- Hửm?
Tần Vô Song sau khi sửng sốt một chút, cũng là gật gật đầu:
- Lệnh tỷ nữ trung hào kiệt, nữ nhi không thua đấng mày râu, đã từng giúp ta không ít việc, quả thực có giao tình không tệ với ta.
- Chả trách, tỷ tỷ của ta mỗi lần gửi thư đều nhân tiện phải hỏi thăm một câu tình hình của ngươi. Nhất là lần trước ngươi về nước báo ơn, chém chết hai tên Võ Thánh, khiến cho tỷ ấy đánh giá ngươi vô cùng cao. Tỷ tỷ của ta nói, đầu năm sau muốn tới Tinh La Điện thăm ta, hi vọng đến lúc đó có thế gặp mặt ngươi, nói là cố nhân gặp gỡ.
- Đâu dám, đâu dám.
Tần Vô Song nhớ lại tác phong khí khái của Đồng Dao, tính cách trọng tình trọng nghĩa, cũng là có vài phần bội phục.
Đêm đó cùng Đồng Ngôn hẹn ước, để cho đám đệ tử đến từ Bách Việt Quốc tới lúc đó cùng nhau tập trung ở bên ngoài Thanh Vân Điện, Tần Vô Song sẽ phụ trách chiêu đãi.
Tần Vô Song hiện nay, tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh trong Thanh Vân Điện, chiêu đãi mấy gã đồng hương vẫn là có chút quyền hạn.
Đêm đó, Đồng Ngôn dẫn theo năm gã đệ tử khác của Bách Việt Quốc, tới ngoài cửa môn Thanh Vân Điện liền được Tần Vô Song dẫn vào ngoại điện, dùng trà bánh chiêu đãi.
Cũng đều là những đệ tử đến từ Bách Việt Quốc, tới giờ phút này, sự chênh lệch hoàn toàn được lộ ra. Nửa năm trước, bọn họ vẫn còn cùng đứng chung một vạch xuất phát, tranh đoạt chức Quán quân của Thí luyện Võ đồng.
Nhưng mà hôm nay, Tần Vô Song đã là Quán quân trong trận bài danh Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, còn bọn họ lại chỉ là những Đệ tử Sơ cấp không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy khung cảnh nguy nga đồ sộ tráng lệ, đại khí thâm nghiêm của Thanh Vân Điện, càng làm cho bọn chúng sản sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao, bọn họ biết, cả đời này của mình cũng không thể nào tiếp cận đến thành tựu của Tần Vô Song.
Tần Vô Song ngay từ lúc còn chưa có nhập môn, liền được thủ tọa của Thanh Vân Điện xem trọng, mà bọn họ chỉ có thể bái một vị Trưởng lão làm môn hạ, từ lúc bắt đầu đã có một sự chênh lệch. Sau khi nhập môn, Tần Vô Song trực tiếp là Đệ tử Cao cấp, mà bọn họ lại vẫn chỉ là Đệ tử Sơ cấp.
Lúc sát hạch trong Khảo hạch Cuối năm, thành tích kiểm tra của bọn họ chỉ thường thường, còn Tần Vô Song lại trong kỳ Khảo hạch Đệ tử Cao cấp độc chiếm ngôi đầu, đạt được thành tích thăng cấp sáu hạng mục đạt điểm tối đa, ghi chép vào bản kỷ lục.
Sau đó lại càng cao không thể tưởng, trực tiếp đạt chiếc ghế Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm. Từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể là những kẻ đứng ở phía dưới ngưỡng vọng nhìn lên mà thôi.
Tây Môn Tinh sau khi đi thăm bên ngoại điện của Thanh Vân Điện, chậc chậc tán thưởng:
- Vô Song Hầu, lúc trước ở châu thành Nam Vân Châu, ta liền biết ngươi không phải là vật trong ao bình thường, nhưng nói thật, không thể tưởng tượng nổi ngươi lại có thể có tiềm năng to lớn đến như thế này, có thể nói là một bước bay lên tận trời à. Hẳn là ở toàn Đế quốc Đại La lúc này cũng đang thịnh truyền một truyền kỳ thần thoại như ngươi? Tin rằng tin tức Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm sẽ nhanh chóng truyền về Bách Việt Quốc, tất nhiên sẽ khiến cho toàn quốc sục sôi, vạn dân sùng bái.
Vạn Kim Bằng với Hạ Tử trọng trước kia cũng có chút hoài nghi với thực lực của Tần Vô Song, ít nhất thì trước khi xảy ra chuyện giao chuyên ở Tây Phong Ao, cùng Tề Ngâm Phong giao chiến, bọn họ cũng có một loại hoài nghi như vậy. Nhưng mà sự thực lại nói cho bọn họ biết cái gì gọi là kỳ tích. Từ giờ phút này, bọn họ ở trong Thanh Vân Điện lại càng có thể cảm nhận loại kỳ tích trang nghiêm mà thần thánh này.
- Ha ha, ngẫm lại chúng ta cũng thật là may mắn, làm một Đệ tử Sơ cấp lại có thể cùng đệ tử kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ ở Tinh La Điện tụ họp thế này. Nói ra, cũng sợ làm cho vô số kẻ hâm mộ không thôi?
Hạ Tử Trọng cũng là thở dài, hắn cũng bị khí thế lành lạnh của Thanh Vân Điện làm cho tới mức sợ hãi rồi.
Trong lòng đối với sư môn của cấp bậc Điện chủ lại sinh ra một sự sùng bái không gì sánh bằng. Chỉ là một ngày làm thầy, suốt ngày là cha, sư môn của cấp bậc Điện chủ này chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội bước lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vạn Kim Bằng là một kẻ chủ nghĩa thực dụng, cười nói:
- Vô Song Hầu, tất cả mọi người đều là đồng hương, sau này ở trong tu luyện có vấn đề gì, xin Vô Song Hầu vui lòng chỉ giáo à.
Đồng Ngôn vội nói:
- Vô Song một lòng nhiệt tâm, những việc nhỏ ấy, khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Nếu đều là đồng hương, mọi người có thời gian luận bàn, cũng không có vấn đề gì. Cho dù không phải là đồng hương, đều là đệ tử của Tinh La Điện, giữa hai bên có vấn đề gì, luận bàn trao đổi cũng là chuyện tự nhiên. Mấy người các ngươi cũng không cần có cảm giác bó buộc gì cả.
Tần Vô Song có thể nhìn ra mấy tên này hiện tại vẫn có chút không được tự nhiên. Hắn cũng có thể hiểu được, xét đến cùng với địa vị của bọn họ hiện tại, tới được Thanh Vân Điện, thì quả thực cũng khó có thể tự nhiên cho được.
Hắn nói như vậy, bọn người Đồng Ngôn mới thoáng thả lỏng một chút, đề tài cũng phát triển ra một chút, có một chút nghi vấn về phương diện tu luyện cũng đều dồn dập hỏi.
Sáu người này, tới nay cũng đều là Hậu Thiên võ giả, nhưng vẫn còn xa chưa đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, bởi vậy vấn đề của bọn họ với Tần Vô Song mà nói căn bản là việc đơn giản, hai ba câu chỉ điểm là khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng tâm đắc. Buổi tụ hội đêm đó, đến tận đêm khuya lúc này mới giải tán.
Chẳng mấy chốc mà đã là ngày ba mươi tết. Một ngày mà tất cả các đệ tử của Tinh La Điện đều từ tất cả các nơi tu luyện đều đi ra, nghỉ ngơi thư giãn, cái gì mà tu luyện, cái gì mà bế quan, tất cả đều gạt hết sang một bên.
Một ngày cuối cùng của năm cũ, đón một năm mới, tất nhiên là phải thả lỏng thời gian. Đây cũng là mùa xuân đầu tiên mà Tần Vô Song rời xa trấn Đông Lâm.
Cái gọi là ngày vui nhớ người thân gấp bội, Tần Vô Song tham gia ngày hội năm mới vui vẻ, tự nhiên có chút cảm giác nhớ quê hương. Tuy rằng hắn xa quê hương cũng chưa quá một tháng nhưng nhớ tới phụ thân, nhớ tới tỷ tỷ, còn tên tiểu tử chưa ra đời trong bụng của tỷ tỷ, nghĩ tới đó trong lòng Tần Vô Song chợt thấy ấm áp vô cùng.
Tiếng chiêng trống vang lên, tiếng các loại pháo nổ vang, các loại hoan ca hỉ lạc, tất cả đều quanh quẩn khắp nơi trên bầu trời của Tinh La Điện. Tinh La Điện lúc này là ngày có cảm giác tình người ấm áp nhất trong một năm.
Tần Vô Song cùng với những huynh đệ bổn môn cũng tụ hội một trận. Dưới sự tổ chức của Chu Phù, một đám nam nữ đệ tử cùng biến Thanh Vân Điện thành một nơi không khí vui tươi dào dạt, nơi nơi chăng đèn kết hoa, tràn ngập hương vị năm mới.
Tần Vô Song lại là có chút bất ngờ ngoài dự kiến, trong ấn tượng của hắn, cho rằng đại tông môn của Tinh La Điện này ngoài tu luyện thì đáng lẽ sẽ không thể làm những thứ thế tục thế này, để ý quá mức tới những nghi lễ rườm rà. Lại không nghĩ tới cả Tinh La Điện này lại cùng với thế tục giống nhau, vô cùng coi trọng ngày lễ mừng năm mới này, không khí cũng nồng nhiệt hơn nhiều.
Đêm trừ tịch, tất cả các đệ tử của Thanh Vân Điện đều tụ tập thành một đường, cùng nhau ăn mừng.
Tiệc tối qua đi, Truân Trung Trì cho gọi Tần Vô Song.
- Sư phụ, có điều gì cần dặn dò?
Tần Vô Song đi đến trước mặt Truân Trung Trì hỏi.
- Cái vấn đề mà ngươi nói hôm trước, ta hôm nay tìm Đại Điện chủ để nói chuyện, thật không ngờ buổi nói chuyện này lại khiến Đại Điện chủ cũng vô cùng thổn thức. Vô Song, ngươi có biết Đại Điện chủ nói gì không?
- Đệ tử không biết!
Tần Vô Song mỉm cười.
Truân Trung Trì cười nói:
- Đại Điện chủ thở dài một trận, sau đó rất xúc động nói cho ta biết: Lão Nhị, ta chờ mấy người các ngươi nói câu này đã rất nhiều năm rồi, cuối cùng giờ phút này, ngươi là kẻ đầu tiên nói lên sự việc này. Vi sư nghe xong lời này lúc ấy liền xấu hổ vô cùng. Thì ra hắn cũng luôn lo lắng như vậy, vì việc này mà tranh đấu trong lòng. Vô Song, vi sư hổ thẹn à, luôn luôn nghĩ cách tranh đấu với nhất mạch Đại Điện chủ một thời gian nhưng lại là tự thu hẹp tầm nhìn của mình. Nếu như không có ngươi làm kinh động kẻ đang trong giấc mộng như ta, thật không biết ta sẽ u mê đến lúc nào. Đại Điện chủ có thể bảo trì sự tỉnh táo như vậy đủ thấy ở cảnh giới của hắn hơn mấy kẻ bọn ta rất xa. Thanh Vân Điện ngay cả mười hạng đầu của Đệ tử Trung tâm cũng chiếm đi, vậy mà cảnh giới của vi sư lại vẫn như cũ, vẫn phải nhìn lên sự tồn tại của Đại Điện chủ.
Liếc nhìn ánh mắt của Tần Vô Song, trong ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi, ngưỡng mộ:
- Vô Song, lúc Đại Điện chủ nghe ta nói là vấn đề này do ngươi đưa ra, khiến hắn vô cùng giật mình, hắn muốn gặp một mình ngươi, cùng ngươi đàm đạo. Ngươi có dám đi không?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đại Điện chủ là người đứng đầu của Tinh La Điện, ông ta cần gặp đệ tử, đệ tử bất kể dám hay không dám thì vẫn cần đi bái kiến ông ấy. Đệ tử nghĩ Đại Điện chủ và sư phụ giống nhau vậy, đều là bậc trưởng giả khoan dung nhân hậu, Vô Song cũng không có gì để sợ cả.
Truân Trung Trì cười ha hả:
- Đại Điện chủ vốn là nhân hậu độ lượng, người người của Tinh La Điện đều biết. Còn vi sư ta, có lẽ ở trong mắt mấy kẻ các ngươi thì cũng khoan dung độ lượng, nhưng ở trong mắt các đệ tử các mạch ngoài Thanh Vân Điện này thì e rằng là một kẻ vô cùng nghiêm khác, một lão già không cần nhân tình.
Tần Vô Song mỉm cười, hắn biết tính cách của sư phụ, đối với nhất mạch của mình thì khoan dung hiền từ, vô cùng bao che, thành ra các đệ tử bên ngoài nhìn vào xem ra thật không có chút nhân tình. Nhưng nói cho cùng thì tính cách của sư phụ vẫn là không mất đi sự khoan dung độ lượng.
Được rồi, ngươi mau đi đi, Đại Điện chủ nói sau buổi tiệc đêm hôm nay, hắn ở Trích Tinh Đài chờ ngươi.
- Trích Tinh Đài?
Tần Vô Song kinh ngạc hỏi lại.
- Thế nào?
Truân Trung Trì cười tủm tỉm nói:
- Trích Tinh Đài kia là nơi mà chỉ có mấy lão gia hỏa chúng ta này mới có tư cách lên, Đại Điện chủ tiếp kiến ngươi ở đó, quy cách đãi ngộ khá là cao đó.
Trích Tinh Đài, là ở một địa phương cao nhất ở phía sau khu vực Diễn võ đài, xây dựng nên một tòa đài dựng đứng, cao thẳng lên tận trời xanh, trời tiếp giáp đất, khí thế vô cùng to lớn. Bình thường năm vị Điện chủ xem các môn hạ đệ tử quyết đấu mới lên trên đó, vô cùng thiêng liêng cao quý. Tần Vô Song nghe nói Đại Điện chủ ở đó chờ hắn, tự nhiên có chút giật mình, liền hướng Trích Tinh Đài đi tới.
Không ngừng hướng tới chỗ cao kia mà vất vả đi tới, rốt cục cũng tới dưới chân Trích Tinh Đài, Tần Vô Song từ dưới đi lên, giống như phải trèo lên mấy chục tầng tháp cao vậy, thật không dễ dàng gì mới lên tới đỉnh lầu. Gió lạnh thổi không ngừng, nhìn xuống bên dưới Tinh La Điện giống như các quân cờ vậy, các điện các cung, các lầu các sảnh được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, giống như những quân cờ bình thường được xếp ngay ngắn trên bàn cờ. Bởi vậy cũng có thể thấy được địa thế nơi đây cao đến như thế nào.
- Đệ tử Tần Vô Song bái kiến Đại Điện chủ!
Tần Vô Song hướng về phía một đạo thân ảnh đứng bên trong góc tối, như có như không, mờ mờ ảo ảo mà thi lễ.
- Tần Vô Song…
Đại Điện chủ chậm rãi xoay người lại, trên mặt lộ một tia cười thần bí:
- Ngươi tới rồi!
- Đệ tử phụng mệnh của sư phụ, đặc biệt đến bái kiến Đại Điện chủ.
- Ừm, Bổn Điện chủ không phải là nói ngươi giờ phút này tới đây, mà là nói vị thiên tài mà tạo hóa an bài cho Tinh La Điện ta, cuối cùng cũng đã tới.
Đại Điện chủ Trác Bất Đàn khẽ cười, vẫy vẫy tay, ý bảo Tần Vô Song qua đó.
Tần Vô Song chậm rãi tiến tới, cảm thụ được gió lạnh ập mặt mà tới, cảm nhận được nơi này là một nơi vô cùng cao, nhìn cả Tinh La Điện ở dưới mặt, trong nhất thời có một loại cảm giác kỳ diệu dâng trào trong lòng.
- Tần Vô Song, đứng ở nơi này, có phải là có cảm giác chỗ cao lạnh lẽo, không thể chịu nổi đúng không?
Tần Vô Song trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, trong ý niệm nhất thời của hắn lúc vừa rồi quả thực là trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy, mà Đại Điện chủ, chẳng lẽ lại có năng lực thần kỳ đọc được lòng người sao?
Tần Vô Song sau khi sửng sốt một chút, cũng là gật gật đầu:
- Lệnh tỷ nữ trung hào kiệt, nữ nhi không thua đấng mày râu, đã từng giúp ta không ít việc, quả thực có giao tình không tệ với ta.
- Chả trách, tỷ tỷ của ta mỗi lần gửi thư đều nhân tiện phải hỏi thăm một câu tình hình của ngươi. Nhất là lần trước ngươi về nước báo ơn, chém chết hai tên Võ Thánh, khiến cho tỷ ấy đánh giá ngươi vô cùng cao. Tỷ tỷ của ta nói, đầu năm sau muốn tới Tinh La Điện thăm ta, hi vọng đến lúc đó có thế gặp mặt ngươi, nói là cố nhân gặp gỡ.
- Đâu dám, đâu dám.
Tần Vô Song nhớ lại tác phong khí khái của Đồng Dao, tính cách trọng tình trọng nghĩa, cũng là có vài phần bội phục.
Đêm đó cùng Đồng Ngôn hẹn ước, để cho đám đệ tử đến từ Bách Việt Quốc tới lúc đó cùng nhau tập trung ở bên ngoài Thanh Vân Điện, Tần Vô Song sẽ phụ trách chiêu đãi.
Tần Vô Song hiện nay, tuyệt đối là đại danh đỉnh đỉnh trong Thanh Vân Điện, chiêu đãi mấy gã đồng hương vẫn là có chút quyền hạn.
Đêm đó, Đồng Ngôn dẫn theo năm gã đệ tử khác của Bách Việt Quốc, tới ngoài cửa môn Thanh Vân Điện liền được Tần Vô Song dẫn vào ngoại điện, dùng trà bánh chiêu đãi.
Cũng đều là những đệ tử đến từ Bách Việt Quốc, tới giờ phút này, sự chênh lệch hoàn toàn được lộ ra. Nửa năm trước, bọn họ vẫn còn cùng đứng chung một vạch xuất phát, tranh đoạt chức Quán quân của Thí luyện Võ đồng.
Nhưng mà hôm nay, Tần Vô Song đã là Quán quân trong trận bài danh Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện, còn bọn họ lại chỉ là những Đệ tử Sơ cấp không đáng nhắc tới.
Nhìn thấy khung cảnh nguy nga đồ sộ tráng lệ, đại khí thâm nghiêm của Thanh Vân Điện, càng làm cho bọn chúng sản sinh ra một loại cảm giác ngưỡng mộ núi cao, bọn họ biết, cả đời này của mình cũng không thể nào tiếp cận đến thành tựu của Tần Vô Song.
Tần Vô Song ngay từ lúc còn chưa có nhập môn, liền được thủ tọa của Thanh Vân Điện xem trọng, mà bọn họ chỉ có thể bái một vị Trưởng lão làm môn hạ, từ lúc bắt đầu đã có một sự chênh lệch. Sau khi nhập môn, Tần Vô Song trực tiếp là Đệ tử Cao cấp, mà bọn họ lại vẫn chỉ là Đệ tử Sơ cấp.
Lúc sát hạch trong Khảo hạch Cuối năm, thành tích kiểm tra của bọn họ chỉ thường thường, còn Tần Vô Song lại trong kỳ Khảo hạch Đệ tử Cao cấp độc chiếm ngôi đầu, đạt được thành tích thăng cấp sáu hạng mục đạt điểm tối đa, ghi chép vào bản kỷ lục.
Sau đó lại càng cao không thể tưởng, trực tiếp đạt chiếc ghế Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm. Từ nay về sau, bọn họ chỉ có thể là những kẻ đứng ở phía dưới ngưỡng vọng nhìn lên mà thôi.
Tây Môn Tinh sau khi đi thăm bên ngoại điện của Thanh Vân Điện, chậc chậc tán thưởng:
- Vô Song Hầu, lúc trước ở châu thành Nam Vân Châu, ta liền biết ngươi không phải là vật trong ao bình thường, nhưng nói thật, không thể tưởng tượng nổi ngươi lại có thể có tiềm năng to lớn đến như thế này, có thể nói là một bước bay lên tận trời à. Hẳn là ở toàn Đế quốc Đại La lúc này cũng đang thịnh truyền một truyền kỳ thần thoại như ngươi? Tin rằng tin tức Quán quân của trận thi đấu bài danh Đệ tử Trung tâm sẽ nhanh chóng truyền về Bách Việt Quốc, tất nhiên sẽ khiến cho toàn quốc sục sôi, vạn dân sùng bái.
Vạn Kim Bằng với Hạ Tử trọng trước kia cũng có chút hoài nghi với thực lực của Tần Vô Song, ít nhất thì trước khi xảy ra chuyện giao chuyên ở Tây Phong Ao, cùng Tề Ngâm Phong giao chiến, bọn họ cũng có một loại hoài nghi như vậy. Nhưng mà sự thực lại nói cho bọn họ biết cái gì gọi là kỳ tích. Từ giờ phút này, bọn họ ở trong Thanh Vân Điện lại càng có thể cảm nhận loại kỳ tích trang nghiêm mà thần thánh này.
- Ha ha, ngẫm lại chúng ta cũng thật là may mắn, làm một Đệ tử Sơ cấp lại có thể cùng đệ tử kiệt xuất nhất của thế hệ trẻ ở Tinh La Điện tụ họp thế này. Nói ra, cũng sợ làm cho vô số kẻ hâm mộ không thôi?
Hạ Tử Trọng cũng là thở dài, hắn cũng bị khí thế lành lạnh của Thanh Vân Điện làm cho tới mức sợ hãi rồi.
Trong lòng đối với sư môn của cấp bậc Điện chủ lại sinh ra một sự sùng bái không gì sánh bằng. Chỉ là một ngày làm thầy, suốt ngày là cha, sư môn của cấp bậc Điện chủ này chỉ sợ cả đời này bọn họ cũng không có cơ hội bước lên. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Vạn Kim Bằng là một kẻ chủ nghĩa thực dụng, cười nói:
- Vô Song Hầu, tất cả mọi người đều là đồng hương, sau này ở trong tu luyện có vấn đề gì, xin Vô Song Hầu vui lòng chỉ giáo à.
Đồng Ngôn vội nói:
- Vô Song một lòng nhiệt tâm, những việc nhỏ ấy, khẳng định sẽ không thành vấn đề.
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Nếu đều là đồng hương, mọi người có thời gian luận bàn, cũng không có vấn đề gì. Cho dù không phải là đồng hương, đều là đệ tử của Tinh La Điện, giữa hai bên có vấn đề gì, luận bàn trao đổi cũng là chuyện tự nhiên. Mấy người các ngươi cũng không cần có cảm giác bó buộc gì cả.
Tần Vô Song có thể nhìn ra mấy tên này hiện tại vẫn có chút không được tự nhiên. Hắn cũng có thể hiểu được, xét đến cùng với địa vị của bọn họ hiện tại, tới được Thanh Vân Điện, thì quả thực cũng khó có thể tự nhiên cho được.
Hắn nói như vậy, bọn người Đồng Ngôn mới thoáng thả lỏng một chút, đề tài cũng phát triển ra một chút, có một chút nghi vấn về phương diện tu luyện cũng đều dồn dập hỏi.
Sáu người này, tới nay cũng đều là Hậu Thiên võ giả, nhưng vẫn còn xa chưa đạt đến Chân Võ Cảnh Cửu đẳng, bởi vậy vấn đề của bọn họ với Tần Vô Song mà nói căn bản là việc đơn giản, hai ba câu chỉ điểm là khiến cho bọn họ cảm thấy vô cùng tâm đắc. Buổi tụ hội đêm đó, đến tận đêm khuya lúc này mới giải tán.
Chẳng mấy chốc mà đã là ngày ba mươi tết. Một ngày mà tất cả các đệ tử của Tinh La Điện đều từ tất cả các nơi tu luyện đều đi ra, nghỉ ngơi thư giãn, cái gì mà tu luyện, cái gì mà bế quan, tất cả đều gạt hết sang một bên.
Một ngày cuối cùng của năm cũ, đón một năm mới, tất nhiên là phải thả lỏng thời gian. Đây cũng là mùa xuân đầu tiên mà Tần Vô Song rời xa trấn Đông Lâm.
Cái gọi là ngày vui nhớ người thân gấp bội, Tần Vô Song tham gia ngày hội năm mới vui vẻ, tự nhiên có chút cảm giác nhớ quê hương. Tuy rằng hắn xa quê hương cũng chưa quá một tháng nhưng nhớ tới phụ thân, nhớ tới tỷ tỷ, còn tên tiểu tử chưa ra đời trong bụng của tỷ tỷ, nghĩ tới đó trong lòng Tần Vô Song chợt thấy ấm áp vô cùng.
Tiếng chiêng trống vang lên, tiếng các loại pháo nổ vang, các loại hoan ca hỉ lạc, tất cả đều quanh quẩn khắp nơi trên bầu trời của Tinh La Điện. Tinh La Điện lúc này là ngày có cảm giác tình người ấm áp nhất trong một năm.
Tần Vô Song cùng với những huynh đệ bổn môn cũng tụ hội một trận. Dưới sự tổ chức của Chu Phù, một đám nam nữ đệ tử cùng biến Thanh Vân Điện thành một nơi không khí vui tươi dào dạt, nơi nơi chăng đèn kết hoa, tràn ngập hương vị năm mới.
Tần Vô Song lại là có chút bất ngờ ngoài dự kiến, trong ấn tượng của hắn, cho rằng đại tông môn của Tinh La Điện này ngoài tu luyện thì đáng lẽ sẽ không thể làm những thứ thế tục thế này, để ý quá mức tới những nghi lễ rườm rà. Lại không nghĩ tới cả Tinh La Điện này lại cùng với thế tục giống nhau, vô cùng coi trọng ngày lễ mừng năm mới này, không khí cũng nồng nhiệt hơn nhiều.
Đêm trừ tịch, tất cả các đệ tử của Thanh Vân Điện đều tụ tập thành một đường, cùng nhau ăn mừng.
Tiệc tối qua đi, Truân Trung Trì cho gọi Tần Vô Song.
- Sư phụ, có điều gì cần dặn dò?
Tần Vô Song đi đến trước mặt Truân Trung Trì hỏi.
- Cái vấn đề mà ngươi nói hôm trước, ta hôm nay tìm Đại Điện chủ để nói chuyện, thật không ngờ buổi nói chuyện này lại khiến Đại Điện chủ cũng vô cùng thổn thức. Vô Song, ngươi có biết Đại Điện chủ nói gì không?
- Đệ tử không biết!
Tần Vô Song mỉm cười.
Truân Trung Trì cười nói:
- Đại Điện chủ thở dài một trận, sau đó rất xúc động nói cho ta biết: Lão Nhị, ta chờ mấy người các ngươi nói câu này đã rất nhiều năm rồi, cuối cùng giờ phút này, ngươi là kẻ đầu tiên nói lên sự việc này. Vi sư nghe xong lời này lúc ấy liền xấu hổ vô cùng. Thì ra hắn cũng luôn lo lắng như vậy, vì việc này mà tranh đấu trong lòng. Vô Song, vi sư hổ thẹn à, luôn luôn nghĩ cách tranh đấu với nhất mạch Đại Điện chủ một thời gian nhưng lại là tự thu hẹp tầm nhìn của mình. Nếu như không có ngươi làm kinh động kẻ đang trong giấc mộng như ta, thật không biết ta sẽ u mê đến lúc nào. Đại Điện chủ có thể bảo trì sự tỉnh táo như vậy đủ thấy ở cảnh giới của hắn hơn mấy kẻ bọn ta rất xa. Thanh Vân Điện ngay cả mười hạng đầu của Đệ tử Trung tâm cũng chiếm đi, vậy mà cảnh giới của vi sư lại vẫn như cũ, vẫn phải nhìn lên sự tồn tại của Đại Điện chủ.
Liếc nhìn ánh mắt của Tần Vô Song, trong ánh mắt tràn đầy sự khen ngợi, ngưỡng mộ:
- Vô Song, lúc Đại Điện chủ nghe ta nói là vấn đề này do ngươi đưa ra, khiến hắn vô cùng giật mình, hắn muốn gặp một mình ngươi, cùng ngươi đàm đạo. Ngươi có dám đi không?
Tần Vô Song mỉm cười nói:
- Đại Điện chủ là người đứng đầu của Tinh La Điện, ông ta cần gặp đệ tử, đệ tử bất kể dám hay không dám thì vẫn cần đi bái kiến ông ấy. Đệ tử nghĩ Đại Điện chủ và sư phụ giống nhau vậy, đều là bậc trưởng giả khoan dung nhân hậu, Vô Song cũng không có gì để sợ cả.
Truân Trung Trì cười ha hả:
- Đại Điện chủ vốn là nhân hậu độ lượng, người người của Tinh La Điện đều biết. Còn vi sư ta, có lẽ ở trong mắt mấy kẻ các ngươi thì cũng khoan dung độ lượng, nhưng ở trong mắt các đệ tử các mạch ngoài Thanh Vân Điện này thì e rằng là một kẻ vô cùng nghiêm khác, một lão già không cần nhân tình.
Tần Vô Song mỉm cười, hắn biết tính cách của sư phụ, đối với nhất mạch của mình thì khoan dung hiền từ, vô cùng bao che, thành ra các đệ tử bên ngoài nhìn vào xem ra thật không có chút nhân tình. Nhưng nói cho cùng thì tính cách của sư phụ vẫn là không mất đi sự khoan dung độ lượng.
Được rồi, ngươi mau đi đi, Đại Điện chủ nói sau buổi tiệc đêm hôm nay, hắn ở Trích Tinh Đài chờ ngươi.
- Trích Tinh Đài?
Tần Vô Song kinh ngạc hỏi lại.
- Thế nào?
Truân Trung Trì cười tủm tỉm nói:
- Trích Tinh Đài kia là nơi mà chỉ có mấy lão gia hỏa chúng ta này mới có tư cách lên, Đại Điện chủ tiếp kiến ngươi ở đó, quy cách đãi ngộ khá là cao đó.
Trích Tinh Đài, là ở một địa phương cao nhất ở phía sau khu vực Diễn võ đài, xây dựng nên một tòa đài dựng đứng, cao thẳng lên tận trời xanh, trời tiếp giáp đất, khí thế vô cùng to lớn. Bình thường năm vị Điện chủ xem các môn hạ đệ tử quyết đấu mới lên trên đó, vô cùng thiêng liêng cao quý. Tần Vô Song nghe nói Đại Điện chủ ở đó chờ hắn, tự nhiên có chút giật mình, liền hướng Trích Tinh Đài đi tới.
Không ngừng hướng tới chỗ cao kia mà vất vả đi tới, rốt cục cũng tới dưới chân Trích Tinh Đài, Tần Vô Song từ dưới đi lên, giống như phải trèo lên mấy chục tầng tháp cao vậy, thật không dễ dàng gì mới lên tới đỉnh lầu. Gió lạnh thổi không ngừng, nhìn xuống bên dưới Tinh La Điện giống như các quân cờ vậy, các điện các cung, các lầu các sảnh được sắp xếp ngay ngắn có thứ tự, giống như những quân cờ bình thường được xếp ngay ngắn trên bàn cờ. Bởi vậy cũng có thể thấy được địa thế nơi đây cao đến như thế nào.
- Đệ tử Tần Vô Song bái kiến Đại Điện chủ!
Tần Vô Song hướng về phía một đạo thân ảnh đứng bên trong góc tối, như có như không, mờ mờ ảo ảo mà thi lễ.
- Tần Vô Song…
Đại Điện chủ chậm rãi xoay người lại, trên mặt lộ một tia cười thần bí:
- Ngươi tới rồi!
- Đệ tử phụng mệnh của sư phụ, đặc biệt đến bái kiến Đại Điện chủ.
- Ừm, Bổn Điện chủ không phải là nói ngươi giờ phút này tới đây, mà là nói vị thiên tài mà tạo hóa an bài cho Tinh La Điện ta, cuối cùng cũng đã tới.
Đại Điện chủ Trác Bất Đàn khẽ cười, vẫy vẫy tay, ý bảo Tần Vô Song qua đó.
Tần Vô Song chậm rãi tiến tới, cảm thụ được gió lạnh ập mặt mà tới, cảm nhận được nơi này là một nơi vô cùng cao, nhìn cả Tinh La Điện ở dưới mặt, trong nhất thời có một loại cảm giác kỳ diệu dâng trào trong lòng.
- Tần Vô Song, đứng ở nơi này, có phải là có cảm giác chỗ cao lạnh lẽo, không thể chịu nổi đúng không?
Tần Vô Song trong mắt lộ ra một chút kinh ngạc, trong ý niệm nhất thời của hắn lúc vừa rồi quả thực là trong đầu hiện lên suy nghĩ như vậy, mà Đại Điện chủ, chẳng lẽ lại có năng lực thần kỳ đọc được lòng người sao?
/1046
|