Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Nhìn bộ dáng của hắn cũng là người có thân phận hiển hách, chỉ là không biết thân phận thực sự như thế nào mới có sắp xếp như vậy? Ba vị sư phụ của hắn có vẻ thật khó đoán. Trong nhà hắn sẽ không thu nhận 1 nữ nhân có bầu đi?
Nếu bọn không cho nàng ở lại, nàng có thể đi làm nữ công, hoặc cũng có thể vẽ tranh để mưu sinh, chỉ mong có thể nuôi sống chính mình và đứa nhỏ trong bụng. Đứa nhỏ có thể thuận lợi sinh ra, cuộc sống tương lai cũng sẽ có nhiều biến hóa. Nếu người ta thật sự không chứa chấp nàng, thì không nên làm phiền người ta thì hơn
Mơ mơ màng màng suy nghĩ sự tình, nàng bất tri bất giác nhắm mắt lại, cảm giác được có người bón thuốc cho nàng, sau đó ôm lấy nàng, giống như trên 1 chiếc xe ngựa, chỉ cảm thấy 4 phía trong xe ngựa rất an ổn. Lúc mở mắt ra, tuy xe ngựa đang đi rất vững vàng, nhưng có thể cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa, nàng còn đang mềm nhũn dựa vào trong lòng 1 nam nhân
Thiên Tình hé mở mắt, đang muốn đứng dậy, bàn tay ấm của Sở Nghi Hiên đã cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói bên tai nàng “Chúng ta đi Dương Châu! Nàng yên tâm ngủ đi, ngày mai có thể đến Dương Châu, đến đó chúng ta tìm đại phu an thai cho nàng, còn nữa, không được nói cho sư phụ biết đứa nhỏ không phải của ta, nhất định phải nói đứa nhỏ là của ta, biết không?”
” Công tử? Nhưng mà…”
” Không có nhưng mà!” Ngón tay thon dài của Sở Nghi Hiên chặn lên môi nàng, ngăn lời nàng định nói “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được!”
Nước mắt của Thiên Tình đảo quanh hốc mắt, nam nhân này sao lại phải gánh trách nhiệm này, hắn như thế nào có thể đối tốt với nàng như vậy, bọn họ vốn cũng không quen biết, hắn bảo nàng phải báo đáp thế nào đây? “Công tử! Ta không thể! Đây là trách nhiệm của 1 mình ta, ta vô cùng cảm ơn công tử đã cứu giúp, nhưng sao có thể gây thêm phiền toái cho công tử đây?”
Nói xong, nàng cười chua xót, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng thương cùng nụ cười kinh tâm động phách cơ hồ có thể hấp dẫn toàn bộ tâm tư của hắn, làm cho hắn không ngừng trầm luân, bộ dáng đáng thương như vậy dễ dàng khơi lên bản năng muốn bảo vệ của nam nhân
Hắn bỗng nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, há mồm cắn lấy đầu ngón tay, Thiên Tình sợ hãi rụt tay lại, lại bị hắn 1 phen ôm vào lòng, đem cả thân mình nhỏ nhắn của nàng nhốt vào trong ngực, tì cằm lên tóc nàng nói “Khách khí cái gì? Người ta chỉ là muốn làm cha của đứa nhỏ mà thôi!”
Thiên Tình ôm lấy ngón tay không nói, dựa vào trong lòng hắn, tim đập thình thịch, vẻ ửng hồng trên gương mặt vẫn không mất đi, Sở Nghi Hiên không nhịn được cười rộ lên “Nàng thật không giống 1 người sắp làm mẹ, chẳng lẽ phu quân của nàng chưa bao giờ đối xử ôn nhu tử tế với nàng sao?”
Ách! Âu Dương Thanh Minh không phải không ôn nhu, chỉ là toàn bộ ôn nhu đó đã đặt trên người 1 nữ nhân khác, để lại cho nàng chỉ có cuồng bạo và thương tổn. Nàng vẫn không quên lúc rời khỏi vương phủ, nghĩ đến Duẫn Lâm hô nhỏ 1 tiếng, hắn đã chạy đi như điên, chỉ vì 1 tiếng hô nhỏ của người mình yêu mà hắn bất chấp cả sinh mệnh, sau 1 hồi đuổi giết, hắn như thế nào có thể cho nàng chút ôn nhu
Chỉ là, vì sao lại nghĩ đến nam nhân kia, lòng nàng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, còn có thể yêu sao? Kiếp nàng nàng không muốn gặp lại hắn, nếu không chỉ sợ ngay cả Sở công tử cũng sẽ bị liên lụy. Gặp được rồi thì phải làm thế nào đây? Nàng chỉ sợ hắn 1 đao giết chết nàng, chôn cùng với thai nhi trong bụng
Sở Nghi Hiên thấy bộ dáng hoảng hốt của nàng, thân thủ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói “Nàng đang nghĩ cái gì?”
Thiên Tình ngẩn ra, lắc đầu “Không có, ta chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho công tử!”
“A a! Phiền toái cái gì? Ta cho tới bây giờ đều không sợ phiến toái, phiền toái thì có là gì?”
Khẩu khí thật lớn, hắn nhất định là 1 nam tử xuất thân từ phú quý “Công tử, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
“Đến biệt viện của ta! Nơi đó có bằng hữu của ta, yên tâm đi, sau này nàng cứ an tâm dưỡng thai, không ai quấy rầy nàng!”
Thiên Tình gật gật đầu, cũng không tiếp tục từ chối
Một ngày sau, đến Dương Châu, xe ngựa dừng lại trước 1 đại trạch xa hoa, sau đó có người đi ra nghênh đón
“Chủ nhân!” 1 người có bộ dáng như quản gia cung kính mỡ miệng, tấm mắt có chút đăm chiêu khi nhìn thấy Sở Nghi Hiên ôm 1 nữ tử xuống xe ngựa, xem ra vương gia lại mang về 1 mỹ nhân
“Lão Mã, mau cho người đưa nước tắm rửa, ta mệt chết rồi!” Rất nhanh ôm lấy Thiên Tình đi vào cửa, Sở Nghi Hiên phi thân đi
“Công tử, ta có thể tự đi!” Không quen tiếp xúc với nam nhân, Thiên Tình có chút xấu hổ mở miệng “Công tử, ngươi có thể thả ta xuống!”
“Phải để ta thể hiện chút phong độ chứ!” Cố ý phớt lờ ý tứ trong lời nói của Thiên Tình, Sở Nghi Hiên lại bật cười, cước bộ lại nhanh chóng đi vào biệt viện của mình, bỗng nhiên cúi đầu nhìn người trong tay “Thảo nhi, nàng không thoát khỏi tay ta đâu, về sau làm tiểu thiếp của ta đi?”
Trên gương mặt trắng nõn của Thiên Tình phiếm chút đỏ ứng, đối với nụ cười kiêu ngạo tử phụ kia của Sở Nghi Hiên, Thiên Tình vô lực hướng ánh mắt sang nơi khác “Công tử, ngươi luôn thích nói giỡn!”
“Xem ra mị lực của ta vẫn không đủ a, nếu không, nàng sẽ từ bỏ cơ hội ngàn năm này!” Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, ôm lấy Thiên Tình, hai tay gắt gao bao vây lấy nàng trong lòng, làm cho nàng chỉ có thể dựa vào người hắn
“Thảo nhi, nàng cũng rất vừa lòng ta, nếu nàng không đồng ý làm tiểu thiếp, ta đây cho nàng làm phu nhân, thế nào? Nàng xem, chúng ta ngay cả bảo bảo cũng có rồi, nàng còn kiên trì cái gì nữa?” Sở Nghi Hiên nói nhỏ sau tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong tai
Thiên Tình cả người đột nhiên trở nên thập phần khó nhận, theo bản năng đẩy hắn ra “Công tử, ta vẫn nên đi rồi, cảm ơn ngài đã cứu giúp, ta có thể tự chiếu cố chính mình!”
“Được rồi! Được rồi! Ta không đùa nàng nữa!” Trong mắt Sở Nghi hiên hiện lên tia sáng phức tạp
Thiên Tình đưa mắt nhìn hắn, nam nhân này quả thật rất phi phàm, ngũ quan đẫm nét, 1 thân cao quý, thoạt nhìn rất có khí thế, nhưng hắn mỗi lần nói chuyện đều rất phóng túng, làm cho Thiên Tình cảm thấy rất vô lực
“Thảo nhi, nhìn ta như vậy, có phải yêu ta rồi?” Nhận thấy ánh mắt của Thiên Tình nhìn chằm chằm vào mình, Sở Nghi Hiên cười lên, hai mắt như hồ ly hơi nheo lại, khàn giọng mở miệng “Ta đã nói mị lực của ta rất lớn! Không bằng đêm nay chúng ta bái thiên địa rồi động phòng đi?”
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Nhìn bộ dáng của hắn cũng là người có thân phận hiển hách, chỉ là không biết thân phận thực sự như thế nào mới có sắp xếp như vậy? Ba vị sư phụ của hắn có vẻ thật khó đoán. Trong nhà hắn sẽ không thu nhận 1 nữ nhân có bầu đi?
Nếu bọn không cho nàng ở lại, nàng có thể đi làm nữ công, hoặc cũng có thể vẽ tranh để mưu sinh, chỉ mong có thể nuôi sống chính mình và đứa nhỏ trong bụng. Đứa nhỏ có thể thuận lợi sinh ra, cuộc sống tương lai cũng sẽ có nhiều biến hóa. Nếu người ta thật sự không chứa chấp nàng, thì không nên làm phiền người ta thì hơn
Mơ mơ màng màng suy nghĩ sự tình, nàng bất tri bất giác nhắm mắt lại, cảm giác được có người bón thuốc cho nàng, sau đó ôm lấy nàng, giống như trên 1 chiếc xe ngựa, chỉ cảm thấy 4 phía trong xe ngựa rất an ổn. Lúc mở mắt ra, tuy xe ngựa đang đi rất vững vàng, nhưng có thể cảm thấy mệt mỏi, hơn nữa, nàng còn đang mềm nhũn dựa vào trong lòng 1 nam nhân
Thiên Tình hé mở mắt, đang muốn đứng dậy, bàn tay ấm của Sở Nghi Hiên đã cầm lấy tay nàng, thấp giọng nói bên tai nàng “Chúng ta đi Dương Châu! Nàng yên tâm ngủ đi, ngày mai có thể đến Dương Châu, đến đó chúng ta tìm đại phu an thai cho nàng, còn nữa, không được nói cho sư phụ biết đứa nhỏ không phải của ta, nhất định phải nói đứa nhỏ là của ta, biết không?”
” Công tử? Nhưng mà…”
” Không có nhưng mà!” Ngón tay thon dài của Sở Nghi Hiên chặn lên môi nàng, ngăn lời nàng định nói “Nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được!”
Nước mắt của Thiên Tình đảo quanh hốc mắt, nam nhân này sao lại phải gánh trách nhiệm này, hắn như thế nào có thể đối tốt với nàng như vậy, bọn họ vốn cũng không quen biết, hắn bảo nàng phải báo đáp thế nào đây? “Công tử! Ta không thể! Đây là trách nhiệm của 1 mình ta, ta vô cùng cảm ơn công tử đã cứu giúp, nhưng sao có thể gây thêm phiền toái cho công tử đây?”
Nói xong, nàng cười chua xót, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp đáng thương cùng nụ cười kinh tâm động phách cơ hồ có thể hấp dẫn toàn bộ tâm tư của hắn, làm cho hắn không ngừng trầm luân, bộ dáng đáng thương như vậy dễ dàng khơi lên bản năng muốn bảo vệ của nam nhân
Hắn bỗng nhiên cầm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, há mồm cắn lấy đầu ngón tay, Thiên Tình sợ hãi rụt tay lại, lại bị hắn 1 phen ôm vào lòng, đem cả thân mình nhỏ nhắn của nàng nhốt vào trong ngực, tì cằm lên tóc nàng nói “Khách khí cái gì? Người ta chỉ là muốn làm cha của đứa nhỏ mà thôi!”
Thiên Tình ôm lấy ngón tay không nói, dựa vào trong lòng hắn, tim đập thình thịch, vẻ ửng hồng trên gương mặt vẫn không mất đi, Sở Nghi Hiên không nhịn được cười rộ lên “Nàng thật không giống 1 người sắp làm mẹ, chẳng lẽ phu quân của nàng chưa bao giờ đối xử ôn nhu tử tế với nàng sao?”
Ách! Âu Dương Thanh Minh không phải không ôn nhu, chỉ là toàn bộ ôn nhu đó đã đặt trên người 1 nữ nhân khác, để lại cho nàng chỉ có cuồng bạo và thương tổn. Nàng vẫn không quên lúc rời khỏi vương phủ, nghĩ đến Duẫn Lâm hô nhỏ 1 tiếng, hắn đã chạy đi như điên, chỉ vì 1 tiếng hô nhỏ của người mình yêu mà hắn bất chấp cả sinh mệnh, sau 1 hồi đuổi giết, hắn như thế nào có thể cho nàng chút ôn nhu
Chỉ là, vì sao lại nghĩ đến nam nhân kia, lòng nàng không khỏi cảm thấy hơi khó chịu, còn có thể yêu sao? Kiếp nàng nàng không muốn gặp lại hắn, nếu không chỉ sợ ngay cả Sở công tử cũng sẽ bị liên lụy. Gặp được rồi thì phải làm thế nào đây? Nàng chỉ sợ hắn 1 đao giết chết nàng, chôn cùng với thai nhi trong bụng
Sở Nghi Hiên thấy bộ dáng hoảng hốt của nàng, thân thủ nhẹ nhàng vuốt tóc nàng, nhẹ giọng nói “Nàng đang nghĩ cái gì?”
Thiên Tình ngẩn ra, lắc đầu “Không có, ta chỉ là không muốn gây thêm phiền toái cho công tử!”
“A a! Phiền toái cái gì? Ta cho tới bây giờ đều không sợ phiến toái, phiền toái thì có là gì?”
Khẩu khí thật lớn, hắn nhất định là 1 nam tử xuất thân từ phú quý “Công tử, chúng ta bây giờ đi nơi nào?”
“Đến biệt viện của ta! Nơi đó có bằng hữu của ta, yên tâm đi, sau này nàng cứ an tâm dưỡng thai, không ai quấy rầy nàng!”
Thiên Tình gật gật đầu, cũng không tiếp tục từ chối
Một ngày sau, đến Dương Châu, xe ngựa dừng lại trước 1 đại trạch xa hoa, sau đó có người đi ra nghênh đón
“Chủ nhân!” 1 người có bộ dáng như quản gia cung kính mỡ miệng, tấm mắt có chút đăm chiêu khi nhìn thấy Sở Nghi Hiên ôm 1 nữ tử xuống xe ngựa, xem ra vương gia lại mang về 1 mỹ nhân
“Lão Mã, mau cho người đưa nước tắm rửa, ta mệt chết rồi!” Rất nhanh ôm lấy Thiên Tình đi vào cửa, Sở Nghi Hiên phi thân đi
“Công tử, ta có thể tự đi!” Không quen tiếp xúc với nam nhân, Thiên Tình có chút xấu hổ mở miệng “Công tử, ngươi có thể thả ta xuống!”
“Phải để ta thể hiện chút phong độ chứ!” Cố ý phớt lờ ý tứ trong lời nói của Thiên Tình, Sở Nghi Hiên lại bật cười, cước bộ lại nhanh chóng đi vào biệt viện của mình, bỗng nhiên cúi đầu nhìn người trong tay “Thảo nhi, nàng không thoát khỏi tay ta đâu, về sau làm tiểu thiếp của ta đi?”
Trên gương mặt trắng nõn của Thiên Tình phiếm chút đỏ ứng, đối với nụ cười kiêu ngạo tử phụ kia của Sở Nghi Hiên, Thiên Tình vô lực hướng ánh mắt sang nơi khác “Công tử, ngươi luôn thích nói giỡn!”
“Xem ra mị lực của ta vẫn không đủ a, nếu không, nàng sẽ từ bỏ cơ hội ngàn năm này!” Sở Nghi Hiên dừng cước bộ, ôm lấy Thiên Tình, hai tay gắt gao bao vây lấy nàng trong lòng, làm cho nàng chỉ có thể dựa vào người hắn
“Thảo nhi, nàng cũng rất vừa lòng ta, nếu nàng không đồng ý làm tiểu thiếp, ta đây cho nàng làm phu nhân, thế nào? Nàng xem, chúng ta ngay cả bảo bảo cũng có rồi, nàng còn kiên trì cái gì nữa?” Sở Nghi Hiên nói nhỏ sau tai nàng, hơi thở ấm áp phả vào trong tai
Thiên Tình cả người đột nhiên trở nên thập phần khó nhận, theo bản năng đẩy hắn ra “Công tử, ta vẫn nên đi rồi, cảm ơn ngài đã cứu giúp, ta có thể tự chiếu cố chính mình!”
“Được rồi! Được rồi! Ta không đùa nàng nữa!” Trong mắt Sở Nghi hiên hiện lên tia sáng phức tạp
Thiên Tình đưa mắt nhìn hắn, nam nhân này quả thật rất phi phàm, ngũ quan đẫm nét, 1 thân cao quý, thoạt nhìn rất có khí thế, nhưng hắn mỗi lần nói chuyện đều rất phóng túng, làm cho Thiên Tình cảm thấy rất vô lực
“Thảo nhi, nhìn ta như vậy, có phải yêu ta rồi?” Nhận thấy ánh mắt của Thiên Tình nhìn chằm chằm vào mình, Sở Nghi Hiên cười lên, hai mắt như hồ ly hơi nheo lại, khàn giọng mở miệng “Ta đã nói mị lực của ta rất lớn! Không bằng đêm nay chúng ta bái thiên địa rồi động phòng đi?”
/280
|