Edit: Du Phong Lãnh Huyết
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Thiên Tình bị hắn làm cho mơ hồ, sao lại không thể nhắc đến Duẫn Lâm, nàng ta không phải là nữ nhân hắn sủng ái nhất sao? Như thế nào đột nhiên mở miệng bảo đừng nhắc tới, lòng dạ nam nhân thật khó đoán. Thiên Tình không mở miệng nữa, sợ mình không cẩn thận lại nói gì sai
Bị hắn kéo ra, Thiên Tình híp mắt nhìn trời xanh, phương nam xuất hiện 1 cụm mây đen, có phải trời sắp mưa rồi không? Sắc trời thoạt nhìn không tốt?
Diễm Dương lâu. Âu Dương Thanh Minh bao toàn bộ Diễm Dương Lâu, hắn đến đây để chiêm ngưỡng kế hoạch của mình sao? Thật là ngây thơ. Chỉ là, điều làm Thiên Tình cảm thấy buồn cười đó là Sở Nghi Hiên cư nhiên không đến. Toàn bộ tâm cơ của Âu Dương Thanh Minh trở nên uổng phí, thực làm cho người ta buồn cười
Chờ đã lâu, không thấy người đến “Vương gia, có lẽ Sở công tử có việc!”
” Ách!” Âu Dương Thanh Minh hừ nhẹ 1 tiếng “Phải không? Nếu hắn không đến, chúng ta tự mình dùng bứa”
“Ân” Thiên Tình thản nhiên đáp. Bỗng nhiên cảm thấy 1 cỗ hơi thở quỷ dị, Thiên Tình ngẩn ra, ánh mắt dừng ở tiểu nhị đang bưng đồ ăn đang đi lên cầu thang, tiểu nhị này có đôi mắt thanh tú, thoạt nhìn thư sinh tuấn tú, ngay cả nàng cũng không biết mọi sự chú ý của mình đều tập trung trên người tiểu nhị đó
Âu Dương Thanh Minh tầm mắt dừng ở trên mặt Thiên Tình, thấy nàng cư nhiên động tâm với tiểu nhị, trong lòng không khỏi giận dữ “Đủ rồi!” 1 tiếng quát lạnh trầm thấp, Âu Dương Thanh Minh sắc mặt âm u mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Tình “Đừng quên thân phận của mình, ngươi là phi tử của bổn vương chứ không phải nữ tử thanh lâu, cư nhiên dám nhìn chằm chằm 1 tiểu nhị đến chảy cả nước miếng!”
” Ta nào có!” Thiên Tình theo bản năng phản bác. Bĩu bĩu môi, cúi cùng vẫn trầm mặc, không nói gì, cúi đầu, trong lòng thầm mắng Âu Dương Thanh Minh trăm ngàn lần, chỉ là cảm thấy tiểu nhị này có chút tuấn tú mà thôi, hắn liền như vậy, thực làm cho người ta tức giận. Không ngờ hắn vẫn là 1 người thích ăn dấm chua
Nhìn thấy Thiên Tình trầm mặc, Âu Dương Thanh Minh không hề có cảm giác thư thản mà ngược lại còn cảm thấy thêm nặng nề
Tiểu nhị lên đến, đặt đồ ăn xuống rồi lập tức lui ra, tay vừa động lên mâm thức ăn, 1 thanh chủy thủ sắc bén liền xuất hiện, từng bước từng bước lui về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Tình
“Ăn đi!” Âu Dương Thanh Minh áp chế cơn phẫn nộ của mình, nhìn nàng có vẻ rất đói
“Nga!” Thiên Tình cầm lấy đũa, bởi vì không thường xuyên đeo trang sức, nên chiếc khuyên tai rớt vào trong bàn ăn, ngân khí [chất liệu làm bằng bạc] nhất thời bị nhiễm thành màu đen “A! Có độc!”
Nàng chỉ nghe nói ngân khí tiếp xúc với độc thì có thể hóa đen, lại không ngờ rằng cư nhiên lại đen đến như vậy, người nào hại nàng?
“Thức ăn đó độc?” Âu Dương Thanh Minh có tin, lạnh lẽo mở miệng, tầm mắt dừng lại trên người tiểu nhị, trong nháy mắt khi hắn giơ chủy thủ lên, chiếc đũa trong tay Âu Dương Thanh Minh liền phi nhanh tới, bắn về thanh chủy thủ hắn đang cầm trên tay
Thân ảnh chợt lóe lên nhanh chóng, tránh đi đòn công kích của Âu Dương Thanh Minh, trong nháy mắt, từ ngoài cửa sổ xuất hiện 6, 7 thân ảnh màu đen, đại đao trong tay giơ lên, nhanh chóng công kích về phía Thiên Tình
Ba người vây quanh Âu Dương Thanh Minh, 3 người khác trực tiếp tấn công Thiên Tình, Tề Phi ở dưới lầu nhìn thấy 1 màn nguy hiểm, bèn chạy tới hộ gia,1 Thiên Tình đã không tránh kịp, bị trúng 1 kiếm, máu tươi tuôn ra
“A!” Âu Dương Thanh Minh kêu to,” Thiên Tình!”
1 người nữa lại chém thêm 1 đao vào trước ngực Thiên Tình
Thân thủ của mấy tên thích khách đều không kém hạng cao thủ, kiếm ảnh trước mắt hiện lên, đánh nhau kịch liệt. Âu Dương Thanh Minh 1 lúc đánh với 3 ngươi rất khó khăn, Tề Phi chạy lên đến, đón lấy thân thể đang ngã xuống của Thiên Tình, máu tươi nhiễm đỏ y phục lụa mỏng xinh đẹp của nàng “Công chúa!”
Thiên Tình cảm thấy đầu rất đau, mọi thứ như trời rung đất chuyển, Âu Dương Thanh Minh đang đánh nhau vội vàng quay đầu nhìn nàng, thật đỏ, thứ màu đỏ đó là máu, máu đầy trời, trước mắt đều là máu
“Người đâu!” Âu Dương Thanh Minh rống to
Trên người hảo đau, hảo đau, toàn thân như đang bị thiêu đốt, tất cả mọi cảm giác đều thay đổi, nàng tựa hồ nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thanh Minh lóe lên tia khủng hoàng, nàng sẽ chết sao? Hắn sẽ lo lắng cho nàng sao?
Máu vẫn chảy, đau, rất đau, nàng thật sự sẽ chết sao? Mấy người đánh nhau với Âu Dương Thanh Minh phi thân lên nóc nhà, tựa hồ như đã đạt được mục đích, Thiên Tình tựa hồ đã bị trọng thương, sáu người họ đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ phi thân ra khỏi cửa sổ
Âu Dương Thanh Minh phái người đuổi theo, chính mình ở lại đây, nhìn thấy Thiên Tình nằm trong 1 vũng máu, trong miệng cũng thổ máu, mà máu tươi rất nhanh biến thành màu đen sẫm
“Vương gia, có độc, trên đao có độc, công chúa sợ là lành ít dữ nhiều!”
” Không! Không cần!” Âu Dương Thanh Minh thất thanh rống to “Sao lại như vậy?”
Toàn thân Thiên Tình đều run rầy, trong miệng trào ra 1 bụm máu to, trong cổ họng phát ra thanh âm yếu ớt, ngo ngoe cử động trong lòng hắn “Hoành huynh…”
1 khắc cuối cùng, cùng gọi tên Tiếu Vâm Thiên. Trong lòng Âu Dương Thanh Minh dâng lên 1 cỗ ghen tỵ, ghen tỵ mãnh liệt “Đáng chết, ngươi kêu hắn làm gì?”
” Không cần đối địch với hoàng huynh, không cần!” Thiên Tình chỉ nói 1 câu, liền hôn mê bất tỉnh
” Vương gia, làm sao bây giờ a, công chúa hôn mê rồi!”
“Thiên Tình! Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh lắc lắc thân mình của nàng, máu tươi vẫn còn cuồn cuộn chảy ra không ngừng, tựa hồ như 1 dòng suối
Thiên Tình như chìm trong thế giới khác, trong mơ hồ, trên gương mặt tuấn mỹ của Âu Dương Thanh Minh lộ ra vẻ đẹp ma mị, trên đời này không 1 ai có thể sánh với vẻ đẹp của nam nhân này. Hai hàng lông mày đen, sắc như kiếm, hai mắt hẹp dài yêu mị, đôi môi mỏng mang theo vẻ gợi cảm, gương mặt hắn làm cho nữ nhân nhìn thấy phát cuồng, nam nhân thấy ghen tỵ. Gương mặt kia, đường nét rõ ràng, giống như đã trải qua 1 quá trình điêu khắc công phu, cẩn thận
Thật sự sẽ chết sao? Thiên Tình đặt tay lên bụng mình, đứa nhỏ của nàng, còn chưa sinh hạ đứa nhỏ, liền như vậy mà chết sao? Không cần!
Chỉ là trước mắt càng lúc nàng mơ hồ, cái gì cũng đều không nhìn thấy, 1 mảnh hắc ám
“Thiên Tình, ngươi chống đỡ, chúng ta đi tìm đại phu!”
“Vương gia! Công chúa không còn thở nữa!”
“Không!” Âu Dương Thanh Minh không tin “Sẽ không!”
Tề Phi cũng rất khó tin “Vương gia, thật sự, công chúa đã chết!”
Beta: Tiểu Hồ Điệp
Thiên Tình bị hắn làm cho mơ hồ, sao lại không thể nhắc đến Duẫn Lâm, nàng ta không phải là nữ nhân hắn sủng ái nhất sao? Như thế nào đột nhiên mở miệng bảo đừng nhắc tới, lòng dạ nam nhân thật khó đoán. Thiên Tình không mở miệng nữa, sợ mình không cẩn thận lại nói gì sai
Bị hắn kéo ra, Thiên Tình híp mắt nhìn trời xanh, phương nam xuất hiện 1 cụm mây đen, có phải trời sắp mưa rồi không? Sắc trời thoạt nhìn không tốt?
Diễm Dương lâu. Âu Dương Thanh Minh bao toàn bộ Diễm Dương Lâu, hắn đến đây để chiêm ngưỡng kế hoạch của mình sao? Thật là ngây thơ. Chỉ là, điều làm Thiên Tình cảm thấy buồn cười đó là Sở Nghi Hiên cư nhiên không đến. Toàn bộ tâm cơ của Âu Dương Thanh Minh trở nên uổng phí, thực làm cho người ta buồn cười
Chờ đã lâu, không thấy người đến “Vương gia, có lẽ Sở công tử có việc!”
” Ách!” Âu Dương Thanh Minh hừ nhẹ 1 tiếng “Phải không? Nếu hắn không đến, chúng ta tự mình dùng bứa”
“Ân” Thiên Tình thản nhiên đáp. Bỗng nhiên cảm thấy 1 cỗ hơi thở quỷ dị, Thiên Tình ngẩn ra, ánh mắt dừng ở tiểu nhị đang bưng đồ ăn đang đi lên cầu thang, tiểu nhị này có đôi mắt thanh tú, thoạt nhìn thư sinh tuấn tú, ngay cả nàng cũng không biết mọi sự chú ý của mình đều tập trung trên người tiểu nhị đó
Âu Dương Thanh Minh tầm mắt dừng ở trên mặt Thiên Tình, thấy nàng cư nhiên động tâm với tiểu nhị, trong lòng không khỏi giận dữ “Đủ rồi!” 1 tiếng quát lạnh trầm thấp, Âu Dương Thanh Minh sắc mặt âm u mở miệng, ánh mắt lạnh như băng nhìn chằm chằm vào mặt Thiên Tình “Đừng quên thân phận của mình, ngươi là phi tử của bổn vương chứ không phải nữ tử thanh lâu, cư nhiên dám nhìn chằm chằm 1 tiểu nhị đến chảy cả nước miếng!”
” Ta nào có!” Thiên Tình theo bản năng phản bác. Bĩu bĩu môi, cúi cùng vẫn trầm mặc, không nói gì, cúi đầu, trong lòng thầm mắng Âu Dương Thanh Minh trăm ngàn lần, chỉ là cảm thấy tiểu nhị này có chút tuấn tú mà thôi, hắn liền như vậy, thực làm cho người ta tức giận. Không ngờ hắn vẫn là 1 người thích ăn dấm chua
Nhìn thấy Thiên Tình trầm mặc, Âu Dương Thanh Minh không hề có cảm giác thư thản mà ngược lại còn cảm thấy thêm nặng nề
Tiểu nhị lên đến, đặt đồ ăn xuống rồi lập tức lui ra, tay vừa động lên mâm thức ăn, 1 thanh chủy thủ sắc bén liền xuất hiện, từng bước từng bước lui về phía sau, ánh mắt chăm chú nhìn Thiên Tình
“Ăn đi!” Âu Dương Thanh Minh áp chế cơn phẫn nộ của mình, nhìn nàng có vẻ rất đói
“Nga!” Thiên Tình cầm lấy đũa, bởi vì không thường xuyên đeo trang sức, nên chiếc khuyên tai rớt vào trong bàn ăn, ngân khí [chất liệu làm bằng bạc] nhất thời bị nhiễm thành màu đen “A! Có độc!”
Nàng chỉ nghe nói ngân khí tiếp xúc với độc thì có thể hóa đen, lại không ngờ rằng cư nhiên lại đen đến như vậy, người nào hại nàng?
“Thức ăn đó độc?” Âu Dương Thanh Minh có tin, lạnh lẽo mở miệng, tầm mắt dừng lại trên người tiểu nhị, trong nháy mắt khi hắn giơ chủy thủ lên, chiếc đũa trong tay Âu Dương Thanh Minh liền phi nhanh tới, bắn về thanh chủy thủ hắn đang cầm trên tay
Thân ảnh chợt lóe lên nhanh chóng, tránh đi đòn công kích của Âu Dương Thanh Minh, trong nháy mắt, từ ngoài cửa sổ xuất hiện 6, 7 thân ảnh màu đen, đại đao trong tay giơ lên, nhanh chóng công kích về phía Thiên Tình
Ba người vây quanh Âu Dương Thanh Minh, 3 người khác trực tiếp tấn công Thiên Tình, Tề Phi ở dưới lầu nhìn thấy 1 màn nguy hiểm, bèn chạy tới hộ gia,1 Thiên Tình đã không tránh kịp, bị trúng 1 kiếm, máu tươi tuôn ra
“A!” Âu Dương Thanh Minh kêu to,” Thiên Tình!”
1 người nữa lại chém thêm 1 đao vào trước ngực Thiên Tình
Thân thủ của mấy tên thích khách đều không kém hạng cao thủ, kiếm ảnh trước mắt hiện lên, đánh nhau kịch liệt. Âu Dương Thanh Minh 1 lúc đánh với 3 ngươi rất khó khăn, Tề Phi chạy lên đến, đón lấy thân thể đang ngã xuống của Thiên Tình, máu tươi nhiễm đỏ y phục lụa mỏng xinh đẹp của nàng “Công chúa!”
Thiên Tình cảm thấy đầu rất đau, mọi thứ như trời rung đất chuyển, Âu Dương Thanh Minh đang đánh nhau vội vàng quay đầu nhìn nàng, thật đỏ, thứ màu đỏ đó là máu, máu đầy trời, trước mắt đều là máu
“Người đâu!” Âu Dương Thanh Minh rống to
Trên người hảo đau, hảo đau, toàn thân như đang bị thiêu đốt, tất cả mọi cảm giác đều thay đổi, nàng tựa hồ nhìn thấy trong mắt Âu Dương Thanh Minh lóe lên tia khủng hoàng, nàng sẽ chết sao? Hắn sẽ lo lắng cho nàng sao?
Máu vẫn chảy, đau, rất đau, nàng thật sự sẽ chết sao? Mấy người đánh nhau với Âu Dương Thanh Minh phi thân lên nóc nhà, tựa hồ như đã đạt được mục đích, Thiên Tình tựa hồ đã bị trọng thương, sáu người họ đưa mắt nhìn nhau, toàn bộ phi thân ra khỏi cửa sổ
Âu Dương Thanh Minh phái người đuổi theo, chính mình ở lại đây, nhìn thấy Thiên Tình nằm trong 1 vũng máu, trong miệng cũng thổ máu, mà máu tươi rất nhanh biến thành màu đen sẫm
“Vương gia, có độc, trên đao có độc, công chúa sợ là lành ít dữ nhiều!”
” Không! Không cần!” Âu Dương Thanh Minh thất thanh rống to “Sao lại như vậy?”
Toàn thân Thiên Tình đều run rầy, trong miệng trào ra 1 bụm máu to, trong cổ họng phát ra thanh âm yếu ớt, ngo ngoe cử động trong lòng hắn “Hoành huynh…”
1 khắc cuối cùng, cùng gọi tên Tiếu Vâm Thiên. Trong lòng Âu Dương Thanh Minh dâng lên 1 cỗ ghen tỵ, ghen tỵ mãnh liệt “Đáng chết, ngươi kêu hắn làm gì?”
” Không cần đối địch với hoàng huynh, không cần!” Thiên Tình chỉ nói 1 câu, liền hôn mê bất tỉnh
” Vương gia, làm sao bây giờ a, công chúa hôn mê rồi!”
“Thiên Tình! Thiên Tình!” Âu Dương Thanh Minh lắc lắc thân mình của nàng, máu tươi vẫn còn cuồn cuộn chảy ra không ngừng, tựa hồ như 1 dòng suối
Thiên Tình như chìm trong thế giới khác, trong mơ hồ, trên gương mặt tuấn mỹ của Âu Dương Thanh Minh lộ ra vẻ đẹp ma mị, trên đời này không 1 ai có thể sánh với vẻ đẹp của nam nhân này. Hai hàng lông mày đen, sắc như kiếm, hai mắt hẹp dài yêu mị, đôi môi mỏng mang theo vẻ gợi cảm, gương mặt hắn làm cho nữ nhân nhìn thấy phát cuồng, nam nhân thấy ghen tỵ. Gương mặt kia, đường nét rõ ràng, giống như đã trải qua 1 quá trình điêu khắc công phu, cẩn thận
Thật sự sẽ chết sao? Thiên Tình đặt tay lên bụng mình, đứa nhỏ của nàng, còn chưa sinh hạ đứa nhỏ, liền như vậy mà chết sao? Không cần!
Chỉ là trước mắt càng lúc nàng mơ hồ, cái gì cũng đều không nhìn thấy, 1 mảnh hắc ám
“Thiên Tình, ngươi chống đỡ, chúng ta đi tìm đại phu!”
“Vương gia! Công chúa không còn thở nữa!”
“Không!” Âu Dương Thanh Minh không tin “Sẽ không!”
Tề Phi cũng rất khó tin “Vương gia, thật sự, công chúa đã chết!”
/280
|