Dưới sức ép của hai Võ Thánh, Tần Vô Song hoàn toàn không để ý.
Là Võ Thánh một nước, vạn người kính ngưỡng họ, lúc ở các nước Đại, Thục, dù họ đi đến đâu cũng đều rất được tôn trọng.
Không ngờ hôm nay lại phải tức giận vì một thiếu niên Bách Việt Quốc thế này.
Đáng nhẫn hay không đáng nhẫn? Xem ra Bách Việt Quốc này thực sự là phải đánh, nếu không hoàn toàn không biết trời cao đất dày là gì, coi thường cả Đại Tấn Quốc! Đại Tấn Quốc là Công quốc Thượng phẩm trong Đế quốc Đại La, luôn là thế kiềng ba chân với Tây Sở Quốc và Ba Thục Quốc, có quyền uy rất cao trong các Công quốc của Đế quốc Đại La.
Trong mắt Đại Tấn Quốc, Bách Việt Quốc chẳng qua chỉ là Trung phẩm trong các Công quốc, vốn không cần coi trọng.
Lần này Bách Việt Quốc đột nhiên được thăng lên Công quốc Thượng phẩm, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi.
Mà hôm nay, Bách Việt Quốc mà họ luôn coi thường lại khác thường như vậy, không những giết Đại Ngô Quốc vô cùng ác độc, mà đến Võ Thánh hộ quốc và Hoàng đế Đại Ngô Quốc cũng giết.
Hôm nay, Võ Thánh Đại Tấn Quốc họ đến là để hòa giải mẫu thuẫn, lại bị người khác không nhìn tới, đến Võ Thánh Đại Tấn Quốc cũng bị coi thường.
Người thanh niên ngông cuồng như vậy làm sao không làm cho người ta phẫn nộ? Hai người nhìn nhau, lập tức cùng nhau bay lên, hiển nhiên là muốn giữ Tần Vô Song lại.
Tần Vô Song biết hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc theo sau, nhưng cũng không để ý, các ngươi đã muốn theo thì hãy thử xem, rốt cục các ngươi có thủ đoạn gì?
Dịch Trần Tử, Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc hắn còn không sợ, Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc mạnh, có thể mạnh hơn Dịch Trần Tử sao?
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền có một chủ ý, quyết định đọ sức đôi chân với hai Võ Thánh của Đại Tấn Quốc, chơi trốn tìm, đùa một chút xem sao, cũng là để cho họ biết, Bách Việt Quốc không phải là không có người, không dễ bị ức hiếp như vậy.
Vừa có ý nghĩ này, Tần Vô Song cũng không vội, đi vòng quanh Đế Đô Đại Ngô Quốc, đọ sức đôi chân với hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc.
Trong khi đọ sức, Tần Vô Song cũng không nghỉ, phàm là qua vương công đại tộc phủ đệ của Đại Ngô Quốc, hay là qua trước cửa nhà quý tộc thế lực của Đế Đô Đại Ngô Quốc, hắn cũng vào dạo qua một vòng.
Mỗi lần dạo qua, Đại Ngô Quốc không tránh khỏi có vài tên tinh anh bỏ mạng.
Tần Vô Song biết, những quý tộc này đều là những tinh anh của Đại Ngô Quốc, những đội quân trưởng quan xâm lược Bách Việt Quốc, đa số đều xuất thân từ quý tộc. Giết họ, cũng không oan.
Nhất định phải giết Đại Ngô Quốc đến mức từ trên xuống dưới khi nhắc đến Bách Việt Quốc đều phải kinh sợ, giết đến mức Đại Ngô Quốc khó có thể hồi phục nguyên khí trong mấy chục năm tới thì mới thôi.
Đây chính là sự phản kích của Tần Vô Song đối với bọn xâm lược, là thái độ cứng rắn của Tần Vô Song.
Phạm đến uy nghiêm của quốc gia ta, phạm đến biên cảnh quốc gia ta, thì tất phải chết! Chỉ có ra tay tàn nhẫn như vậy, mới có thể chấn động bốn phương, mới làm cho các nước lớn chỉ trực nhăm nhe hiểu rằng, Bách Việt Quốc không phải là con mèo bị bệnh, không dễ ức hiếp như vậy.
Ức hiếp Bách Việt Quốc thì phải trả giá đắt, Đại Ngô Quốc chính là một tấm gương sống.
Hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc đã đuổi theo một ngày một đêm, đang rất khó thở, không phải là họ không dùng sức, cũng không phải không dùng đầu, nhưng dù họ có vắt óc suy nghĩ, dùng thủ đoạn gì cũng vẫn không ngăn cản được Tần Vô Song, không thể ngăn hắn giết người.
Tần Vô Song cố ý đùa giỡn họ một chút, cố ý đợi đến lúc họ gần đến nơi thì mới ung dung ra tay, sau đó trêu tức, đùa cợt vài câu, sau mới lại bay đi. Nguồn: http://truyenyy.com
Đây đúng là đánh vào mặt người khác, hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc càng đuổi theo càng cảm thấy mất mặt, tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cường giả mấy chục năm lại không thể ngăn cản được một Tiên Thiên thanh niên mới xuất đạo không lâu, để hắn làm gì thì làm. Cơn tức giận này, nghĩ cũng biết.
Đã mấy lần, họ định từ bỏ, thấy đây rõ ràng là việc của Đại Ngô Quốc, sao họ phải bận tâm? Nhưng lòng tự tôn và tính hiếu thắng của một Tiên Thiên cường giả làm cho họ không thể từ bỏ. Càng cứng đầu, càng phải đuổi theo.
Một đêm đã qua, tinh thần Tần Vô Song vẫn rất hưng phấn, hắn vừa mới đi ra từ phủ của một gia tộc Đại phiệt, quay đầu lại cười lớn:
- Hai vị, đã đuổi một ngày một đêm, chắc đã mệt rồi chứ? Ha ha, còn hứng thú nữa không, chúng ta đấu tiếp, xuất phát từ đây, xem ai đến Đế Đô Đại Tấn Quốc trước?
Võ Thánh hoàng bào thở dài nói:
- Cậu thiếu niên, rốt cục cậu là ai? Bách Việt Quốc không thể nào có cường giả như cậu.
- Các hạ, ngươi hỏi như vậy, là không muốn đấu nữa rồi. Muốn chiến, thì đừng hỏi xuất xứ, hỏi rõ rồi trong lòng càng thêm gánh nặng, thì càng khó ra tay.
Tần Vô Song cố ý trêu tức.
- Hừ! Ngươi có bao nhiêu cái đầu. Đại Tấn Quốc ta tuy quen biết không rộng. nhưng cũng không đến nỗi.
- Vậy sao? Vậy thì đợi Dịch Trần Tử đến, ông ta sẽ tự nói cho các vị biết thân phận của ta, nói nhiều vô ích, hai vị, ta hỏi các vị một câu, có phải các vị muốn nhúng tay vào việc này? Nếu như vậy, ta phải đến Đế Đô Đại Tấn Quốc một lần.
Tần Vô Song nói giọng đầy uy hiếp.
Mặt Võ Thánh hoàng bào đanh lại:
- Cậu thiếu niên, ta khuyên ngươi một câu, làm người đừng quá ngông cuồng, còn trẻ mà có tu vi vậy thật đáng chúc mừng, nhưng ở Đế quốc Đại La, trẻ tuổi mà có tu vi như ngươi không chỉ có mình ngươi.
- Không chỉ có mình ta, những thanh niên như vậy ta cũng đã thấy không ít, nhưng điều đó có liên quan gì đến Đại Tấn Quốc ngươi?
Tần Vô Song hỏi lại.
- Ngươi gặp không ít?
Võ Thánh hoàng bào mặt biến sắc:
- Trừ phi ngươi cũng đến từ Tinh La Điện?
- Cũng đến từ Tinh La Điện?
Tần Vô Song lạnh lùng cười:
- Chữ "cũng" của ngươi là có ý gì? Hay là ngươi cũng đã từng đến Tinh La Điện?
Nghe Tần Vô Song nói như vậy, hơi chột dạ, ông ta đã nghe ra cậu thiếu niên này quả nhiên là đệ tử Tinh La Điện, đột nhiên nghĩ đến tin đồn có liên quan đến việc Bách Việt Quốc được thăng lên là Công quốc Thượng phẩm. Chẳng lẽ, cậu thiếu niên này là Quán quân Thí luyện Võ đồng được Nhị Điện chủ Tinh La Điện chọn lần này:
- Cậu thiếu niên, không biết Nhị Điện chủ Tinh La Điện có quan hệ gì với ngươi?
Tần Vô Song cười ha ha:
- Điều này không thể nói, nếu có hứng thú thì sao không đến Tinh La Điện nghe ngóng? Nếu không biết đường, ta có thể chỉ có các vị.
Sắc mặt của Võ Thánh hoàng bào càng khó nhìn hơn, Võ Thánh bên cạnh ông ta cũng rất cảnh giác. Tất nhiên, họ còn rất kiêng sợ với đệ tử Tinh La Điện.
Nghe khẩu khí của Tần Vô Song thì càng nghi ngờ thân phận của Tần Vô Song. Nếu người này đúng là đệ tử đích truyền được Nhị Điện chủ Tinh La Điện đích thân chọn như trong tin đồn vậy thì không phải họ gặp phiền phức lớn sao.
Trong tất cả các đệ tử của Tinh La Điện, có số ít đến từ các Công quốc, nhưng đa số không được xếp vào hàng nổi trội.
Đại Tấn Quốc cũng có hai người làm Đệ tử Trung tâm tại Tinh La Điện, tuy là Đệ tử Trung tâm, nhưng chỉ là chân phụ trong các Đệ tử Trung tâm, không có sức cạnh tranh, không thể vào được top đầu.
Mà đệ tử quan môn do đích thân Nhị Điện chủ chọn tất nhiên phải là đệ tử đặc biệt, tiền đồ rộng mở. Nếu đắc tội, lấy danh nghĩa Nhị Điện chủ xuất mã cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Võ Thánh hoàng bào có ý rút lui, có chút hối hận, việc gì phải làm khổ mình? Đại Ngô Quốc tự chuốc họa vào thân, có liên quan gì đến Đại Tấn Quốc?
Nhưng hôm nay đã trèo lên lưng hổ, thật là khó xuống.
Lúc này, Tần Vô Song nhíu mày nhìn sang hướng đông:
- Lại có người nữa đến rồi, hình như Dịch Trần Tử mà các vị đang mong chờ đến rồi!
- Dịch Trần Tử?
Võ Thánh hoàng bào sửng sốt, vội vận khí tức Tiên Thiên miễn cưỡng cảm ứng, lúc đầu không hề biết, là do không cảm ứng được khí tức Tiên Thiên.
Lúc sau mới có một chút cảm ứng, hình như đúng là có hai Tiên Thiên cường giả đang đến đây.
Tiên Thiên cường giả nếu không phải là cố ý thúc động khí tức Tiên Thiên, bình thường hai bên khó mà cảm nhận được khí tức Tiên Thiên của nhau, nhưng nếu có người cố ý thúc khí tức Tiên Thiên, dù ở xa mấy trăm dặm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Khí tức Tiên Thiên rất rõ ràng, đang tức tốc đi về phía này, chẳng lẽ, đích thân Dịch Trần Tử đến?
Nghĩ đến đây, thấy ánh mắt của Tần Vô Song càng phức tạp. Cậu thiếu niên này quả không đơn giản, họ phải toàn lực vận khí mới cảm nhận được một chút khí tức Tiên Thiên. Cậu thanh niên này sớm đã cảm nhận được. Độ nhạy cảm đối với khí tức Tiên Thiên của đối phương hơn họ rất nhiều. Đây là sự khác biệt cảnh giới, nghĩ cũng biết.
Họ đang có chút hoài nghi:
- Cậu thanh niên này có phải là Linh căn Tiên Thiên hay không? Nếu không còn trẻ như vậy, lại có cảnh giới đánh sợ như vậy?
Tần Vô Song phì một tiếng liếc mắt, đột nhiên hét lớn:
- Dịch Trần Tử các hạ, đã đến rồi sao phải trốn như vậy, hãy ra đi!
Dưới đất có hai bóng hình, một trước một sau đang đi đến, người đi trước, tóc bạc trắng, quả nhiên là Dịch Trần Tử Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc.
Người đi sau Dịch Trần Tử, là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, nhìn qua thì giống như một hương nông, vốn không có phong thái cường giả.
Nhưng nếu cảm nhận kỹ hơn, thì phát hiện, trên người người này, phát ra một khí rất mạnh làm người ta không dám xem nhẹ, đây là khí đặc biệt chỉ có Tiên Thiên cường giả mới có:
- Một khi phát ra là khí tức Tiên Thiên vô cùng mạnh!
Dịch Trần Tử thấy Tần Vô Song, tuy có chút lúng túng những vẫn tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tần Vô Song, lão phu đến lần này, không phải là gây thù với ngươi, mà có ý tốt, hi vọng Vô Song Hầu bình tâm nghe lão phu nói.
Khẩu khí mềm mỏng, đối với Dịch Trần Tử mà nói có thể nói là vô cùng hiếm thấy, lấy uy nghiêm của Dịch Trần Tử ở Công quốc vốn không thể có khẩu khí này.
Cảnh này, tự nhiên làm hai Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc rùng mình.
Là Võ Thánh một nước, vạn người kính ngưỡng họ, lúc ở các nước Đại, Thục, dù họ đi đến đâu cũng đều rất được tôn trọng.
Không ngờ hôm nay lại phải tức giận vì một thiếu niên Bách Việt Quốc thế này.
Đáng nhẫn hay không đáng nhẫn? Xem ra Bách Việt Quốc này thực sự là phải đánh, nếu không hoàn toàn không biết trời cao đất dày là gì, coi thường cả Đại Tấn Quốc! Đại Tấn Quốc là Công quốc Thượng phẩm trong Đế quốc Đại La, luôn là thế kiềng ba chân với Tây Sở Quốc và Ba Thục Quốc, có quyền uy rất cao trong các Công quốc của Đế quốc Đại La.
Trong mắt Đại Tấn Quốc, Bách Việt Quốc chẳng qua chỉ là Trung phẩm trong các Công quốc, vốn không cần coi trọng.
Lần này Bách Việt Quốc đột nhiên được thăng lên Công quốc Thượng phẩm, tuy có chút kinh ngạc, nhưng cũng cảm thấy chẳng qua chỉ là gặp may mà thôi.
Mà hôm nay, Bách Việt Quốc mà họ luôn coi thường lại khác thường như vậy, không những giết Đại Ngô Quốc vô cùng ác độc, mà đến Võ Thánh hộ quốc và Hoàng đế Đại Ngô Quốc cũng giết.
Hôm nay, Võ Thánh Đại Tấn Quốc họ đến là để hòa giải mẫu thuẫn, lại bị người khác không nhìn tới, đến Võ Thánh Đại Tấn Quốc cũng bị coi thường.
Người thanh niên ngông cuồng như vậy làm sao không làm cho người ta phẫn nộ? Hai người nhìn nhau, lập tức cùng nhau bay lên, hiển nhiên là muốn giữ Tần Vô Song lại.
Tần Vô Song biết hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc theo sau, nhưng cũng không để ý, các ngươi đã muốn theo thì hãy thử xem, rốt cục các ngươi có thủ đoạn gì?
Dịch Trần Tử, Võ Thánh Đệ nhất trong các Công quốc hắn còn không sợ, Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc mạnh, có thể mạnh hơn Dịch Trần Tử sao?
Vừa nghĩ đến đây, hắn liền có một chủ ý, quyết định đọ sức đôi chân với hai Võ Thánh của Đại Tấn Quốc, chơi trốn tìm, đùa một chút xem sao, cũng là để cho họ biết, Bách Việt Quốc không phải là không có người, không dễ bị ức hiếp như vậy.
Vừa có ý nghĩ này, Tần Vô Song cũng không vội, đi vòng quanh Đế Đô Đại Ngô Quốc, đọ sức đôi chân với hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc.
Trong khi đọ sức, Tần Vô Song cũng không nghỉ, phàm là qua vương công đại tộc phủ đệ của Đại Ngô Quốc, hay là qua trước cửa nhà quý tộc thế lực của Đế Đô Đại Ngô Quốc, hắn cũng vào dạo qua một vòng.
Mỗi lần dạo qua, Đại Ngô Quốc không tránh khỏi có vài tên tinh anh bỏ mạng.
Tần Vô Song biết, những quý tộc này đều là những tinh anh của Đại Ngô Quốc, những đội quân trưởng quan xâm lược Bách Việt Quốc, đa số đều xuất thân từ quý tộc. Giết họ, cũng không oan.
Nhất định phải giết Đại Ngô Quốc đến mức từ trên xuống dưới khi nhắc đến Bách Việt Quốc đều phải kinh sợ, giết đến mức Đại Ngô Quốc khó có thể hồi phục nguyên khí trong mấy chục năm tới thì mới thôi.
Đây chính là sự phản kích của Tần Vô Song đối với bọn xâm lược, là thái độ cứng rắn của Tần Vô Song.
Phạm đến uy nghiêm của quốc gia ta, phạm đến biên cảnh quốc gia ta, thì tất phải chết! Chỉ có ra tay tàn nhẫn như vậy, mới có thể chấn động bốn phương, mới làm cho các nước lớn chỉ trực nhăm nhe hiểu rằng, Bách Việt Quốc không phải là con mèo bị bệnh, không dễ ức hiếp như vậy.
Ức hiếp Bách Việt Quốc thì phải trả giá đắt, Đại Ngô Quốc chính là một tấm gương sống.
Hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc đã đuổi theo một ngày một đêm, đang rất khó thở, không phải là họ không dùng sức, cũng không phải không dùng đầu, nhưng dù họ có vắt óc suy nghĩ, dùng thủ đoạn gì cũng vẫn không ngăn cản được Tần Vô Song, không thể ngăn hắn giết người.
Tần Vô Song cố ý đùa giỡn họ một chút, cố ý đợi đến lúc họ gần đến nơi thì mới ung dung ra tay, sau đó trêu tức, đùa cợt vài câu, sau mới lại bay đi. Nguồn: http://truyenyy.com
Đây đúng là đánh vào mặt người khác, hai Võ Thánh Đại Tấn Quốc càng đuổi theo càng cảm thấy mất mặt, tốt xấu gì cũng là Tiên Thiên cường giả mấy chục năm lại không thể ngăn cản được một Tiên Thiên thanh niên mới xuất đạo không lâu, để hắn làm gì thì làm. Cơn tức giận này, nghĩ cũng biết.
Đã mấy lần, họ định từ bỏ, thấy đây rõ ràng là việc của Đại Ngô Quốc, sao họ phải bận tâm? Nhưng lòng tự tôn và tính hiếu thắng của một Tiên Thiên cường giả làm cho họ không thể từ bỏ. Càng cứng đầu, càng phải đuổi theo.
Một đêm đã qua, tinh thần Tần Vô Song vẫn rất hưng phấn, hắn vừa mới đi ra từ phủ của một gia tộc Đại phiệt, quay đầu lại cười lớn:
- Hai vị, đã đuổi một ngày một đêm, chắc đã mệt rồi chứ? Ha ha, còn hứng thú nữa không, chúng ta đấu tiếp, xuất phát từ đây, xem ai đến Đế Đô Đại Tấn Quốc trước?
Võ Thánh hoàng bào thở dài nói:
- Cậu thiếu niên, rốt cục cậu là ai? Bách Việt Quốc không thể nào có cường giả như cậu.
- Các hạ, ngươi hỏi như vậy, là không muốn đấu nữa rồi. Muốn chiến, thì đừng hỏi xuất xứ, hỏi rõ rồi trong lòng càng thêm gánh nặng, thì càng khó ra tay.
Tần Vô Song cố ý trêu tức.
- Hừ! Ngươi có bao nhiêu cái đầu. Đại Tấn Quốc ta tuy quen biết không rộng. nhưng cũng không đến nỗi.
- Vậy sao? Vậy thì đợi Dịch Trần Tử đến, ông ta sẽ tự nói cho các vị biết thân phận của ta, nói nhiều vô ích, hai vị, ta hỏi các vị một câu, có phải các vị muốn nhúng tay vào việc này? Nếu như vậy, ta phải đến Đế Đô Đại Tấn Quốc một lần.
Tần Vô Song nói giọng đầy uy hiếp.
Mặt Võ Thánh hoàng bào đanh lại:
- Cậu thiếu niên, ta khuyên ngươi một câu, làm người đừng quá ngông cuồng, còn trẻ mà có tu vi vậy thật đáng chúc mừng, nhưng ở Đế quốc Đại La, trẻ tuổi mà có tu vi như ngươi không chỉ có mình ngươi.
- Không chỉ có mình ta, những thanh niên như vậy ta cũng đã thấy không ít, nhưng điều đó có liên quan gì đến Đại Tấn Quốc ngươi?
Tần Vô Song hỏi lại.
- Ngươi gặp không ít?
Võ Thánh hoàng bào mặt biến sắc:
- Trừ phi ngươi cũng đến từ Tinh La Điện?
- Cũng đến từ Tinh La Điện?
Tần Vô Song lạnh lùng cười:
- Chữ "cũng" của ngươi là có ý gì? Hay là ngươi cũng đã từng đến Tinh La Điện?
Nghe Tần Vô Song nói như vậy, hơi chột dạ, ông ta đã nghe ra cậu thiếu niên này quả nhiên là đệ tử Tinh La Điện, đột nhiên nghĩ đến tin đồn có liên quan đến việc Bách Việt Quốc được thăng lên là Công quốc Thượng phẩm. Chẳng lẽ, cậu thiếu niên này là Quán quân Thí luyện Võ đồng được Nhị Điện chủ Tinh La Điện chọn lần này:
- Cậu thiếu niên, không biết Nhị Điện chủ Tinh La Điện có quan hệ gì với ngươi?
Tần Vô Song cười ha ha:
- Điều này không thể nói, nếu có hứng thú thì sao không đến Tinh La Điện nghe ngóng? Nếu không biết đường, ta có thể chỉ có các vị.
Sắc mặt của Võ Thánh hoàng bào càng khó nhìn hơn, Võ Thánh bên cạnh ông ta cũng rất cảnh giác. Tất nhiên, họ còn rất kiêng sợ với đệ tử Tinh La Điện.
Nghe khẩu khí của Tần Vô Song thì càng nghi ngờ thân phận của Tần Vô Song. Nếu người này đúng là đệ tử đích truyền được Nhị Điện chủ Tinh La Điện đích thân chọn như trong tin đồn vậy thì không phải họ gặp phiền phức lớn sao.
Trong tất cả các đệ tử của Tinh La Điện, có số ít đến từ các Công quốc, nhưng đa số không được xếp vào hàng nổi trội.
Đại Tấn Quốc cũng có hai người làm Đệ tử Trung tâm tại Tinh La Điện, tuy là Đệ tử Trung tâm, nhưng chỉ là chân phụ trong các Đệ tử Trung tâm, không có sức cạnh tranh, không thể vào được top đầu.
Mà đệ tử quan môn do đích thân Nhị Điện chủ chọn tất nhiên phải là đệ tử đặc biệt, tiền đồ rộng mở. Nếu đắc tội, lấy danh nghĩa Nhị Điện chủ xuất mã cũng không phải không có khả năng.
Nghĩ đến đây, Võ Thánh hoàng bào có ý rút lui, có chút hối hận, việc gì phải làm khổ mình? Đại Ngô Quốc tự chuốc họa vào thân, có liên quan gì đến Đại Tấn Quốc?
Nhưng hôm nay đã trèo lên lưng hổ, thật là khó xuống.
Lúc này, Tần Vô Song nhíu mày nhìn sang hướng đông:
- Lại có người nữa đến rồi, hình như Dịch Trần Tử mà các vị đang mong chờ đến rồi!
- Dịch Trần Tử?
Võ Thánh hoàng bào sửng sốt, vội vận khí tức Tiên Thiên miễn cưỡng cảm ứng, lúc đầu không hề biết, là do không cảm ứng được khí tức Tiên Thiên.
Lúc sau mới có một chút cảm ứng, hình như đúng là có hai Tiên Thiên cường giả đang đến đây.
Tiên Thiên cường giả nếu không phải là cố ý thúc động khí tức Tiên Thiên, bình thường hai bên khó mà cảm nhận được khí tức Tiên Thiên của nhau, nhưng nếu có người cố ý thúc khí tức Tiên Thiên, dù ở xa mấy trăm dặm vẫn có thể cảm nhận rõ ràng.
Khí tức Tiên Thiên rất rõ ràng, đang tức tốc đi về phía này, chẳng lẽ, đích thân Dịch Trần Tử đến?
Nghĩ đến đây, thấy ánh mắt của Tần Vô Song càng phức tạp. Cậu thiếu niên này quả không đơn giản, họ phải toàn lực vận khí mới cảm nhận được một chút khí tức Tiên Thiên. Cậu thanh niên này sớm đã cảm nhận được. Độ nhạy cảm đối với khí tức Tiên Thiên của đối phương hơn họ rất nhiều. Đây là sự khác biệt cảnh giới, nghĩ cũng biết.
Họ đang có chút hoài nghi:
- Cậu thanh niên này có phải là Linh căn Tiên Thiên hay không? Nếu không còn trẻ như vậy, lại có cảnh giới đánh sợ như vậy?
Tần Vô Song phì một tiếng liếc mắt, đột nhiên hét lớn:
- Dịch Trần Tử các hạ, đã đến rồi sao phải trốn như vậy, hãy ra đi!
Dưới đất có hai bóng hình, một trước một sau đang đi đến, người đi trước, tóc bạc trắng, quả nhiên là Dịch Trần Tử Đệ nhất Võ Thánh của Tây Sở Quốc.
Người đi sau Dịch Trần Tử, là một người đàn ông trung niên, tướng mạo bình thường, nhìn qua thì giống như một hương nông, vốn không có phong thái cường giả.
Nhưng nếu cảm nhận kỹ hơn, thì phát hiện, trên người người này, phát ra một khí rất mạnh làm người ta không dám xem nhẹ, đây là khí đặc biệt chỉ có Tiên Thiên cường giả mới có:
- Một khi phát ra là khí tức Tiên Thiên vô cùng mạnh!
Dịch Trần Tử thấy Tần Vô Song, tuy có chút lúng túng những vẫn tỏ ra bình tĩnh, thản nhiên nói:
- Tần Vô Song, lão phu đến lần này, không phải là gây thù với ngươi, mà có ý tốt, hi vọng Vô Song Hầu bình tâm nghe lão phu nói.
Khẩu khí mềm mỏng, đối với Dịch Trần Tử mà nói có thể nói là vô cùng hiếm thấy, lấy uy nghiêm của Dịch Trần Tử ở Công quốc vốn không thể có khẩu khí này.
Cảnh này, tự nhiên làm hai Võ Thánh hộ quốc Đại Tấn Quốc rùng mình.
/1046
|