Những người qua được châu thành đều vô cùng hân hoan. Họ biết cứ đi thẳng đường quan đạo này là đến quận La Giang, đến quận La Giang cũng có nghĩa là đến khu quy hoạch của Thiên Tứ Vương Phủ rồi.
Nghĩ đến đây bước chân của họ càng nhanh hơn, họ muốn đến Thiên Tứ Vương Phủ càng sớm càng giúp được sớm, chỉ có vậy họ mới cảm thấy an tâm.
Lần này đến quận La Giang họ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, mà ngược lại, bên ngoài thành quận La Giang còn dựng rất nhiều căn lều, mỗi căn thậm chí có thể ở được trăm người, trong khu vực rộng lớn, có đến mấy trăm căn lều như vậy.
Bên ngoài thành cũng có người chuyên chịu trách nhiệm đón tiếp, thấy tốp dân đầu tiên liền nói với họ:
- Chư vị hương thân, Thiên Tứ Vương biết chư vị từ xa đến giúp đỡ Thiên Tứ Vương Phủ, vì thế đã dựng lều làm nơi ăn ở cho mọi người. Vì số người nhiều, sắp xếp trong phủ không được tiện nên đành dựng ở chỗ này, có phần sơ sài nhưng chống gió rất tốt, đặc biệt thích hợp với mùa đông. Trong mỗi căn có một trăm chỗ nằm, mỗi chỗ đều có lót rơm và sợi bông, mọi người chỉ cần đặt chăn đệm xuống là có thể ngủ.
Những người dân đó đều ngẩn ngơ, cảm động vô cùng. Họ không thể ngờ chưa giúp được gì mà Thiên Tứ Vương Phủ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho họ rồi.
- Một ngày ba bữa cơm đều do Thiên Tứ Vương Phủ phụ trách, mọi người không cần lo về mặt này. Vương gia chỉ có một yêu cầu là mọi người cần phải an phận, ở xa quê mọi người không được gây sự đánh nhau. Vương gia hi vọng mọi người đến đây bình an thì trở về cũng bình an.
Mắt của những người dân này đều đỏ hoe, không kìm được mà quệt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Vị Vương gia quan tâm đến mọi người như vậy quả thật có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy.
- Thật hi vọng Thiên Tứ Vương gia sống đến nghìn tuổi để con cháu đời sau của chúng ta cũng được hưởng ân trạch của Vương gia. Thiên Tứ Vương thiên tuế! Thiên Tứ Vương thiên tuế!
Mọi người phấn khích hét to.
Hương dân trong vùng quản lý của Thiên Tứ Lĩnh tự phát đến trợ giúp xây dựng Vương phủ, chuyện này đã lan truyền, gây chấn động cả nước, khiến Hoàng đế Bách Việt Quốc cũng cảm động, vậy là ban cho lương thực tiền bạc, biểu dương Thiên Tứ Vương yêu dân như con, cũng là để giải quyết vấn đề lương thực cho hàng vạn nhân công.
Chân Thánh Võ Địa đương nhiên cũng có thưởng. Như vậy, những người dân phu không chỉ một ngày ba bữa được ăn no, duy trì được sức khỏe dồi dào mà còn được ăn không ít đồ ngon nữa. Ngoài ra, Thiên Tứ Vương còn hạ lệnh, phàm những dân phu đến trợ giúp, vào xuân trở về quê mỗi người đều được phát hai mươi lạng bạc trắng.
Hàng vạn dân phu, bằng với hai mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng chút tiền này Thiên Tứ Vương Phủ vẫn lo đủ. Các loại phong thưởng từ đủ mọi mặt và tiền thuế từ các châu các quận khiến sản nghiệp của Thiên Tứ Vương Phủ cũng tăng cao. Tuy không giàu có dư giả bằng ba Vương phủ khác nhưng hai mươi vạn lượng vẫn có thể phân phối được. Đương nhiên, sau khi hàng vạn dân phu tập hợp, các châu các quận dưới quyền quản lý của Thiên Tứ Vương Phủ đua nhau hạ lệnh, dân phu bản địa không được phép đến Thiên Tứ Vương Phủ để tránh tạo gánh nặng quá lớn cho Thiên Tứ Vương Phủ nữa.
Có hàng vạn dân phu này, tốc độ xây dựng Vương phủ tăng lên nhanh chóng. Đương nhiên điều này để nói sau.
Lại nói đến việc Tần Vô Song trở về Vương phủ đương nhiên gây chấn động. Nội bộ Vương phủ được một trận vui mừng nổ trời. Tần Tụ lúc này đã có con trai ba tháng tuổi, lấy tên là Đạt Hề Thành.
Khắp trên dưới Vương phủ tràn ngập không khí vui tươi chúc mừng Vô Song Hầu khải hoàn trở về. Điều khiến Tần Vô Song vui mừng gấp mấy lần đó là phụ thân và tỷ phu tu luyện bí điển mà hắn truyền thụ đến nay tu vi đã nâng cao đến gần cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng! Đặc biệt là tỷ phu Đạt Hề Minh, đã vào được Chân Võ Cảnh Cửu đẳng!
Tần Vô Song vô cùng vui mừng, với điều kiện thân thể của Đạt Hề Minh lúc này, tác dụng của Nhục Thân Kim Đan trong một năm đã rèn cơ thể hắn đủ mạnh, cũng thúc đẩy hắn nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Đến nay, tỷ phu Đạt Hề Minh có lẽ có thể dùng Cực phẩm Sơ Linh Đan rồi.
Đương nhiên Tần Vô Song cũng không vội gì, dù sao lần này hắn cũng ở lại Vương phủ một thời gian, tiện thể giám sát việc xây dựng bên trong Vương phủ. Kiến trúc chủ thể của toàn Thiên Tứ Vương Thành trong giai đoạn thi công, mà việc tu sửa Thiên Tứ Vương Phủ cũng đang thi công, hai bên không hề xung đột lẫn nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Điều Tần Vô Song quan tâm hơn là khu săn bắn hậu viện Vương phủ. Theo phụ thân nói mật đạo đã được đào xong, điểm xuất phát của mật đạo không phải trong phòng Tần Liên Sơn mà là ở phòng vợ chồng Tần Tụ.
Tần Vô Song biết dụng tâm của phụ thân, đáng thương cho tấm lòng của các bậc phụ mẫu. Đường mật đạo này, nói trắng ra thì rất có khả năng là thông đạo chạy trốn. Tần Liên Sơn làm như vậy có nghĩa là đã đem hi vọng sống sót đầu tiên cấp cho con gái và con rể. Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Với tình hình phát triển hiện nay của Tần gia, trong số các Công quốc căn bản đã không còn nước nào có thể uy hiếp đến Tần gia nữa rồi.
- Phụ thân, ngày mai con đưa cha đi xem mật đạo, đồng thời nói lại cho cha và tỷ phu khẩu quyết khởi động các cơ quan trong đó. Chỉ là những cơ quan này ít nhất phải có cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh thì mới khởi động được. Vì thế con nói cho hai người trước. Mà Tần gia ta có lẽ cũng sắp xuất hiện một Tiên Thiên cường giả rồi.
Tần Vô Song cảm khái.
- Tiên Thiên cường giả?
Ngữ khí của Tần Liên Sơn có phần chờ đợi, mấy năm trước khi Tần gia vẫn chưa được mở mặt, tu vi của Tần Liên Sơn mới chỉ ở giai đoạn Chân Võ Cảnh Nhất đẳng.
Thế mà đến nay, mới chỉ vài năm Tần Liên Sơn đã ở giai đoạn Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Mọi việc dường như một giấc mơ nhưng lại diễn ra trước mặt ông một cách chân thực.
Tần gia cũng nhảy vọt lên thành Vương tộc, hơn nữa lại là Vương tộc mà đến Hoàng đế Bách Việt Quốc cũng phải nịnh nọt. Mọi cái đương nhiên là đều nhờ Vô Song.
- Phụ thân, còn nhớ hai viên đan dược con đưa hai người uống hồi năm ngoái, lần đầu tiên con về nhà không?
- Nhớ, con nói đó là Nhục Thân Kim Đan.
- Đúng là Nhục Thân Kim Đan, xem ra con đã đánh giá thấp tác dụng của nó. Nhục Thân Kim Đan này có thể khiến tu vi tăng cao. Một năm tích lũy dường như đã có hiệu quả bằng ba năm mà con dự tính. Tỷ phu nay cũng là giai đoạn Chân Võ Cảnh Cửu đẳng rồi. Con thấy, trong vòng một năm huynh ấy có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên!
- Trong một năm?
Tần Liên Sơn kinh ngạc.
- Một năm!
Tần Vô Song khẳng định:
- Đừng xem thường Nhục Thân Kim Đan này! Hơn nữa đan dược con đưa mọi người lần này công hiệu vô cùng. Con đưa cho Tử Bào Võ Thánh một viên đã lập tức giúp hắn có cảnh giới Tiên Thiên. Mà cảnh giới Tiên Thiên trong một năm của hắn đã bì kịp được với cảnh giới Tiên Thiên mấy chục năm của Cừu Lệnh Đức lão ca. Cha nói xem hiệu quả của viên đan này thế nào?
Tần Liên Sơn chép miệng:
- Đó là thần đan diệu dược gì vậy?
- Viên đan này tên là Cực phẩm Sơ Linh Đan! Tiên Thiên cường giả bình thường, hoặc là tự ngộ, hoặc là dùng đan dược để đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Nếu dùng đan dược bình thường chưa chắc đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa dù có đột phá thì trên con đường đó tiềm lực cũng rất bị hạn chế. Nhưng Cực phẩm Sơ Linh Đan này lại khác. Không những có thể vững vàng đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà sau khi lên cảnh giới Tiên Thiên tiềm lực còn thâm hậu hơn cả tự ngộ.
- Cực phẩm Sơ Linh Đan…
Ánh mắt Tần Liên Sơn tràn ngập sự mừng rỡ:
- Cảnh giới Tiên Thiên, Vô Song, theo con nói thì ta và tỷ phu của con đều có hi vọng đột phá cảnh giới Tiên Thiên phải không?
- Phụ thân, với tiến độ tu luyện của cha, con nghĩ trong ba năm chắc chắn cha có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên!
Tần Vô Song nói vô cùng chắc chắn khiến Tần Liên Sơn mừng vô cùng, nhưng vẫn điềm tĩnh:
- Chuyện này tạm thời chưa nên nói rộng ra vội.
Tối hôm đó Vương phủ Tần gia thiết đãi tiệc tẩy trần cho Tần Vô Song.
Ba tháng sau sinh, Tần Tụ tỷ tỷ đã trở lại sinh hoạt bình thường, tuy có vẻ đầy đặn hơn trước, nhưng cũng có phong độ và đầy sức sống hơn trước một chút. Tần Vô Song đương nhiên rất yêu quý đứa cháu trai Đạt Hề Thành, bế nựng chơi đùa suốt.
Tần Tụ thở dài:
- Vô Song, thật hi vọng sau này Thành Thành lớn được như đệ, bảo gia vệ quốc, trở thành cường giả mọi người sùng bái.
Đạt Hề Minh cười:
- Vậy thì phải nhờ người cậu Vô Song chỉ bảo nhiều rồi!
- Khi Thành Thành ba tuổi đệ sẽ đưa cháu nó đến Tinh La Điện, xin các vị Điện chủ xem căn cốt của Thành Thành thế nào. Nếu cháu nó bắt đầu tu luyện ở Tinh La Điện thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với ở Bách Việt Quốc. Điểm bắt đầu khác nhau, cao độ chắc chắn sẽ khác nhau.
Đạt Hề Minh mừng rỡ:
- Nếu được vậy thì phiền Vô Song đệ rồi!
Tần Tụ nói:
- Người một nhà cả có gì mà phiền với không phiền. Vô Song, nếu Thành Thành có thiên phú thì không phải từ nhỏ đã ở Tinh La Điện, không được ở bên cạnh cha mẹ sao?
Tần Liên Sơn nói:
- Tụ nhi, ngày tháng còn dài, con còn sợ không có cơ hội gia đình đoàn tụ sao?
Tần Tụ thở dài:
- Làm cha mẹ ai cũng hi vọng con cái ở những nơi mình có thể nhìn thấy được!
Tần Vô Song cười:
- Tỷ tỷ, nếu thế thì tỷ có thế chuyển đến Tinh La Điện. Với địa vị của đệ, kiếm một chút tư lợi cũng có thể. Hơn nữa tỷ phu còn trẻ như vậy, sau này cũng không phải không có khả năng vào Tinh La Điện.
Cả nhà cùng bật cười vui vẻ, bữa tiệc tràn ngập tiếng cười.
Còn mười ngày nữa là tròn trăm ngày tuổi của tiểu Thành Thành. Theo phong tục, một trăm ngày tuổi rất đáng được chúc mừng, đương nhiên Vương phủ Tần gia sẽ không ngớt có khách khứa lui tới.
Xong những việc đó, Tần Vô Song đưa phụ thân và tỷ phu từ bãi săn bắn, đi ngược lên men theo khe suối nhỏ, sau khi ngoặt qua vô số ngã rẽ trong bóng tối mới đến được chỗ cơ quan. Tần Vô Song vừa nói lại khẩu quyết vừa chỉ thủ quyết khởi động cơ quan. Đi qua ba cơ quan đến bên trong động phủ. Đạt Hề Minh và Tần Liên Sơn đi trong bóng tối lâu có phần mệt mỏi, nhưng khi vào động phủ, mọi thứ bỗng rộng mở thì thấy thoải mái hơn nhiều, miệng trầm trồ tán thưởng mãi:
- Vô Song à, sơn động lớn như vậy dung nạp hàng vạn người cũng thoải mái ấy chứ.
Tần Liên Sơn vui sướng nói. Đạt Hề Minh cũng gật đầu:
- Vô Song à, nhờ đệ phát hiện ra nơi thần kỳ thế này. Có căn cứ địa hậu phương như thế này, Tần gia Vương tộc tiến lui đều chắc chắn, sẽ giảm được rất nhiều nỗi lo!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đúng vậy, chắc chắn từng có người dựng trại ở đây, Huynh xem, có rất nhiều thiết bị, chỉ cần sắp xếp một chút là có thể tận dụng. Ngoài ra còn có kho trữ đồ. Một thời gian nữa có thể chuyển lương thực đến cất trữ. Cái kho này có linh lực, ít nhất có thể cất trữ mấy chục năm mà không mục rữa…
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh đều không ngớt gục gặc.
Nghĩ đến đây bước chân của họ càng nhanh hơn, họ muốn đến Thiên Tứ Vương Phủ càng sớm càng giúp được sớm, chỉ có vậy họ mới cảm thấy an tâm.
Lần này đến quận La Giang họ không gặp phải bất cứ sự ngăn cản nào, mà ngược lại, bên ngoài thành quận La Giang còn dựng rất nhiều căn lều, mỗi căn thậm chí có thể ở được trăm người, trong khu vực rộng lớn, có đến mấy trăm căn lều như vậy.
Bên ngoài thành cũng có người chuyên chịu trách nhiệm đón tiếp, thấy tốp dân đầu tiên liền nói với họ:
- Chư vị hương thân, Thiên Tứ Vương biết chư vị từ xa đến giúp đỡ Thiên Tứ Vương Phủ, vì thế đã dựng lều làm nơi ăn ở cho mọi người. Vì số người nhiều, sắp xếp trong phủ không được tiện nên đành dựng ở chỗ này, có phần sơ sài nhưng chống gió rất tốt, đặc biệt thích hợp với mùa đông. Trong mỗi căn có một trăm chỗ nằm, mỗi chỗ đều có lót rơm và sợi bông, mọi người chỉ cần đặt chăn đệm xuống là có thể ngủ.
Những người dân đó đều ngẩn ngơ, cảm động vô cùng. Họ không thể ngờ chưa giúp được gì mà Thiên Tứ Vương Phủ đã sắp xếp ổn thỏa chỗ ở cho họ rồi.
- Một ngày ba bữa cơm đều do Thiên Tứ Vương Phủ phụ trách, mọi người không cần lo về mặt này. Vương gia chỉ có một yêu cầu là mọi người cần phải an phận, ở xa quê mọi người không được gây sự đánh nhau. Vương gia hi vọng mọi người đến đây bình an thì trở về cũng bình an.
Mắt của những người dân này đều đỏ hoe, không kìm được mà quệt nước mắt, nghẹn ngào không nói nên lời. Vị Vương gia quan tâm đến mọi người như vậy quả thật có đốt đèn lồng đi tìm cũng không thấy.
- Thật hi vọng Thiên Tứ Vương gia sống đến nghìn tuổi để con cháu đời sau của chúng ta cũng được hưởng ân trạch của Vương gia. Thiên Tứ Vương thiên tuế! Thiên Tứ Vương thiên tuế!
Mọi người phấn khích hét to.
Hương dân trong vùng quản lý của Thiên Tứ Lĩnh tự phát đến trợ giúp xây dựng Vương phủ, chuyện này đã lan truyền, gây chấn động cả nước, khiến Hoàng đế Bách Việt Quốc cũng cảm động, vậy là ban cho lương thực tiền bạc, biểu dương Thiên Tứ Vương yêu dân như con, cũng là để giải quyết vấn đề lương thực cho hàng vạn nhân công.
Chân Thánh Võ Địa đương nhiên cũng có thưởng. Như vậy, những người dân phu không chỉ một ngày ba bữa được ăn no, duy trì được sức khỏe dồi dào mà còn được ăn không ít đồ ngon nữa. Ngoài ra, Thiên Tứ Vương còn hạ lệnh, phàm những dân phu đến trợ giúp, vào xuân trở về quê mỗi người đều được phát hai mươi lạng bạc trắng.
Hàng vạn dân phu, bằng với hai mươi vạn lượng bạc trắng, nhưng chút tiền này Thiên Tứ Vương Phủ vẫn lo đủ. Các loại phong thưởng từ đủ mọi mặt và tiền thuế từ các châu các quận khiến sản nghiệp của Thiên Tứ Vương Phủ cũng tăng cao. Tuy không giàu có dư giả bằng ba Vương phủ khác nhưng hai mươi vạn lượng vẫn có thể phân phối được. Đương nhiên, sau khi hàng vạn dân phu tập hợp, các châu các quận dưới quyền quản lý của Thiên Tứ Vương Phủ đua nhau hạ lệnh, dân phu bản địa không được phép đến Thiên Tứ Vương Phủ để tránh tạo gánh nặng quá lớn cho Thiên Tứ Vương Phủ nữa.
Có hàng vạn dân phu này, tốc độ xây dựng Vương phủ tăng lên nhanh chóng. Đương nhiên điều này để nói sau.
Lại nói đến việc Tần Vô Song trở về Vương phủ đương nhiên gây chấn động. Nội bộ Vương phủ được một trận vui mừng nổ trời. Tần Tụ lúc này đã có con trai ba tháng tuổi, lấy tên là Đạt Hề Thành.
Khắp trên dưới Vương phủ tràn ngập không khí vui tươi chúc mừng Vô Song Hầu khải hoàn trở về. Điều khiến Tần Vô Song vui mừng gấp mấy lần đó là phụ thân và tỷ phu tu luyện bí điển mà hắn truyền thụ đến nay tu vi đã nâng cao đến gần cảnh giới Chân Võ Cảnh Cửu đẳng! Đặc biệt là tỷ phu Đạt Hề Minh, đã vào được Chân Võ Cảnh Cửu đẳng!
Tần Vô Song vô cùng vui mừng, với điều kiện thân thể của Đạt Hề Minh lúc này, tác dụng của Nhục Thân Kim Đan trong một năm đã rèn cơ thể hắn đủ mạnh, cũng thúc đẩy hắn nhanh chóng đột phá lên cảnh giới Tiên Thiên. Đến nay, tỷ phu Đạt Hề Minh có lẽ có thể dùng Cực phẩm Sơ Linh Đan rồi.
Đương nhiên Tần Vô Song cũng không vội gì, dù sao lần này hắn cũng ở lại Vương phủ một thời gian, tiện thể giám sát việc xây dựng bên trong Vương phủ. Kiến trúc chủ thể của toàn Thiên Tứ Vương Thành trong giai đoạn thi công, mà việc tu sửa Thiên Tứ Vương Phủ cũng đang thi công, hai bên không hề xung đột lẫn nhau. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Điều Tần Vô Song quan tâm hơn là khu săn bắn hậu viện Vương phủ. Theo phụ thân nói mật đạo đã được đào xong, điểm xuất phát của mật đạo không phải trong phòng Tần Liên Sơn mà là ở phòng vợ chồng Tần Tụ.
Tần Vô Song biết dụng tâm của phụ thân, đáng thương cho tấm lòng của các bậc phụ mẫu. Đường mật đạo này, nói trắng ra thì rất có khả năng là thông đạo chạy trốn. Tần Liên Sơn làm như vậy có nghĩa là đã đem hi vọng sống sót đầu tiên cấp cho con gái và con rể. Đương nhiên, đây chỉ là một giả thiết. Với tình hình phát triển hiện nay của Tần gia, trong số các Công quốc căn bản đã không còn nước nào có thể uy hiếp đến Tần gia nữa rồi.
- Phụ thân, ngày mai con đưa cha đi xem mật đạo, đồng thời nói lại cho cha và tỷ phu khẩu quyết khởi động các cơ quan trong đó. Chỉ là những cơ quan này ít nhất phải có cảnh giới Sơ Linh Võ Cảnh thì mới khởi động được. Vì thế con nói cho hai người trước. Mà Tần gia ta có lẽ cũng sắp xuất hiện một Tiên Thiên cường giả rồi.
Tần Vô Song cảm khái.
- Tiên Thiên cường giả?
Ngữ khí của Tần Liên Sơn có phần chờ đợi, mấy năm trước khi Tần gia vẫn chưa được mở mặt, tu vi của Tần Liên Sơn mới chỉ ở giai đoạn Chân Võ Cảnh Nhất đẳng.
Thế mà đến nay, mới chỉ vài năm Tần Liên Sơn đã ở giai đoạn Chân Võ Cảnh Bát đẳng. Mọi việc dường như một giấc mơ nhưng lại diễn ra trước mặt ông một cách chân thực.
Tần gia cũng nhảy vọt lên thành Vương tộc, hơn nữa lại là Vương tộc mà đến Hoàng đế Bách Việt Quốc cũng phải nịnh nọt. Mọi cái đương nhiên là đều nhờ Vô Song.
- Phụ thân, còn nhớ hai viên đan dược con đưa hai người uống hồi năm ngoái, lần đầu tiên con về nhà không?
- Nhớ, con nói đó là Nhục Thân Kim Đan.
- Đúng là Nhục Thân Kim Đan, xem ra con đã đánh giá thấp tác dụng của nó. Nhục Thân Kim Đan này có thể khiến tu vi tăng cao. Một năm tích lũy dường như đã có hiệu quả bằng ba năm mà con dự tính. Tỷ phu nay cũng là giai đoạn Chân Võ Cảnh Cửu đẳng rồi. Con thấy, trong vòng một năm huynh ấy có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên!
- Trong một năm?
Tần Liên Sơn kinh ngạc.
- Một năm!
Tần Vô Song khẳng định:
- Đừng xem thường Nhục Thân Kim Đan này! Hơn nữa đan dược con đưa mọi người lần này công hiệu vô cùng. Con đưa cho Tử Bào Võ Thánh một viên đã lập tức giúp hắn có cảnh giới Tiên Thiên. Mà cảnh giới Tiên Thiên trong một năm của hắn đã bì kịp được với cảnh giới Tiên Thiên mấy chục năm của Cừu Lệnh Đức lão ca. Cha nói xem hiệu quả của viên đan này thế nào?
Tần Liên Sơn chép miệng:
- Đó là thần đan diệu dược gì vậy?
- Viên đan này tên là Cực phẩm Sơ Linh Đan! Tiên Thiên cường giả bình thường, hoặc là tự ngộ, hoặc là dùng đan dược để đạt đến cảnh giới Tiên Thiên. Nếu dùng đan dược bình thường chưa chắc đã đột phá cảnh giới Tiên Thiên, hơn nữa dù có đột phá thì trên con đường đó tiềm lực cũng rất bị hạn chế. Nhưng Cực phẩm Sơ Linh Đan này lại khác. Không những có thể vững vàng đột phá cảnh giới Tiên Thiên mà sau khi lên cảnh giới Tiên Thiên tiềm lực còn thâm hậu hơn cả tự ngộ.
- Cực phẩm Sơ Linh Đan…
Ánh mắt Tần Liên Sơn tràn ngập sự mừng rỡ:
- Cảnh giới Tiên Thiên, Vô Song, theo con nói thì ta và tỷ phu của con đều có hi vọng đột phá cảnh giới Tiên Thiên phải không?
- Phụ thân, với tiến độ tu luyện của cha, con nghĩ trong ba năm chắc chắn cha có thể đột phá cảnh giới Tiên Thiên!
Tần Vô Song nói vô cùng chắc chắn khiến Tần Liên Sơn mừng vô cùng, nhưng vẫn điềm tĩnh:
- Chuyện này tạm thời chưa nên nói rộng ra vội.
Tối hôm đó Vương phủ Tần gia thiết đãi tiệc tẩy trần cho Tần Vô Song.
Ba tháng sau sinh, Tần Tụ tỷ tỷ đã trở lại sinh hoạt bình thường, tuy có vẻ đầy đặn hơn trước, nhưng cũng có phong độ và đầy sức sống hơn trước một chút. Tần Vô Song đương nhiên rất yêu quý đứa cháu trai Đạt Hề Thành, bế nựng chơi đùa suốt.
Tần Tụ thở dài:
- Vô Song, thật hi vọng sau này Thành Thành lớn được như đệ, bảo gia vệ quốc, trở thành cường giả mọi người sùng bái.
Đạt Hề Minh cười:
- Vậy thì phải nhờ người cậu Vô Song chỉ bảo nhiều rồi!
- Khi Thành Thành ba tuổi đệ sẽ đưa cháu nó đến Tinh La Điện, xin các vị Điện chủ xem căn cốt của Thành Thành thế nào. Nếu cháu nó bắt đầu tu luyện ở Tinh La Điện thì chắc chắn sẽ tốt hơn nhiều so với ở Bách Việt Quốc. Điểm bắt đầu khác nhau, cao độ chắc chắn sẽ khác nhau.
Đạt Hề Minh mừng rỡ:
- Nếu được vậy thì phiền Vô Song đệ rồi!
Tần Tụ nói:
- Người một nhà cả có gì mà phiền với không phiền. Vô Song, nếu Thành Thành có thiên phú thì không phải từ nhỏ đã ở Tinh La Điện, không được ở bên cạnh cha mẹ sao?
Tần Liên Sơn nói:
- Tụ nhi, ngày tháng còn dài, con còn sợ không có cơ hội gia đình đoàn tụ sao?
Tần Tụ thở dài:
- Làm cha mẹ ai cũng hi vọng con cái ở những nơi mình có thể nhìn thấy được!
Tần Vô Song cười:
- Tỷ tỷ, nếu thế thì tỷ có thế chuyển đến Tinh La Điện. Với địa vị của đệ, kiếm một chút tư lợi cũng có thể. Hơn nữa tỷ phu còn trẻ như vậy, sau này cũng không phải không có khả năng vào Tinh La Điện.
Cả nhà cùng bật cười vui vẻ, bữa tiệc tràn ngập tiếng cười.
Còn mười ngày nữa là tròn trăm ngày tuổi của tiểu Thành Thành. Theo phong tục, một trăm ngày tuổi rất đáng được chúc mừng, đương nhiên Vương phủ Tần gia sẽ không ngớt có khách khứa lui tới.
Xong những việc đó, Tần Vô Song đưa phụ thân và tỷ phu từ bãi săn bắn, đi ngược lên men theo khe suối nhỏ, sau khi ngoặt qua vô số ngã rẽ trong bóng tối mới đến được chỗ cơ quan. Tần Vô Song vừa nói lại khẩu quyết vừa chỉ thủ quyết khởi động cơ quan. Đi qua ba cơ quan đến bên trong động phủ. Đạt Hề Minh và Tần Liên Sơn đi trong bóng tối lâu có phần mệt mỏi, nhưng khi vào động phủ, mọi thứ bỗng rộng mở thì thấy thoải mái hơn nhiều, miệng trầm trồ tán thưởng mãi:
- Vô Song à, sơn động lớn như vậy dung nạp hàng vạn người cũng thoải mái ấy chứ.
Tần Liên Sơn vui sướng nói. Đạt Hề Minh cũng gật đầu:
- Vô Song à, nhờ đệ phát hiện ra nơi thần kỳ thế này. Có căn cứ địa hậu phương như thế này, Tần gia Vương tộc tiến lui đều chắc chắn, sẽ giảm được rất nhiều nỗi lo!
Tần Vô Song gật đầu:
- Đúng vậy, chắc chắn từng có người dựng trại ở đây, Huynh xem, có rất nhiều thiết bị, chỉ cần sắp xếp một chút là có thể tận dụng. Ngoài ra còn có kho trữ đồ. Một thời gian nữa có thể chuyển lương thực đến cất trữ. Cái kho này có linh lực, ít nhất có thể cất trữ mấy chục năm mà không mục rữa…
Tần Liên Sơn và Đạt Hề Minh đều không ngớt gục gặc.
/1046
|