữ lên, hai tay nhỏ bé ngắn ngủn lập tức ôm chặt lấy cổ hắn, Sở Nghi Hiên không nề hà mà cười, oa nhi này, ở cùng với nàng, hắn thấy mình như trẻ lại “Bảo con gọi phụ thân mà không gọi, sau này buổi tối không ôm con ngủ nữa, ai bảo con không chịu gọi!”
“Ngô” Giải Ngữ lập tức ủy khuất khóc lên, tiếng khóc kinh thiên động địa
Tiếng khóc truyền ra tận bên ngoài, Mai Sơn đạo nhân ở trong hoa viên kêu lên “Giải Ngữ, sao lại khóc rồi, Sở tiểu tử, Giải Ngữ không phải là niềm hoan hỉ của ngươi sao? Sao lại để nó khóc rồi?”
Tiếng kêu bên ngoài làm cho Sở Nghi Hiên cảm thấy thật bất lực, thất bại nói “Đừng khóc nữa, gọi ca ca thì ca ca, đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm!”
Giải Ngữ thật sự không khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cổ Sở Nghi Hiên, thanh âm mềm mại “ca ca!”
“Tiểu nha đầu này, ta thật ra còn bi ai hơn cả Âu Dương Thanh Minh, tiểu nha đầu, gọi 1 tiếng phụ thân thì sẽ chết sao?” Sở Nghi Hiên tiện miệng nói, có chút bất đắc dĩ ôm Giải Ngữ đi ra
Mọi người nhìn thấy hắn 1 thận áo trắng xuất hôm, trong lòng ôm 1 tiểu búp bê phấn nộn
“Sở tiểu tử, ngươi đánh Giải Ngữ có phải không?” Mai Sơn đạo nhân ôm tiểu oa nhi của Lạc Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi, cười đắc ý, trong cốc có nhiều hài tử như vậy, lão thấy thật khoái nhạc
“Ta sao nỡ đánh nó, bảo nó gọi 1 tiếng phụ thân mà tiểu nha đầu này cư nhiên gọi ca ca, tức chết ta!” Sở Nghi Hiên đặt Giải Ngữ xuống đất, để cho nàng tự đi, nhưng vừa mới buông ra, Giải Ngữ liên ôm chân hắn bất động
“Ha ha, ngươi bảo Giải Ngữ gọi ngươi phụ thân, nó đương nhiên sẽ khóc, ta nghĩ Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh cũng sẽ khóc! Giải Ngữ thật thông minh, còn nhỏ như vậy mà đã biết mình không thể nhận loạn cha!” Mai Sơn đạo nhân cười vô cùng thoải mái, vẻ mặt Sở Nghi Hiên đầy thất bại
Tần Nhiễm Nhi sửng sốt “Sao lại thế nào, Giải Ngữ như thế nào gọi ngươi ca ca? Nha đầu kia phân biệt bề trên bề dưới rất rõ ràng!”
Giải Ngữ nhìn Tần Nhiễm Nhi a a cười
“Gọi cữu mẫu đi nào, Giải Ngữ!” Tần Nhiễm Nhi ôn tồn nhìn Giải Ngữ, nói
“Cữu mẫu”
“Ngoan!” Tần Nhiễm Nhi đưa ta y “Đến đây cữu mẫu ôm!”
Giải Ngữ lập tức lắc đầu, tay nhỏ bé ôm chặt Sở Nghi Hiên “Ca ca ôm, muốn ca ca ôm!”
Sở Nghi Hiên đành phải ôm nàng lên, bất đắc dĩ niết niết cái mũi nhỏ nhắn của Giải Ngữ. Sau đó Tần Nhiễm Nhi nhìn thấy khóe miệng Giải Ngữ hơi cong lên, trong mắt lộ ra mưu kế, nụ cười trông rất là quỷ dị
Tần Nhiễm Nhi thu mắt lại, hét to “Thiên na, không phải ta hoa mắt chứ, Giải Ngữ như thế nào lại cười đắc ý như vậy”
“Tiểu nha đầu này chỉ cần được Sở tiểu tử ôm thì liền đắc ý, đâu có gì?” Mai Sơn đạo nhân cũng không hiểu
Nhìn thấy hắn phản ứng mãnh liệt như thế, Thiên Tình chỉ có thể bất đắc dĩ thở dài 1 tiếng, 1 đêm này bọn họ triền miên không ngớt
Nàng cũng nghĩ dù sao lần sau nàng cũng phải quần quít lấy Đình Nam ca ca, bảo hắn đổi thuốc tránh thai thành thuốc bổ, nàng nhất định phải sinh bảo bảo, vì Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi cũng đã sinh 1 đứa con, nàng nhìn thấy các bảo bào cùng chơi với nhau, quyết định phải đem sơn cốc này biến thành 1 nơi đầy trẻ con, mỗi ngày đều vui vẻ cười đùa
“Nha đầu, không được sinh nữa!” Ôm chặt lấy Thiên Tình, trong tiếng nói của Âu Dương Thanh Minh mang theo bất mãn
“Được, không sinh!” Thiên Tình cười
Ngón tay quyến luyến vuốt ve hai má đỏ ửng, ánh mắt Âu Dương Thanh Minh trở nên sâu thẳm, tới bây giờ mà nàng vẫn thẹn thùng như trước, điều này làm cho Âu Dương Thanh Minh thực thỏa mãn, hắn thích nhìn ngắm khuôn mặt đỏ ửng của nàng
“Vương gia, không phải chàng cũng thích trẻ con sao? Chàng thích Giải Ngữ và Tử Mặc như vậy mà!” Thiên Tình vẫn chưa chết tâm, còn muốn thuyết phục hắn
“Là thích, bất quá tiểu nha đầu Giải Ngữ kia là phản đồ, bổn vương rất tức giận, tức tức giận, nó cư nhiên đi thích Sở Nghi Hiên, nàng nói xem, người làm cha như ta biết giấu mặt vào đâu?” Âu Dương Thanh Minh nhớ tới đây liền tức giận nghiến răng nói “Không sinh, không sinh!”
“Vương gia, Giải Ngữ thích công tử, chàng nên cao hứng mới phải?”
Trừ những lúc cao hứng buổi tối, ban ngày ta muốn ôm 1 cái mà tiểu nha đầu kia toàn cự tuyệt, tức chết ta!” Nói xong, lại xoay người lại “Không nói nữa, chúng ta tiếp tục!”
“vương gia!”
“Tiếp tục!” Trên gương mặt tuấn mỹ mang theo nhiều phần tà ác, hắn cười rất vui vẻ, đêm nay cuối cùng có thể tận hứng rồi, nàng là nữ nhân của hắn, mà người hắn yêu cả đời này, có được nàng, hắn cảm thấy vạn phần thỏa mãn
Hôm sau.
Thiên Tình bị Âu Dương Thanh Minh giày vò, ngủ thẳng đến lúc mặt trời đã lên cao ba sào mà vẫn còn thấy mệt mỏi không chịu nổi
“Nương!” Âu Dương Tử Mặc đột nhiên kêu lên
“Tử Mặc, không cần vào, con phải ngoan ngoãn, nếu không phụ thân con sẽ đánh con, chúng ta đi tìm muội muội chơi nào!” Liên Nhi rống lên, mệt nhọc bước lại gần Âu Dương Tử Mặc, ôm hắn rời khỏi cửa phòng Thiên Tình
Âu Dương Tử Mặc đã hơn 1 tuổi, quả thực là phiên bản thu nhỏ của Âu Dương Thanh Minh. Tiểu quỷ này không thích khóc nhưng mỗi lần nhìn thấy muội muội khóc, hắn sẽ bị ảnh hưởng, cũng khóc theo
Liên Nhi ôm hắn đi vào hoa viên, Tần Nhiễm Nhi cũng vừa lúc ôm đứa bé 8 tháng tuổi của mình vào đó
Sở Nghi Hiên nhìn thấy hai người họ, cũng quay đầu “Nha đầu, chúng ta cũng đi xuống!”
“Ca ca ôm!” Giải Ngữ lập tức nũng nịu nói, từ ngữ rất rõ ràng
Sở Nghi Hiên bất lực thở dài 1 tiếng “Nha đầu, phải gọi là phụ thân, không được gọi ca ca!”
“Ca ca ôm” Vẫn là câu nói kia! Nàng mới không cần hắn làm phụ thân, nàng đã có đến 2 phụ thân rồi, ở hiện đại 1 người, cổ đại 1 người, nàng chính là phải gọi hắn ca ca
“Nha đầu, gọi phụ thân 1 tiếng nào, tức chết ta, nào, kêu phụ thân 1 tiếng!” Sở Nghi Hiên cười cười nhưng tiểu nha đầu Giải Ngữ vẫn kiên trì “ca ca, ôm!”
Ách! Sở Nghi Hiên đành phải ôm Giải Ngữ lên, hai tay nhỏ bé ngắn ngủn lập tức ôm chặt lấy cổ hắn, Sở Nghi Hiên không nề hà mà cười, oa nhi này, ở cùng với nàng, hắn thấy mình như trẻ lại “Bảo con gọi phụ thân mà không gọi, sau này buổi tối không ôm con ngủ nữa, ai bảo con không chịu gọi!”
“Ngô” Giải Ngữ lập tức ủy khuất khóc lên, tiếng khóc kinh thiên động địa
Tiếng khóc truyền ra tận bên ngoài, Mai Sơn đạo nhân ở trong hoa viên kêu lên “Giải Ngữ, sao lại khóc rồi, Sở tiểu tử, Giải Ngữ không phải là niềm hoan hỉ của ngươi sao? Sao lại để nó khóc rồi?”
Tiếng kêu bên ngoài làm cho Sở Nghi Hiên cảm thấy thật bất lực, thất bại nói “Đừng khóc nữa, gọi ca ca thì ca ca, đừng khóc nữa, ta đau lòng lắm!”
Giải Ngữ thật sự không khóc nữa, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong cổ Sở Nghi Hiên, thanh âm mềm mại “ca ca!”
“Tiểu nha đầu này, ta thật ra còn bi ai hơn cả Âu Dương Thanh Minh, tiểu nha đầu, gọi 1 tiếng phụ thân thì sẽ chết sao?” Sở Nghi Hiên tiện miệng nói, có chút bất đắc dĩ ôm Giải Ngữ đi ra
Mọi người nhìn thấy hắn 1 thận áo trắng xuất hôm, trong lòng ôm 1 tiểu búp bê phấn nộn
“Sở tiểu tử, ngươi đánh Giải Ngữ có phải không?” Mai Sơn đạo nhân ôm tiểu oa nhi của Lạc Đình Nam và Tần Nhiễm Nhi, cười đắc ý, trong cốc có nhiều hài tử như vậy, lão thấy thật khoái nhạc
“Ta sao nỡ đánh nó, bảo nó gọi 1 tiếng phụ thân mà tiểu nha đầu này cư nhiên gọi ca ca, tức chết ta!” Sở Nghi Hiên đặt Giải Ngữ xuống đất, để cho nàng tự đi, nhưng vừa mới buông ra, Giải Ngữ liên ôm chân hắn bất động
“Ha ha, ngươi bảo Giải Ngữ gọi ngươi phụ thân, nó đương nhiên sẽ khóc, ta nghĩ Thiên Tình và Âu Dương Thanh Minh cũng sẽ khóc! Giải Ngữ thật thông minh, còn nhỏ như vậy mà đã biết mình không thể nhận loạn cha!” Mai Sơn đạo nhân cười vô cùng thoải mái, vẻ mặt Sở Nghi Hiên đầy thất bại
Tần Nhiễm Nhi sửng sốt “Sao lại thế nào, Giải Ngữ như thế nào gọi ngươi ca ca? Nha đầu kia phân biệt bề trên bề dưới rất rõ ràng!”
Giải Ngữ nhìn Tần Nhiễm Nhi a a cười
“Gọi cữu mẫu đi nào, Giải Ngữ!” Tần Nhiễm Nhi ôn tồn nhìn Giải Ngữ, nói
“Cữu mẫu”
“Ngoan!” Tần Nhiễm Nhi đưa ta y “Đến đây cữu mẫu ôm!”
Giải Ngữ lập tức lắc đầu, tay nhỏ bé ôm chặt Sở Nghi Hiên “Ca ca ôm, muốn ca ca ôm!”
Sở Nghi Hiên đành phải ôm nàng lên, bất đắc dĩ niết niết cái mũi nhỏ nhắn của Giải Ngữ. Sau đó Tần Nhiễm Nhi nhìn thấy khóe miệng Giải Ngữ hơi cong lên, trong mắt lộ ra mưu kế, nụ cười trông rất là quỷ dị
Tần Nhiễm Nhi thu mắt lại, hét to “Thiên na, không phải ta hoa mắt chứ, Giải Ngữ như thế nào lại cười đắc ý như vậy”
“Tiểu nha đầu này chỉ cần được Sở tiểu tử ôm thì liền đắc ý, đâu có gì?” Mai Sơn đạo nhân cũng không hiểu
/280
|