Tất cả các đệ tử đều vây lại hỏi han. Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn xua tay:
- Đợi Đại Điện chủ ra sẽ nói với các con.
Một lúc sau, Đại Điện chủ Trác Bất Đàn đi ra vẫy tay:
- Tất cả tập hợp!
Các đệ tử nhanh chóng chạy vào trong đại điện, bốn vị Điện chủ cũng vào theo. Tần Vô Song thả tay hai bên người, nắm chặt hai tay, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Sư phụ, người phải cầm cự được, chỉ cần người cầm cự được, dù là núi đao biển lửa, lên trời xuống biển, đệ tử cũng nhất định sẽ tìm Thần Anh Quả về cho người!
Tần Vô Song lẩm nhẩm. Cổ nhân nói "mẫu tử liên tâm", lúc này Tần Vô Song đã hiểu được thế nào gọi là sư đồ cũng như cốt nhục.
Chu Phù không kìm được mà tiến lên trước nhưng đồng môn phía sau đã giữ lại.
Đại Điện chủ có phần mệt mỏi, khẽ hắng giọng rồi nói:
- Mọi người đừng lo, Truân Nhị Điện chủ, tính mạng đã không còn đáng ngại nữa!
Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vào thời khắc này, cả đại điện không hề có bất cứ tạp âm nào, cũng không có những suy nghĩ gì khác. Ở đây chỉ có đệ tử Tinh La Điện, chỉ có tình đồng môn, tất cả đệ tử ở đây đều đang cầu nguyện cho Truân Trung Trì, lo lắng cho Truân Trung Trì. Cái gì mà tranh giành giữa các môn hộ đều bị gạt đi hết!
Lúc này chỉ có ba chữ Tinh La Điện đang hiện lên trong lòng mỗi đệ tử. Trong lòng họ đang dồn nén một sự phẫn nộ!
Truân Trung Trì vì bảo vệ sơn môn chiến đấu nơi tuyến đầu, không may trọng thương, về tình về lý đều nên được sự chúc phúc của mọi đệ tử. Dù thường ngày Truân Trung Trì có nghiêm khắc, dù tính cách có nóng vội cố chấp, nhưng lúc này người là Nhị Điện chủ của Tinh La Điện, là dũng sĩ chiến đấu vì Tinh La Điện!
Giọng Trác Bất Đàn trầm xuống:
- Mọi người không phải lo lắng, Nhị Điện chủ đã nói, sinh tử cá nhân đều do tạo hóa quyết định. Mọi người không cần quá bi thương!
Dù được khuyên giải như vậy nhưng các đệ tử tâm trạng vẫn rất nặng nề, ai cũng hiểu đó chỉ là đang khuyên bảo họ.
Những đệ tử trước đây có chút thành kiến với Truân Trung Trì nghe vậy cũng cảm phục tấm lòng khí độ của Truân Trung Trì, gặp đại nạn mà vẫn có thể an ủi đệ tử, thật không hộ là cao nhân tiền bối.
- Được rồi, mọi người giải tán. Bản Điện chủ đã xuất quan, đương nhiên sẽ lại tiếp nhận công việc lớn nhỏ của Tinh La Điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trác Bất Đàn thở dài:
- Có một điều tất cả phải ghi nhớ. Không ai được tìm hiểu đối thủ là ai, càng không được có ý định báo thù. Chúng ta sẽ không quên mối thù này, nhưng ta không muốn các con bị thù hận điều khiển, làm những chuyện thiếu lý trí như con thiêu thân lao đầu vào lửa! Hãy nhớ kỹ, mối thù này nhất định có ngày tính sạch sẽ, nhưng không phải bây giờ!
Mắt mọi người đều đỏ au, có vài đệ tử đã khóc rưng rức, tất cả đều nắm chặt tay. Đúng là họ bụng đầy nộ hỏa, đầy thù hận.
Nhưng họ cũng biết, đối thủ có thể khiến Nhị Điện chủ trọng thương không phải là kẻ mà họ có thể ứng phó được. Nói đến phục thù lúc này đúng là còn sớm!
- Đệ tử Thanh Vân Điện ở lại, những người khác giải tán! Lịch trình tu luyện hàng ngày không thay đổi, Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn sẽ giám sát!
Sau khi các đệ tử khác giải tán hết, Trác Bất Đàn nói với bọn Tần Vô Song:
- Các con theo ta!
Bốn người Tần Vô Song, Chu Phù, Lữ Đằng và Giản Duệ theo Trác Bất Đàn vào mật thất. Chu Phù không kìm được lên tiếng hỏi:
- Đại sư bá, sư phụ con thế nào rồi? Con muốn thăm người!
- Bọn ta đã dùng Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật phong tỏa kinh mạch toàn thân ông ta. Tuy có thể nói chuyện, nhưng cần thời gian mới có thể hồi phục cơ năng của thân thể, vì thế tạm thời đừng đi làm phiền hắn. Các con đến thăm khó tránh việc gây xúc động, không tốt cho tình trạng hiện tại.
Tần Vô Song hỏi:
- Đại Điện chủ, Thần Anh Quả người nói hôm đó, có thể lấy nó ở đâu?
Trác Bất Đàn thở dài:
- Ta bảo các con đến đây cũng là muốn thảo luận về chuyện này. Vốn dĩ, sư phụ các con bị thương vì bảo vệ Tinh La Điện, theo lý Đại Điện chủ ta phải đi tìm Thần Anh Quả giúp cho hắn khôi phục, nhưng mà…
Nói đến đây, Trác Bất Đàn lắc đầu bất lực:
- Nay cục thế phía Đông rất phức tạp, thế lực Cửu Cung Phái xâm nhập, e là chúng sẽ không dừng lại ở đây. Bản Điện chủ muốn đi nhưng không thể phân thân.
Tần Vô Song kiên quyết:
- Đại Điện chủ, chúng con là môn hạ của sư phụ, chuyện này đương nhiên phải do chúng con dốc sức. Cục thế Tinh La Điện khó khăn, Đại Điện chủ bất luận thế nào cũng không thể đi.
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Tương truyền ở phía Bắc Đế quốc Cửu Ô, trong núi Chi Tế Sơn ở vùng giáp ranh Hiên Viên Khâu thỉnh thoảng có xuất hiện Thần Anh Quả. Chỉ là, dãy Chi Tế Sơn đó dài hàng chục vạn dặm, muốn vào đó nhất thiết phải được sự đồng ý của Đế quốc Cửu Ô. Hơn nữa, Thần Anh Quả là linh quả của thế gian, mấy trăm năm mới khai hoa kết trái. Muốn gặp được phải có may mắn, càng cần phúc duyên hơn…
- Đại Điện chủ, con đã quyết định rồi. Dù có lên núi đao xuống biển lửa con cũng đi! Dù chỉ có một tia hi vọng Vô Song cũng không từ bỏ!
Chu Phù nói:
- Con sẽ đi cùng Tần sư đệ!
Trác Bất Đàn xua tay:
- Tìm Thần Anh Quả không phải cứ nhiều người là được. Quan trọng là phải có phúc duyên. Nhiều người có khi lại bất tiện khi hành sự. Trong số bốn người các con, một người đi là được rồi.
- Con đi!
Lữ Đằng nói trước tiên.
- Con đi vẫn hơn!
Giản Duệ cũng không chịu thua.
Tần Vô Song quyết tâm nói:
- Nhị vị sư huynh, mọi người ở lại Tinh La Điện trợ giúp Chu sư tỷ gánh vác Thanh Vân Điện. Việc này để đệ đi!
- Vô Song sư đệ, đệ nhập môn muộn nhất, về tình về lý người nên đi là Đại sư tỷ ta!
Tần Vô Song hít một hơi sâu:
- Sư tỷ đừng tranh với đệ nữa. Tỷ không tận mắt nhìn trận chiến ngày hôm đó, không thể hiểu được tâm trạng của đệ lúc ấy đâu. Chuyện này đệ nhất định phải đi, nếu không đệ không được an lòng!
Trác Bất Đàn thấy hai người tranh đi giành lại mãi liền xua tay:
- Chu Phù, các con đừng tranh nhau nữa. Chuyện này, theo ta thì Vô Song nên đi. Bốn vị Điện chủ bọn ta đều cho rằng Vô Song đi là thích hợp nhất, cũng là có hi vọng nhất.
Tần Vô Song khởi đầu từ Bách Việt Quốc, chặng đường đi thuận buồm xuôi gió, đến nay đã là Trung Linh Võ Cảnh, hơn nữa kỹ năng cũng đầy mình. Trận chiến với Triệu Hằng lại có tuyệt thế Thần cung, cứu vãn được tình hình, đả thương được Triệu Hằng.
Mà trước đó, Tần Vô Song ở Bích Phù Sơn còn đại nạn không chết, sau đó giết được Quỷ Đồng Tử, đảm bảo cho Tinh La Điện giành Quán quân trong Đại hội So tài Đông Tam quốc. Hàng loạt sự thực này đã chứng minh, Tần Vô Song là người có phúc duyên khá hậu, hay nói một cách thông tục, Tần Vô Song phúc lớn mệnh lớn! Người có phúc duyên như vậy đi mới có hi vọng.
Trác Bất Đàn đã nói như vậy, ba người còn lại đương nhiên không thể tranh giành nữa. Chu Phù dặn dò:
- Vô Song sư đệ, sư phụ nhờ cả vào đệ!
Lữ Đằng và Giản Duệ cũng thiết tha:
- Vô Song sư đệ, nhất định đệ phải khải hoàn trở về đó!
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Vô Song, con phải nhớ, chỉ có ba năm thôi. Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật của bọn ta chỉ có thể duy trì được khoảng ba năm. Mà ba năm sau, Tinh La Điện vẫn cần con.
Tần Vô Song gật đầu:
- Con hiểu, trong ba năm, Vô Song nhất định sẽ quay về!
Trác Bất Đàn nói:
- Chu Phù, ba con về Thanh Vân Điện trước, Bản Điện chủ còn mấy câu muốn nói riêng với Vô Song.
Bọn Chu Phù liền cáo từ.
Tần Vô Song hỏi:
- Đại Điện chủ có gì dặn dò?
Trác Bất Đàn khẽ thở dài:
- Vô Song, cây cung con bắn Triệu Hằng hôm đó là loại cung gì mà thần kỳ vậy?
Hôm đó Tần Vô Song trong lúc khẩn cấp sử dụng Thần Tú Cung, biết bí mật không thể giữ nữa. Trác Bất Đàn hỏi vậy cũng không cố tình giấu giếm nữa, lấy Thần Tú Cung ra:
- Đại Điện chủ nó tên là Thần Tú Cung.
Trác Bất Đàn nhìn thấy Thần Tú Cung thì mắt lóe sáng. Cây cung dưới sự thúc động linh lực của Tần Vô Song, phát ra thứ ánh sáng thần diệu lấp lánh như sao.
- Thần Tú Cung?
Trác Bất Đàn hít một hơi sâu, với kiến thức và tu vi của hắn mà khi nhìn thấy cây cung cũng phải rung động:
- Cây cung này con có được từ đâu vậy?
Tần Vô Song kể lại chuyện gặp phải trên đường đến Đế quốc Thiên Trì, cả chuyện kết bái với Thương Dạ cũng không giấu.
- Thương Dạ không ngờ lại hào phóng tặng con cây cung này. Vô Song, người bằng hữu này của con không tầm thường đâu. Tuy ta không thể nhìn thấu cây cung này nhưng nghĩ ít nhất nó cũng là vũ khí cấp Linh Võ Đại viên mãn. Vô Song, con phải giữ kỹ cây cung này. Nếu để kẻ khác biết con có thứ thần binh lợi khí này thì không hay đâu.
Trác Bất Đàn dặn dò xong thì không nói thêm gì nữa. Tuy hắn thích cây cung nhưng không hề có ý nghĩ cướp đồ yêu thích của người khác. Thiên tài như Tần Vô Song lại có vũ khí thần kỳ như vậy cũng là chuyện tốt.
Tuy Tinh La Điện tạm thời rơi vào khó khăn nhưng có đệ tử như Tần Vô Song và Vi Dực thì vẫn có hi vọng phục hưng.
- Vô Song, Chi Tế Sơn vô cùng nguy hiểm, con đi nhất định phải cẩn thận. Với phúc duyên của con, dù có nguy hiểm đến đâu cũng có thể hóa giải được. Có điều Thần Anh Quả phải trông chờ vào tạo hóa, vạn nhất không thể tìm được thì hãy nhớ không được tham công.
Trác Bất Đàn thở dài nói:
- Ta vốn không nên nói như thế này, nhưng thân là Điện chủ ta không thể không nhắc nhở con. Thôi được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Giờ con có thể đi gặp sư phụ rồi tìm tư liệu về Thần Anh Quả, sau đó lập tức lên đường. Thời gian chính là sinh mệnh!
Trác Bất Đàn dẫn Tần Vô Song đến mật thất nơi Truân Trung Trì nghỉ ngơi. Trong mật thất tràn đầy linh khí, cũng chỉ trong môi trường này mới có thể bảo đảm cho tính mạng của Truân Trung Trì.
- Sư phụ!
Tần Vô Song gắng gượng kiềm chế cảm xúc không cho mình quá kích động, sợ ảnh hưởng sư phụ.
Truân Trung Trì vô cùng yếu ớt nhưng vẫn cười:
- Vô Song, con không hổ là đệ tử của Truân mỗ. Có đệ tử như con, tương lai Thanh Vân Điện còn phải lo gì nữa? Vô Song, con đừng quá đau lòng. Không phải ta vẫn chưa chết sao? Cứ cho là đan điền của ta không hồi phục được, chỉ cần Vô Song con không ngừng tiến bộ, sẽ có ngày ta nhìn thấy Tinh La Điện phục hưng, sẽ có ngày Tinh La Điện vang danh thiên hạ…
- Đợi Đại Điện chủ ra sẽ nói với các con.
Một lúc sau, Đại Điện chủ Trác Bất Đàn đi ra vẫy tay:
- Tất cả tập hợp!
Các đệ tử nhanh chóng chạy vào trong đại điện, bốn vị Điện chủ cũng vào theo. Tần Vô Song thả tay hai bên người, nắm chặt hai tay, tim muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
- Sư phụ, người phải cầm cự được, chỉ cần người cầm cự được, dù là núi đao biển lửa, lên trời xuống biển, đệ tử cũng nhất định sẽ tìm Thần Anh Quả về cho người!
Tần Vô Song lẩm nhẩm. Cổ nhân nói "mẫu tử liên tâm", lúc này Tần Vô Song đã hiểu được thế nào gọi là sư đồ cũng như cốt nhục.
Chu Phù không kìm được mà tiến lên trước nhưng đồng môn phía sau đã giữ lại.
Đại Điện chủ có phần mệt mỏi, khẽ hắng giọng rồi nói:
- Mọi người đừng lo, Truân Nhị Điện chủ, tính mạng đã không còn đáng ngại nữa!
Nghe vậy mọi người đều thở phào nhẹ nhõm. Vào thời khắc này, cả đại điện không hề có bất cứ tạp âm nào, cũng không có những suy nghĩ gì khác. Ở đây chỉ có đệ tử Tinh La Điện, chỉ có tình đồng môn, tất cả đệ tử ở đây đều đang cầu nguyện cho Truân Trung Trì, lo lắng cho Truân Trung Trì. Cái gì mà tranh giành giữa các môn hộ đều bị gạt đi hết!
Lúc này chỉ có ba chữ Tinh La Điện đang hiện lên trong lòng mỗi đệ tử. Trong lòng họ đang dồn nén một sự phẫn nộ!
Truân Trung Trì vì bảo vệ sơn môn chiến đấu nơi tuyến đầu, không may trọng thương, về tình về lý đều nên được sự chúc phúc của mọi đệ tử. Dù thường ngày Truân Trung Trì có nghiêm khắc, dù tính cách có nóng vội cố chấp, nhưng lúc này người là Nhị Điện chủ của Tinh La Điện, là dũng sĩ chiến đấu vì Tinh La Điện!
Giọng Trác Bất Đàn trầm xuống:
- Mọi người không phải lo lắng, Nhị Điện chủ đã nói, sinh tử cá nhân đều do tạo hóa quyết định. Mọi người không cần quá bi thương!
Dù được khuyên giải như vậy nhưng các đệ tử tâm trạng vẫn rất nặng nề, ai cũng hiểu đó chỉ là đang khuyên bảo họ.
Những đệ tử trước đây có chút thành kiến với Truân Trung Trì nghe vậy cũng cảm phục tấm lòng khí độ của Truân Trung Trì, gặp đại nạn mà vẫn có thể an ủi đệ tử, thật không hộ là cao nhân tiền bối.
- Được rồi, mọi người giải tán. Bản Điện chủ đã xuất quan, đương nhiên sẽ lại tiếp nhận công việc lớn nhỏ của Tinh La Điện. Bạn đang đọc truyện được copy tại TruyệnYY.com
Trác Bất Đàn thở dài:
- Có một điều tất cả phải ghi nhớ. Không ai được tìm hiểu đối thủ là ai, càng không được có ý định báo thù. Chúng ta sẽ không quên mối thù này, nhưng ta không muốn các con bị thù hận điều khiển, làm những chuyện thiếu lý trí như con thiêu thân lao đầu vào lửa! Hãy nhớ kỹ, mối thù này nhất định có ngày tính sạch sẽ, nhưng không phải bây giờ!
Mắt mọi người đều đỏ au, có vài đệ tử đã khóc rưng rức, tất cả đều nắm chặt tay. Đúng là họ bụng đầy nộ hỏa, đầy thù hận.
Nhưng họ cũng biết, đối thủ có thể khiến Nhị Điện chủ trọng thương không phải là kẻ mà họ có thể ứng phó được. Nói đến phục thù lúc này đúng là còn sớm!
- Đệ tử Thanh Vân Điện ở lại, những người khác giải tán! Lịch trình tu luyện hàng ngày không thay đổi, Tam Điện chủ Chung Vô Ẩn sẽ giám sát!
Sau khi các đệ tử khác giải tán hết, Trác Bất Đàn nói với bọn Tần Vô Song:
- Các con theo ta!
Bốn người Tần Vô Song, Chu Phù, Lữ Đằng và Giản Duệ theo Trác Bất Đàn vào mật thất. Chu Phù không kìm được lên tiếng hỏi:
- Đại sư bá, sư phụ con thế nào rồi? Con muốn thăm người!
- Bọn ta đã dùng Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật phong tỏa kinh mạch toàn thân ông ta. Tuy có thể nói chuyện, nhưng cần thời gian mới có thể hồi phục cơ năng của thân thể, vì thế tạm thời đừng đi làm phiền hắn. Các con đến thăm khó tránh việc gây xúc động, không tốt cho tình trạng hiện tại.
Tần Vô Song hỏi:
- Đại Điện chủ, Thần Anh Quả người nói hôm đó, có thể lấy nó ở đâu?
Trác Bất Đàn thở dài:
- Ta bảo các con đến đây cũng là muốn thảo luận về chuyện này. Vốn dĩ, sư phụ các con bị thương vì bảo vệ Tinh La Điện, theo lý Đại Điện chủ ta phải đi tìm Thần Anh Quả giúp cho hắn khôi phục, nhưng mà…
Nói đến đây, Trác Bất Đàn lắc đầu bất lực:
- Nay cục thế phía Đông rất phức tạp, thế lực Cửu Cung Phái xâm nhập, e là chúng sẽ không dừng lại ở đây. Bản Điện chủ muốn đi nhưng không thể phân thân.
Tần Vô Song kiên quyết:
- Đại Điện chủ, chúng con là môn hạ của sư phụ, chuyện này đương nhiên phải do chúng con dốc sức. Cục thế Tinh La Điện khó khăn, Đại Điện chủ bất luận thế nào cũng không thể đi.
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Tương truyền ở phía Bắc Đế quốc Cửu Ô, trong núi Chi Tế Sơn ở vùng giáp ranh Hiên Viên Khâu thỉnh thoảng có xuất hiện Thần Anh Quả. Chỉ là, dãy Chi Tế Sơn đó dài hàng chục vạn dặm, muốn vào đó nhất thiết phải được sự đồng ý của Đế quốc Cửu Ô. Hơn nữa, Thần Anh Quả là linh quả của thế gian, mấy trăm năm mới khai hoa kết trái. Muốn gặp được phải có may mắn, càng cần phúc duyên hơn…
- Đại Điện chủ, con đã quyết định rồi. Dù có lên núi đao xuống biển lửa con cũng đi! Dù chỉ có một tia hi vọng Vô Song cũng không từ bỏ!
Chu Phù nói:
- Con sẽ đi cùng Tần sư đệ!
Trác Bất Đàn xua tay:
- Tìm Thần Anh Quả không phải cứ nhiều người là được. Quan trọng là phải có phúc duyên. Nhiều người có khi lại bất tiện khi hành sự. Trong số bốn người các con, một người đi là được rồi.
- Con đi!
Lữ Đằng nói trước tiên.
- Con đi vẫn hơn!
Giản Duệ cũng không chịu thua.
Tần Vô Song quyết tâm nói:
- Nhị vị sư huynh, mọi người ở lại Tinh La Điện trợ giúp Chu sư tỷ gánh vác Thanh Vân Điện. Việc này để đệ đi!
- Vô Song sư đệ, đệ nhập môn muộn nhất, về tình về lý người nên đi là Đại sư tỷ ta!
Tần Vô Song hít một hơi sâu:
- Sư tỷ đừng tranh với đệ nữa. Tỷ không tận mắt nhìn trận chiến ngày hôm đó, không thể hiểu được tâm trạng của đệ lúc ấy đâu. Chuyện này đệ nhất định phải đi, nếu không đệ không được an lòng!
Trác Bất Đàn thấy hai người tranh đi giành lại mãi liền xua tay:
- Chu Phù, các con đừng tranh nhau nữa. Chuyện này, theo ta thì Vô Song nên đi. Bốn vị Điện chủ bọn ta đều cho rằng Vô Song đi là thích hợp nhất, cũng là có hi vọng nhất.
Tần Vô Song khởi đầu từ Bách Việt Quốc, chặng đường đi thuận buồm xuôi gió, đến nay đã là Trung Linh Võ Cảnh, hơn nữa kỹ năng cũng đầy mình. Trận chiến với Triệu Hằng lại có tuyệt thế Thần cung, cứu vãn được tình hình, đả thương được Triệu Hằng.
Mà trước đó, Tần Vô Song ở Bích Phù Sơn còn đại nạn không chết, sau đó giết được Quỷ Đồng Tử, đảm bảo cho Tinh La Điện giành Quán quân trong Đại hội So tài Đông Tam quốc. Hàng loạt sự thực này đã chứng minh, Tần Vô Song là người có phúc duyên khá hậu, hay nói một cách thông tục, Tần Vô Song phúc lớn mệnh lớn! Người có phúc duyên như vậy đi mới có hi vọng.
Trác Bất Đàn đã nói như vậy, ba người còn lại đương nhiên không thể tranh giành nữa. Chu Phù dặn dò:
- Vô Song sư đệ, sư phụ nhờ cả vào đệ!
Lữ Đằng và Giản Duệ cũng thiết tha:
- Vô Song sư đệ, nhất định đệ phải khải hoàn trở về đó!
Trác Bất Đàn gật đầu:
- Vô Song, con phải nhớ, chỉ có ba năm thôi. Tứ Tượng Tỏa Linh Thuật của bọn ta chỉ có thể duy trì được khoảng ba năm. Mà ba năm sau, Tinh La Điện vẫn cần con.
Tần Vô Song gật đầu:
- Con hiểu, trong ba năm, Vô Song nhất định sẽ quay về!
Trác Bất Đàn nói:
- Chu Phù, ba con về Thanh Vân Điện trước, Bản Điện chủ còn mấy câu muốn nói riêng với Vô Song.
Bọn Chu Phù liền cáo từ.
Tần Vô Song hỏi:
- Đại Điện chủ có gì dặn dò?
Trác Bất Đàn khẽ thở dài:
- Vô Song, cây cung con bắn Triệu Hằng hôm đó là loại cung gì mà thần kỳ vậy?
Hôm đó Tần Vô Song trong lúc khẩn cấp sử dụng Thần Tú Cung, biết bí mật không thể giữ nữa. Trác Bất Đàn hỏi vậy cũng không cố tình giấu giếm nữa, lấy Thần Tú Cung ra:
- Đại Điện chủ nó tên là Thần Tú Cung.
Trác Bất Đàn nhìn thấy Thần Tú Cung thì mắt lóe sáng. Cây cung dưới sự thúc động linh lực của Tần Vô Song, phát ra thứ ánh sáng thần diệu lấp lánh như sao.
- Thần Tú Cung?
Trác Bất Đàn hít một hơi sâu, với kiến thức và tu vi của hắn mà khi nhìn thấy cây cung cũng phải rung động:
- Cây cung này con có được từ đâu vậy?
Tần Vô Song kể lại chuyện gặp phải trên đường đến Đế quốc Thiên Trì, cả chuyện kết bái với Thương Dạ cũng không giấu.
- Thương Dạ không ngờ lại hào phóng tặng con cây cung này. Vô Song, người bằng hữu này của con không tầm thường đâu. Tuy ta không thể nhìn thấu cây cung này nhưng nghĩ ít nhất nó cũng là vũ khí cấp Linh Võ Đại viên mãn. Vô Song, con phải giữ kỹ cây cung này. Nếu để kẻ khác biết con có thứ thần binh lợi khí này thì không hay đâu.
Trác Bất Đàn dặn dò xong thì không nói thêm gì nữa. Tuy hắn thích cây cung nhưng không hề có ý nghĩ cướp đồ yêu thích của người khác. Thiên tài như Tần Vô Song lại có vũ khí thần kỳ như vậy cũng là chuyện tốt.
Tuy Tinh La Điện tạm thời rơi vào khó khăn nhưng có đệ tử như Tần Vô Song và Vi Dực thì vẫn có hi vọng phục hưng.
- Vô Song, Chi Tế Sơn vô cùng nguy hiểm, con đi nhất định phải cẩn thận. Với phúc duyên của con, dù có nguy hiểm đến đâu cũng có thể hóa giải được. Có điều Thần Anh Quả phải trông chờ vào tạo hóa, vạn nhất không thể tìm được thì hãy nhớ không được tham công.
Trác Bất Đàn thở dài nói:
- Ta vốn không nên nói như thế này, nhưng thân là Điện chủ ta không thể không nhắc nhở con. Thôi được rồi, ta cũng không nói nhiều nữa. Giờ con có thể đi gặp sư phụ rồi tìm tư liệu về Thần Anh Quả, sau đó lập tức lên đường. Thời gian chính là sinh mệnh!
Trác Bất Đàn dẫn Tần Vô Song đến mật thất nơi Truân Trung Trì nghỉ ngơi. Trong mật thất tràn đầy linh khí, cũng chỉ trong môi trường này mới có thể bảo đảm cho tính mạng của Truân Trung Trì.
- Sư phụ!
Tần Vô Song gắng gượng kiềm chế cảm xúc không cho mình quá kích động, sợ ảnh hưởng sư phụ.
Truân Trung Trì vô cùng yếu ớt nhưng vẫn cười:
- Vô Song, con không hổ là đệ tử của Truân mỗ. Có đệ tử như con, tương lai Thanh Vân Điện còn phải lo gì nữa? Vô Song, con đừng quá đau lòng. Không phải ta vẫn chưa chết sao? Cứ cho là đan điền của ta không hồi phục được, chỉ cần Vô Song con không ngừng tiến bộ, sẽ có ngày ta nhìn thấy Tinh La Điện phục hưng, sẽ có ngày Tinh La Điện vang danh thiên hạ…
/1046
|