Vi Dực lập tức hiểu ra gã áo bào xám kia ẩn nấp dưới đất, hắn có thể đột ngột xông lên bất cứ lúc nào và tấn công bằng đòn chí mạng.
Vậy là hắn cùng Tần Vô Song cẩn thận từng chút một vận toàn lực Thần thức để cảm ứng linh lực dưới đất, chỉ cần có chút động tĩnh gì thôi là Thiền Dực Đao sẽ không do dự mà đánh xuống.
Trốn dưới đất cố nhiên có thể tấn công đột ngột, nhưng cũng không dễ tránh đòn tấn công từ phía trên. Do đó mà hắn giả thần giả quỷ như vậy cũng chỉ là có cơ hội năm mươi năm mươi mà thôi. Nếu làm tốt có thể tập kích đối thủ, nhưng tính nhầm thì ngược lại sẽ bị đối thủ tấn công trước.
Sau khi đám sư huynh đệ lùi ra rồi, Vi Dực ra hiệu cho Tần Vô Song, giả vờ hét:
- Tần sư đệ, ta sang bên kia, đệ ở đây canh chừng nhé!
- Được!
Tần Vô Song hiểu ý, tay nắm chắc Tử Dương Kiếm, chuẩn bị khí thế.
Vi Dực nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, khoảng ba mươi trượng thì bỗng quay người lại, chân đạp một cái lăng không nhảy trở về.
Đúng lúc đó, Tần Vô Song hai tay nắm chắc Tử Dương Kiếm hét lớn:
- Mở!
Tử Dương Kiếm như diệt thế thần khí chém vỡ mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất rùng rùng rung chuyển, nứt ra hai bên tạo thành một vết nứt dài, sâu tới hai ba mươi mét!
Có thể nói chiêu này Tần Vô Song đã dùng hết tu vi của toàn thân, toàn lực chém xuống, uy lực đương nhiên long trời lở đất.
Mặt đất bị tách ra làm đôi, có nghĩa là nếu gã áo bào xám kia muốn xông ra từ đây thì lớp đất đá chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Quả nhiên, lúc này hắn đang mò mẫm chui lên trên bỗng cảm thấy có ánh sáng chiếu xuống, nhưng hắn cũng không hoảng sợ, chỉ cười hung hăng, liên tục đâm thương lên trên.
Xoẹt xoẹt xoẹt, mặt đất không ngừng bắn ra linh lực công kích, giống như đạn bắn từ dưới đất lên vậy.
Sự tấn công của gã áo bào xám không hề gây thương tổn gì đến Tần Vô Song. Các chiêu tấn công vụn vặt như vậy thì càng không có sức uy hiếp. Tần Vô Song cũng không khách khí, thuận theo vết nứt, Tử Dương Kiếm lại được giương lên, rồi "xoẹt" chém một nhát!
Chiêu này lại càng dễ như chém đậu phụ, vết nứt lại tách thêm về hai bên tạo nên một cái hố rộng khoảng mười trượng. Như vậy là ý định dựa vào lòng đất chiến đấu của gã áo bào xám không được như ý rồi.
Quan trọng nhất là, ở dưới mặt đất, dù gì hắn tấn công cũng không được thoải mái như ở bên trên. Hắn có thể thở được ở dưới đất hoàn toàn là dựa vào linh lực tự cung tự cấp. Một khi cần tấn công và phòng ngự, sự hô hấp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Do đó mà hắn không thể ở lại lâu dưới mặt đất.
Thấy Tần Vô Song làm như vậy, biết việc trốn mãi dưới đất cũng không phải cách, hắn dùng ngọn thương đem theo khí kình xoáy ốc đâm thẳng lên trên.
Tần Vô Song thầm cảm thán, đòn công kích của hắn quả nhiên giống với con Phong Lang kia, nhưng uy lực thì mạnh gấp đôi.
Khí kình xoáy ốc này chưa ra khỏi mặt đất thì Tần Vô Song đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó rồi.
Cơ thể như chim yến đạp nước, điểm chân vài cái, tránh xa vết nứt do đối phương tạo ra.
Uỳnh!
Gã áo bào xám phá đất bay ra, mặt mày đầy đất cát.
Đúng lúc đó Vi Dực hét lớn, đệ nhất thức Thiên Tuyệt Tam Đao đang chờ bộc phát được đánh ra, lần này Vi Dực nhằm vào ba vị trí chí mạng trên người của gã áo bào xám.
Tần Vô Song nhìn thấy rõ ràng, Tử Dương Kiếm vung lên, tinh quang lấp loáng, ra liền ba chiêu đánh lần lượt vào lông mày, ngực và bụng.
Toàn thân gã áo bào xám kia, trên dưới đều bị các đòn tấn công nhưng hắn không chút sợ hãi, khí kình xoáy ốc không ngừng cuồn cuộn xông thẳng lên không trung.
Xoẹt!!
Linh lực lao vào nhau, hư không rung chuyển, dường như bị trận chiến kinh thiên động địa này làm rung chuyển mặt đất, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên không dứt.
Phía bên ngoài gã áo bào xám có một lớp linh lực phòng ngự được tạo nên từ khí kình xoáy ốc, chặn hết toàn bộ mọi đòn công kích!
Hắn bay lên cao rồi lộn ngược người, đầu chúi xuống đất, chân chổng lên trời và lại lao xuống. Cây thương nhằm thẳng hướng Vi Dực, dáng như chim ưng phát động tập kích bất ngờ.
Vù!
Đất cát lại tung bay mù mịt, đá sỏi bay tứ tung. Tay cầm đao khẽ chuyển, Vi Dực lật tay chém vào cán thương của gã áo bào xám.
Uỳnh!
Lại là sự đối chọi mạnh mẽ. Đao thế của Vi Dực tuy mạnh nhưng bị va chạm như vậy, khí huyết cũng cuồn cuộn lên trong người.
Còn tên kia, hắn không phải không chịu bất lợi gì, cánh tay run bần bật, rõ ràng là đã bị chiêu của Vi Dực chấn động, hổ khẩu đã chảy máu.
Gần như cùng lúc đó Tần Vô Song đã nhìn thấy cơ hội, Tử Dương Kiếm vung lên đâm về phía lưng gã áo bào xám, nhưng hắn đã nhanh chóng lách người sang trái, miệng hét:
- Ỷ đông hiếp yếu, có gì là bản lĩnh?
Đến lúc này gã áo bào xám cũng không còn lưu luyến gì đánh nhau nữa. Hắn chuẩn bị rút lui, vì hắn biết đối diện hai kẻ kia, hắn tuyệt đối không thể có chút lợi thế nào.
Trong lòng phẫn uất, hắn nghĩ:
- Nếu Tiểu Phong không chết, nó liên thủ với ta thì cần gì lo không giải quyết được hai kẻ kia? Hừ, hôm nay lùi một bước, đợi khi ta có kế sách hay, không đường hoàng được, lẽ nào không thể áp sát, đánh lén sao? Bọn này thủ đoạn không tầm thường, chắc là lũ khốn của Tinh La Điện?
Nhưng mà, khi hắn đang nghĩ chuyện rút lui thì khí thế vô hình chung đã xuống dốc nhanh chóng. Quan trọng là sự công kích của Tần Vô Song giống như hồ điệp xuyên hoa, nhẹ nhàng, bất định, khiến hắn căn bản không thể ung dung mà rút lui được. Còn Vi Dực thấy có cơ hội lập tức lao lên hợp công. Như vậy gã áo bào xám đã bị kẹp trong sự tấn công từ hai bên trái phải, trong lòng thầm kêu khổ. Nhưng tuy ở thế hạ phong nhưng hắn vẫn còn chống cự được.
Đúng lúc đó, tay trái của Tần Vô Song đã bắt đầu tụ khí thế, suy nghĩ trong đầu một phân thành hai, tự nhiên vô cùng, thành thục vô cùng. Ác mộng của gã áo bào xám kia cuối cùng cũng đến rồi, đây mới là ác mộng thực sự.
Cục diện vốn là hai đánh một, nay vì pháp quyết biến thái Nhất Tâm Nhị Dụng của Tần Vô Song mà đã thành ba đánh một.
Gã áo bào xám cảm thấy xung quanh bốn bề đều bị tấn công, dù hắn có tránh né thế nào thì cũng được chỗ này nhưng hỏng chỗ khác, lúc nào cũng thấy không an toàn.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song giỏi nhất là loại cận chiến này, ưu thế nhỏ, nhanh, hiệu quả được phát huy tối đa. Chỉ một ngón tay không ngừng điểm trong không khí mà khiến gã áo bào xám đến thời gian thở cũng không có nữa.
Vào lúc hắn chán nản tột cùng, chậm chân mất một chút, bị dư thế của một đạo đao phong của Vi Dực đánh trúng, khiến động tác của gã áo bào xám càng trở nên bất tiện hơn.
Hắn thấy thủ đoạn biến thái của Tần Vô Song thì tập trung đối phó hắn trước, đẩy Vi Dực xuống vị trí thứ yếu. Như vậy, Vi Dực tìm cơ hội tấn công tập kích hắn cũng không phải khó.
Có được lần một thì lần hai, lần ba cũng không còn khó khăn nữa, Tần Vô Song điểm tay liền ba cái, một đạo kiếm khí bắn thẳng vào ngực đối phương.
Kiếm khí bị lớp hộ giáp linh khí làm giảm bớt vài phần sức mạnh nhưng điều đó cũng chỉ đảm bảo hắn không chết tại trận, một ngụm máu tươi đã không kìm được mà phụt ra.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm liên tiếp đánh ra, một lần nữa trúng mục tiêu, gã áo bào xám hét lớn một tiếng, ánh mắt đầy phẫn nộ, định cùng Tần Vô Song quyết tử, nhưng do hắn bị thương nên hành động chậm chạp, vừa mới chuẩn bị ra chiêu thì bị Vi Dực đâm một đao từ phía sau.
Thiền Dực Đao mỏng như cánh ve, xoẹt qua như chém đậu hủ, ánh sáng đao quang lóe lên chém gã áo bào xám thành hai phần. Nửa người trên vẫn giữ tư thế đâm về phía Tần Vô Song, ngã vật ra, máu tươi tung tóe khắp trời.
Tần Vô Song và Vi Dực cùng thở ra một hơi dài, ánh mắt đầy mừng rỡ. Nếu hắn bỏ chạy từ dưới mặt đất, không xông lên thì căn bản là không thể giết được hắn. Cuối cùng vẫn hình thành được thế tấn công hai bên mới giữ chân được hắn. Hai người không thể không thừa nhận, tên không biết lai lịch này quả thực rất bá đạo. Vi Dực gọi:
- Các vị sư đệ, qua đây hết đi!
Rồi dùng Thiền Dực Đao gỡ y phục của tên này ra, rõ ràng là muốn tìm đầu mối, xem hắn rốt cuộc là từ đâu đến mà lại có thực lực như vậy. Nhưng đáng tiếc, tìm khắp người mà không có được chút đầu mối nào.
- Tần sư đệ, vụ thảm sát ở trấn Tử Vân rõ ràng không phải là việc một mình hắn có thể làm. Dù hắn có là Trung Linh võ giả thì cũng không thể giết sạch mấy vạn người, không thể nào mà một người cũng không chạy thoát. Chuyện này chắc chắn có nội tình.
Tần Vô Song trầm ngâm:
- Muốn giết mấy vạn người ít nhất phải điều động quân đội chính quy, ít ra cũng phải trên ba nghìn người mới có thể giết hết cả trấn Tử Vân. Lực lượng lớn như vậy không thể nào rút lui sạch sẽ như vậy, trên đường đi chắc chắn phải có dấu vết.
- Đúng thế, đáng tiếc là hiện trường bị người của Chân Võ Thánh Địa Ba Thục Quốc làm loạn lên rồi. Muốn tìm dấu vết thù phải vào Bích Phù Sơn tìm.
Vi Dực than thở.
- Chắc chắn sẽ có đầu mối, Ba Lập Minh đã tìm được con đường đó chắc chắn là nơi có đầu mối. Chỉ có điều Ba Lập Minh vào sâu trong Bích Phù Sơn gặp phải tên này và linh thú khế ước của hắn nên mới gặp bất hạnh. Nay hắn đã chết, chúng ta có thể tìm lại một lần nữa.
Đề nghị này của Tần Vô Song lập tức được mọi người ủng hộ.
Mười người cùng trở về doanh địa, Miêu Trung Hiệp đã bị thương cần điều dưỡng, mọi người sau khi bàn tính quyết định hôm sau xuất phát. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chiều tối, phía sau doanh địa có một đoàn người ngựa đến, Lữ Đằng và Triệu Mục Chi chặn đối phương lại, lại chính là một Võ Thánh hộ quốc khác của Ba Thục Quốc.
Võ Thánh hộ quốc này Tần Vô Song cũng không lạ, chỉ việc hắn không có lông mày thôi là Tần Vô Song không nhận nhầm:
- Nhị vị sư huynh, cho hắn vào đi, người này cũng là Võ Thánh của Ba Thục Quốc.
Võ Thánh không có lông mày nghe giọng của Tần Vô Song thì giật mình rồi nhìn tướng mạo, chỉ thấy là một gương mặt lạ lẫm, hắn đâu có biết tất cả đều đeo mặt nạ.
Nhưng hắn sớm đã có báo cáo của thủ hạ, biết những người này đến từ Đế quốc Đại La, là cường giả của Tinh La Điện. Hắn cung kính hành lễ:
- Tôn Vô Mi xin bái kiến chư vị cường giả Đại chủ quốc.
Tần Vô Song cười:
- Tôn Vô Mi, còn nhớ ta không?
- Ngài…
Tôn Vô Mi khựng lại một chút, rồi nghi hoặc nói:
- Có phải là Vô Song Hầu vang danh thiên hạ?
Chu Phù cười:
- Gì mà Vô Song Hầu, đó là chuyện xưa rồi. Vô Song huynh đệ của ta nay đã là Đại La Quốc Sĩ, là Quán quân Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện!
Tôn Vô Mi kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên cường giả của Tinh La Điện đã đến, liền thả lỏng toàn thân, nhiều cường giả đến như vậy, Ba Thục Quốc có thể biến nguy thành an rồi!
Vậy là hắn cùng Tần Vô Song cẩn thận từng chút một vận toàn lực Thần thức để cảm ứng linh lực dưới đất, chỉ cần có chút động tĩnh gì thôi là Thiền Dực Đao sẽ không do dự mà đánh xuống.
Trốn dưới đất cố nhiên có thể tấn công đột ngột, nhưng cũng không dễ tránh đòn tấn công từ phía trên. Do đó mà hắn giả thần giả quỷ như vậy cũng chỉ là có cơ hội năm mươi năm mươi mà thôi. Nếu làm tốt có thể tập kích đối thủ, nhưng tính nhầm thì ngược lại sẽ bị đối thủ tấn công trước.
Sau khi đám sư huynh đệ lùi ra rồi, Vi Dực ra hiệu cho Tần Vô Song, giả vờ hét:
- Tần sư đệ, ta sang bên kia, đệ ở đây canh chừng nhé!
- Được!
Tần Vô Song hiểu ý, tay nắm chắc Tử Dương Kiếm, chuẩn bị khí thế.
Vi Dực nhẹ nhàng di chuyển về phía trước, khoảng ba mươi trượng thì bỗng quay người lại, chân đạp một cái lăng không nhảy trở về.
Đúng lúc đó, Tần Vô Song hai tay nắm chắc Tử Dương Kiếm hét lớn:
- Mở!
Tử Dương Kiếm như diệt thế thần khí chém vỡ mặt đất.
Uỳnh!
Mặt đất rùng rùng rung chuyển, nứt ra hai bên tạo thành một vết nứt dài, sâu tới hai ba mươi mét!
Có thể nói chiêu này Tần Vô Song đã dùng hết tu vi của toàn thân, toàn lực chém xuống, uy lực đương nhiên long trời lở đất.
Mặt đất bị tách ra làm đôi, có nghĩa là nếu gã áo bào xám kia muốn xông ra từ đây thì lớp đất đá chắc chắn sẽ có động tĩnh.
Quả nhiên, lúc này hắn đang mò mẫm chui lên trên bỗng cảm thấy có ánh sáng chiếu xuống, nhưng hắn cũng không hoảng sợ, chỉ cười hung hăng, liên tục đâm thương lên trên.
Xoẹt xoẹt xoẹt, mặt đất không ngừng bắn ra linh lực công kích, giống như đạn bắn từ dưới đất lên vậy.
Sự tấn công của gã áo bào xám không hề gây thương tổn gì đến Tần Vô Song. Các chiêu tấn công vụn vặt như vậy thì càng không có sức uy hiếp. Tần Vô Song cũng không khách khí, thuận theo vết nứt, Tử Dương Kiếm lại được giương lên, rồi "xoẹt" chém một nhát!
Chiêu này lại càng dễ như chém đậu phụ, vết nứt lại tách thêm về hai bên tạo nên một cái hố rộng khoảng mười trượng. Như vậy là ý định dựa vào lòng đất chiến đấu của gã áo bào xám không được như ý rồi.
Quan trọng nhất là, ở dưới mặt đất, dù gì hắn tấn công cũng không được thoải mái như ở bên trên. Hắn có thể thở được ở dưới đất hoàn toàn là dựa vào linh lực tự cung tự cấp. Một khi cần tấn công và phòng ngự, sự hô hấp chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng. Do đó mà hắn không thể ở lại lâu dưới mặt đất.
Thấy Tần Vô Song làm như vậy, biết việc trốn mãi dưới đất cũng không phải cách, hắn dùng ngọn thương đem theo khí kình xoáy ốc đâm thẳng lên trên.
Tần Vô Song thầm cảm thán, đòn công kích của hắn quả nhiên giống với con Phong Lang kia, nhưng uy lực thì mạnh gấp đôi.
Khí kình xoáy ốc này chưa ra khỏi mặt đất thì Tần Vô Song đã cảm nhận được sức mạnh to lớn của nó rồi.
Cơ thể như chim yến đạp nước, điểm chân vài cái, tránh xa vết nứt do đối phương tạo ra.
Uỳnh!
Gã áo bào xám phá đất bay ra, mặt mày đầy đất cát.
Đúng lúc đó Vi Dực hét lớn, đệ nhất thức Thiên Tuyệt Tam Đao đang chờ bộc phát được đánh ra, lần này Vi Dực nhằm vào ba vị trí chí mạng trên người của gã áo bào xám.
Tần Vô Song nhìn thấy rõ ràng, Tử Dương Kiếm vung lên, tinh quang lấp loáng, ra liền ba chiêu đánh lần lượt vào lông mày, ngực và bụng.
Toàn thân gã áo bào xám kia, trên dưới đều bị các đòn tấn công nhưng hắn không chút sợ hãi, khí kình xoáy ốc không ngừng cuồn cuộn xông thẳng lên không trung.
Xoẹt!!
Linh lực lao vào nhau, hư không rung chuyển, dường như bị trận chiến kinh thiên động địa này làm rung chuyển mặt đất, những tiếng ầm ầm không ngừng vang lên không dứt.
Phía bên ngoài gã áo bào xám có một lớp linh lực phòng ngự được tạo nên từ khí kình xoáy ốc, chặn hết toàn bộ mọi đòn công kích!
Hắn bay lên cao rồi lộn ngược người, đầu chúi xuống đất, chân chổng lên trời và lại lao xuống. Cây thương nhằm thẳng hướng Vi Dực, dáng như chim ưng phát động tập kích bất ngờ.
Vù!
Đất cát lại tung bay mù mịt, đá sỏi bay tứ tung. Tay cầm đao khẽ chuyển, Vi Dực lật tay chém vào cán thương của gã áo bào xám.
Uỳnh!
Lại là sự đối chọi mạnh mẽ. Đao thế của Vi Dực tuy mạnh nhưng bị va chạm như vậy, khí huyết cũng cuồn cuộn lên trong người.
Còn tên kia, hắn không phải không chịu bất lợi gì, cánh tay run bần bật, rõ ràng là đã bị chiêu của Vi Dực chấn động, hổ khẩu đã chảy máu.
Gần như cùng lúc đó Tần Vô Song đã nhìn thấy cơ hội, Tử Dương Kiếm vung lên đâm về phía lưng gã áo bào xám, nhưng hắn đã nhanh chóng lách người sang trái, miệng hét:
- Ỷ đông hiếp yếu, có gì là bản lĩnh?
Đến lúc này gã áo bào xám cũng không còn lưu luyến gì đánh nhau nữa. Hắn chuẩn bị rút lui, vì hắn biết đối diện hai kẻ kia, hắn tuyệt đối không thể có chút lợi thế nào.
Trong lòng phẫn uất, hắn nghĩ:
- Nếu Tiểu Phong không chết, nó liên thủ với ta thì cần gì lo không giải quyết được hai kẻ kia? Hừ, hôm nay lùi một bước, đợi khi ta có kế sách hay, không đường hoàng được, lẽ nào không thể áp sát, đánh lén sao? Bọn này thủ đoạn không tầm thường, chắc là lũ khốn của Tinh La Điện?
Nhưng mà, khi hắn đang nghĩ chuyện rút lui thì khí thế vô hình chung đã xuống dốc nhanh chóng. Quan trọng là sự công kích của Tần Vô Song giống như hồ điệp xuyên hoa, nhẹ nhàng, bất định, khiến hắn căn bản không thể ung dung mà rút lui được. Còn Vi Dực thấy có cơ hội lập tức lao lên hợp công. Như vậy gã áo bào xám đã bị kẹp trong sự tấn công từ hai bên trái phải, trong lòng thầm kêu khổ. Nhưng tuy ở thế hạ phong nhưng hắn vẫn còn chống cự được.
Đúng lúc đó, tay trái của Tần Vô Song đã bắt đầu tụ khí thế, suy nghĩ trong đầu một phân thành hai, tự nhiên vô cùng, thành thục vô cùng. Ác mộng của gã áo bào xám kia cuối cùng cũng đến rồi, đây mới là ác mộng thực sự.
Cục diện vốn là hai đánh một, nay vì pháp quyết biến thái Nhất Tâm Nhị Dụng của Tần Vô Song mà đã thành ba đánh một.
Gã áo bào xám cảm thấy xung quanh bốn bề đều bị tấn công, dù hắn có tránh né thế nào thì cũng được chỗ này nhưng hỏng chỗ khác, lúc nào cũng thấy không an toàn.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm của Tần Vô Song giỏi nhất là loại cận chiến này, ưu thế nhỏ, nhanh, hiệu quả được phát huy tối đa. Chỉ một ngón tay không ngừng điểm trong không khí mà khiến gã áo bào xám đến thời gian thở cũng không có nữa.
Vào lúc hắn chán nản tột cùng, chậm chân mất một chút, bị dư thế của một đạo đao phong của Vi Dực đánh trúng, khiến động tác của gã áo bào xám càng trở nên bất tiện hơn.
Hắn thấy thủ đoạn biến thái của Tần Vô Song thì tập trung đối phó hắn trước, đẩy Vi Dực xuống vị trí thứ yếu. Như vậy, Vi Dực tìm cơ hội tấn công tập kích hắn cũng không phải khó.
Có được lần một thì lần hai, lần ba cũng không còn khó khăn nữa, Tần Vô Song điểm tay liền ba cái, một đạo kiếm khí bắn thẳng vào ngực đối phương.
Kiếm khí bị lớp hộ giáp linh khí làm giảm bớt vài phần sức mạnh nhưng điều đó cũng chỉ đảm bảo hắn không chết tại trận, một ngụm máu tươi đã không kìm được mà phụt ra.
Thiên Mạch Ngưng Kình Kiếm liên tiếp đánh ra, một lần nữa trúng mục tiêu, gã áo bào xám hét lớn một tiếng, ánh mắt đầy phẫn nộ, định cùng Tần Vô Song quyết tử, nhưng do hắn bị thương nên hành động chậm chạp, vừa mới chuẩn bị ra chiêu thì bị Vi Dực đâm một đao từ phía sau.
Thiền Dực Đao mỏng như cánh ve, xoẹt qua như chém đậu hủ, ánh sáng đao quang lóe lên chém gã áo bào xám thành hai phần. Nửa người trên vẫn giữ tư thế đâm về phía Tần Vô Song, ngã vật ra, máu tươi tung tóe khắp trời.
Tần Vô Song và Vi Dực cùng thở ra một hơi dài, ánh mắt đầy mừng rỡ. Nếu hắn bỏ chạy từ dưới mặt đất, không xông lên thì căn bản là không thể giết được hắn. Cuối cùng vẫn hình thành được thế tấn công hai bên mới giữ chân được hắn. Hai người không thể không thừa nhận, tên không biết lai lịch này quả thực rất bá đạo. Vi Dực gọi:
- Các vị sư đệ, qua đây hết đi!
Rồi dùng Thiền Dực Đao gỡ y phục của tên này ra, rõ ràng là muốn tìm đầu mối, xem hắn rốt cuộc là từ đâu đến mà lại có thực lực như vậy. Nhưng đáng tiếc, tìm khắp người mà không có được chút đầu mối nào.
- Tần sư đệ, vụ thảm sát ở trấn Tử Vân rõ ràng không phải là việc một mình hắn có thể làm. Dù hắn có là Trung Linh võ giả thì cũng không thể giết sạch mấy vạn người, không thể nào mà một người cũng không chạy thoát. Chuyện này chắc chắn có nội tình.
Tần Vô Song trầm ngâm:
- Muốn giết mấy vạn người ít nhất phải điều động quân đội chính quy, ít ra cũng phải trên ba nghìn người mới có thể giết hết cả trấn Tử Vân. Lực lượng lớn như vậy không thể nào rút lui sạch sẽ như vậy, trên đường đi chắc chắn phải có dấu vết.
- Đúng thế, đáng tiếc là hiện trường bị người của Chân Võ Thánh Địa Ba Thục Quốc làm loạn lên rồi. Muốn tìm dấu vết thù phải vào Bích Phù Sơn tìm.
Vi Dực than thở.
- Chắc chắn sẽ có đầu mối, Ba Lập Minh đã tìm được con đường đó chắc chắn là nơi có đầu mối. Chỉ có điều Ba Lập Minh vào sâu trong Bích Phù Sơn gặp phải tên này và linh thú khế ước của hắn nên mới gặp bất hạnh. Nay hắn đã chết, chúng ta có thể tìm lại một lần nữa.
Đề nghị này của Tần Vô Song lập tức được mọi người ủng hộ.
Mười người cùng trở về doanh địa, Miêu Trung Hiệp đã bị thương cần điều dưỡng, mọi người sau khi bàn tính quyết định hôm sau xuất phát. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
Chiều tối, phía sau doanh địa có một đoàn người ngựa đến, Lữ Đằng và Triệu Mục Chi chặn đối phương lại, lại chính là một Võ Thánh hộ quốc khác của Ba Thục Quốc.
Võ Thánh hộ quốc này Tần Vô Song cũng không lạ, chỉ việc hắn không có lông mày thôi là Tần Vô Song không nhận nhầm:
- Nhị vị sư huynh, cho hắn vào đi, người này cũng là Võ Thánh của Ba Thục Quốc.
Võ Thánh không có lông mày nghe giọng của Tần Vô Song thì giật mình rồi nhìn tướng mạo, chỉ thấy là một gương mặt lạ lẫm, hắn đâu có biết tất cả đều đeo mặt nạ.
Nhưng hắn sớm đã có báo cáo của thủ hạ, biết những người này đến từ Đế quốc Đại La, là cường giả của Tinh La Điện. Hắn cung kính hành lễ:
- Tôn Vô Mi xin bái kiến chư vị cường giả Đại chủ quốc.
Tần Vô Song cười:
- Tôn Vô Mi, còn nhớ ta không?
- Ngài…
Tôn Vô Mi khựng lại một chút, rồi nghi hoặc nói:
- Có phải là Vô Song Hầu vang danh thiên hạ?
Chu Phù cười:
- Gì mà Vô Song Hầu, đó là chuyện xưa rồi. Vô Song huynh đệ của ta nay đã là Đại La Quốc Sĩ, là Quán quân Đệ tử Trung tâm của Tinh La Điện!
Tôn Vô Mi kinh ngạc, thầm nghĩ quả nhiên cường giả của Tinh La Điện đã đến, liền thả lỏng toàn thân, nhiều cường giả đến như vậy, Ba Thục Quốc có thể biến nguy thành an rồi!
/1046
|