Từng có một cơ hội rời đi bày ra trước mắt ta không quý trọng, cho đến khi mất rồi mới hối hận không thôi. Nếu trời xanh có thể cho ta một cơ hội nữa, ta nhất định sẽ không keo kiệt như vậy, lập tức rời đi! Nếu cơ hội được thêm kia có thời hạn, ta nghĩ chắc chắn sẽ lập tức, ngay lập tức, trong nháy mắt!
Đáng tiếc, trên đời này không có chỗ cho hối hận, càng đáng tiếc là thời gian không thể đảo ngược.
Tác giả đã sáng tạo ta là tiểu bạch hoa, thánh mẫu hoa, lúc đó ta nên tiểu bạch thánh mẫu tha thứ cho mấy tiểu thiếp nha hoàn kia sau đó rời đi ngay mới đúng! Đều tại ta quen làm nữ phụ, bị thiệt luôn tìm cách trả thù loại, tâm tính tiểu nhân này hiện tại ta mới phát hiện đã muộn mất rồi. Từ bây giờ trở đi ta phải làm một tiểu bạch hoa đủ tư cách.
Ta phải đón gió rơi lệ, ngắm trăng ưu thương, tác giả cho ta làn da trắng như tuyết, mỹ mạo giống tiên nữ, tác giả cho đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng có thể nước mắt lưng tròng, tác giả cho tư thái Lâm Đại Ngọc mảnh mai yếu đuối, điều kiện bên ngoài tốt như vậy không lợi dụng đúng là đáng tiếc. Xét thấy tâm tư tiểu nhân của mình, làm thánh mẫu sợ vẫn còn một khoảng cách lớn, đành phải trở thành tiểu bạch hoa trước vậy.
Tuy rằng nội tâm ta là một đóa hoa ăn thịt người!
Đang lúc trong đầu ta mô phỏng phong cách hành sự của tiểu bạch hoa để bắt chước thì một nha đầu mỹ mạo mặc xiêm y màu lục chậm rãi đi đến trước mặt ta, đầu tiên nàng ta dùng cằm nhìn ta, sau đó lấy lỗ mũi nhìn ta, cuối cùng liếc khóe mắt nhìn ta. Trong mắt ngoại trừ khinh bỉ, hèn mọn còn trộn lẫn chút ghen tị hoặc hâm mộ.
Có người nói rằng, ngươi coi mình là thiên tài thì ngươi chính là thiên tài, ngươi nghĩ bản thân là đồ ngu vậy ngươi chính là đồ ngu. Vì thế hiện tại ta coi mình là người câm thì ta thật sự bị câm. Ta ngẩng đầu, lần đầu tiên mặt không còn không biểu cảm gì, ta đáng thương chớp mắt, hàng mi dài cong rung rung, rụt rè nhìn qua, mang theo sự sợ hãi vô hạn.
Tốt lắm, hình thức tiểu bạch hoa đã chính thức khởi động!
Nhưng mà khóe miệng nha hoàn trước mặt ta lại giật giật.
“Ngươi, Vương gia muốn gặp ngươi, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi đến đó hầu hạ. Cũng không soi gương, khuôn mặt ngươi, ôi, đúng là ghê tởm chết người.”
Nếu thật sự có thể ghê tởm chết người, ta lập tức chạy đến trước mặt mỗ Vương gia để ghê tởm chết hắn! Không đúng, dường như hắn đã bị ta ghê tởm qua.
Nghe nha hoàn nói xong, ta gật đầu vô cùng nhu thuận lại xen lẫn sợ hãi, nghe lời vuốt quần áo cho chỉn chu, bước từng bước nhỏ đi theo nha hoàn.
Vừa đi ta vừa nghĩ, chẳng lẽ mỗ Vương gia rốt cuộc nhớ tới việc đối phó ta? Ta là một nha hoàn không cần đến tiền viện cũng không phải hầu hạ ở hậu viện, bởi vậy không cần mặc đẹp như những người khác, thêm nữa trên đầu không được cài trang sức, so với nha hoàn trước mắt xem như mộc mạc không chút nổi bật. Nhưng mà dù như thế ta cũng vẫn làm người khác phải ngước nhìn.
Trước khi bị thương ở mặt, ta không trang điểm cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bởi vì tác giả sáng tác thế. Sau khi bị thương mặt, ta vừa ngẩng đầu đã có thể hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh, làm người khác rõ ràng cảm nhận được hầu hết vết thương ta chịu đều ở trên mặt. Nếu là nữ nhân khác thì sẽ lo lắng mình có bị hủy dung hay không, nhưng ta thì không, mặt biến thành vậy ngược lại cảm thấy mình an toàn hơn.
Đi theo nha hoàn kia đến nơi Vương gia ở, nha hoàn tức giận trừng mắt liếc ta, nhẹ nhàng gõ cánh cửa nặng nề trước mặt, hạ thấp người nói: “Vương gia, ngươi đã đưa đến.”
“Ừ, ngươi lui ra, để tự nàng tiến vào.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp tao nhã lại tà mị từ bên trong truyền ra, ánh mắt nha hoàn như dao nhỏ đâm vào mặt ta, hình như muốn đâm đến da tróc thịt bong, tại lúc ta sắp nhịn không được vươn tay nhàn nhã ngoáy lỗ mũi nàng ta mới đâm xong lưu luyến rời đi. Đôi khi ta thật không rõ, rất nhiều nữ chính với nha hoàn phát triển trở thành tình địch. Nữ chính và nha hoàn thường ngày đối xử với nhanh ngang hàng, còn xưng là tỷ muội, nha hoàn lại cứ thích leo lên giường nam chính, ngược tâm nữ chính.
Mười quyển tiểu thuyết thì đến tám chín quyển có tình tiết như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Cũng may ta không đi theo cốt truyện, không có nha hoàn bên người hoặc tri kỷ, nếu là có thì nàng ta cứ leo lên giường ta sẽ quang vinh thoái vị sau đó đi làm ruộng.
Sau khi nha hoàn rời đi, Vương gia không nói gì nữa, ta đành chậm rì rì bắt chước rùa đẩy cửa ra. Trong phòng thật tối tăm, cửa sổ toàn bộ đóng lại, chỉ chừa chút ánh sáng chiếu vào, cũng may hiện tại là ban ngày. Nhưng mà nhìn dạng này, chẳng lẽ Vương gia bị ta ghê tởm tâm lý trở nên biến thái?
Ta dè dặt cẩn trọng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Vương gia, rốt cuộc tìm được người trong thư phòng, tay hắn cầm quyển sách ngồi sau bàn, trên bàn có ngọn nến mờ ảo. Hắn dường như không phát hiện ta đã tiến vào, chỉ cho ta xem nửa khuôn mặt vô cùng lạnh lùng khốc liệt tuấn mỹ của hắn.
Ta cẩn thận đi thế, hơi hạ thấp người coi như hành lễ.
Hắn chậm rãi quay đầu, con ngươi như băng quét ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tại khuôn mặt ta hơi cúi thấp.
“Ngẩng đầu lên để bổn vương nhìn.”
Ta nghe lời ngẩng đầu, nhưng mà lần này không quên dùng ánh mắt cẩn thận lại rụt rè như tiểu động vật. Thật ra ta không phải không biết diễn kịch, chỉ có điều không muốn đi theo đường cũ của nữ phụ, đến tình trạng này, ta không muốn diễn cũng phải diễn.
Vương gia vươn tay ra, nhấc cằm ta lên, ta sợ hãi chớp mắt, né tránh hơi trúc trắc, hàng mi bất chợt run run để hắn nhìn ra sự e lệ kinh hoảng. Ta nín thở để mặt nghẹn thành đỏ ửng, dưới ánh sáng mờ ảo mang theo vẻ đẹp làm người khác động tâm… Chỉ tiếc tình huống bên trên sẽ phát sinh khi mặt ta còn hoàn hảo.
Vì thế, khóe miệng Vương gia cũng giật giật.
“Đau không?”
Không phải ngài đặc biệt dung túng mấy người đó làm hại ta sao? Mặc dù rất muốn trợn trắng mắt nhưng ta vẫn giả bộ không biết gì hết, sợ hãi lắc đầu. Hiện tại ta không cần diễn tiết mục không biết hắn là Vương gia nữa, mà ngược lại không thể thiếu cảm xúc sợ hãi.
Thấy ta lắc đầu, trong mắt Vương gia rõ ràng có thương tiếc nhìn ta, phát huy công lực toàn thân để không phát ra nội tiết tố trước mặt hắn. Lúc này ta biết hắn định làm gì! Đơn giản là muốn câu dẫn ta! Ta đây có nên giả bộ mình đã bị câu dẫn?
Mắt ta bắt đầu mê mang, quả nhiên thấy trong mắt mỗ Vương gia có khinh thường của hèn mọn, ta lập tức để mắt trở nên trong suốt như làn thu thủy nhìn qua. Khi diễn kịch đắn đo thần thái đôi mắt cực kỳ quan trọng, thay đổi trong chớp mắt như ta càng cần phải biết!
Ta thu lại vẻ mặt mê mang, trong mắt mang theo một chút thanh cao kháng cự lại, sắc mặt Vương gia thay đổi. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt hèn mọn, thay bằng sự nghi hoặc, sau đó buông cằm ta ra, khoanh tay xoay người, không để ta tiếp tục nhìn vào mắt hắn.
Ta diễn kịch quá nhiều kinh nghiệm đầy người, đấu kỹ thuật diễn với ta ngươi chẳng phải muốn chết sao?
Nhưng mà, vì sao Vương gia đột nhiên muốn câu dẫn ta? Hừm, vấn đề này cần phải cẩn thận suy nghĩ. Chẳng lẽ vì lòng tự trọng, chỗ đó bị ta ghê tởm không đứng thẳng được nữa cho nên mới xuống ta với ta? Vừa nghĩ vậy ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Ngay lúc ta đặc biệt nghiêm túc tự hỏi, Vương gia dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp trước giờ chưa từng có để nhìn ta: “Về sau ngươi là nha hoàn bên người bổn vương, không phải làm việc nặng nữa, mau đi dọn dẹp đồ đạc chuyển đến gian ngoài.”
Ta kinh sợ, kinh sợ đến mức quên giấu đi vẻ mặt kỳ quái của mình, làm Vương gia quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy. Hai mắt hắn nheo lại rất nguy hiểm, sắc mặt biến đen, bầu không khí xung quanh dần lạnh lẽo, nghiêm nghị đầy sát khí. Ta cho rằng hắn định động thủ giết mình, không ngờ mày hắn giãn ra, ánh mắt dịu dàng, thái độ ấm áp, trong nháy mắt từ mùa đông biến trở về mùa xuân.
“Còn thất thần gì nữa?”
Đối mặt với Vương gia luôn theo con đường lạnh lùng khốc liệt đột nhiên chuyển sang phong cách dịu dàng, từng lỗ chân lông trên người ta run lên, tuyệt đối không nói quá. Ta run run đi ra ngoài, thu lại vẻ mặt gặp quỷ, vừa bước ra khỏi cửa phòng Vương gia lập tức biến về tiểu bạch hoa. Ta mang trạng thái nhu nhược ngắm trăng ưu thương, đón gió rơi lệ, chậm rãi trở về chuyển đồ đạc.
Ta không dám nghĩ Vương gia đã yêu ta, ta chỉ biết, trong tiểu thuyết vì ngược nữ chính, nam chính luôn không có tiết tháo. Trước mặt nữ chính XXOO với người khác là chuyện quá bình thường, bị hạ thuốc XXOO với nữ nhân khác cũng rất nhiều. Có lúc thực tế thao tác, đôi khi là nữ chính hiểu lầm, nhưng đủ để chứng minh đây là thế giới khoa trương lại giải tạo sét đánh tứ phía.
Trong thế giới như vậy, ta lại ngồi trên vị trí nữ chính, vì thế ta cực kỳ lo lắng vấn đề trinh tiết của mình!
Hiện tại có lẽ Vương gia sẽ đi theo hai con đường.
Nếu hắn yêu ta, có lẽ sẽ cưỡng ép ta làm chuyện kia, để ta yêu lại hắn, con đường này gọi là: “Phiên bản ngược luyến tình thâm chi cường thủ hào đoạt!”
Nếu hắn cực kỳ chán ghét ta, có lẽ làm chuyện đó với ta chỉ vì vấn đề lòng tự trọng, con đường này gọi là: “Phiên bản ngược luyến tình thâm tăng cường!”
Loại chuyện như ngươi không thích ta lại làm chuyện đó với ta, rồi ngược tâm ngược thân, ta tuyệt đối không cho phép phát sinh trên người ta.
Khi đang dọn dẹp đồ đạc sờ đến kéo sắt nha đầu ngủ bên cạnh dùng để thêu thùa may vá. Ta nở nụ cười âm trầm…
Mặc kệ thứ đó của Vương gia khỏi hay là chưa khỏi, vẫn nên… trực tiếp cắt luôn đi!
Đáng tiếc, trên đời này không có chỗ cho hối hận, càng đáng tiếc là thời gian không thể đảo ngược.
Tác giả đã sáng tạo ta là tiểu bạch hoa, thánh mẫu hoa, lúc đó ta nên tiểu bạch thánh mẫu tha thứ cho mấy tiểu thiếp nha hoàn kia sau đó rời đi ngay mới đúng! Đều tại ta quen làm nữ phụ, bị thiệt luôn tìm cách trả thù loại, tâm tính tiểu nhân này hiện tại ta mới phát hiện đã muộn mất rồi. Từ bây giờ trở đi ta phải làm một tiểu bạch hoa đủ tư cách.
Ta phải đón gió rơi lệ, ngắm trăng ưu thương, tác giả cho ta làn da trắng như tuyết, mỹ mạo giống tiên nữ, tác giả cho đôi mắt xinh đẹp lúc nào cũng có thể nước mắt lưng tròng, tác giả cho tư thái Lâm Đại Ngọc mảnh mai yếu đuối, điều kiện bên ngoài tốt như vậy không lợi dụng đúng là đáng tiếc. Xét thấy tâm tư tiểu nhân của mình, làm thánh mẫu sợ vẫn còn một khoảng cách lớn, đành phải trở thành tiểu bạch hoa trước vậy.
Tuy rằng nội tâm ta là một đóa hoa ăn thịt người!
Đang lúc trong đầu ta mô phỏng phong cách hành sự của tiểu bạch hoa để bắt chước thì một nha đầu mỹ mạo mặc xiêm y màu lục chậm rãi đi đến trước mặt ta, đầu tiên nàng ta dùng cằm nhìn ta, sau đó lấy lỗ mũi nhìn ta, cuối cùng liếc khóe mắt nhìn ta. Trong mắt ngoại trừ khinh bỉ, hèn mọn còn trộn lẫn chút ghen tị hoặc hâm mộ.
Có người nói rằng, ngươi coi mình là thiên tài thì ngươi chính là thiên tài, ngươi nghĩ bản thân là đồ ngu vậy ngươi chính là đồ ngu. Vì thế hiện tại ta coi mình là người câm thì ta thật sự bị câm. Ta ngẩng đầu, lần đầu tiên mặt không còn không biểu cảm gì, ta đáng thương chớp mắt, hàng mi dài cong rung rung, rụt rè nhìn qua, mang theo sự sợ hãi vô hạn.
Tốt lắm, hình thức tiểu bạch hoa đã chính thức khởi động!
Nhưng mà khóe miệng nha hoàn trước mặt ta lại giật giật.
“Ngươi, Vương gia muốn gặp ngươi, ngươi nhanh chóng chuẩn bị đi đến đó hầu hạ. Cũng không soi gương, khuôn mặt ngươi, ôi, đúng là ghê tởm chết người.”
Nếu thật sự có thể ghê tởm chết người, ta lập tức chạy đến trước mặt mỗ Vương gia để ghê tởm chết hắn! Không đúng, dường như hắn đã bị ta ghê tởm qua.
Nghe nha hoàn nói xong, ta gật đầu vô cùng nhu thuận lại xen lẫn sợ hãi, nghe lời vuốt quần áo cho chỉn chu, bước từng bước nhỏ đi theo nha hoàn.
Vừa đi ta vừa nghĩ, chẳng lẽ mỗ Vương gia rốt cuộc nhớ tới việc đối phó ta? Ta là một nha hoàn không cần đến tiền viện cũng không phải hầu hạ ở hậu viện, bởi vậy không cần mặc đẹp như những người khác, thêm nữa trên đầu không được cài trang sức, so với nha hoàn trước mắt xem như mộc mạc không chút nổi bật. Nhưng mà dù như thế ta cũng vẫn làm người khác phải ngước nhìn.
Trước khi bị thương ở mặt, ta không trang điểm cũng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, bởi vì tác giả sáng tác thế. Sau khi bị thương mặt, ta vừa ngẩng đầu đã có thể hấp dẫn mọi ánh mắt xung quanh, làm người khác rõ ràng cảm nhận được hầu hết vết thương ta chịu đều ở trên mặt. Nếu là nữ nhân khác thì sẽ lo lắng mình có bị hủy dung hay không, nhưng ta thì không, mặt biến thành vậy ngược lại cảm thấy mình an toàn hơn.
Đi theo nha hoàn kia đến nơi Vương gia ở, nha hoàn tức giận trừng mắt liếc ta, nhẹ nhàng gõ cánh cửa nặng nề trước mặt, hạ thấp người nói: “Vương gia, ngươi đã đưa đến.”
“Ừ, ngươi lui ra, để tự nàng tiến vào.”
Nghe thấy giọng nói trầm thấp tao nhã lại tà mị từ bên trong truyền ra, ánh mắt nha hoàn như dao nhỏ đâm vào mặt ta, hình như muốn đâm đến da tróc thịt bong, tại lúc ta sắp nhịn không được vươn tay nhàn nhã ngoáy lỗ mũi nàng ta mới đâm xong lưu luyến rời đi. Đôi khi ta thật không rõ, rất nhiều nữ chính với nha hoàn phát triển trở thành tình địch. Nữ chính và nha hoàn thường ngày đối xử với nhanh ngang hàng, còn xưng là tỷ muội, nha hoàn lại cứ thích leo lên giường nam chính, ngược tâm nữ chính.
Mười quyển tiểu thuyết thì đến tám chín quyển có tình tiết như vậy, rốt cuộc là vì sao?
Cũng may ta không đi theo cốt truyện, không có nha hoàn bên người hoặc tri kỷ, nếu là có thì nàng ta cứ leo lên giường ta sẽ quang vinh thoái vị sau đó đi làm ruộng.
Sau khi nha hoàn rời đi, Vương gia không nói gì nữa, ta đành chậm rì rì bắt chước rùa đẩy cửa ra. Trong phòng thật tối tăm, cửa sổ toàn bộ đóng lại, chỉ chừa chút ánh sáng chiếu vào, cũng may hiện tại là ban ngày. Nhưng mà nhìn dạng này, chẳng lẽ Vương gia bị ta ghê tởm tâm lý trở nên biến thái?
Ta dè dặt cẩn trọng nhìn xung quanh, tìm kiếm bóng dáng Vương gia, rốt cuộc tìm được người trong thư phòng, tay hắn cầm quyển sách ngồi sau bàn, trên bàn có ngọn nến mờ ảo. Hắn dường như không phát hiện ta đã tiến vào, chỉ cho ta xem nửa khuôn mặt vô cùng lạnh lùng khốc liệt tuấn mỹ của hắn.
Ta cẩn thận đi thế, hơi hạ thấp người coi như hành lễ.
Hắn chậm rãi quay đầu, con ngươi như băng quét ta từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng tại khuôn mặt ta hơi cúi thấp.
“Ngẩng đầu lên để bổn vương nhìn.”
Ta nghe lời ngẩng đầu, nhưng mà lần này không quên dùng ánh mắt cẩn thận lại rụt rè như tiểu động vật. Thật ra ta không phải không biết diễn kịch, chỉ có điều không muốn đi theo đường cũ của nữ phụ, đến tình trạng này, ta không muốn diễn cũng phải diễn.
Vương gia vươn tay ra, nhấc cằm ta lên, ta sợ hãi chớp mắt, né tránh hơi trúc trắc, hàng mi bất chợt run run để hắn nhìn ra sự e lệ kinh hoảng. Ta nín thở để mặt nghẹn thành đỏ ửng, dưới ánh sáng mờ ảo mang theo vẻ đẹp làm người khác động tâm… Chỉ tiếc tình huống bên trên sẽ phát sinh khi mặt ta còn hoàn hảo.
Vì thế, khóe miệng Vương gia cũng giật giật.
“Đau không?”
Không phải ngài đặc biệt dung túng mấy người đó làm hại ta sao? Mặc dù rất muốn trợn trắng mắt nhưng ta vẫn giả bộ không biết gì hết, sợ hãi lắc đầu. Hiện tại ta không cần diễn tiết mục không biết hắn là Vương gia nữa, mà ngược lại không thể thiếu cảm xúc sợ hãi.
Thấy ta lắc đầu, trong mắt Vương gia rõ ràng có thương tiếc nhìn ta, phát huy công lực toàn thân để không phát ra nội tiết tố trước mặt hắn. Lúc này ta biết hắn định làm gì! Đơn giản là muốn câu dẫn ta! Ta đây có nên giả bộ mình đã bị câu dẫn?
Mắt ta bắt đầu mê mang, quả nhiên thấy trong mắt mỗ Vương gia có khinh thường của hèn mọn, ta lập tức để mắt trở nên trong suốt như làn thu thủy nhìn qua. Khi diễn kịch đắn đo thần thái đôi mắt cực kỳ quan trọng, thay đổi trong chớp mắt như ta càng cần phải biết!
Ta thu lại vẻ mặt mê mang, trong mắt mang theo một chút thanh cao kháng cự lại, sắc mặt Vương gia thay đổi. Hắn nhanh chóng thu lại ánh mắt hèn mọn, thay bằng sự nghi hoặc, sau đó buông cằm ta ra, khoanh tay xoay người, không để ta tiếp tục nhìn vào mắt hắn.
Ta diễn kịch quá nhiều kinh nghiệm đầy người, đấu kỹ thuật diễn với ta ngươi chẳng phải muốn chết sao?
Nhưng mà, vì sao Vương gia đột nhiên muốn câu dẫn ta? Hừm, vấn đề này cần phải cẩn thận suy nghĩ. Chẳng lẽ vì lòng tự trọng, chỗ đó bị ta ghê tởm không đứng thẳng được nữa cho nên mới xuống ta với ta? Vừa nghĩ vậy ta lập tức trở nên nghiêm túc.
Ngay lúc ta đặc biệt nghiêm túc tự hỏi, Vương gia dùng ánh mắt dịu dàng ấm áp trước giờ chưa từng có để nhìn ta: “Về sau ngươi là nha hoàn bên người bổn vương, không phải làm việc nặng nữa, mau đi dọn dẹp đồ đạc chuyển đến gian ngoài.”
Ta kinh sợ, kinh sợ đến mức quên giấu đi vẻ mặt kỳ quái của mình, làm Vương gia quay đầu lại vừa vặn nhìn thấy. Hai mắt hắn nheo lại rất nguy hiểm, sắc mặt biến đen, bầu không khí xung quanh dần lạnh lẽo, nghiêm nghị đầy sát khí. Ta cho rằng hắn định động thủ giết mình, không ngờ mày hắn giãn ra, ánh mắt dịu dàng, thái độ ấm áp, trong nháy mắt từ mùa đông biến trở về mùa xuân.
“Còn thất thần gì nữa?”
Đối mặt với Vương gia luôn theo con đường lạnh lùng khốc liệt đột nhiên chuyển sang phong cách dịu dàng, từng lỗ chân lông trên người ta run lên, tuyệt đối không nói quá. Ta run run đi ra ngoài, thu lại vẻ mặt gặp quỷ, vừa bước ra khỏi cửa phòng Vương gia lập tức biến về tiểu bạch hoa. Ta mang trạng thái nhu nhược ngắm trăng ưu thương, đón gió rơi lệ, chậm rãi trở về chuyển đồ đạc.
Ta không dám nghĩ Vương gia đã yêu ta, ta chỉ biết, trong tiểu thuyết vì ngược nữ chính, nam chính luôn không có tiết tháo. Trước mặt nữ chính XXOO với người khác là chuyện quá bình thường, bị hạ thuốc XXOO với nữ nhân khác cũng rất nhiều. Có lúc thực tế thao tác, đôi khi là nữ chính hiểu lầm, nhưng đủ để chứng minh đây là thế giới khoa trương lại giải tạo sét đánh tứ phía.
Trong thế giới như vậy, ta lại ngồi trên vị trí nữ chính, vì thế ta cực kỳ lo lắng vấn đề trinh tiết của mình!
Hiện tại có lẽ Vương gia sẽ đi theo hai con đường.
Nếu hắn yêu ta, có lẽ sẽ cưỡng ép ta làm chuyện kia, để ta yêu lại hắn, con đường này gọi là: “Phiên bản ngược luyến tình thâm chi cường thủ hào đoạt!”
Nếu hắn cực kỳ chán ghét ta, có lẽ làm chuyện đó với ta chỉ vì vấn đề lòng tự trọng, con đường này gọi là: “Phiên bản ngược luyến tình thâm tăng cường!”
Loại chuyện như ngươi không thích ta lại làm chuyện đó với ta, rồi ngược tâm ngược thân, ta tuyệt đối không cho phép phát sinh trên người ta.
Khi đang dọn dẹp đồ đạc sờ đến kéo sắt nha đầu ngủ bên cạnh dùng để thêu thùa may vá. Ta nở nụ cười âm trầm…
Mặc kệ thứ đó của Vương gia khỏi hay là chưa khỏi, vẫn nên… trực tiếp cắt luôn đi!
/17
|